"Tiểu Hà, buổi sáng tốt lành!"
"Hôm nay lại một mình đi học à?"
Cổng trường mẫu giáo Gia Thành đỗ đầy xe cộ, xung quanh là các phụ huynh đưa con đi học.
Cô giáo trực cổng chào từng em nhỏ vào lớp, Trì Quang Hà đeo chiếc ba lô hình con vịt lông xù đã bắt đầu xù lông, đội mũ tai bèo màu vàng, ngẩng đầu đáp lại cô giáo một cách hào hứng.
"Chào buổi sáng, Sư (Tư) Đồ cô giáo ~~"
Cô giáo Tư Đồ cười mỉm, nhưng lòng có chút buồn bã. Đã là trẻ lớp mẫu giáo lớn rồi mà nói chuyện vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng cô nhanh chóng thay đổi nụ cười: "Dù bố mẹ có bận thế nào cũng phải dành thời gian đưa con đi học nhé!"
"Con biết rồi ạ!"
Trì Quang Hà nhấc đôi chân ngắn, chạy nhanh về phía lớp học.
Hôm nay cậu có một nhiệm vụ quan trọng, đó là tìm được bạn nhỏ tên Trình Trạch, rồi bắt đầu bảo vệ cậu ấy!
Thông tin này dường như đột nhiên được cấy vào đầu cậu mà không có lý do nào cả. Trì Quang Hà, mới năm tuổi, cũng không nghĩ nhiều đến việc tại sao phải làm điều đó, giống như cậu nghĩ rằng khi đói thì phải ăn, khi buồn ngủ thì phải ngủ, và việc cậu phải bảo vệ Trình Trạch là điều hiển nhiên.
Cậu cởi ba lô, nhét vào tủ của mình, tháo mũ tai bèo, để lộ mái tóc đen xoăn tít mềm mại.
Với hàng lông mi cong vυ"t và đôi mắt to tròn đen láy, Trì Quang Hà trông như một con búp bê đáng yêu.
Cậu chạy đến cửa lớp, nắm tay cô giáo Trần, ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng trẻ con: "Cô giáo Trần, cô có biết Trình Triết (Trạch) đang học lớp nào không ạ?"
Cô giáo Trần là một giáo viên trẻ thân thiện, cô liền ngồi xổm xuống: "Con có phải đang hỏi về bạn Trình Trạch không?"
"Vâng!" Trì Quang Hà gật đầu mạnh.
Cô giáo Trần mỉm cười, xoa má cậu bé: "Bạn ấy ở lớp lớn, cuối hành lang nhé!"
"Con với bạn ấy là anh em hay hàng xóm vậy?" Cô giáo Trần vẫn chưa muốn buông Trì Quang Hà ra, khuôn mặt tròn trĩnh của cậu bé thật sự quá đáng yêu!
Trì Quang Hà bị xoa đến biến dạng, cậu vất vả thoát khỏi "bàn tay ma quỷ" của cô giáo, vừa chạy về cuối hành lang vừa quay đầu đáp lại: "Không phải ạ! Cô giáo Trần, gặp lại cô sau!"
Các bài học ở trường mẫu giáo rất đơn giản, buổi sáng chủ yếu là chơi các trò chơi ngoài trời.
Sân sau được trang bị cầu trượt, bãi cát, xích đu và nhiều đồ chơi khác. Lớp lớn gần đó nhất nên lúc nào các bạn cũng ở đó chơi.
Trì Quang Hà phát hiện ra rằng không có ai trong lớp lớn, nhưng sân chơi lại rất đông đúc, cậu thông minh nhanh chóng tìm đến đó.
Hầu hết các bạn đang xúc cát hoặc chơi cầu trượt, chỉ có một cậu bé trông có vẻ cô đơn, ngồi một mình ở chỗ xích đu.
Cậu bé mặc bộ đồng phục mẫu giáo, cổ áo được thắt một chiếc nơ ca-rô xanh, trông như một quý ông nhỏ nghiêm túc.
Trì Quang Hà quyết định tiến lại hỏi trước.
"Xin chào, bạn có biết Trình Triết (Trạch) không?" Trì Quang Hà lịch sự hỏi, hai tay nhỏ nhắn đặt trước bụng.
Cậu bé liếc nhìn cậu một cái, rồi tiếp tục nhìn xa xăm.
Có vẻ không phải rồi, Trì Quang Hà quay người định rời đi. Lúc này, từ đống cát có hai cậu bé lớn tiếng gọi về phía này: "Haha! Lại có người chơi với đứa quái dị đó kìa!"
"Quái dị không có cha mẹ!"
Hai bạn nhỏ đặt tay lên hông, cười nhạo.
Trì Quang Hà nghĩ họ đang nói mình, dù sao thì cậu cũng không có cha mẹ. Nhưng không sao cả, nói thì nói, cậu không thể làm gì được họ.
Đột nhiên, một bóng đen lướt qua. Trì Quang Hà chớp mắt vài cái mới nhận ra cậu bé ngồi bên cạnh đã nhanh chóng lao đến chỗ hai bạn nhỏ và đánh họ một trận đau điếng.
À, chuyện này...
Nhìn ba bạn nhỏ lăn lộn trong đống cát, Trì Quang Hà trợn mắt há mồm.
"Đánh nhau rồi! Cô ơi, có người đánh nhau!"
Nhiều bạn nhỏ chạy đi gọi cô giáo, cô giáo đến rất nhanh và lập tức tách ba bạn nhỏ lấm lem cát, trông như những chiếc bánh nếp cuốn đường nâu.
"Cô giáo ơi, bạn ấy đánh bọn con trước!"
“U hu hu… Cô ơi, bạn ấy đột nhiên chạy qua đánh bọn con.”
Hai cậu bé vừa khóc vừa tố cáo, thỉnh thoảng phun cát ra khỏi miệng.
Trì Quang Hà đứng bên cạnh cười ha hả, hóa ra đứng xem kịch vui lại thú vị như vậy!
"Trình Trạch! Sao con có thể đánh bạn được!" Cô giáo mắng mỏ đầy giận dữ.
Nụ cười của Trì Quang Hà cứng lại, Trình Trạch? Cậu ấy là Trình Trạch sao?
Người mà cậu phải bảo vệ, chính là Trình Trạch sao?
Nhìn xem Trình Trạch bây giờ ra sao! Không chỉ mặt đầy cát mà bộ đồng phục lịch lãm cũng bị xé rách, chiếc nơ ca-rô xanh treo lủng lẳng trên cổ, một đứa trẻ vốn gọn gàng nay trở nên thảm hại!
A a a, mình không bảo vệ được Trình Trạch rồi!
Trì Quang Hà cảm thấy áy náy vì không bảo vệ được Trình Trạch. Cậu cúi đầu như một con bò và lao về phía trước.
Một bàn tay lớn đặt lêи đỉиɦ đầu cậu.
“Con định làm gì! Con học lớp nào!” Cô giáo càng thêm giận dữ.
Trì Quang Hà bất mãn dừng lại, trừng mắt nhìn hai bạn nhỏ đang khóc.
"Đi! Đi với cô lên văn phòng!"
Vậy là cô giáo dẫn theo ba "thủ phạm" lên văn phòng, và thêm một cậu bé bám đuôi giận dỗi.
Văn phòng không lớn, chỉ đủ chỗ cho bốn giáo viên, nhưng sạch sẽ gọn gàng, tràn đầy sức sống với nhiều cây xanh tươi mát.
Cô giáo đầu tiên gọi điện cho phụ huynh của hai cậu bé kia để thông báo tình hình và yêu cầu họ mang quần áo đến thay.
Cuối cùng, cô gọi cho phụ huynh của Trình Trạch.
Trình Trạch chăm chú nhìn cô giáo, trong mắt cậu dường như có một ngọn lửa hy vọng đang bùng cháy.
Trì Quang Hà đứng bên cạnh Trình Trạch, nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ. Hóa ra người cậu phải bảo vệ chính là cậu ấy. Dù khuôn mặt Trình Trạch lấm lem cát, nhưng vẫn không che lấp được khí chất toát ra từ cậu, giống như một hoàng tử nhỏ đẹp trai.
"Sao chẳng ai nghe máy cả!" Cô giáo tức giận dập máy.
Ngọn lửa trong mắt Trình Trạch ngay lập tức tắt lịm, đôi mắt cậu trở nên u buồn và vô hồn, trông thật thất vọng.
"Trình Trạch, bố mẹ con làm gì vậy? Gọi điện mười lần thì mười một lần không bắt máy! Sao con không gọi thẳng bảo mẫu của con làm mẹ luôn đi! Sinh con ra mà chẳng quan tâm, loại cha mẹ gì thế! Lúc nào cũng gây chuyện ở trường mà chẳng có ai đến xử lý! Chúng tôi chẳng lẽ là người chuyên đi dọn dẹp cho con à!"
Cô giáo trút giận lên đầu Trình Trạch, tuôn ra một loạt lời trách móc.
Trong lúc cô giáo dừng lại để thở, Trì Quang Hà giơ tay lên cao, động tác giống như siêu nhân biến hình, ngoan ngoãn hỏi: "Cô giáo, tại sao mười lần gọi điện lại có mười một lần không bắt máy ạ?"
Cô giáo vừa mới bình tĩnh lại đôi chút, nghe xong câu hỏi của Trì Quang Hà, lửa giận lại bùng lên.
Trình Trạch liếc nhìn cậu bé kỳ lạ bên cạnh.
"Con học lớp nào! Chuyện lớp lớn chẳng liên quan gì đến con! Ra ngoài ngay!"
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, một phụ huynh cầm túi đứng trước cửa phòng.
“Mẹ ơi!” Một trong hai cậu bé bị đánh lập tức òa khóc, lao vào lòng mẹ.
Cô giáo liền đứng dậy, nở nụ cười xã giao: "Chào mẹ Tử Hàn, chị đến rồi ạ!"
"Chào cô giáo." Mẹ Tử Hàn ngồi xuống, ôm cậu bé, xót xa khi nhìn thấy con trong bộ dạng thế này: "Con có bị đau chỗ nào không?"
Tử Hàn khóc càng lớn hơn.
"Ai bắt nạt con vậy?"
Tử Hàn không ngẩng đầu lên, nhưng ngón tay đã chính xác chỉ về phía Trình Trạch.
Mẹ Tử Hàn đứng dậy, bước đến gần Trình Trạch, khuôn mặt lộ rõ sự tức giận. Bất chợt, chân bà ta bị giữ chặt, bà cúi xuống nhìn, mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Con làm gì thế?” Mẹ Tử Hàn nhìn Trì Quang Hà với ánh mắt ngạc nhiên.
Trì Quang Hà đang ôm chặt chân bà ta, không để bà tiến thêm bước nào.
Tử Hàn lập tức nổi giận, chạy đến đẩy Trì Quang Hà: "Mau tránh ra! Không được đυ.ng vào mẹ của tớ!"
Trì Quang Hà càng ôm chặt hơn: "Chính cậu đã gọi Trạch Trạch (Trình Trạch) là quái dị trước!"
Tử Hàn hét lên, cố gắng phủ nhận: "Tớ không nói! Tớ không nói!"
"Cậu đã nói!" Trì Quang Hà kiên quyết khẳng định.
Cô giáo lúc này tỏ ra lúng túng, quay sang hỏi Trình Trạch: "Có phải cậu ta nói trước không?"
Trình Trạch gật đầu.
Cô giáo nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: "Sao con không nói sớm?"
Trình Trạch không đáp lời.
“Mẹ Tử Hàn, Trình Trạch thường không nói dối, nên có lẽ hai bên đều có lỗi. Chúng ta chỉ cần giáo dục con cái về những điều sai trái thôi."
"Vâng, cô nói đúng. Cảm ơn cô giáo đã vất vả, tôi sẽ đưa con đi thay đồ."
Sau đó, mẹ Tử Hàn đưa con rời khỏi phòng. Không lâu sau, phụ huynh của cậu bé còn lại cũng đến và dẫn con đi thay đồ.
Lúc này, trong văn phòng chỉ còn lại Trình Trạch và Trì Quang Hà.
"Trình Trạch, đây có phải là em trai con không?" Cô giáo thắc mắc. Nếu không phải anh em thì sao lại bảo vệ nhau kỹ đến vậy? Nếu không nhờ Trì Quang Hà ôm chân mẹ Tử Hàn, có lẽ bà ấy đã tức giận đánh Trình Trạch rồi.
Trì Quang Hà nhìn Trình Trạch đầy mong chờ.
"Không quen." Trình Trạch lạnh lùng đáp.
Trái tim Trì Quang Hà lập tức như bị đóng băng.
Tuy nhiên, với tính cách lạc quan của mình, cậu nhanh chóng cười rạng rỡ trở lại. Ít nhất hôm nay cậu đã tìm được đối tượng để bảo vệ! Đây là một bước tiến lớn!
Trình Trạch một lần nữa quan sát cậu bé kỳ lạ bên cạnh mình. Cậu đã nói là không quen, vậy mà cậu ta vẫn cười ngây ngô nhìn mình, khiến Trình Trạch nhíu mày và quay đầu đi chỗ khác.
“Thôi được, cô vừa nhắn tin cho bảo mẫu của con rồi, cô ấy sẽ sớm đến mang quần áo cho con thay.”
"Vâng."
“Con về lớp đợi đi.”
"Vâng, chào cô giáo."
"Cô giáo, chào cô!" Trì Quang Hà nhảy nhót theo Trình Trạch ra khỏi văn phòng.
Và tiếp tục theo Trình Trạch về lớp lớn.
Trình Trạch lặng lẽ ngồi lại vào chỗ của mình, Trì Quang Hà lấy một chiếc ghế nhỏ, ngồi sát bên cạnh cậu.
Những bạn nhỏ khác trong lớp vẫn đang chạy nhảy, đùa giỡn, còn Trình Trạch thì ngồi im, lơ đãng. Trì Quang Hà xích gần lại, ngồi gần cậu hơn.
Khoảng cách gần gũi này khiến Trình Trạch, vốn quen sống cô độc, cảm thấy không thoải mái.
Cậu vô thức dịch ra xa, nhưng mỗi lần Trình Trạch dịch đi một chút, Trì Quang Hà lại nhích tới gần hơn.
Cuối cùng, Trì Quang Hà đã ngồi hẳn lên ghế của Trình Trạch, khiến Trình Trạch ngã phịch xuống đất.
"Anh Trạch Trạch (Trình Trạch) ơi! Anh có sao không!" Trì Quang Hà lập tức đứng dậy định đỡ cậu.
Trình Trạch hất tay cậu ra, tức giận tự đứng dậy, rồi chạy thẳng ra cửa.
"Anh Trạch Trạch ơi!" Trì Quang Hà nhanh chóng chạy theo cậu.
"Trạch!" Một người phụ nữ trung niên cầm túi đứng ở cửa, chặn đường Trình Trạch lại. Thấy Trình Trạch chạy tới, bà liền ngồi xổm xuống.
“Cô,... dì.”
Trình Trạch dừng bước. "A!" Trì Quang Hà không kịp phanh, đâm sầm vào lưng Trình Trạch, khiến cả hai ngã nhào vào lòng người phụ nữ.
Người phụ nữ trung niên là bảo mẫu của Trình Trạch, người lo lắng cho cuộc sống hàng ngày của cậu, thường xuyên chăm sóc cậu.
"Trạch Trạch, anh đừng chạy mà!" Trì Quang Hà xoa cái trán đau, nói.
Bảo mẫu vui mừng reo lên: “Trạch Trạch! Đây là bạn mới của con ở trường à?”
“Trạch Trạch! Cuối cùng con cũng có bạn rồi!”
Trình Trạch quay đầu, trừng mắt nhìn Trì Quang Hà, định mắng cậu bé phiền phức này. Nhưng khi thấy bảo mẫu vui mừng như vậy, cậu đành nuốt lời vào trong.
“Chúng ta vào nhà vệ sinh thay quần áo sạch sẽ đã, đi nào.”
Bảo mẫu đeo túi lên vai, nắm tay cả hai đứa trẻ, dắt vào nhà vệ sinh.
Lúc này đã đến giờ học, nên không có ai khác trong nhà vệ sinh. Bảo mẫu đặt túi lên bồn rửa tay, giúp Trình Trạch cởi bỏ bộ quần áo bẩn.
“Ôi trời, sao nhiều cát thế này, để dì xem, cởi cả ra để dì phủi hết đi cho sạch nhé.”
Trong khi bảo mẫu bận rộn giúp Trình Trạch thay đồ, Trì Quang Hà đứng bên cạnh, tựa như đang rất háo hức chờ đợi.
“Trạch Trạch, mình cũng muốn thay đồ giống anh!”
Bảo mẫu bật cười, quay sang nhìn Trì Quang Hà: “Con cũng muốn à? Nhưng dì chỉ có quần áo cho Trạch Trạch thôi, con có quần áo của mình chứ?”
Trì Quang Hà tỏ ra hơi bối rối: “Dạ, không có ạ. Nhưng con thích giống Trạch Trạch.”
Trình Trạch im lặng nhìn Trì Quang Hà, không hiểu vì sao cậu bé này lại kiên quyết muốn làm mọi thứ giống mình.
Bảo mẫu hoàn thành việc thay đồ cho Trình Trạch, quay sang Trì Quang Hà với nụ cười: “Không sao đâu, Trì Quang Hà. Mặc đồ của con cũng đẹp rồi, đừng lo.”
Trì Quang Hà gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh ngưỡng mộ nhìn Trình Trạch.
Sau khi thay xong, bảo mẫu dắt cả hai trở lại lớp. Trình Trạch im lặng, nhưng từ đầu đến cuối, Trì Quang Hà không hề rời mắt khỏi cậu.
Khi đến gần lớp học, bảo mẫu bất ngờ dừng lại, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai Trì Quang Hà và hỏi: “Trì Quang Hà, nhà con ở đâu? Để dì gọi người nhà đến đón con nhé.”
Trì Quang Hà mím môi, lắc đầu: “Không sao đâu ạ, con về được.”
Bảo mẫu nghiêng đầu, tò mò: “Con không cần ai đón à?”
“Không ạ!” Trì Quang Hà nhanh chóng đáp.
Bảo mẫu nhìn cậu bé một lúc lâu, nhưng không hỏi thêm gì nữa, chỉ khẽ thở dài rồi nắm tay cả hai đứa trẻ, đưa chúng vào lớp.
Khi buổi học kết thúc, Trình Trạch thấy Trì Quang Hà vẫn tiếp tục đi theo mình về phía cổng trường.
“Cậu định theo tôi về nhà à?” Trình Trạch đột nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi.
Trì Quang Hà lập tức lắc đầu, nhưng khuôn mặt cậu tỏ ra không chắc chắn. Cậu cúi đầu xuống, mím môi, không nói lời nào.
Bảo mẫu đứng bên cạnh cười nhẹ, vỗ nhẹ vào vai Trì Quang Hà: “Con có cần dì gọi cho ai để đến đón con không?”
Trì Quang Hà khẽ lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con tự về được.”
Bảo mẫu có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại mỉm cười, xoa đầu cậu bé: “Được rồi, nhớ cẩn thận nhé.”
Trình Trạch nhìn Trì Quang Hà lần cuối trước khi quay đi, bước lên xe cùng bảo mẫu. Cậu cảm thấy có điều gì đó lạ lùng về cậu bé này, nhưng không thể diễn tả được rõ ràng.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, Trình Trạch quay lại nhìn qua cửa sổ. Trì Quang Hà vẫn đứng đó, cười vẫy tay chào cậu, ánh mắt sáng ngời đầy hy vọng và niềm tin.
Xin chào, có ý kiến gì về bản dịch, xin vui lòng góp ý ad sẽ có gắng ra những bản dịch chỉnh chu nhất cho mọi người. Và một điều nữa mình không có tách chương đâu, bên Trung để như nào mình dịch sẽ để nguyên như thế.