Chương 11: Ra điều kiện

Tôi không biết mình ngủ bao lâu, cựa mình một cái toàn thân đau rã rời. Tôi hé mắt, bóng lưng thẳng tắp của Đinh Mạnh Huy đập vào mắt tôi. Anh ta đang mặc quần áo tôi không có tâm trạng ngắm thân hình vạm vỡ kia nên chống tay ngồi dậy. Tôi than nhẹ một tiếng, chăn bông trên người trượt xuống đúng lúc Đinh Mạnh Huy xoay người lại. Anh ta cười mỉm.

- Che làm gì, đêm qua trên người em còn chỗ nào tôi chưa nhìn qua.

- Anh đã có được thứ mình muốn rồi, buông tha tôi được chưa?

Nụ cười trên môi anh ta cứng đơ, tôi thừa biết sẽ không dễ dàng rời khỏi chỗ này. Đinh Mạnh Huy lấy trong ngăn tủ một tờ giấy đưa cho tôi, lạnh nhạt nói.

- Em đọc kĩ đi.

Tôi không biết anh ta soạn hợp đồng này lúc nào hay là in sẵn rồi phát cho từng người. Làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ta cơ bản giống như một bước lên mây. Chỉ cần ba tháng tôi sẽ nhận được 1 tỷ, thậm chí nợ của mẹ tôi cũng được xóa. Tôi không đọc hết hợp đồng bởi nội dung rất nhàm chán.

- Tôi có một điều kiện.

- Em không có quyền đưa ra điều kiện với tôi.

- Vậy xem như đây là lời thỉnh cầu đi, tôi muốn ở lại kí túc xá, công việc làm thêm của tôi khi nào hết thời hạn thì tôi sẽ nghỉ.

Đinh Mạnh Huy giật phăng tấm chăn trên người tôi, cơ thể không mặc gì cứ thế phơi bày trước mắt anh ta. Tôi mím môi nhìn dấu hôn chi chít khắp người.

- Tôi nhắc lại cho em nhớ, đừng thách thức giới hạn của tôi. Nếu không...

- Anh sẽ gϊếŧ tôi sao?

- Tôi không gϊếŧ em nhưng sẽ để em sống không bằng chết.

- Tôi đang chờ ngày đó. Nếu anh không đồng ý, hợp đồng này xé bỏ.

Giữa tôi và Đinh Mạnh Huy không ai nhượng bộ ai. Anh ta cười gian xảo.

- Đêm qua tôi có hứng thú nên quay lại cảnh chúng ta ân ái. Em có muốn xem thử biểu cảm lúc ấy thế nào không?

- Đinh Mạnh Huy anh là đồ vô sỉ.

- Tốt nhất em nên nhớ tôi là loại người gì. Tôi sẽ đem sự kiêu ngạo của em bẻ gãy từng chút một. Kí đi.

Tay tôi run rẩy cầm tờ hợp đồng, anh ta ném cây bút lên giường, sau đó đóng sập cửa bỏ đi. Nước mắt mang theo ấm ức lăn dài trên mặt tôi. Chỉ mới bắt đầu tôi không cho phép mình tỏ ra yếu ớt, đến sau cùng ai bại dưới tay ai còn chưa rõ. Tôi đặt bút kí vào, chính thức mang danh nhân tình của Đinh Mạnh Huy.

Tôi lê lết thân xác như không còn là của mình nữa vào nhà vệ sinh. Nhặt lại bộ quần áo tối qua mặc vào, tôi bắt taxi về lại trường. Đêm qua tôi không về, mọi người đoán già đoán non rằng tôi và Hải Minh đã gạo nấu thành cơm. Tiên thấy tôi về vội nắm tay hỏi nhỏ.

- Cậu cũng lớn gan lắm, đi cả đêm.

- Tiên này, tạm thời tớ sẽ dọn khỏi kí túc xá.

- Hải Minh ép cậu hả? Tự dưng cậu chuyển đi, còn tớ thì sao?

- Còn vài tháng nữa tốt nghiệp rồi, tớ chuyển ra ngoài để tiện đón mẹ lên ở cùng.

Tôi đành nói dối Tiên, không cho cô ấy biết những việc mình đang làm. Trong lúc thu dọn đồ đạc, Trâm nhìn tôi với điệu bộ khinh thường, còn mỉa mai.

- Ngủ với cậu ấm nhà giàu một đêm đổi đời luôn rồi. Cậu nghĩ Bảo Nhi còn muốn ở lại chỗ này hả?

- Cậu nói gì vậy Trâm?

- Tớ nói không đúng sao, cậu nhìn trên cổ cậu ấy kìa. Hai người họ không xảy ra chuyện gì mới lạ.

Tôi đem cổ áo kéo lên, tôi không nhận mình là người thanh cao gì. Dùng thân thể đánh đổi sự tin tưởng của Đinh Mạnh Huy, tôi tự thấy mình trở nên tầm thường như lời Trâm nói. Lúc tôi dọn đồ xong thì Đinh Mạnh Huy gọi tới, anh ta nói tài xế đang ở trước cổng trường. Tiên muốn phụ tôi xách đồ xuống dưới nhưng tôi bảo không cần. Chỉ có một balo và mấy quyển sách, còn lại tôi đều bỏ đi hết. Chiếc xe màu đen đậu bên kia đường chắc hẳn là xe của Đinh Mạnh Huy, tôi tưởng chỉ có tài xế đến đón mình không ngờ lúc lên xe còn có anh ta.

- Đi ăn trưa với tôi rồi về.

Có lúc Đinh Mạnh Huy dịu dàng khiến tôi quên mất anh ta là loại người gì. Tôi im lặng không lên tiếng, anh ta đang nghe điện thoại của ai đó, sắc mặt không được tốt lắm. Đinh Mạnh Huy thở dài cúp máy, hỏi tôi.

- Đêm qua em và Hải Minh có chuyện gì vậy?

- Cậu ta uống say rồi gọi điện cho tôi.

- Em nên cắt đứt tình cảm với nó, sau này không được cho nó bất kì cơ hội nào nữa.

Đinh Mạnh Huy ngả lưng ra ghế, đưa tay xoa xoa thái dương.

- Hải Minh là đứa rất chung tình, nếu em đã không yêu thì đừng đùa giỡn tình cảm của người khác. Chị dâu tôi vừa gọi, sáng nay nó nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống gì.

- Vậy nếu tôi từ chối cậu ta, anh nghĩ xem Hải Minh sẽ như thế nào?

- Thà đau một lần rồi thôi. Nó sẽ vượt qua được, chỉ cần em kiên quyết.

Đinh Mạnh Huy nói câu cuối với tông giọng cực thấp. Đây không đơn thuần là một lời nhắc nhở hàm ý cảnh cáo tôi rất rõ ràng. Anh ta đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng ăn trưa. Đinh Mạnh Huy còn có việc ở công ty nên ăn xong anh ta đưa chìa khóa nhà và một tấm thẻ ngân hàng cho tôi. Theo ý Đinh Mạnh Huy, tôi phải chuyển đến căn hộ của anh ta. Hằng ngày tôi đến trường đều sẽ có tài xế đưa đón, những công việc đang làm thêm tôi đều phải nghỉ hết trong tuần này.

Tôi không được phép từ chối yêu cầu của anh ta, răm rắp nghe theo như một con rối. Tất nhiên tôi sẽ không để anh ta điều khiển mình nhưng trước mặt Đinh Mạnh Huy vẫn phải tỏ ra nghe lời. Trước khi về, tôi ghé siêu thị mua vài đồ dùng cá nhân. Bất chợt tôi nhớ ra từ lúc phát sinh quan hệ với Đinh Mạnh Huy chúng tôi không dùng bất kì biện pháp an toàn nào. Tôi kêu tài xế dừng trước một hiệu thuốc rồi vào mua, tôi nhất định không thể mang thai.

Căn hộ của Đinh Mạnh Huy bình thường đều có người tới dọn dẹp. Nay anh ta giao lại nhiệm vụ đó cho tôi. Trên chiếc giường to đặt giữa phòng, ga giường nhăn nhúm bừa bộn. Đây là minh chứng cho sự mãnh liệt tối qua. Tôi đem quần áo của mình để vào một góc trong tủ rồi bắt đầu dọn dẹp. Tối nay tôi phải đến nhà dạy kèm cho Minh Viên, tôi đang lưỡng lự có nên báo với anh ta một tiếng hay không. Bận rộn một lát đã quá nửa buổi chiều, giờ tôi mới có thời gian rảnh.

Hải Minh gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng tôi không nghe máy, còn đem số cậu ta liệt vào danh sách đen. Năm giờ chiều, tôi bắt taxi đến chỗ dạy kèm, tiền Đinh Mạnh Huy đưa tôi sẽ không tiết kiệm làm gì. Hôm nay mẹ Minh Viên có ở nhà, bà ấy nghe chị Ly nói tốt về tôi rất nhiều nên thái độ niềm nở hẳn. Chỉ duy nhất chị gái của Minh Viên là tỏ vẻ khinh thường tôi.

Tôi đang giảng bài cho Minh Viên thì mẹ cô bé mang trái cây vào. Nhìn họ nhiệt tình như vậy tôi không biết phải mở miệng xin nghỉ thế nào.

- Chị Nhi ơi, bài này em giải xong rồi.

- Ừ, đưa chị xem thử nào.

- Chúng ta giải lao một tí nhé?

- Được.

Minh Viên đẩy dĩa trái cây về phía tôi, cô bé mỉm cười nói.

- Chị gái em cũng thân thiện như chị thì tốt biết mấy. Chị ấy chưa bao giờ giảng bài cho em dù chỉ một lần.

- Chị em bận lắm hả?

- Chị ấy sống bên Pháp quen rồi, chỉ mới về nước ba tháng trước thôi. Nếu không phải bố mẹ em ngăn cản, chị ấy còn muốn qua lại bên đó.

- Có lẽ môi trường bên đó phù hợp với lối sống của chị em hơn. Vì thế chị ấy mới thích đi.

Minh Viên bĩu môi ghé vào người tôi nói nhỏ.

- Chị ấy có bạn trai bên Pháp, họ sống chung bốn năm nay rồi. Chị em muốn đám cưới nhưng bố mẹ không đồng ý.

Tôi nghe xong chỉ biết cười trừ chuyện gia đình người khác tốt nhất đừng nên đưa ra ý kiến gì. Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định dạy kèm Minh Viên đến hết học kì này.

- Cô Nhi về bằng gì thế?

Dạy xong mẹ Minh Viên tiễn tôi ra cửa rồi thắc hỏi. Tôi không giấu giếm trả lời.

- Cháu đi taxi.

- Ôi thế thì tốn kém quá. Tiền lương trả hết cho taxi rồi còn đâu.

Mẹ Minh Viên đăm chiêu nhìn tôi, taxi đã tới nên tôi tạm biệt bà ấy rồi về. Hơn bảy giờ tối, tôi không biết Đinh Mạnh Huy đã về hay chưa. Cả một buổi chiều anh ta giống như mất tích. Tôi lấy chìa khóa mở cửa, bên trong tối đen như mực. Anh ta vẫn chưa về, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, đi tắm rồi vào bếp tìm xem có gì để nấu bữa tối không.

Tôi mở tủ lạnh, cả không gian rộng rãi chỉ để vài lon bia. Tôi cầm lên xem thử hạn sử dụng đã qua lâu rồi. Xem ra anh ta không phải người thích nấu ăn. Tôi tìm trong các ngăn tủ, xoong chảo đầy đủ không thiếu món nào đến cả tem cũng chưa bóc. Căn bếp này giống như chỉ để trang trí. Tôi thở dài ngao ngán, vào phòng lấy ví tiền rồi đi ra ngoài.