Chương 17: Khıêυ khí©h

Vừa mới ra khỏi phòng, thấy người trước mặt, Thần Phong không khỏi ngạc nhiên, nhướng mày hỏi, “Sao em chưa về?”

“Nếu em về trước thì anh sẽ phải đợi tài xế quay trở lại,” Thần Nhã Hân giải thích, “Hiệu trưởng tìm anh có việc gì thế? Trông sắc mặt anh không tốt cho lắm.”

Thần Phong gật đầu, “Ừ, là Thần Kha Triệt và Lưu Tộ Hinh. Bọn họ gửi lời thách đấu đến chúng ta cho cuộc thi Học sinh toàn diện sắp tới. Bọn họ còn nói rằng học viện Tinh Túc không xứng đáng là học viện đệ nhất của Andalasia mà danh hiệu đó nên dành cho học viện của bọn họ, bởi vì chúng ta vẫn luôn đứng chót trong cuộc thi.”

Thần Nhã Hân tức khắc nhíu mày, bực bội nói, “Lại là bọn họ? Thật là phiền phức mà!”

Thần Kha Triệt và Lưu Tộ Hinh là anh em họ của Thần Phong và Thần Nhã Hân. Từ lúc quen biết nhau đến hiện tại, hai người họ vẫn luôn ngầm tranh đấu với hai anh em Thần gia. Lưu Tộ Hinh thì đỡ hơn một chút, cô ta cùng lắm là chỉ ganh ghét với người em họ lúc nào cũng hơn cô ta ở mọi mặt mà thôi.

Nhưng Thần Kha Triệt lại khác. Cha của hắn thực ra là con cả của tiên đế, nhưng cuối cùng tiên đế lại truyền ngôi vị cho cha của Thần Phong. Tuy rằng tình cảm anh em giữa hai người không hề bị dao động bởi việc này, nhưng Thần Kha Triệt thì lại khác. Hắn ta bằng tuổi với Thần Phong, vẫn luôn cảm thấy bản thân không thua kém gì anh, chỉ là vì Thần Phong là Hoàng tử nên mới được mọi người săn đón ngưỡng mộ hơn mà thôi. Với ý nghĩ như vậy, hắn lại cho rằng, nếu lúc trước ông hắn truyền ngôi cho con trưởng là cha hắn thì hiện tại người được mọi người tung hô đã là hắn rồi.

Tuy hắn không hề có ý định tạo phản, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy Thần Phong là dựa vào thứ vốn là của hắn mới hơn được hắn, nên hắn vẫn luôn không cam lòng.

Hắn ta, và cả Lưu Tộ Hinh, vẫn luôn ngầm tranh đấu so sánh với hai anh em Thần gia trong suốt chục năm qua, tuy rằng… chỉ là đơn phương tranh đấu, và kết quả thì luôn hoặc là không bằng, hoặc là không rõ ràng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ nói thẳng ra là muốn thách đấu với Thần Phong và Thần Nhã Hân.

“Vậy anh tính sao?”

“Đương nhiên là chấp nhận,” anh trả lời với giọng điệu hiển nhiên.

Đối với câu trả lời này, Thần Nhã Hân cũng không ngạc nhiên mấy. Bọn họ đã làm đến mức vậy, Thần Phong dù là vì học viện hay vì bản thân, anh đều sẽ chấp nhận.

*

Ngày hôm sau, khi giờ học đã kết thúc, toàn bộ học sinh di chuyển đến hội trường để nghe thông báo về cuộc thi Học sinh toàn diện.

Cuộc thi Học sinh toàn diện được tổ chức mỗi năm một lần, là trận thi đấu giữa ba học viện hàng đầu của Andalasia, bao gồm học viện Tinh Túc, học viện Thanh Tiễn nơi Thần Kha Triệt và Lưu Tộ Hinh theo học, và học viện Mễ Kiến. Mỗi học viện sẽ cử ra mười học sinh, năm nam năm nữ để tham gia thi đấu với nhau.



Thanh Tiễn và Mễ Kiến vẫn luôn cử ra những học sinh ưu tú nhất của mình, nhưng học viện Tinh Túc thì lại khác. Các học sinh sẽ tự nguyện đăng ký, sau đó giáo viên sẽ chọn ra mười người để tham gia thi đấu. Nếu như được chọn, mười học sinh đó sẽ được cộng thêm điểm, bất kể kết quả thi đấu thế nào.

Vì vậy, phần lớn những học sinh được chọn mỗi năm đều là những học sinh có thành tích không quá tốt, bởi nếu đã được điểm cao, hay nói cách khác là xuất sắc, bọn họ sẽ không cần đến điểm cộng này; huống chi các giáo viên và cả những học sinh ưu tú vẫn luôn muốn giành cơ hội này cho những người thực sự cần nó. Chính vì vậy nên khi thi đấu, Tinh Túc hầu như luôn đứng chót bảng.

Cũng may cuộc thi này không phải để xếp hạng học viện, chỉ vì mục đích để các học sinh giao lưu và học tập lẫn nhau nên dù kết quả thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến xếp hạng của học viện Tinh Túc.

Trong hội trường, Hiệu trưởng và Thần Phong cùng bước lên sân khấu, nói lại về bức thư bọn họ đã nhận được từ học viện Thanh Tiễn. Sau đó, Hiệu trưởng lại nói về quyết định của mình, năm nay bọn họ sẽ không để học sinh đăng ký nữa, mà chọn thẳng tám học sinh ưu tú nhất của học viện để tham gia.

Đối với kết quả này, các học sinh không những không có ý kiến gì mà còn rất ủng hộ. Bọn họ không quan tâm đến kết quả của cuộc thi không có nghĩa bọn họ không quan tâm đến danh dự của Tinh Túc. Nếu Thanh Tiễn đã muốn chịu ngược, vậy bọn họ sẵn lòng hỗ trợ!

Thần Phong nhận lấy micro từ Hiệu trưởng nói, “Sau đây ta sẽ gọi tên tám người đã được chọn để cùng ta và Công chúa tham gia thi đấu. Khi được gọi tên, xin hãy bước lên đây. Đầu tiên là danh sách nam, gồm có Dương Minh Nhật, Lâm Dạ Vũ, Nhất Quan và Mộ Thống. Danh sách nữ gồm có Hàn Bội Bội, Liêu Huệ Lan, Linh Ai Dã và Hạ Băng.”

Nghe thấy tên mình, tám người lần lượt đứng dậy bước lên sân khấu. Sau khi phát biểu vài lời nói rằng bọn họ sẽ cố gắng hết sức lấy lại danh dự cho học viện, buổi thông báo liền kết thúc. Ngoại trừ Liêu Huệ Lan, những người còn lại cùng nhau rời khỏi hội trường. Liêu Huệ Lan nhìn bọn họ nói cười vui vẻ rời đi, nhất là Thần Phong vẫn luôn cúi đầu ôn hòa trò chuyện với Hàn Bội Bội, cô không nhịn được siết chặt tay lại.

Cô thích Thần Phong, nhưng sự kiện xảy ra lúc trước ở buổi dạ hội khiến cô có chút không muốn tiếp cận anh nữa. Mỗi lần đối mặt với anh, cô đều sẽ không khống chế được mà nhớ lại cảnh tượng nhục nhã khi đó. Nhưng khi nhìn Thần Phong thân thiết với những người khác, đặc biệt là Hàn Bội Bội, cô lại vẫn không nhịn được ghen tị.

Hai nữ sinh khác tiến đến chỗ Liêu Huệ Lan, thấy vẻ mặt của cô thì thầm cười nhạo trong lòng. Nhưng khi thấy cô nhìn qua phía mình, bọn họ liền tươi cười nói, “Liêu tiểu thư, chúc mừng cô đã được chọn nhé!”

Tâm trạng Liêu Huệ Lan đang không tốt, nghe vậy thì hừ khẽ, kiêu ngạo nói, “Chuyện này không phải là điều hiển nhiên sao, có gì mà phải chúc mừng chứ? Ta vẫn luôn nằm trong top ba của học viện mà.”

Hai người kia càng thêm tươi cười, lấy lòng nói, “Đúng vậy đúng vậy, là ta nói sai rồi, Liêu tiểu thư đừng tức giận.”

Liêu Huệ Lan bĩu môi, xoay người nói, “Ta mới không thèm tức giận. Đi thôi.”

Nhìn điệu bộ của Liêu Huệ Lan, hai nữ sinh nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất nhanh đã thu lại biểu tình, nhanh chóng đuổi theo cô.

*

Vài ngày sau, mười người Thần Phong Hàn Bội Bội cùng với thầy Hiệu trưởng xuất phát đến học viện Thanh Tiễn, nơi diễn ra cuộc thi năm nay. Cuộc thi này kéo dài hơn một tuần, gồm năm phần thi. Bốn phần đầu ba đội sẽ thi với nhau, hai đội có tổng điểm cao nhất sẽ bước vào phần thi cuối cùng. Năm ngoái cuộc thi đã được tổ chức ở học viện Tinh Túc nên năm nay đến lượt Thanh Tiễn.



Khi đến nơi, đội Tinh Túc được nhân viên sắp xếp phòng ở trong ký túc xá, mỗi người một phòng. Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, mười người gặp gỡ nhau tranh thủ ôn lại kiến thức phổ thông để chuẩn bị cho phần thi ngày mai, bởi vì chủ đề của phần thi đầu tiên là trí tuệ.

Đến tối, mười người cùng xuống phòng ăn của học viện để dùng bữa. Đội Thanh Tiễn và Mễ Kiến đã ở đó từ trước.

Vừa thấy đội Tinh Túc, một thanh niên bỗng đứng lên, đi về phía bọn họ, cười ngả ngớn nói, “Xem ra em cũng không quá nhát gan nhỉ? Haha, nhưng cho dù em có tự mình ra trận, vậy thì thế nào chứ? Bằng vào cái thực lực mà Tinh Túc vẫn luôn thể hiện trong chục năm qua, không biết năm nay có lấy được hạng hai hay không nữa là.”

Mười người tức khắc trầm sắc mặt, lạnh lẽo tức giận nhìn hắn.

Hắn không những không sợ, còn sảng khoái cười lớn nói, “Trừng ta như thế làm gì? Cho dù mọi người có trừng cũng không thể thay đổi được sự thật này! Tinh Túc lại là cái thá gì? Mấy chục năm qua còn không phải vẫn luôn hạng ba sao? Vậy mà lại chiếm cứ hạng nhất biết bao năm nay, không tự thấy mất mặt sao?”

“Ngươi câm miệng!” Hạ Băng không nhịn được tức giận mắng hắn.

Thần Kha Triệt bĩu môi, tựa tiếu phi tiếu liếc cô, “Hạ tiểu thư, mặc dù Hạ gia nằm trong thập đại gia tộc, nhưng ngươi đừng quên, ta lại thuộc Thần gia!”

Hạ Băng nghiến răng nghiến lợi, tức đến muốn nổ phổi. Nhất Quan vội vỗ vai cô an ủi, “Đừng tức giận, hắn không đáng.”

Thần Phong vẫn luôn im lặng lúc này bỗng lên tiếng, “Có ngươi trong Thần gia mới khiến ta mất mặt.”

Anh một tay đút túi quần, mi mắt hơi hạ, cao ngạo mà thờ ơ nói khiến Thần Kha Triệt có cảm tưởng như anh đang đứng ở trên cao mà nhìn xuống hắn, tựa như coi thường khinh bỉ hắn. Cộng thêm lời anh nói, hắn liền tức giận nghiến răng, “Ngươi----”

“Mặc dù ngươi cũng họ Thần, nhưng đừng quên, ngươi chỉ là thế tử, mà ta lại là Hoàng tử.”

Hạ Băng tức khắc phì cười.

Thần Phong còn không phải đang lấy câu lúc nãy hắn nói cô để nói hắn sao?

Không thèm nhìn Thần Kha Triệt đang tức đến đỏ cả mặt nhưng vẫn phải nghẹn xuống nữa, Thần Phong hơi phất tay nói, “Đi thôi.”

Nói rồi anh cất bước đi. Thần Nhã Hân theo sau anh, lúc đi ngang qua hắn thì le lưỡi chế giễu, những người khác cũng cười tủm tỉm như có như không liếc hắn, khiến hắn tức đến run rẩy cả người.