Chương 7

Vu Niệm cuối cùng cũng vẽ xong nét cuối cùng.

Người đàn ông trong bức tranh được những bông hoa đầy màu sắc vây quanh,, khuôn mặt yên tĩnh, trên khuôn mặt mang theo nụ cười khẽ.

Cậu gọi điện thoại cho toà soạn, thấp giọng dặn dò hết mọi chuyện, liền tắt đèn trong thư phòng.

Khi đồng hồ đã chỉ vào lúc hai giờ sáng. Cậu đẩy cửa phòng ngủ ra, lặng lẽ mà nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường. Mục Văn nói ngủ trễ đối với thân thể cậu không tốt, chỉ cần là lúc ở nhà, từ mười giờ đã ấn cậu đi ngủ.

Cậu lấy hộp thuốc lá từ bộ đồ của người đàn ông và tự châm cho mình một điếu.

Vòng khói bốc lên, cậu chớp chớp mắt, bắt đầu nằm lên bàn thủy tinh viết ghi chú.

Còn gì nữa không nhỉ? Cậu ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà và suy nghĩ.

Cậu đi vào phòng bếp, cắt các lát vuông thành hình dạng của bánh sandwich như trước đây, gắp giăm bông và rau diếp, rồi bỏ vào tủ lạnh.

Sáng sớm Mục Văn sẽ nửa tỉnh nửa mê đứng lên, từ sau lưng vòng tay qua eo cậu, hôn lên vành tai cậu.

Cậu bước vào phòng tắm để rửa mặt.

Cốc nước, khăn tắm, dao cạo râu.

Vu Niệm nghiêng mặt, phảng phất như cách làn hơi nước mê man, nam nhân mặt đầy sữa rửa mặt từ phía sau cửa kính thò đầu ra, cười gọi tên cậu.

Cậu rót cho mình ly nước, đổ thuốc không dán nhãn vào tay, lại đi vào thư phòng.

Người đàn ông trong bức tranh vẫn đang ngủ.

Vu Niệm quỳ xuống, thành kính hôn lên khuôn mặt nam nhân.

Đây là một giấc mơ ngắn ngủi bảy ngày, cậu đã thức dậy, và sau đó chạy vào giấc mơ sâu sắc hơn.

Mục Văn chở cậu dọc theo bờ sông đi về phía trước trên chiếc xe đạp kiểu cũ kia, ánh hoàng hôn buông xuống, cậu nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung ôn nhu của người yêu, cùng biển hoa vô tận phương xa.

-

Cậu nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.

Khi cậu ngất xỉu bên cạnh điện thoại, cậu đã vô tình làm đổ bể cá vàng.

Cậu không biết mình đã hôn mê trong bóng tối bao lâu, khi cậu mặc quần áo chạy tới bệnh viện, bầu trời đã hoàn toàn tối.

Cậu tin rằng đó là hiểu lầm, là một lời nói dối, là một trò đùa nực cười.

Bởi vì cậu tìm thấy Mục Văn ở góc phố.

Người nằm trong nhà xác, bị xe tải đυ.ng đến mặt mũi hoàn toàn thay đổi không phải là người yêu của cậu, người yêu cậu ở ngay chỗ này, tốt đẹp, hoàn chỉnh không thiếu gì.

Cậu nghĩ Mục Văn lúc ra ngoài bất cẩn quên mang theo chìa khóa, lại không gọi điện thoại cho cậu, mới có thể đến quán rượu đêm mua say thế này.

May mắn là cậu có radar Mục Văn, bất kể Mục Văn ở đâu, cậu cũng có thể tìm thấy anh ấy.

Cậu cũng tìm thấy chiếc nhẫn khắc chữ cái đầu tiên của tên hai người trong ví của Mục Văn.

Vu Niệm có chút hối hận, cậu không nên lộn xộn, Mục Văn nhất định chuẩn bị bất ngờ này thật lâu, lại bị cậu phát hiện trước.

Nhưng chờ người yêu quỳ một gối trước mặt mình, cậu còn thể bất ngờ như lần đầu tiên nhìn thấy chiếc nhẫn, bởi vì cậu cùng chờ rất lâu, rất lâu.

-

Mỗi ngày đều nghĩ lý do vì sao thích em, suy nghĩ một vạn lý do rất khó khăn, nhưng tôi vẫn cố gắng suy nghĩ, bởi vì tôi yêu em.

-

Đọc truyện vui vẻ nhé ( ‾́ ◡ ‾́ )

Chương 8

Mục Ngộ tỉnh lại, nhìn thấy ghi chú viết bên gối hai chữ [Cảm ơn]

Anh nghĩ cậu vẫn còn trong bếp, nhưng không.

Lưu ý để lại trên bàn, nói với anh có bánh sandwich trong tủ lạnh và đồ ăn trong lò vi sóng.

Trong phòng tắm được thay khăn tắm mới và ly nước, anh cũng không biết Vu Niệm đã tân trang lại những thứ này từ khi nào.

Khi đang làm nóng sandwich, anh nhận được một cuộc gọi, người bên kia hỏi anh có phải là "ngài Mục" không.

Người kia nói cho anh biết, Vu Niệm hi vọng đem tất cả di sản chuyển sang dưới danh nghĩa của anh, những bức tranh kia đều do anh xử lý hết.

Và, hy vọng rằng anh có thể nắm lấy cuộc sống mới.

Rèm cửa thư phòng không đóng, ánh mặt trời từ bên ngoài ôn nhu chiếu vào, hôn lên khuôn mặt tái nhợt của thanh niên.

Thanh niên an ổn tựa vào ghế, nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.

Cậu chìm vào trong giấc mơ đẹp nhất của mình.

-

Lần duy nhất trong đời cá vàng nhìn lên bầu trời mà không cần thông qua sóng nước lăn tăn, nó thở hổn hển giữa khoảng cách sự sống và cái chết, mở to đôi mắt nhìn thế giới tươi sáng như vậy.

Ký ức của nó chỉ có bảy giây ngắn ngủi, sau khi đem ánh mặt trời ấm áp cùng hoa linh lan lay động ngoài cửa sổ đều lọt vào trong mắt, giây phút cuối cùng ấy, mang theo hạnh phúc không thể nói thành lời ôm lấy cái chết.

___xong___