Chiếc xe chạy quá tốc độ, cuối cùng Tạ Dịch cũng đưa Kiều Thẩm về đến nhà.
Kiều Thẩm khó chịu nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, ý thức mơ hồ không rõ.
Tạ Dịch áp chế phẫn nộ, hai tay ôm đầu cậu để cậu nhìn anh, Kiều Thẩm tủi thân đến mức phát khóc, omega trong kì phát tình vô cùng yếu ớt, cả về sinh lý lẫn tâm lý.
Cả một đoạn đường dài chồng đã không để ý đến mình, hiện tại còn hung dữ nhìn cậu như thế, nước mắt Kiều Thẩm rơi càng dữ dội.
Tạ Dịch nhìn Kiều Thẩm khóc vô cùng thương tâm, trong lòng cũng nhói đau.
Kết hôn hơn nửa năm, Kiều Thẩm hầu như không hề khóc, chỉ thỉnh thoảng ở trên giường không chịu nổi, mới đỏ hoe đôi mắt thút thít vài tiếng, tựa như trẻ con làm nũng.
Hôm nay, dưới ảnh hưởng bất ngờ của kì phát tình, có lẽ thực sự chịu không được.
Tạ Dịch thở dài, chất vấn hay trách móc đều không nói lên lời.
“Thuốc ức chế của em đâu?”
Không phải Tạ Dịch không muốn ôm Kiều Thẩm, ngược lại, anh muốn đè người này trên giường ba ngày ba đêm, khiến em ấy khóc không ngừng. Bộ dáng bây giờ của cậu quả thực quá câu nhân.
Nhưng Tạ Dịch biết hiện tại anh còn thiếu một lời giải thích, Kiều Thẩm rốt cuộc giấu anh những gì?
Anh không muốn không minh bạch mà đánh dấu cậu, với mức độ xứng đôi cực cao của bọn họ, sớm muộn anh cũng sẽ rơi vào trạng thái phát tình, nhịn không được sẽ đánh dấu cậu cả đời.
Một khi omega bị đánh dấu trọn đời, thì cả đời này sẽ không thể ở bên alpha khác nữa, sẽ bị ràng buộc với người đó mãi mãi. Bằng vào tính chiếm hữu vốn có của alpha, Tạ Dịch muốn đánh dấu Kiều Thẩm ngay tại chỗ, nhưng xét về mặt tình cảm, anh cảm thấy nên tìm hiểu rõ mọi chuyện trước.
Sau hơn nửa năm sống chung, anh nhận ra Kiều Thẩm thích anh, ngày càng thích anh, còn anh thì sao?
“Bị… bọn họ đập… đập nát rồi.” Kiều Thẩm vừa trả lời anh vừa khóc.
Chiều nay Kiều Thẩm bị bốn alpha kia phóng tin tức tố ức hϊếp, tin tức tố omega dần dần bị bức ra, cậu vừa định lấy miếng dán ức chế từ trong túi ra để cấp cứu, lại bị một alpha giật lấy túi, ném nó cùng với thuốc ức chế đi.
Cơn phát tình khiến ý thức Kiều Thẩm ngày càng mơ hồ không rõ, dần dần đánh mất khả năng suy nghĩ.
Cậu theo bản năng ghé sát Tạ Dịch, khát vọng được tin tức tố alpha trấn an, giống như mèo con cọ cọ l*иg ngực anh, vừa khóc nức nở vừa khó chịu vặn vẹo.
Sức chịu đựng của Tạ Dịch cuối cùng cũng đạt đến cực hạn, anh bế cậu vào phòng ngủ, đặt lên giường, cúi người đè lên.
Mùi thơm sữa béo ngậy hoà cùng mùi rượu Rum ngày càng nồng nặc tràn ngập khắp phòng ngủ.
Vào lúc được alpha của mình hoàn toàn ôm vào lòng, Kiều Thẩm phát ra tiếng kêu thoải mái giống như một bé mèo lười biếng.
Cuối cùng, cậu cũng có thể thả mình chìm đắm trong hương rượu nồng nàn say đắm.