Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con 4 Tuổi Nhà Ảnh Đế

Chương 1

Bạn học Chu Đốn Đốn hai ngày nay rất buồn bực, ba ba Chu Văn An đi công tác tham gia một tọa đàm biên kịch nhỏ, mấy ngày mới về nhà.

Không thể ăn được bữa sáng do ba ba làm, buồn +1

Không được ba ba thơm mặt, buồn +2

Không thể ngồi trong lòng ba ba xem phim hoạt hình, buồn +3

Không có giọng nói nhẹ nhàng của ba ba dỗ đi ngủ, buồn +4.

Điều an ủi duy nhất là, Chu Văn An không ở nhà, chú Viên Nhất Lãng đã chạy tới chơi cùng.

Đốn Đốn rất vừa lòng với người bạn chơi cùng quá tuổi Viên Nhất Lãng này, ngoại trừ một điều: Ăn hơi nhiều.

Đối mặt với đôi đũa của Viên Nhất Lãng ở trên bàn cơm giống như cái bóng cứ lướt qua là càn quét hết đồ ăn, Đốn Đốn thong thả, ung dung nhắc nhở anh: "Ăn chậm một chút, ba ba nói ăn nhanh không tốt cho tiêu hóa đâu."

Đốn Đốn ăn rất từ tốn, chú trọng lễ nghi bàn ăn, đồ ăn, canh với không tới đều sẽ nhờ dì Chu giúp việc giúp.

Giờ phút này, trước mặt một hàng ba cái chén nhỏ, hai cái thìa không giống nhau, ăn cơm dùng thìa dài, ăn canh dùng thìa sứ ngắn.

Phân loại đâu vào đấy.

Viên Nhất Lãng nhìn quý ông nhỏ lịch sự trước mặt, nói một câu: "Ăn chậm đồ ăn sẽ nguội, cũng không thơm! Con thử gắp đồ ăn lên rồi ăn luôn xem?"

Dì Chu ở bên cạnh vội ngắt lời: "Tiểu Viên! Cậu đừng dạy hư Đốn Đốn. Thói quen ăn cơm của Đốn Đốn rất tốt, giống ba thằng bé."

Đốn Đống nói theo một câu: "Giống ba của con."

Ánh mắt nhìn về hướng Viên Nhất Lãng rõ ràng mang theo một chút châm chọc.

Viên Nhất Lãng không so đo với trẻ con, trong lòng nói: Thói quen của thằng nhóc này hoàn toàn rập khuôn theo Chu Văn An, nhưng vẻ mặt, cử chỉ mà thằng nhóc này ngẫu nhiên toát ra tới chắc chắn không giống học theo Chu Văn An.

Người dịu dàng, e lệ như Chu Văn An sao có thể toát ra biểu cảm bén nhọn, sắc bén?

Không thể nào.

Cho nên Viên Nhất Lãng bắt đầu cân nhắc lần thứ mười nghìn đối với Đốn Đốn có khuôn mặt cũng không giống Chu Văn An lắm: Ba của thằng bé rốt cuộc là ai?

Đang suy nghĩ thì Viên Nhất Lãng nhận được một cuộc điện thoại của anh Trương, phó đạo diễn của một bộ phim.

"Nhất Lãng à, tìm giúp anh một diễn viên nhí đi. Có một diễn viên nhí vì quá sợ Lương Tư Hàn nên khóc rất to, sầu chết mất. Tìm giúp tôi một nhóc khoảng 4 tuổi, thông minh lanh lẹ, có thể hiểu được lời thoại nhé?"

Viên Nhất Lãng khϊếp sợ: "Chờ một chút! Anh Trương, phim mới của anh hợp tác cùng ảnh đế Lương Tư Hàn sao?"

23 tuổi debut, 10 năm quay phim.

Mỗi một phim đều nhận thưởng điên cuồng, Lương! Tư! Hàn đấy

Viên Nhất Lãng nhận lời nhờ cậy của đạo diễn, đột nhiên cảm giác chính mình thân mang trọng trách.

"Muốn tìm một đứa bé gan lớn một chút để diễn cùng Lương Tư Hàn đúng không?"

Anh Trương nói: "Đúng! Gan lớn rất quan trọng. Cậu cũng biết Lương Tư Hàn chính là một tảng băng di động. Cậu ấy ngồi xuống thôi là bầu không khí trở nên lạnh lẽo, còn chưa mở miệng, diễn viên nhí đã méo miệng, khóc đến rối tinh rối mù tìm mẹ ruột khắp nơi."

Viên Nhất Lãng làm diễn viên, đạo diễn, quả thật có không ít tài nguyên.

"Anh Trương đừng khách sáo như vậy, phim thần tượng nhỏ kia của tôi còn phải cảm ơn anh giới thiệu diễn viên giúp tôi, chút việc nhỏ này tôi chắc chắn giúp. Anh có ảnh của nhóc định làm diễn viên nhí kia không? Gửi qua đây để tôi đối chiếu rồi đi liên hệ."

Đốn Đốn đang ăn canh, cúi đầu ngước mắt, đôi mắt to màu trà thỉnh thoảng nhìn về phía Viên Nhất Lãng, lại quay đầu nói thầm với dì Chu: "Ba ba nói ăn cơm là chuyện rất quan trọng, không thể gọi điện, chơi điện thoại, xem phim hoạt hình. Dì, con không muốn ăn cơm với chú Viên, chú ấy không ngoan."

Dì Chu biết quan hệ của Viên Nhất Lãng với Chu Văn An vô cùng tốt, an ủi bạn nhỏ: "Chú Viên của con bận việc, Đốn Đốn ăn cơm đi, ăn cơm xong bảo chú Viên đưa con đi dạo."

Tay trái Đốn Đốn bưng bát, tay phải cầm cái thìa, nghe được lời này lập tức ngoan ngoãn múc một thìa cơm vào trong miệng, bắt đầu ăn chậm nhai kĩ.

Bé không chú ý tới, Viên Nhất Lãng ở đối diện cầm điện thoại xem qua ảnh của cậu bé trên màn hình, lại nhìn một chút Đốn Đốn với diện mạo xuất chúng hơn, như suy nghĩ gì, hơn nữa bắt đầu quỷ kế đa đoan.

Viên Nhất Lãng xê dịch cái mông tôn quý ngồi vào trên ghế bên cạnh Đốn Đốn, thò qua hỏi: "Đốn Đốn, có một bộ phim thiếu một diễn viên nhí gan lớn."

Tay anh đặt ở trên vai Đốn Đốn: "Bạn học Đốn Đốn không sợ trời không sợ đất, con có muốn đi chơi không?"

Đốn Đốn đột nhiên dừng động tác ăn cơm, đôi mắt của bé chớp hai cái, lông mi dài mà dày, sau đó dứt khoát nói: "Không đi."

Không thích phim.

Bởi vì ba ba luôn vừa xem phim vừa lén rơi nước mắt.

Phim làm người ta đau buồn, không tốt.

Đốn Đốn sẽ lay tay Chu Văn An, bảo anh ôm mình cùng xem phim hoạt hình.

Màu phim hoạt hình đẹp biết bao, nhân vật trong phim hoạt hình cũng rất đáng yêu, thú vị.

Lúc xem phim hoạt hình còn sẽ cười.

Viên Nhất Lãng khua chân múa tay biểu diễn trước mặt Đốn Đốn, nói ra đủ thứ chơi rất vui ở phim trường.

Anh còn tra một bức ảnh của Lương Tư Hàn trên Weibo, đưa đến trước mặt Đốn Đốn: "Nếu đi thì sẽ diễn cùng chú này nha! Con biết không? Chú ấy là nam diễn viên tốt nhất trong nước! Vô cùng giỏi nha! Con thật sự không muốn đi à?"

Trong ảnh, Lương Tư Hàn nửa chìm trong nước, gương mặt lạnh lùng, vô tình, cương nghị lộ trên mặt nước, nước lạnh, sắc mặt cũng lạnh, hốc mắt ở dưới hàng mi càng đen tối, mang theo một loại quá sắc bén.

Đốn Đốn cúi đầu, nghiêm túc nhìn về phía màn hình điện thoại.

Chu chu miệng, bé vươn ngón tay ngắn ngủi chọc xuống màn hình điện thoại: "Ế, chú này quen quá, hình như từng gặp ở đâu rồi."

Nhưng không nhớ rõ.

Viên Nhất Lãng nảy ra một kế: "Vậy con đến tâm sự với chú ấy xem? Hỏi chú ấy xem trước đây các con có từng gặp nhau không? Dù sao buổi chiều con ngoại trừ xem phim hoạt hình cũng không làm gì. Chờ đến phim trường, chú Viên dẫn con đến công viên giải trí một chuyến, được không?"

Đốn Đốn vẫn đang xem ảnh chụp, nhíu mày, dẩu miệng hỏi: "Có thể đến thẳng công viên giải trí không?"

"..."

Viên Nhất Lãng cắp lấy đứa bé này liền ra cửa.

Đốn Đốn có phù hợp hay không để sau, quan trọng là anh có thể gặp mặt đại ảnh đế Lương Tư Hàn một lần!

Viên Nhất Lãng đã tính hết rồi.

Phim trường "Thiện niệm cận tồn"

Đạo diễn Vương Thủ Đệ đang bàn bạc cùng phó đạo diễn Trương: "Ít nhất hôm nay phải tìm được một đứa bé đến đây chứ? Cậu bảo tôi không diễn, tôi phải làm sao bây giờ? Sắp phải quay rồi, cậu có phải muốn tôi chết không người anh em?"

Phó đạo diễn Trương: "Tôi cũng có muốn đâu! Ai bảo Lương Tư Hàn thật sự quá..."

Hung hãn, âm trầm.

Tóm lại tất cả từ ngữ lạnh như băng dùng trên người Lương Tư Hàn đều không quá đáng.

Anh chính là sông bằng trên Bắc Cực, cho dù Trái Đất ấm lên cũng không hòa tan được!

Biểu cảm của Lương Tư Hàn vì điện ảnh mà sinh, cảm xúc cũng vì nghệ thuật điện ảnh mà sinh, anh trong cuộc sống chính là một cái máy hạn chế, bản khắc, tinh vi, không biết tức giận.

Một cái máy sẽ cống hiến toàn bộ sinh mệnh cho điện ảnh.

Nếu có một ngày báo chí đưa tin nói Lương Tư Hàn chết ở phim trường, từ fan điện ảnh đến fan của anh rồi người qua đường sẽ không ai cảm thấy kỳ lạ.

Lương Tư Hàn quả thật chỉ sống trong thế giới điện ảnh của mình.

Người ngoài đi hay vào, anh cũng không định bước ra.

Phó đạo diễn Trương đưa cho Vương Thủ Đệ một điếu thuốc: "Đạo diễn Vương, thật sự không tìm thấy đứa bé có thể diễn cùng Lương Tư Hàn, hay là tìm biên kịch sửa kịch bản đi? Đổi 4 tuổi thành 14 tuổi? Không được nữa thì 24 nhé?"

Ngón tay kẹp thuốc của Vương Thủ Đệ dùng một chút sức, bấm gãy điếu thuốc: "Đệch, đm cậu đúng là cho được ý kiến hay đấy! Sao cậu không bảo tôi đề nghị với bên đầu tư thay Lương Tư Hàn luôn đi?"

"Làm sao?"

Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của đàn ông chen vào.

Hai chữ đơn giản như hai con dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim người ta.

Vương Thủ Đệ cùng phó đạo diễn Trương mặt đối mặt đồng thời mắt trừng mắt, lại đồng thời gian nan xoay đầu ra đằng sau nhìn.

Người đàn ông mặc áo sơ mi kín kẽ, quần dài thẳng, vai rộng, chân dài, eo thon, như một cái giá treo quần áo, cao 1m86, đứng ở đây hoàn toàn thể hiện ra khí thế áp đảo.

Vương Thủ Đệ tùy tiện ném nửa điếu thuốc trong tay đi: "Ấy hì hì hì, nói giỡn! Tư Hàn, cậu tới sớm vậy à?"

Vương Thủ Đệ từng hợp tác một lần với Lương Tư Hàn lúc mới debut, ông lúc ấy vẫn là một phó đạo diễn lăn lộn 4-5 năm không có tên tuổi gì, ở phim trường gặp được Lương Tư Hàn vừa debut đã nổi mới biết làm điện ảnh phải tích cực đến chết.

Với tinh thần tích cực, Vương Thủ Đệ hiện giờ đã là đạo diễn hạng hai của giới điện ảnh, bộ phim bây giờ chính là tác phẩm chuẩn bị đưa ông lên hạng nhất.

Mà Lương Tư Hàn chính là đại Phật mà Vương Thủ Đệ vất vả mời đến.

Vương Thủ Đệ giơ giơ tay, mời anh vào bên trong, dùng miệng lưỡi thương lượng nói: "Trong chốc lát sẽ có mấy diễn viên nhí tới, Tư Hàn à, cậu hơi giãn ra một chút, được không, một chút thôi."

Đối mặt người đàn ông quá cao lớn, Vương Thủ Đệ ngẩng đầu nói chuyện quá tốn sức, trực tiếp bỏ cái mũ lưỡi trai xuống, lau cái đầu hói.

Lương Tư Hàn rũ mắt, lạnh lùng nhìn Vương Thủ Đệ, "ừ" một tiếng.

Biểu cảm trên gương mặt của anh ít đến đáng thương, không phải anh không biết thể hiện cảm xúc, mà là anh cảm thấy giờ phút này không cần có cảm xúc dư thừa.

Anh bước vào phòng, ngồi trên ghế chờ, trợ lý La Viễn Ân đứng đằng sau.

Vương Thủ Đệ bị phó đạo diễn Trương lặng lẽ giữ chặt.

"Một người bạn của tôi mang một bé trai tới, nói là gan rất lớn, chắc là được đấy?"

Vương Thủ Đệ chọc trán ông: "Tốt nhất là thật đi! Ai cũng nói gan lớn, ai cũng bị dọa chạy, dm cậu chỉ biết lừa tôi! Tôi dễ lừa lắm sao?"

Một phòng hai đạo diễn, một ảnh đế, cộng thêm một biên kịch mới vừa mời đến.

Tâm trạng mọi người đều không ổn.

Mắt nhỏ dưới mũ lưỡi trai của Vương Thủ Đệ ra hiệu với biên kịch: Không được thì sửa kịch bản!

Ông quay đầu nói với phó đạo diễn Trương: "Trước khi vào cậu đi nói trước, tốt xấu gì cũng cố gắng quá một phút rồi lại khóc cũng được!"

Phó đạo diễn Trương "haiz" một tiếng, cong eo đứng lên.

Giờ phút này, cửa vừa mở ra.

Sau lưng của một cậu trai trẻ tuổi là một tiểu vương tử tuấn tiếu hoạt bát.

Tiểu vương tử không quen ai, chỉ từng gặp người đàn ông lạnh lùng ở giữa kia, tiếng nói thanh thúy: "Chào chú mặt lạnh nha!"