Hiện tại Tạ Dịch rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Nhưng anh không nói ra, trên mặt cũng không biểu lộ gì, nhưng bàn tay đang ôm Kiều Thẩm siết chặt, khiến người kia bật cười.
Bác sĩ nói trạng thái omega giờ đã ổn định, trong lúc mang thai vẫn có thể làm một số vận động thích hợp.
Sau khi ôm Kiều Thẩm lên xe, anh không nhịn được mà hôn lên môi cậu.
Hôn một cái, không đủ, thêm cái nữa.
Kiều Thẩm ngồi im để mặc anh hôn, đôi mắt ngập ý cười nhìn chăm chú alpha của mình.
Haiz, vợ anh vừa mềm vừa thơm quá, Tạ Dịch nghĩ thầm.
Ban đêm, Kiều Thẩm bụng bự nằm dưới thân Tạ Dịch, hai mắt đỏ hoe, vừa thống khổ vừa thoải mái.
Tạ Dịch thích nhìn Kiều Thẩm vào lúc này nhất, bởi dáng vẻ của cậu khiến anh vô thức muốn bắt nạt, nhưng hiện tại cậu đang mang bụng lớn, anh phải kiềm chế đôi chút.
Không ngờ, tay Kiều Thẩm lại nắm chặt lấy tay áo sơ mi của anh, ánh mắt mang theo tia ấm ức nhìn anh, “Anh không muốn nữa à!”
Tạ Dịch nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ tuyến thể của cậu, cảm nhận thấy omega dưới thân thoả mãn rêи ɾỉ, lại tiến đến bên tai cậu, nhỏ giọng, “Anh đang chào hỏi bảo bảo, nên ôn nhu một chút.”
Kiều Thẩm cảm thấy tuy alpha ôn nhu dịu dàng nhìn mình, nhưng hình như có chỗ nào đấy không ổn lắm.
Đầu óc cậu rối bời, không nghĩ ra được gì, chỉ biết làm nũng như em bé.
“Chồng à, muốn nhiều hơn, ngứa quá.”
Tạ Dịch cảm thấy trái tim mình như bị mèo con cào nhẹ, trong đầu chỉ còn suy nghĩ làm thế nào để omega của mình thoải mái.
Anh cúi xuống hôn Kiều Thẩm, hương thơm nhẹ nhàng của rượu Rum hoà vào làn hương sữa đậm đà.
Được tin tức tố alpha bao phủ, Kiều Thẩm thoải mái cong cong chân, cái đầu dụi dụi vào cổ anh.