Chương 5: Thế giới này đảo điên cả rồi

An Lạc đứng dậy chầm chậm phủi đi cát đất dính vào người, dưới cái nắng chang chang cậu chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Bây giờ hiển nhiên là cậu không thể đi chợ được rồi, trở về thì nhất định sẽ bị dì mắng cho một trận, An Lạc khẽ nhẩm tính, với mức tiền lương dì út trả cậu hiện tại thì cậu phải làm không công cho dì tận hơn một tháng trời không nghỉ mới trả đủ hết nợ, nghĩ tới mà rầu hết cả ruột gan.

An Lạc không sợ khổ, cậu đang sống trong cái khổ kia mà, chỉ có điều nghe chửi thì ai mà cười cho nổi, cuộc đời cậu vốn đã nhiều nỗi buồn rồi nên cậu không muốn thêm đâu. Cậu xoay người lại thì thấy bà chủ xe nước ban nãy đang bận bịu tiếp tục buôn bán như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Dường như cảm giác được có người nhìn mình, bà ấy cũng đưa mắt về phía cậu, sau đó đột nhiên nhăn tít cặp mày của mình khiến các nếp nhăn xô lại với nhau rồi mắng lớn:

"Nhìn cái gì mà nhìn! Biến đi!"

An Lạc thoáng sửng sốt, kiểu thái độ gì vậy, nếu tính ra thì nhờ có cậu mà bà ta mới giữ được xe nước kia mà. Cậu cảm thấy thế giới này sắp đảo điên cả rồi, kẻ hung dữ muốn cướp đồ người khác thì được cảm ơn còn người vô tội mất hết cả tiền bạc vì một bà lão xa lạ như cậu lại bị chính bà ấy mắng chửi. An Lạc bỗng dưng tiếc nuối mớ lo lắng sốt ruột của mình lúc nãy quá chừng.

Cậu lầm lũi trở về quán ăn, vừa đi vừa tưởng tượng ra đủ cách để trừng trị cái tên lưu manh đã liên tục ăn hϊếp cậu.

"Đi đâu giờ này mới về? Có biết là gấp lắm rồi không?" - Vừa bước vào cửa quán ăn thì dì út đã ngay lập tức chạy ra đón cậu, nhưng rồi bà ấy nhanh chóng nhận ra hai tay cậu trống không liền nổi giận hỏi - "Rồi đồ đâu?"

An Lạc đưa mắt qua chỗ khác không dám nhìn dì, cậu không nói được cũng chẳng có giấy bút hay điện thoại gì để viết ra, mà hiển nhiên lúc này quơ quào tay chân khiến dì ấy khó hiểu chỉ tổ chọc giận người thêm, thế là cậu chỉ đành im lặng mà lảng tránh.

"Hả? Tao hỏi mày đồ đâu?" - Dì út định chửi lớn thì nhớ đến xung quanh vẫn còn khách ngồi ăn liền nắm tay kéo áo cậu đi - "Ra sau với tao."

An Lạc bị kéo khiến bả vai bị Gia Quân đè lúc nãy đau điếng lên mà muốn vùng ra, nào ngờ trong lúc cậu đang xoa xoa lại vai thì một cái tát trời giáng vả xuống mặt cậu.

Chát!

"Mẹ nó quân ăn cắp còn muốn chống đối!"

An Lạc choáng váng ngã khuỵu ra đất, trước mắt cậu thoáng tối sầm một chút, sau khi nhìn được sàn nhà bẩn thỉu thì cậu cũng thấy vài giọt máu đỏ tươi rơi trên sàn, An Lạc khẽ chạm vào mũi mình.

"Máu!"

Dì út vậy mà đánh cậu đến chảy máu, nửa mặt bên trái từ không có cảm giác gì dần dần trở nên bỏng rát, An Lạc hoảng sợ ngơ ngác ngước lên nhìn dì.

"Bình tĩnh đi, có gì từ từ nói, tự nhiên đánh thằng nhỏ dữ vậy?"

Những vị khách ngồi xung quanh cũng bị hành động của bà làm cho cô giật mình, có người tốt bụng lập tức lại can ngăn, dì út ngay lập tức khóc lóc than vãn:

"Trời ơi số tôi khổ quá mà! Mọi người xem đi, thằng này là cháu tôi, nó mất cha mẹ còn bị câm, tôi thương nó nên cho nó làm giúp việc nhẹ ở quán, có gì ngon cũng cho nó ăn cùng, vậy mà giờ nó nỡ lòng nào ăn cắp tiền của tôi, xem có khốn nạn không chứ!"