Chương 5

Rượu không phải thứ tốt, và nó có thể làm hỏng mọi thứ.

Những ngày trước ly hôn cha tôi luôn uống rượu, đánh đập mẹ tôi khi say. Điều duy nhất mà Mục Ngộ thừa hưởng từ ba là cảm giác cực độ ỷ lại vào rượu khi thống khổ.

Nhưng anh không nghĩ tới uống rượu sẽ khuyếch đại sự hâm mộ của mình đối với em trai, thế cho nên phần hâm mộ kia đều trở thành ghen tị.

Khi anh đặt Vu Niệm dưới thân, đầu óc rõ ràng thanh tỉnh vô cùng, nhưng lại không thể khống chế được mà hôn lên môi Vu Niệm.

Anh không nghe được thanh âm Vu Niệm phát ra, anh cái gì cũng không nghe được, bên tai chỉ có tiếng ong ong ầm ầm, ầm ĩ đến tâm phiền ý loạn.

Khóe mắt Vu Niệm có lệ, Mục Ngộ nhìn thấy.

Anh mang theo mùi rượu phả vào mặt Vu Niệm, thanh âm hàm hồ hỏi người dưới thân: "Anh là ai? Vu Niệm, anh là ai?"

Không có câu trả lời, anh biết sẽ không có câu trả lời.

Vu Niệm không đẩy anh ra, ngược lại còn gắt gao ôm lấy anh, mười ngón tay dừng sức ôm chặt lưng anh, ôm thật chặt, như muốn dung nhập mình vào máu thịt của anh.

"Anh không phải Mục Văn.", Anh dùng sức nắm cằm Vu Niệm, gằn từng chữ nói, "Anh không phải, nghe thấy không?"

Đôi mắt Vu Niệm vẫn sáng lên trong đêm, không phải ánh sáng, mà là nước mắt.

Chờ anh buông lỏng tay, Vu Niệm liền vùi mặt vào lòng ngực anh, a a kêu hai tiếng.

Mục Ngộ tách đôi tay Vu Niệm đang nắm lấy tay mình, không nhìn Vu Niệm nữa, xuống giường ra khỏi phòng ngủ.

Anh bật đèn phòng khách, híp mắt nhìn ghi chú trên sô pha.

Giấy ghi chú màu vàng dưới cùng.

[05/10/03 Mục Văn lần đầu tiên nói chuyện với mình, cậu ấy cười rất đẹp."

Giấy ghi chú màu xanh.

[05/11/16 Mục Văn nói muốn làm bạn mình]

Giấy ghi chú màu xanh lá cây.

[09/03/20

Mình nói với Mục Văn mình thích đàn ông, Mục Văn nói không sao, cậu ấy cũng vậy.

Sau giờ học, cậu ấy nói cậu ấy thích mình.

Mình đã khóc suốt trong một thời gian dài vì quá hạnh phúc, cậu đạp xe dọc theo bờ sông để đưa mình về nhà cho tới khi trời tối.

Hôm nay là một ngày trọng đại siêu quan trọng! Phải ghi nhớ thật kỹ]

Giấy ghi chú màu trắng.

[10/06/21

Mình và Mục Văn cùng vào một trường đại học.

Thành tích của cậu rất tốt, mình phải cố hết sức để bắt kịp anh ấy :( ]

Trên cùng là viết về ngày Valentine và ngày kỷ niệm, tất cả đều là chữ viết tay của Vu Niệm.

Thẳng đến khi nhìn lên trên cao nhất mới xuất hiện ghi chú của Mục Văn viết.

[A Niệm là một bé ngốc]

Giấy ghi chú nhìn còn rất mới, là cái cuối cùng được dán lên. Mục Ngộ đứng trên sô pha, lấy tấm ghi chú màu đỏ ra.

Mặt sau quả nhiên cũng viết chữ.

[19/05/10

A Niệm, anh phải đi công tác chín ngày, chăm sóc bản thân thật tốt.

Khi về anh sẽ cho em một bất ngờ lớn. Yêu em.

Mục Văn, người yêu A Niệm nhất thế giới]

Ngày 19 tháng 5 là ngày Mục Văn bị tai nạn xe cộ.

Vu Niệm không phát hiện ra bí mật sau tấm ghi chú này.

Vu Niệm từ trong phòng ngủ đi ra, ngửa đầu sững sờ nhìn Mục Ngộ đang đứng trên sô pha.

Mục Ngộ nhét giấy nhớ màu đỏ vào túi mình.

Tay anh hơi run rẩy.

Anh nên nói gì với Vu Niệm đây, Mục Văn đã chết? Mục Văn đã sớm không còn nữa?

Cuối cùng anh vẫn không nói ra gì, chỉ là nói xin lỗi Vu Niệm, nói anh uống rượu, không tỉnh táo, vừa rồi đều là nhảm nhí.

Vu Niệm lắc đầu, đi tới ôm lấy anh, đưa giấy ghi chú trong tay cho anh xem.

[Anh là Mục Văn, phải không?]

Mục Ngộ cúi xuống, ôm lấy khuôn mặt Vu Niệm, nhẹ nhàng hôn lên môi thanh niên, ôn thanh nói: "A Niệm, anh yêu em."

-

Đọc truyện vui vẻ nhé ( ‾́ ◡ ‾́ )