“Cô… Cô nói cái gì? Cô nghĩ mình là ai hả?” Tiêu Nhậm Vũ giẫm mạnh một chân xuống đất, tức đến mặt cũng biến sắc, chỉ tay thẳng vào cô.
“Bỏ đi, bỏ đi. Tôi nghĩ cô ấy cũng không có ý gì đâu. Với lại, cô ấy đúng thực là vai chính mà.”
Hạ Giai Tuyết mắt thấy Tiêu Nhậm Vũ định xông đến chỗ Cố Vân Hi liền nhanh tay giữ cô ta lại, nhanh chóng nhập vai ‘lương thiện thánh nữ’. Nhưng lời cô ta thốt ra nhỏ dần rồi nhỏ dần. Rõ ràng hoàn toàn là bộ dạng uỷ khuất. Tiêu Nhậm Vũ nghe xong, một bên an ủi Hạ Giai Tuyết nhưng ánh mắt thì phừng phừng lửa phóng về phía cô.
“Cố Vân Hi này sao lại nói Tiêu Nhậm Vũ khó nghe như vậy chứ? Cô ta không biết Tiêu Nhậm Vũ là ai sao?”
“Phải đó, người của Tiêu gia mà cô ta cũng dám đắc tội. Cô ta sau này e là khó sống rồi.”
“Hừ, tôi chờ xem cô ta còn hống hách bao lâu.”
Hạ Giai Tuyết nấp người ở phía sau nghe thấy tất cả đều chỉa mũi nhọn về Cố Vân Hi thì đắc ý cười, nhẹ một cái. Cố Vân Hi ở một bên nghe thấy những lời này, trong lòng không khỏi khinh bỉ Hạ Giai Tuyết. Cô ta cố ý kích động như vậy là sợ không ai nhận ra là cô đang ức hϊếp người sao? Tiêu Nhậm Vũ và đám người này đúng là ngốc nên mới bị cô ta lừa dễ dàng như vậy.
“Tiểu Hi, sắp đến phân cảnh của em rồi. Em chuẩn bị xong chưa? Các người đây là…”
Vương Y Sa trên tay cầm kịch bản, vừa xem vừa mở cửa đi vào. Vừa ngẩng đầu lên cô liền phát hiện bầu không khí hình như có gì không đúng. Nhưng khi vừa nhìn thấy Hạ Giai Tuyết như con thỏ nấp sau Tiêu Nhậm Vũ, rồi lại nhìn Cố Vân Hi. Mùi thuốc súng nồng thật nha.
Nhìn thấy Vương Y Sa, Cố Vân Hi không thèm so đo với đám người này nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.
“Không có gì, mau chóng đi thôi, đừng để mọi người phải đợi.” Nói rồi cô quay lưng bước ra, không quên ngoái lại cho Hạ Giai Tuyết một ánh mắt không mấy thân thiện.
Hạ Giai Tuyết đứng sau Tiêu Nhậm Vũ nhìn theo bóng lưng Cố Vân Hi, hai bàn tay cô ta nắm chặt thành quả đấm, cơ thể không kìm được mà run lên. Từ nhỏ đến lớn, nơi nào Cố Vân Hi xuất hiện thì sự chú ý của mọi người, mọi hào quang của cô ta đều bị cô chiếm mất, cũng vì vậy mà dần hình thành nên sự đố kỵ của cô ta với Cố Vân Hi.
Sau khi nghe được tin Cố Vân Hi đã chết trong vụ hoả hoạn năm xưa, có thể tưởng tượng được cô ta đã vui mừng đến cỡ nào. Cô ta đã nghĩ sẽ chẳng còn ai có thể tranh giành với mình nữa, nhưng vui vẻ không bao lâu thì cô ta liền nghe thấy Cố Vân Hi vẫn còn sống. Ông trời thật biết đùa với cô ta mà.
“Cố Vân Hi, cô đợi đó. Tôi sẽ không để cô cướp đi mọi thứ của tôi một lần nữa đâu.” Hạ Giai Tuyết lẩm bẩm.
“Giai Tuyết, cô vừa nói gì?” Tiêu Nhậm Vũ thắc mắc.
“Không, tôi có nói gì đâu.” Hạ Giai Tuyết cười cười, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện kịch bản.
Cảnh quay lần này đòi hỏi độ khó cực cao, là phân cảnh Yên Tử bị kẻ thù tìm ra vị trí và đuổi theo truy sát cô. Chỉ cần một sơ sót nhỏ thì có khi phải quay lại từ đầu, còn chưa nói đến trường hợp có thể bị thương nữa.
Cố Vân Hi sau khi khoác lên trang phục nhân vật, bắt đầu đứng vào vị trí của mình.
Đạo diễn vừa hô “diễn…”. Cố Vân Hi ở vị trí đã được chỉ định sẵn, hai mắt nhắm lại. Vài giây sau, ánh mắt mở ra như hoàn toàn biến thành người khác. Cô hạ thấp cơ thể xuống, cúi người bật lên cao rồi biến mất giữa không trung căn phòng, để lại một đám người ngơ ngác tìm kiếm khắp nơi.
Nói đoạn sau khi ẩn mình, cô nhanh chóng xác định khoảng cách giữa mình và kẻ thù. Khi xác định không có người trong phạm vi gần, cô liền lao thẳng một đường đến cửa thang máy đang mở.
Đùng. Đùng.
Hàng loạt tiếng súng vang lên chói tai, chớp mắt khoảng cách liền bị rút ngắn lại. Cô vừa chạy vừa lách người tránh những đường đạn lạnh lẽo không ngừng hướng cô mà bay đến. Cố Vân Hi chậc lưỡi, hàng mi chau lại, cô cắn răng tung một cú lộn người thành công lọt vào khẽ hở sắp đóng của cửa thang máy.
Khi Cố Vân Hi vừa định đứng lên, chợt phía dưới chân truyền tới cảm giác đau nhói khiến cô buộc phải khuỵ gập người xuống. Từ máy quay quan sát, Vương đạo diễn cũng đã nhìn ra có gì đó bất thường nhưng ông ta lại không nói gì, vẫn im lặng quan sát.
Cố Vân Hi lúc này đã phát hiện có một mảnh kính thuỷ tinh từ lúc nào đã ghim vào chân mình, dòng máu đỏ theo mảnh kính chảy ra. Trong kịch bản rõ ràng không đề cập đến tình huống này, lại nói, cảnh này của cô căn bản không hề xuất hiện bất kỳ vật gì bằng thuỷ tinh cả.
Chợt Cố Vân Hi phát hiện ở phía xa có một bóng đen vụt qua, cô khẽ hừ nhẹ một tiếng, khí tức quanh cô lạnh đi vài phần. Cô cắn chặt môi, chân mày nhíu lại kìm lại cơn đau, tay nắm lấy mảnh thuỷ tinh kia, dứt khoát rút ra khỏi người. Hành động này của cô khiến cả trường quay một phen lặng người. Tất cả dường như đều đã nhận ra đây không còn là diễn nữa rồi, Cố Vân Hi bị thương rồi. Nhưng cô không lên tiếng, Vương đạo diễn cũng không lên tiếng, bọn họ cũng không nói được gì.
Trong tình trạng như vậy, Cố Vân Hi vẫn tiếp tục diễn, cơ thể cô lắc lư một chân thấp, một chân cao lao ra khỏi toà nhà, tìm một góc khuất ẩn mình vào đó. Trông cô lúc này thật sự rất bết bác, quần áo lấm lem đất cát lẫn máu, trên người lại còn có vết thương. Cô nghe thấy phía sau mình, những tiếng chửi mắng, tiếng chân dồn dập càng lúc càng gần. Cẩn thận từ trong góc khuất hé mắt quan sát tình hình, bên tai nghe thấy tiếng bước chân dần nhỏ đi. Chớp lấy khoảng thời gian, cô liền đưa tay ra sau lưng lấy ra con dao mang theo bên người, hít lấy một hơi, đưa mắt quan sát động tĩnh xung quanh trong khi xử lý sơ qua miệng vết thương bị mảnh thuỷ tinh cứa qua ban nãy.
Trước đó cô lo chú ý đến việc hoàn thành động tác trong kịch bản mà không để ý nhiều đến vết thương. Hiện tại vừa buông lỏng, cảm giác đau đớn một lần nữa lại truyền tới, hàng mày cô chau lại, trán cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Trong tình huống như vậy, Cố Vân Hi vẫn giữ vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, cô không để lộ ra dù là một chút yếu đuối.
Đoạn cô xé mảnh vải trên tay áo tay thay cho vải y tế buộc sơ lại vết thương. Một loạt hành động này được cô xử lí chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
“Bộp… Bộp…”
Chợt động tác của cô dừng lại, tiếng bước chân phía sau vang lên càng lúc càng gần. Con dao lạnh vắt ngang hông cô loé lên, Cố Vân Hi lấy vách tường làm điểm tựa, xoay người một cái.
Giữa con hẻm vắng xuất hiện hai bóng người, một dao một súng hướng về đối phương. Tên nọ dùng họng súng đen ngòm như hố sâu không thấy đáy kia chỉa thẳng vào thái dương cô, gương mặt vô cùng đắc ý. Hắn nhìn thiếu nữ hai mắt nổi lên từng tơ máu dữ tợn, nhìn cô gái tay siết chặt lấy con dao liền cho là cô đang cố vùng vẫy, liền cười vang hai tiếng.
Nhưng ngay lúc sau, bóng người trước mặt đột nhiên biến mất trước mặt hắn, chưa kịp phản ứng thì cổ đã nồng nặc mùi máu tanh. Lưỡi dao sắc lạnh từ đâu xuyên qua yết hầu làm người kia không kịp la tiếng nào. Cơ thể hắn dần đổ xuống, hai mắt mở to hướng về kẻ vừa ra tay như không tin vào mắt mình, tiếp đó liền tắt thở.
Máu bắn ra bám cả lên mặt cô gái, đôi mắt hằn lên những sợi tơ máu đỏ tươi, cực kỳ quỷ dị. Trông qua chẳng khác nào ác quỷ từ địa ngục. Ánh mắt đó dường như khiến cả đoàn phim như chết lặng, Vương đạo diễn là người sỏi nghề mà khi trông thấy cái nhìn đó của cô cũng làm ông cảm thấy rợn người.
“Cắt.” Vương đạo diễn nhanh chóng hô vang. Vẻ mặt cực kỳ hài lòng.
“Mau, mau chóng giúp cô ấy xử lý một chút.”
Vừa nghe thấy âm thanh kết thúc cảnh quay của Vương đạo diễn, Vương Y Sa là người phản ứng lại nhanh nhất, cô nhanh chóng kêu nhân viên y tế xử lý vết thương cho Cố Vân Hi. Ngay từ lúc nhìn thấy biểu hiện bất thường của Cố Vân Hi, cô liền biết là đã xảy ra chuyện, nhưng cô vì lo đại cuộc nên mới đợi đến bây giờ.
Bạn diễn của cô, chính là người ban nãy đối đầu với cô ở cảnh cuối lúc này vẫn ngây ngốc ngồi một chỗ.
“Này, đã kết thúc rồi còn không chịu đứng dậy. Không gì chứ?”
“Không, không có gì.”
Lúc đó hắn là người tiếp xúc gần với Cố Vân Hi nhất, khi hắn nhìn vào ánh mắt của cô liền bị doạ cho chết đứng, nó cứ như quỷ khát máu hướng về phía hắn. Căn bản lúc đó chỉ cần hai bên đánh với nhau vài động tác là được, nhưng Cố Vân Hi lại không nói không rằng, trực tiếp thay đổi kịch bản, một đường lao đến “gϊếŧ chết” hắn, làm hắn trở tay không kịp. Đến hiện tại kết thúc rồi, hắn vẫn còn chưa thoát ra khỏi, cứ ngồi ngẩn ra nhìn theo bóng lưng Cố Vân Hi đang được người đưa đi.
Những người xung quanh nhìn bộ dạng hắn như vậy đều thầm cho rằng hắn là chưa thoát khỏi vai diễn, dù sao cũng là người mới, bị khí thế của Cố Vân Hi ban nãy áp đảo cũng là chuyện thường thấy. Nhưng không ai biết rằng ban nãy cô thực sự tức giận, tức giận vì bản thân sơ ý để kẻ có ý đồ xấu ra tay với mình. Bất giác cô đã dồn hết mọi bực dọc vào bạn diễn.
Ở bên này Cố Vân Hi cũng đã được băng bó xong đang chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Hi, em thật sự không sao chứ?” Vương Y Sa ở một bên vẫn không yên tâm, cứ cách vài phút là lại hỏi một lần.
“Em đã bảo không sao mà, chị hỏi đã là lần thứ 47 rồi, chị không mệt nhưng em nghe cũng lùng bùng lỗ tai rồi này.”
“Được rồi, chị không nói nữa là được chứ gì.”
“Nhưng mà ban nãy, sao em lại bị thương? Không phải đã kiểm tra kỹ rồi sao, các đồ vật quanh đó chỉ là đạo cụ mô phỏng, ở đâu ra mảnh kính kia thế?”
Nghe tới đây Cố Vân Hi hừ lạnh một cái, cô không nhìn Vương Y Sa mà đảo mắt một vòng.
“Em cũng muốn biết tại sao mảnh kính đó lại ở đấy. Lại vừa hay đúng lúc ở chỗ của em.” Cố Vân Hi tuỳ tiện đáp qua loa vài lời, sau đó đứng lên rời khỏi phòng hoá trang.
“Này, đợi chị với.” Thấy Cố Vân Hi rời đi, Vương Y Sa cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trong góc tối, một bóng đen vẫn luôn quan sát bọn họ từ ban nãy. “Hừ, thế mà lại không rạch nát cái gương mặt hồ ly của cô. Lần sau sẽ không may mắn vậy đâu.”
“Cố Vân Hi đã rời khỏi phim trường rồi.” Bóng đen lặng lẽ gửi tin nhắn đến một dãy số, bên kia nhanh chóng phản hồi hai từ “đã biết” liền không còn nhìn thấy bóng đen kia đâu nữa.
“Đạo diễn, hình như đoạn quay lúc cuối không giống như kịch bản đã viết trước đó.” Một người ở bên cạnh đạo diễn Vương quan sát từ đầu đến cuối thấy Cố Vân Hi đột ngột thay đổi kịch bản liền nói chen vào.
“Không sao, tôi cảm thấy hiệu ứng ban nãy rất chân thật, không tồi.” Vương đạo diễn nói.
Kết thúc một ngày quay phim cũng là lúc trời dần đổ ánh chiều, Cố Vân Hi thu xếp đồ đạc rồi rời khỏi phim trường. Ngồi trên con xe màu đỏ quen thuộc, trạng thái của cô vẫn tĩnh lặng như mọi ngày, khác hẳn bộ dạng kích động khi ở đoàn phim ban nãy. Khẽ thở dài, Cố Vân Hi nhớ lại bóng đen nấp sau hậu đài lúc cô bị mảnh kính làm bị thương. Cô không dám khẳng định là kẻ nào, nhưng kẻ có khả năng ra tay độc như vậy không tám cũng chín phần là do Hạ Giai Tuyết làm. Cô còn chưa tìm đến cô ta mà cô ta đã vội ra tay với cô rồi.
Lúc còn mãi nghĩ ngợi, Cố Vân Hi đột nhiên phát hiện cảnh vật bên ngoài có chút khác lạ.
“Chúng ta không phải về nhà sao? Đây là đâu?”
“Tiểu Hi, hình như chúng ta bị bám đuôi. Chắc là bọn chó săn của toà soạn nào đó muốn moi chút tin tức của em rồi.” Vương Y Sa vừa nói vừa đánh tay lái, tăng dần tốc độ.
Cố Vân Hi mất thăng bằng, nghiêng người sang một bên vừa hay tầm nhìn rơi vào gương chiếu hậu trên xe, đúng là có một chiếc xe ở phía sau. Nhưng cô lại cảm thấy sự việc không đơn giản như Vương Y Sa suy đoán.
“Hay là chị thả em xuống chỗ nào đó rồi tiếp tục lái xe đánh lạc hướng bọn chúng. Nếu cứ như vậy kéo dài thì cũng chẳng giải quyết được gì. Khi phát hiện em không ở trên xe thì bọn họ cũng tự động rút lui thôi.”
Nói thì nói như vậy, thực chất Cố Vân Hi chỉ là muốn tách Vương Y Sa ra, một mình đơn độc hành động sẽ tiện hơn. Nếu đám người này không phải chó săn mà là người thuộc hắc đạo thì một mình cô sẽ dễ tránh thoát hơn là mang thêm một người bên cạnh.
“Cũng có lý, nhưng không có chị, lỡ đâu em gặp phải chuyện gì thì sao?” Vương Y Sa nghĩ một hồi cũng tán đồng với ý kiến này.
“Không sao, tự em biết tính toán.”
“Vậy được.”
Nghe cô nói chắc chắn như vậy, Vương Y Sa cũng không nhiều lời. Dù sao tình hình trước mắt cũng chỉ có cách đó, sau khi cắt đuôi được rồi thì quay lại tìm cô cũng không muộn. Vương Y Sa ngay lập tức tăng tốc, lợi dụng đèn giao thông ở con đường phía trước, lách tay lái, đem xe ẩn sau một chiếc xe tải đang băng qua. Chớp ngay lúc này, Cố Vân Hi đẩy cửa xe bước xuống, nhanh chóng hoà mình vào dòng người đi đường.
Khi cô quay người lại nhìn thì chiếc xe kia đã rẽ sang một con đường khác, nói vậy là bọn họ căn bản không phải là bám theo bọn cô? Là Vương Y Sa quá đa nghi rồi, hại cô hiện tại phải cuốc bộ một đoạn đường dài. Hôm nay sao cô lại xui xẻo thế nhỉ, hết bị Hạ Giai Tuyết giở trò quỷ rồi lại bị cái ‘ảo tưởng bị hại’ của Vương Y Sa hố đau một vố. Còn cái xui nào nữa cứ việc tới hết luôn đi.
Cạch.
Vừa dứt lời cô liền nghe thấy tiếng động ở phía sau, ở con hẻm nhỏ cô phát hiện một bóng người. Hắn vừa nhìn thấy cô quay đầu liền nhanh chóng nấp đi, nhưng nhờ ánh sáng le lói buổi chiều mà cô phát hiện được cái bóng của hắn phản chiếu xuống mặt đường. Hắn là đi theo cô suốt cả quãng đường từ lúc nãy sao? Không phải số cô xui đến vậy chứ.
Rốt cuộc là ai? Hạ Giai Tuyết? Cũng không phải không có khả năng. Không nghĩ nhiều nữa, là ai cũng mặc kệ, phàm là đi theo cô thì chẳng có mấy ý tốt. Thu lại ánh nhìn, Cố Vân Hi chầm chậm đi về phía kẻ theo dõi kia, làm như không có gì xảy ra. Cô muốn xem thử, hắn là do ai phái đến.