Chương 24: Cùng lắm tôi hơn em 9 tuổi

Mẹ tôi ủ rũ nhìn Đinh Mạnh Huy, tôi đoán bà đã biết nhưng vẫn giả vờ hỏi.

- Cậu ấy là gì của con vậy?

- Anh ấy là bạn trai con.

- Cảm ơn cậu. Tiền đó mẹ con tôi nhất định sẽ trả. Đứa con gái đáng thương này từ nhỏ đã theo tôi chịu cực. Tôi đúng là một người mẹ tồi tệ mà.

- Nếu đã biết vậy thì đừng làm khổ con bà nữa.

Mặt mẹ tôi trông sượng thấy rõ. Tôi muốn ở lại nói chuyện với mẹ một lát, Đinh Mạnh Huy đồng ý, anh ta ghé qua nhà rồi một tiếng nữa quay lại đón tôi. Người vừa đi khỏi mẹ tôi đã bật cười vui vẻ. Tôi không hiểu chuyện gì đứng lặng người nghe bà gọi điện thoại.

- Bà nhận tiền rồi thì mau rút đưa tôi. Thù lao cho bà giữ lại mười triệu.

- Mẹ... Chuyện này là sao?

- Vừa nãy mẹ cùng bà Dung diễn kịch thôi, không ngờ kiếm được vài chục triệu dễ như vậy.

Tôi không biết phải nói gì với mẹ, bà lừa được cả con gái mình. Mẹ tôi tặc lưỡi.

- Con đừng trách mẹ. Trần Lan Hương sống giàu có sung sướиɠ còn mẹ thì sao chứ, phải chui rúc trong căn nhà bé tí này. Mẹ chỉ muốn kiếm chút đỉnh thôi. Huống hồ em chồng bà ta nhiều tiền như vậy, nhiêu đây có đáng gì.

Mẹ tôi nằm ngửa ra ghế cười khẩy. Bà ấy dường như biến thành người khác, ngay cả giọng nói cũng thêm mấy phần điêu ngoa. Tôi đi vào bếp, đống chén đĩa một ngày dồn lại để ngổn ngang. Tôi rửa sạch sẽ rồi lau dọn, có máy giặt rồi quần áo mẹ cũng vứt một xó. Mẹ tôi đang xem ti vi bỗng tắt im bặt.

- Con làm gì trong đó lâu vậy, ra mẹ bảo cái này.

- Gì vậy mẹ?

- Tuần sau bảo Hải Minh dẫn con về nhà nó đi. Mẹ có quà cho người phụ nữ độc ác kia.

- Tuần sau không được. Mạnh Huy muốn đưa con đi du lịch.

Mẹ tôi ngồi thẳng lưng bàn tay thô ráp nắm tay tôi dịu giọng.

- Con moi thêm ít tiền từ cậu ta đi. Chúng ta vừa trả thù Trần Lan Hương nhưng cũng phải lo cho mình chứ.

- Mạnh Huy đưa ra yêu cầu, con ở bên cạnh anh ta ba tháng sẽ nhận được một tỷ. Nhiêu đó đủ rồi mẹ ạ.

- Con khờ thế cả tập đoàn lớn thế kia một tỷ đó cậu ta bố thí cho con thôi.

Tôi mỉm cười chua chát đáp.

- Đó là tiền con gái mẹ dùng thân thể đánh đổi. Mẹ còn muốn con làm gì khác đây.

- Bảo Nhi, mẹ chỉ nghĩ đến tương lai của hai mẹ con mình thôi. Trả được mối thù kia rồi chúng ta chuyển đến nơi khác sống. Việc quan trọng là phải có tiền con à.

- Mẹ, chúng ta sẽ sống tốt mà đúng không?

- Ừ, đợi con làm được những điều mẹ nói đã.

Đinh Mạnh Huy không đem hết số nhãn trên xe về nhà, để lại một túi cho tôi. Vì chuyện của mẹ tôi cảm thấy buồn chỉ mong sớm đạt được mọi thứ như dự định. Trần Lan Hương không đến tìm hay cho người dạy dỗ tôi gì hết. Tôi vẫn gặp Hải Minh như thường chẳng lẽ bà ấy không biết.

- Em đang nghĩ gì vậy?

- Mạnh Huy, anh có thấy em rất phiền phức không?

- Tôi không thấy phiền. Em đừng suy nghĩ nhiều.

- Cảm ơn anh.

- Nếu em có thành ý thì nấu bữa tối thật ngon đi, tôi đói bụng rồi.

Đáp ứng yêu cầu của Đinh Mạnh Huy, hai chúng tôi đi siêu thị mua đồ về nấu canh sườn. Xe chầm chậm dừng trước cổng, một người mặc đồ bệnh nhân lao ra. Tôi giật mình khi thấy Linh San tóc dài bung xõa tàn tạ. Đinh Mạnh Huy thở hắt ra bước xuống.

- Anh Huy, sao hai ngày rồi anh không tới thăm em?

Linh San ôm chầm anh ta, khẩn thiết nói.

- Em nhớ anh lắm. Nhớ những ngày tháng được ở bên anh, là do em không biết trân trọng. Khi đó em chưa suy nghĩ thấu đáo nên chia tay, bây giờ em hối hận lắm.

- Tôi đưa cô về bệnh viện.

- Em muốn ở bên anh tối nay được không?

Đinh Mạnh Huy đẩy Linh San ra ý muốn từ chối, cô ta liền tỏ ra đáng thương.

- Bác sĩ nói tinh thần em vẫn còn kích động anh đừng đuổi em về mà. Em sợ mình không giữ được bình tĩnh lại làm những chuyện điên rồ.

Tôi mở cổng không nhìn hai người họ nữa. Đây là nhà của anh ta, muốn cho ai ở tôi đâu có quyền ý kiến.

Tôi vào nhà trước, đang thay dép thì nghe giọng Linh San phía sau.

- Cô thấy rồi đấy, anh Huy không bao giờ từ chối bất kì yêu cầu gì của tôi.

Nói xong cô ta đẩy tôi sang một bên ung dung đi tới phòng khách ngồi. Đinh Mạnh Huy đậu xe xong xách hai túi đồ ăn vào.

- Em nấu thêm một phần cho cô ấy.

- Vâng.

Tôi cảm thấy buồn vì anh ta để Linh San ở lại. Tôi đeo tạp dề rồi bắt đầu sơ chế, ở phòng khách tôi loáng thoáng nghe hai người họ nói chuyện. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng khóc nức nở của Linh San. Tôi xả giận lên thớt, vung dao một phát băm vằm miếng thịt. Có lẽ tiếng động quá lớn nên Đinh Mạnh Huy chạy vào.

- Có cần tôi phụ em không?

- Thôi anh ra phòng khách an ủi cô ấy đi, đừng quan tâm tới em. Khi nào nấu xong em gọi.

- Em giận hả?

Tôi nhún vai.

- Em có quyền gì tức giận với anh chứ?

Anh ta không ngại có Linh San hôn lên má tôi một cái cười tủm tỉm.

- Em giận trông đáng yêu lắm.

- Anh bị hâm à. Tránh sang một bên đi.

- Nhìn thái độ của em xem còn bảo không giận.

Đinh Mạnh Huy bám dính lấy tôi như cái đuôi, đã biết tôi giận lại luyên thuyên nói.

- Em đừng cau mày, sẽ mau già đấy.

- Em có mau già cũng không bằng anh.

- Nói lại lần nữa xem?

- Mỗi sáng thức dậy anh không soi gương

hả?

Đinh Mạnh Huy gằn giọng.

- Cùng lắm tôi hơn em chín tuổi thôi.

Nồi xương đang sôi ùng ục, tôi vớt ra rồi cho củ cải vào. Đinh Mạnh Huy mặt mũi xám xịt bị tôi ngó lơ nên đi ra. Anh ta biến mất một lát thì Linh San vào. Cô ta khoanh tay nhìn tôi cười khẩy.

- Có bản lĩnh lắm, thảo nào anh Huy bị cô làm cho hứng thú. Nhưng đó chỉ là sự yêu thích nhất thời thôi, cô đừng mừng vội.

- Nghe nói cô cắt cổ tay tự tử, chắc đau lắm nhỉ?

- Tôi đau trong chốc lát nhưng sẽ hạnh phúc về sau. Còn cô sẽ đau dài dài đấy. Tôi và anh Huy không thích ăn tiêu, đừng bỏ vào.

Mắt thấy tôi sắp cho tiêu vào nồi canh, Linh San nhắc nhở. Tôi không quan tâm cho càng thêm nhiều, cô ta trợn mắt gằn giọng.

- Để xem anh Huy xử cô thế nào?

- Canh này tôi nấu, nếu không thích ăn cô tự nấu đi. Đừng ở đó ra lệnh cho người khác.

- Có chuyện gì vậy?

Đinh Mạnh Huy vừa mới tắm xong, nghe tiếng tôi và Linh San trong bếp nên mò vào. Linh San vội chạy qua nắm lấy tay anh ta phụng phịu.

- Em biết anh không thích ăn tiêu nên dặn cô ấy đừng bỏ vào, thế nhưng cô ấy càng bỏ nhiều hơn. Anh nói có tức không chứ?

- Tôi không thích ăn tiêu bao giờ?

Linh San ngượng chín mặt lúng túng.

- Em nhớ lúc trước...

- Cô đừng nhầm sở thích của tôi với người khác.

- Em... Em...

Tôi đem thức ăn dọn ra, Linh San vội kéo ghế ngồi bên cạnh Đinh Mạnh Huy lấy lòng.

- Để em xới cơm cho anh.

Cô ta xới hai chén cho hai người họ tôi không quan tâm im lặng giống như đang ăn một mình. Đinh Mạnh Huy gắp thức ăn cho tôi nhưng bị né tránh.

- Em có tay, tự gắp được rồi.

Anh ta nhíu mày rồi cười mỉm, vẻ mặt đó khiến tôi càng thêm ghét bỏ.

- Cô cũng ăn đi.

- Vâng. Cảm ơn anh Huy đã cho em ở nhờ tối nay. Về bệnh viện em cảm thấy rất ngột ngạt.

- Khi nào thì xuất viện?

- Hai ngày nữa. Mẹ em muốn ở lại để bác sĩ theo dõi thêm.

Linh San và Đinh Mạnh Huy người hỏi người trả lời, xem tôi như không khí. Trong lòng tôi dâng lên sự bực bội khó tả. Rõ ràng tôi nấu rất ngon nhưng ăn vào không nghe được mùi vị gì.

- Em no rồi, khi nào hai người ăn xong thì kêu em ra dọn.