Chương 4: Ba Ba Là Kiểu Miệng Nói Một Đằng Trong Lòng Nghĩ Một Nẻo

Nhóc con nhỏ xám xịt, mặc dù đã thay bộ quần áo khác, nhưng vẫn còn chưa tắm rửa, hẳn là được ai đó ôm lên trên ghế, giờ phút này đang thở hổn hển muốn trèo xuống.

Dư Mặc Chỉ chân dài di chuyển, đi đến bên cạnh cô nhóc con, ngồi xổm người xuống nhìn cô bé, đáy mắt không có một tia gợn sóng.

Nếu như là lúc bình thường, vậy cũng liền thôi, thấy nhóc con này đáng thương, cũng có thể thuê một bảo mẫu lâu dài chăm nom cô bé lớn lên, nhưng mà bây giờ trên người anh lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, không biết có bao nhiêu người nhìn anh không vừa mắt, cũng không biết có bao nhiêu fans cuồng cố chấp, đến sự an toàn của chính mình còn khó được đảm bảo.

“Cháu không nên gọi là ba, nên gọi chú thì hơn… Trước mắt chú tìm cho cháu một chỗ ở tạm được chứ? Hiện giờ xung quanh chú không an toàn.”

Dư Mặc Chỉ chưa từng suy xét đến việc mình sẽ nuôi một đứa trẻ con, đến bản thân mình anh còn chăm sóc không tốt, tật xấu toàn thân, cũng không nên độc hại một đứa nhỏ mới hơn ba tuổi, nhưng nếu là trách nhiệm của mình, anh cũng sẽ không trốn tránh.

“Ở đó có ba ba không ạ?” Bé con có chút căng thẳng nắm góc áo của mình, giọng nói non nớt ngọt ngào, mắt to nâng lên căng thẳng nhìn Dư Mặc Chỉ.

Cô bé sẽ không đổi xưng hô đâu, hồi trước là chính ba nói thích nghe bé gọi ba ba, cứ gọi là sẽ vui, bây giờ cũng thế, rõ ràng vẻ mặt cũng mềm mại hơn, nếu như đổi lại là bình thường, chắc chắn là sẽ duỗi tay muốn bế nựng bé con cho xem!

Quả nhiên ba ba bản chất vẫn là ba ba, chẳng qua bây giờ có chút cái đó gọi là cái gì nhỉ?

Miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo?

Thấy cô nhóc đã hoàn toàn làm lơ mấy câu ‘cháu không nên gọi là ba’, Dư Mặc Chỉ dừng một chút, cuối cùng nhìn ánh mắt của cô bé con, trong lòng khó tránh khỏi có chút mềm, cuối cùng cũng không vội sửa lại, nhóc con tuổi còn nhỏ như vậy, đã không còn ba mẹ, còn từng phải chịu ngược đãi, thôi bỏ đi, sau này có thể từ từ sửa cũng được.

“… Chú sẽ đến thăm cháu.” Dư Mặc Chỉ chợt nghĩ đến bông hoa trắng nhỏ được anh gài ở trên va li, cuối cùng rủ lông mi xuống mở miệng, lần sóng gió này cũng không biết bao giờ mới lắng lại.

“Ba ba không ở cùng với Miên Miên sao? Ba ba không cần Miên Miên sao?”

Chỉ nghe giọng nói non nớt kia lập tức trở nên nghẹn ngào, anh bối rối giương mắt, chỉ thấy đáy mắt bé con tụ lại thành một hồ nước.

Lúc khóc cũng không phải là kiểu gào khóc của con nít, mà là kiểu nức nở thút tha thút thít, cố gắng đè nén không phát ra tiếng, bé con này cứ như là đã thành tinh vậy, khiến cho người ta đau lòng không muốn thấy bé con khóc.

Dư Mặc Chỉ lập tức trở nên tay chân luống cuống, vội vàng giải thích.

“Đợi kết thúc xong chú sẽ đón cháu về.” Nếu như anh đã là thân thích, tìm thấy nhóc con rồi thì cũng sẽ không thể không chịu trách nhiệm, nhưng anh chưa bao giờ coi nhẹ ác ý đến từ những người xa lạ.

Bé con vẫn còn mang tâm hồn trẻ con, tuy rằng những năm làm cá chép nhỏ kia cũng đã học được rất nhiều chuyện, nhưng bản chất vẫn còn ngây thơ vô cùng, cho nên mới không muốn để ba ba không cần cô bé.

Tay nhỏ mềm mềm trắng trắng thò ra, tay nhỏ kia còn chưa lớn bằng một phần ba tay của anh, cứ như vậy túm lấy góc áo anh.

Cố nén nghẹn ngào cẩn thận hỏi thử.

“Ba ba đừng không cần Miên Miên được không? Mặc dù Miên Miên rất dễ đói bụng, nhưng Miên Miên sẽ cố gắng chỉ ăn một xíu, sẽ không để ba ba không thích, Miên Miên rất nghe lời, rất dễ nuôi.”

Trước giờ bé con toàn được Mặc tiên nhân nâng niu ở trong lòng bàn tay, kể cả hồi trước lúc mới nhặt về chỉ còn hơi thở thoi thóp, cũng vẫn được nuôi dưỡng cực kỳ cẩn thận.

Giờ phút này lại thấy Mặc tiên nhân không cần mình, trong lòng lập tức luống cuống, nước mắt to như hạt đậu cứ thế lộp bộp rơi xuống, cũng không rảnh lo lên án ba ba với Ngọc Thạch gia gia đang ngủ.

Tình hình bây giờ của anh thật sự là không được tốt lắm, nhưng nếu phải từ chối cô bé…

Dư Mặc Chỉ hạ thấp con ngươi, cuối cùng vẫn không đành lòng hất tay bé con ra, không nói gì, không biết vì sao, rõ ràng cảm thấy mình không có loại cảm xúc mềm lòng này, nhưng mà đối mặt với nhóc con này, ranh giới cuối cùng lại cứ thế bắt đầu lung lay dễ như trở bàn tay.

Chợt nghe thấy giọng nói non nớt sáng trong, mềm như bông kia, mang theo kiên quyết mở miệng.

“Miên Miên có thể bảo vệ ba ba!”