Chương 21

Edit: cereniti

Chẳng biết tại sao Phương Tử Hằng lại bắt đầu cố gắng liên lạc với cô, điều này làm cô rất phiền não. Cô đổi số, Phương Tử Hằng liền trực tiếp tìm tới cửa, mấy lần cự tuyệt mà không có tác dụng. Kế hoạch ban đầu là cô định cùng ekip bên quốc nội bay tới Tokyo, hiện tại cô lại mang theo quản lý bay trước.

Máy bay chạm đất, Tư Gia Di mở máy nhận được tin nhắn hội thoại của Diêu Tử Chính, "Tự chăm sóc mình cho tốt, tôi xong việc sẽ qua thăm em." Giọng điệu lo lắng, thật giống như cô là đứa bé lần đầu tiên đi xa nhà. Tâm trạng có phần tốt, nhưng khí trời thật tệ, Tư Gia Di tới không phải lúc, đυ.ng phải mấy ngày mưa to liên tiếp, gió lớn đập vào người tới mức mắt không mở ra được, chứ đừng nói chi ngắm cảnh, Tư Gia Di chỉ có thể ở khách sạn xem kịch bản, buổi tối cùng ăn cơm với đạo diễn và mấy người trong đoàn.

Đạo diễn là Nhật kiều quốc tịch Mỹ, dùng tiếng Anh trao đổi với nhau không mấy chướng ngại, ngược lại lại ông nói gà bà nói vịt với mấy nam diễn viên người Nhật, Tư Gia Di không khỏi lo lắng, sợ đến lúc chụp hình lại khó giải thích ý tưởng với mấy nam diễn viên.

Sự thật chứng minh cô lo lắng dư thừa, ngày thứ ba chụp hình cùng bọn họ, tâm trạng cực kì vui vẻ đùa giỡn nhau kịch liệt, thuận lợi khác thường, Tư Gia Di trước đó đã hiểu rõ nam diễn viên, tuổi còn trẻ đã tràn đầy kinh nghiệm, ngôn ngữ hoàn toàn không là chướng ngại giữa hai người.

Kết thúc công việc sau khi trở lại khách sạn, bình thường đều đã gần khuya, Diêu Tử Chính trên căn bản cũng sẽ hết bận vào thời điểm này, sau đó sẽ gọi điện thoại cho cô, có lúc hắn mệt mỏi không muốn nói gì, Tư Gia Di liền nói một chút tình hình bên này cho hắn nghe "Thật khác biệt, nhân viên công tác ngoại quốc đặc biệt tôn trọng diễn viên trong nghề, đạo diễn rất khách sáo với diễn viên nước ta, so với trong quốc nội khác biệt rất nhiều"

"Ừ."

"Anh đáp trả qua loa vậy? Em còn tưởng rằng cái người trong giới văn nghệ sĩ như anh sẽ phản bác sửa lời em nhiều chứ."

Diêu Tử Chính biết cô nói giỡn, không thèm để ý.

Ngược lại khi cô nhắc tới nam diễn viên kia, giọng không khỏi khâm phục thì lời đáp trả của Diêu Tử Chính như muốn đánh nhau thật, hoặc là chế nhạo cô: "Ở trước mặt anh khen một người đàn ông khác, không sợ anh ghen ư?"

Loại cãi nhau giữa tình lữ gần đây càng rõ ràng, bây giờ Diêu Tử Chính so với lúc mới quen thú vị hơn nhiều, Tư Gia Di mừng rỡ tranh cãi với hắn: "Ngày ngày sống chung lâu, tự nhiên phát hiện không ít ưu điểm của đối phương. Không giống hai chúng ta, xa cách lâu như vậy, em sắp quên dáng vẻ anh thế nào rồi?"

"Ừ" Hắn thế nhưng đồng ý, tình huống rất nghiêm trọng đây.

Cô cười phá lên, ngồi bên cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nhau bên ngoài, nghe hắn nói: "Anh sắp lên máy bay, phải tắt máy, nói tiếp sau."

"Người bận rộn, lần này lại phải bay à?"

Lần này đến phiên Diêu Tử Chính cười khẽ, hắn không đáp lại, tựa hồ đưa điện thoại lên tại một nơi ít người, Tư Gia Di chỉ nghe đầu bên kia truyền đến tiếng vang khá rõ: "Quý khách thân mến, chuyến bay tới Tokyo sắp cất cánh, xin hành khách lập tức đến cửa lên máy bay. . . . . ."

***

Mỗi một lần chuông cửa vang lên, Tư Gia Di đều chạy như bay tới, tuy biết chuyến bay sẽ không nhanh như vậy, nhưng không ngừng mong đợi chuông cửa vang lên càng nhiều, ngày thứ hai phải quay sớm, chụp quay ở mọi góc đường, khoảng cách thời gian cô ngồi yên trong xe liên tiếp nhìn đồng hồ, trợ lý cũng “ngửi” ra điểm khác biệt: "Chị Gia Di, đang chờ người?"

Cô hôm nay trang điểm có chút dày, thợ trang điểm đặc biệt hóa trang cô thành một người tiều tụy hít thuốc phiện nhiều năm thật giống, Tư Gia Di vốn định dùng dáng vẻ này dọa hắn một chút, đáng tiếc ngày này kết thúc công việc sớm, Diêu Tử Chính còn chưa hiện thân, cô đã quay chụp xong các phân cảnh hôm nay, tẩy trang, thay một bộ quần áo bình thường về khách sạn.

Diễn viên người Nhật hẹn cô buổi tối tới quán rượu, cô mặc thêm áo khoác, dặn người giúp việc lái xe đưa cô tới.

Không ngờ vào lúc này lại có người gọi cô quay lại.

Giọng đàn ông, gọi tên tiếng Trung của cô.

Tư Gia Di bị giọng nói này làm đông cứng.

Quay đầu lại nhìn, không phải là kinh ngạc, là kinh sợ.

Đứng trước mặt cô, là Phương Tử Hằng.

Thấy cô không nói hai lời quay đầu bước đi, Phương Tử Hằng dưới tình thế cấp bách đuổi theo: "Em hãy nghe anh nói đã. . . . . ." Thiếu chút nữa đυ.ng phải nhân viên xách dụng cụ đi ngang qua. Trong lúc bối rối ngẩng đầu, đã thấy Tư Gia Di ngồi lên xe của nữ giúp việc, đóng cửa lại, Phương Tử Hằng rõ ràng nghe cô nói nhỏ: "Âm hồn bất tán. . . . . ."

Phương Tử Hằng vội vàng tới và cứ như vậy bị câu nói đầy vẻ chán ghét này vứt bỏ, nó là từ miệng của người phụ nữ hắn yêu thương, hắn đã bị đánh bại hoàn toàn.

***

Trong xe của nữ giúp việc, trợ lý thấy sắc mặt Tư Gia Di không tốt, đưa lên thức uống, tò mò hỏi: "Chị Gia Di, người chị một mực chờ, có phải chính là người vừa rồi khồng?"

Tư Gia Di trầm mặc, dùng tay mở nắp bình rót xuống hai ly.

Trợ lý rất biết nhìn thái độ, thấy cô không muốn nói, cũng không còn hỏi nữa, cứ như vậy bỏ qua cái đề tài này.

"Chị Gia Di, hiếm khi công việc kết thúc sớm, khí trời lại tốt như vậy, có muốn ra ngoài đi dạo chút không? Tới đây nhiều ngày rồi, "Sáp Cốc 109" chúng ta còn chưa đi qua đấy."

"Chị còn có chuyện, không đi được" Cô gái trẻ tuổi tham chơi tiếc nuối, Tư Gia Di không muốn cô không vui, bổ sung: "Chị có thể cho em nghỉ một ngày, đi chơi vui nhé."

Nữ giúp việc đi đường vòng tới "Sáp Cốc", để trợ lý xuống xe, Tư Gia Di một mình trở lại khách sạn. Hành lang tại khách sạn khá tối và yên tĩnh, Tư Gia Di có chút mất hồn, không nghĩ rằng Phương Tử Hằng có thể đuổi tới tận đây.

Bởi vì cúi thấp đầu, tại lúc Tư Gia Di bình tĩnh lại mới phát hiện được trước mắt là một đôi giày da.

Trong nháy mắt cô hoảng hồn, chợt ngẩng đầu, thấy mặt của đối phương, sửng sốt qua đi, rốt cuộc thở nhẹ một hơi.

Đuôi lông mày Diêu Tử Chính chợt nhướng lên: "Gì? Không hoan nghênh tôi?"

"Sao có thể như vậy?" Tư Gia Di cười che giấu vẻ mặt trước đó, một tay đã vòng quay cánh tay của hắn.

***

Tư Gia Di bị Diêu Tử Chính kéo khỏi thang máy, đi ra đường lớn: "Anh nhất quyết phải đi dạo phố cùng em ư?"

"Thắc mắc gì?"

"Còn không phải sợ bị người khác chụp được?" Tư Gia Di nói xong cũng nở nụ cười, sửa lời: "À, ra khỏi quốc nội rồi, còn sợ gì chứ?"

Cách đó không xa, một người đàn ông đang ngồi trên sofa trầm mặc.

Hắn vẫn đưa mắt nhìn khung cảnh đẹp vừa rồi, một cặp tình nhân nói tiếng Trung khoác tay nhau đi tới cửa xoay khách sạn.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua không xua tan được nỗi lo lắng trong mắt hắn.

***

Trùng vào ngày nghỉ, đầu đường đủ loại người ăn mặc khác nhau, vô luận là vào cao ốc quốc tế hay một quán nhỏ bình thường, cũng đã là một buổi đi dạo đúng nghĩa, bọn họ đỗ xe tại một bãi đậu cao ốc, đi bộ hòa vào dòng người đông đúc.

Càng gần tới khu trung tâm, quanh người càng chật chội, bàn tay Tư Gia Di khoác trên khuỷu tay hắn đã có chút muốn giằng ra.

Nhưng một giây kế tiếp cô thất bại, tay liền bị hắn nắm chặt.

Ở quốc nội, Nữ Minh Tinh cùng quản lý cao ốc chỉ chạm vào nhau một chút đã bị bắt gặp đến không biết nhiêu lần, rồi bị các bài báo nhỏ viết lên xuống bao nhiêu, kéo tay đi dạo phố? Tư Gia Di trước nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng hôm nay, ở nơi này hoàn toàn xa lạ, lại đạt được tự do chưa từng có.

Chen chúc tại trong dòng người, bọn họ cũng chỉ như một đôi tình nhân bình thường, tay trong tay, hôn phớt, quang minh chính đại.

Một ngày đi dạo trôi qua, sau xe đã chất đầy các túi đồ, thu hoạch phong phú, Tư Gia Di bắt đầu muốn làm một chút gì đó cho hắn, vừa đúng xe chạy qua một tiệm nhỏ nơi đầu đường, bộ quần áo bên ngoài tiệm bị cô chọn trúng, cô bảo hắn dừng xe.

Tư Gia Di hào hứng kéo hắn vào trong tiệm, rất nhanh chọn được một bộ trang phục nam, nhét vào trong ngực Diêu Tử Chính.

Thấy bên trong có một áo sơ mi cắt xén kiểu cao bồi trẻ tuổi, Diêu Tử Chính cau mày. Song, Tư Gia Di đã đẩy hắn vào phòng thử: "Cả ngày lẫn đêm mặc âu phục, anh không thấy phiền?"

Vừa nói vừa thuận tay lấy một đôi giầy trên giá đưa cho hắn: "Giày cũng đổi đi."

Diêu Tử Chính mặt không hề tình nguyện biến mất sau rèm. Tư Gia Di mới bắt tay vào chọn đồ nữ. Cô đang phân vân giữa hai chiếc quần, bỗng rèm phòng thử quần áo bị vén lên.

Tư Gia Di quay đầu nhìn.

Sửng sốt.

Một Diêu Tử Chính khác đang đứng trước mặt cô. Không cao cao tại thượng, không quá xa đến không chạm tới, chỉ có đẹp trai và phong cách.

Diêu Tử Chính nhún nhún vai về phía cô.

Tư Gia Di lúc này mới hồi thần, trịnh trọng giơ ngón tay cái lên.

Sau đó hai người cũng cười.

Cô nhìn nụ cười của bản thân phản chiếu tại lớp kính nơi đối diện, nghĩ, đây đơn giản chính là hạnh phúc . . . . .

Trở lại khách sạn đã gần 10 giờ tối, Tư Gia Di kéo tay Diêu Tử Chính tới giữa thang máy, phục vụ chuyên xách đồ cho khách cầm chiến lợi phẩm của cô đi theo phía sau.

Đi ngang qua quầy tiếp tân, tiếp tân gọi cô lại.

Đối phương dùng tiếng Anh nói: Cô Tư Gia Di, khi nãy có một quý ngài để thứ này lại cho cô.

Tư Gia Di nhận lấy.

Cô nhận ra được bút tích này.

Nhưng cô hoàn toàn không hiểu lời này có ý gì: "Anh đột nhiên không muốn thay đổi bất cứ điều gì, cứ để cho hai chúng ta trước thân sau tan vỡ đi."

***

Nhận được tin mới về Phương Tử Hằng, là ở trên báo xã hội ——

"Phó Chủ Biên tại một tòa báo cao cấp trước đây nhảy lầu tự sát, nguyên nhân có thể vì đầu tư thất bại."