Những vấn đề này vừa nảy ra, Tô Bắc liền có chút e sợ.
Cho nên sau khi làm bữa sáng xong, cậu quyết định phải thăm dò trước đã, xem Tiểu Tinh Tinh nhìn nhận cậu thế nào.
Tiểu Tinh Tinh cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không ạ!"
"Trước đó anh trai nhỏ đối xử với em như thái độ của người bình thường đối với đứa trẻ xa lạ."
Tô Bắc: ...
Đứa trẻ xa lạ.
Tô Bắc nghẹn lòng, trước đó cậu nghĩ như thế thật, nhưng bây giờ không nghĩ như thế nữa.
"Haizz, anh suy nghĩ một chút, chúng ta phải ở chung lâu như vậy, anh phải tốt với em một tí."
Tiểu Tinh Tinh trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy khó tin: "Wa, thật sao?"
"Tiểu Tinh Tinh thích anh trai nhỏ lắm!"
"Nếu anh trai nhỏ tốt với Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh sẽ tốt với anh hơn nữa."
Tô Bắc nghe xong lời này, cảm thấy có hi vọng.
Vừa lúc hai người đã về đến biệt thự, Tô Bắc thả cô bé lên ghế trong phòng ăn, đi vào phòng bếp nấu mì, nước dùng gia vị đã chuẩn bị xong hết rồi, thả mì vào, rất nhanh đã chín.
Tô Bắc nấu mì xong bưng ra ngoài đặt ở trước mặt cô bé, Tiểu Tinh Tinh gắp một đũa, thổi thổi, ăn một miếng, hạnh phúc híp mắt lại.
Ăn được vài miếng, cô bé chợt nhớ ra mình có mang cho cậu một quả trứng gà.
Tiểu Tinh Tinh lấy trứng gà trong túi ra, bóc vỏ, tay nhỏ giơ lên đưa cho cậu, "Hì hì, anh trai nhỏ, đây là trứng gà mà Tiểu Tinh Tinh hỏi xin anh Đoàn Sách, để dành cho anh á."
Để dành cho cậu?
Tô Bắc vô cùng cảm động, vội vàng nhận lấy, ăn một miếng.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy trứng gà ngon như vậy.
Tiểu Tinh Tinh vui vẻ tiếp tục ăn mì, cô bé thích anh trai nhỏ thế này, anh trai nhỏ thế này làm cô bé cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ rất gần.
Tô Bắc nhìn trứng gà trong tay, như đã hạ quyết tâm, mở lời: "Tiểu Tinh Tinh, nếu như..."
"Anh nói là, nếu như..."
"Anh là anh trai ruột của em, em cảm thấy thế nào?"
Tô Bắc nói xong thì mặt đầy chăm chú nhìn cô bé, không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô bé.
Tiểu Tinh Tinh vừa ăn một miếng mì, giật mình nuốt chửng xuống luôn, con ngươi hơi giãn ra.
Ngây người.
Tô Bắc cụp mắt, quả nhiên... Tiểu Tinh Tinh không thích cậu sao?
Cũng phải, ngẫm lại lần đầu cậu và Tiểu Tinh Tinh gặp mặt, đúng là cậu làm không tốt.
"Vậy thì tốt quá!!"
Hai mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên, nói một câu làm Tô Bắc tràn đầy không dám tin ngước mắt nhìn cô bé.
Tiểu Tinh Tinh nghiêng đầu, cất giọng non nớt: "Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn muốn có anh trai, nếu như anh trai nhỏ thật sự là anh trai ruột của Tiểu Tinh Tinh, thế thì tốt quá!"
Dù sao thì anh trai nhỏ đẹp trai thế này cơ mà!
Trong lòng Tô Bắc kích động, đồng tử rung rung, vội vàng lên tiếng: "Thật ra những gì anh vừa nói đều là thật!"
"DNA của chúng ta cho thấy em chính là em gái mất tích ba năm của anh!"
Tiểu Tinh Tinh: ???!!!
Thật á?
Tiểu Tinh Tinh đưa tay véo mình một cái: "Aa, đau..."
Không phải nằm mơ!
Tô Bắc nghe thấy tiếng của cô bé liền đứng bật dậy, cái ghế cọ xát với mặt đất, phát ra âm thành "ken két".
Cậu vội vàng bước đến trước mặt Tiểu Tinh Tinh, ngồi xổm xuống nhìn cô bé: "Bé Tinh Tinh, em đau ở đâu?"
"Mau để anh xem."
"Không, anh gọi 120 nhé, trước tiên em đừng nhúc nhích!"
Tiểu Tinh Tinh: !!!
“Chờ chút!”
Tiểu Tinh Tinh vội ngăn động tác lấy điện thoại của cậu lại: “Tiểu Tinh Tinh không sao!”
“Em tưởng em đang nằm mơ nên véo mình một cái.”
“Không cần gọi cấp cứu đâu!”
Tô Bắc thở phào nhẹ nhõm, mặt đầy đau lòng nhìn cô bé: “Bé Tinh Tinh, lần sau em muốn véo thì véo anh, đều do anh không tốt, lần đầu gặp mặt đã không nhận ra em.”