Chương 8: Nước mắt giang hồ

Đấu với gã một hồi lâu thì người hắn cũng bị dính khá nhiều thương tích. Tuy thế, bên cạnh đó, hắn thì cũng kịp trả lại gã ta số lượng đòn tương tự mà gã gây ra cho hắn.

Chợt thấy con dao mà hồi nãy tên Tuấn đen đâm Linh điên đang nằm dưới đất gần đó, hắn lập tức thụp người xuống, chúi về phía trước định đoạt con dao. Vừa lúc tay hắn sắp nắm lấy cán dao thì hắn lại thấy được ý đồ của gã Tuấn đen khi cái bóng trên nền do ánh đèn chiếu sáng đang chuyển động về phía hắn với vận tốc biến thiên đột ngột.

Trước tình thế ấy, hắn vội chộp con dao rồi nhanh như cắt vận hết khí lực xoay người sang phải lăn mấy vòng liền. Đúng như dự đoán của hắn, tên Tuấn đen vừa rồi quả thật đã tung ra cú đá rất uy lực nhắm vào giữa mặt mặt hắn. Mặc dù, đòn chí mạng của gã đã rơi vào khoảng hẫng nhưng với tiếng gió bị xé đột ngột mà hắn nghe được từ cú ra chân ấy thì hắn không khỏi không toát mồ hôi hột.

Nắm chặt lấy con dao trong tay, cũng như nắm chặt lòng căm thù đối với kẻ phản bội, vẫn còn đó những vệt máu vừa đông tụ của Linh điên bám ở lưỡi dao, hắn cắn môi áp sát gã tung ra liên tiếp những cú chém nguy hiểm. Sau chiêu “liên hoàn chém”, hắn lập tức sấn tới xoay người tung cú đá ba trăm sáu mươi độ, một chiêu thức thường thấy trong Taekwondo hoặc Karatedo. Rồi liền mạch động tác, hắn liền thụp người xuống lao tới đâm vào bụng Tuấn đen sau khi gã giơ tay ra đỡ đòn rồi loạng choạng vì cú đá uy lực của hắn trước đó.

Sau khi tạo một lỗ ở vùng bụng cho Tuấn đen thì hắn lại bị dính những vết thương mới khá đau bởi những cú phản đòn mà hắn phải nhận trong quãng thời gian ngắn ngủi hắn rút con dao ra người gã. Biết điểm yếu hiện giờ của gã Tuấn đen, hắn cố gắng ra đòn thật nhanh nhằm vào vết thương trên bụng gã. Trước tình hình đó, gã Tuấn đen chỉ có thể cắn răng miễn cưỡng chống đỡ những cú đấm, cú đá tốc độ của hắn. Được một lát, gã lùi lại phía sau thở hổn hà hổn hển.

Nhận thấy cơ hội trước mặt, hắn vứt con dao rồi vội lui người lấy đà. Hắn chạy thật nhanh tới rồi nhảy bậc lên thật cao, cố gắng dồn toàn lực vào chân phải tung ra cú đá quyết định nhằm vào ngực trái của gã Tuấn đen. Đây vốn là một cú đá có kỹ thuật rất khó. Cú đá có độ hoàn hảo rất cao khi trúng mục tiêu, nhưng sẽ nguy hiểm cho người sử dụng nếu cú đá bị chệch. Thời điểm này, tình hình đang cấp bách nên hắn quyết định sử dụng nó để xử lý kẻ mà từ trước đến nay hắn đã dành sự tôn trọng nhất định cho gã.

Tính sát thương của chiêu vừa rồi thì không phải bàn cãi, thế nên gã Tuấn đen vừa mới bị dính đòn quyết định đó đã trợn ngược mắt, môi mấp máy nói không nên lời. Rồi gã ta ngã vật ra đất, máu mồm máu mũi túa ra, người gã co giật như thể vừa bị dòng điện cao thế năm trăm ki-lô vôn ghé thăm cả cơ thể. Chừng vài giây sau gã nằm im và có vẻ gã không còn “biết nói” nữa.

Sau đòn vừa rồi hắn cảm thấy hơi nhứt nhối ở chân phải. Cắn răng cố chịu đau, hắn định chạy ra ngoài đối phó với những tên “đột nhập trái phép” còn lại nhưng mới chạy ra bậc thềm cửa thì gặp Vũ chó đốm đang xồc xộc trở vô.

– Anh Vũ.

– Tao biết mọi chuyện rồi, thằng chó Tuấn đâu?

– Em vừa mới giải quyết xong. – Vừa trả lời câu hỏi của Vũ, hắn vừa hất đầu vào trong phòng.

– Ừ, giờ mày đến bệnh viện xem thằng Linh thế nào, mọi chuyện ở đây để tao lo.

– Nhưng…

– Yên tâm, có chi viện từ khu trung tâm.

– Vâng.

Nghe vậy, hắn vội gật đầu rồi nhanh chóng tìm đường đến nhà thương.

Hắn hối hả chạy ra bắt taxi đến bệnh viện. Đến nơi, vội vội vàng vàng hắn nhảy xuống xe mặc cho bác tài chửi la oai oái gì đó. Có lẽ là chửi hắn vì quỵt tiền cũng nên. Nhưng lúc này, hắn nào để tâm lời ông ta, hắn mặc kệ, chạy như bay vào hỏi phòng cấp cứu Linh điên.

Theo chỉ dẫn của cô nhân viên bệnh viện cuối cùng hắn đến đến trước căn phòng Linh điên đang nằm. Khánh thấy hắn thì môi cậu đột nhiên mấp máy dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vẻ mặt cậu toát ra chiều lo lắng, bấn an. Nghe tiếng bước chân của hắn thì Huy cũng quay lại.

Đập vào mắt hắn là gương mặt tèm nhem ướt đẫm nước mắt của Huy. Như chu kỳ, cứ ba bốn giây cậu lại nấc lên một cái, xen giữa là tiếng thút thít uất nghẹn, thấy mà xót xa vô cùng. Định hỏi tình hình Linh điên giờ thế nào rồi nhưng có lẽ Khánh cũng hiểu ánh nhìn từ hắn nên liền lắc đầu rồi thở dài, một biểu hiện phản ánh yếu tố tiêu cực, như cố gắng ép hết hơi thể nặng nề bên trong hai lá phổi ra ngoài.

Khi con người ta có tâm trạng thì cái giác cảm về định lượng thời gian hình như được kéo dài ra, nhưng dài bao lâu thì còn tùy thuộc mức độ, cấp bậc cảm xúc của ta lúc đó. Cũng giống như lúc này đây, hắn cảm tưởng mỗi giây, mỗi phút trôi qua là cả một quãng thời gian dài đằng đẵng khi mà từng thướt phim nhỏ lẻ chiếu những hình ảnh về Linh điên và bọn hắn lại chạy dọc từ miền hồi ức tìm về ý thức hiện tại. Ký ức hiện về, hắn nhớ lại cái cảnh hắn gặp Linh điên ở khu chợ Thanh Thiên, rồi cái lần hắn cứu gã ta khi gã bị nhóm Rồng Lửa phục kích đánh lén, cả những lần chinh chiến giải quyết giang hồ với những băng đảng khác, rồi lời nói, ánh nhìn của gã đối với hắn,… tất cả đều rõ ràng như vừa xảy ra mới hôm qua.

Chẳng biết bọn hắn cứ thế đợi được bao lâu, chỉ biết rằng hắn đang mải mê theo đuổi với những suy nghĩ riêng mình, và suy tính cho bước tiếp theo thì cửa phòng Linh điên đang nằm chợt mở ra không một dấu hiệu báo trước.

“Không ổn rồi” – Đó là ý nghĩ trong đầu hắn khi ánh mắt hắn tích tắc chạm vào con ngươi của vị bác sĩ già đang được che đi một phần bởi cặp “đít chai” ngự trị ngay sống mũi.

Và không chờ Huy hay Khánh kịp hỏi han tình hình thì ông cướp lời nói ngay với chất giọng không thể trầm buồn hơn:

– Xin lỗi… Cậu ta… đã qua đời… Chúng tôi rất tiếc… Cậu ta đã mất máu quá nhiều…chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể…

– Không!!! Ông… ông nói láo… anh Linh… không thể nào… hu hu hu hu…

Vừa tiếp nhận những câu chữ buồn bã từ ông bác sĩ già ấy, Huy ngay lập tức rơi vào trạng thái mất bình tĩnh, nó hét lên một cách tuyệt vọng khi nghe tin sét đánh đó, rồi nó “mở loa “ mà gào khóc trông tội vô cùng.

– Không… không… không thể như vậy… anh Linh…. anh Linh…. Hu hu hu hu… – Khánh cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình mà ôm đầu sụt sùi, hai bờ vai run rẩy lẩy bẩy.

Ngay lúc đó, khóe mắt hắn cũng lập tức nhòe đi, sống mũi cay cay, biển lòng chợt dâng trào một ngọn sóng xúc cảm xô vào và phủ lớp nước trong veo đau thương lên bãi bờ trái tim vốn đã in hằn những vết sẹo đã khô từ lâu. Hắn tiếc thương, đau buồn cho sự ra đi đột ngột của Linh điên một thì Huy đau đớn gấp mười, gấp trăm cho sự chia ly lần này. Cậu khóc như chưa bao giờ được khóc, cơn mưa mặn đắng do dải áp thấp chia ly tử biệt của cậu đã làm đẫm ướt gần nửa chiếc áo sơ mi của Khánh khi Khánh ôm cậu an ủi, động viên.

Đợi Huy bình tâm lại chút ít, bọn hắn lê từng bước nặng nề như đeo chì vào phòng Linh điên đang say giấc ngủ, một giấc ngủ ngàn thu. Huy run run bước tới, giơ tay kéo tấm khăn trắng mà giọt lệ cậu không ngừng tuôn rơi. Linh điên mặt mày, chân tay trắng bệch, mắt nhắm hờ. Những dấu hiệu cho thấy chút sinh khí cuối cùng đã không còn vương vấn trên cái xác chết này nữa và quá trình phá hủy tế bào đang phát triển mạnh dần theo từng nhịp thời gian. Dòng máu nóng đã ngưng chảy, bắt đầu lạnh nhanh dần đều trên mọi ngóc ngách của cơ thể và tim ngọn nến sinh mệnh của Linh điên đã đen cứng, nguội lạnh tự bao giờ.

Lại nói về vụ phía Chim Ưng bất ngờ đánh úp băng X-W. Nhờ việc hỗ trợ lực lượng kịp thời từ phía khu trung tâm mà Tùng sẹo và Vũ chó đốm đã nhanh chóng xử lý tương đối những kẻ nội gián và “nhập ngoại”. Số tên “nhập cảnh trái phép” được xử lý tại chỗ một phần, còn một số thì đem về tra khảo. Vài giờ sau, mọi chuyện nhìn chung đã được giải quyết, hẻm 298 một lần nữa lại tắm đầy máu tanh. Các bước tường, con đường trong hẻm đâu đâu cũng dễ dàng thấy những vệt máu, vũng máu đã xỉn màu.

Sự ra đi của Linh điên đã mang theo bao đau xót, tiếc thương từ những tên đàn em chưa hiểu chuyện, đến những gã chiến hữu cùng hoặc khác băng, hay những người bạn đã từng đi qua cuộc đời của hắn ta. Lễ tang được Vũ chó đốm đứng ra tổ chức trang nghiêm. Tất cả các thành viên băng X-W và người đến dự đều phục bộ đồ đen bi thương để tiễn biệt người anh, người bạn, người em, hay thậm chí là ân nhân của mình.

Như đồng cảnh với người, bầu trời hôm nay cũng âm u khác lạ, vài con quạ kêu quác quác giọng tiếc thương ở nơi xa xa, những hàng cây rũ lá rung rinh tựa đôi bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt sầu thảm, run run bờ vai giọt lệ tuôn rơi, cả những cơn gió khẽ “hức hức” đâu đó quanh đây như đàn trẻ thơ ngây trong giây phút tiễn cha về cõi vĩnh hằng khi xe đưa linh cửu Linh điên đi tới,… Bất chợt, trong một thoáng, tưởng chừng như tất cả đều đang để tang cho sự ra đi của một con người.

Tối hôm đó, khoảng gần mười giờ cả ba lại ra mộ Linh điên. Sở dĩ có chuyện như vậy là vì Huy, cậu ta muốn “tâm sự đêm khuya” với người đã mất. Đến nơi, để cho Huy thoải mái giãi bày, hắn liền kéo Khánh ra xa. Hai người cứ thế trầm ngâm dán mắt vào một bóng hình đang lặt lẽ tựa đầu vào tấm bia đá lạnh lẽo.

Một… hai… ba… rồi bốn phút trôi qua, chả ai nói tiếng nào. Nhưng sau đó không lâu, Khánh chợt lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc nãy giờ:

– Có chuyện này tao chưa nói với mày.

– …

Hắn không nói gì nhưng ánh mắt hắn chợt chuyển động và dừng lại tập trung ở một điểm khác.

Hiểu ý, Khánh nói tiếp:

– Hôm đưa anh Linh đi viện, trên đường đi, ảnh có nhờ tao và mầy chăm sóc thằng Huy giùm ảnh.

– Có phải mày khi ấy cũng có suy nghĩ giống tao bây giờ? – Giọng hắn trầm lắng buông từng tiếng một.

– Hì, đúng vậy.

Không cần nói ra cả hai cũng đều hiểu rất rõ hàm ý của đối phương. Về điều này, Khánh biết hắn nghì gì và ngược lại hắn cũng đi guốc trong bụng điều Khánh nghĩ tới.

Việc mất mát một chủ tướng khu phía Nam đã tạo ra lỗ hổng nguy hiểm đối với băng X-W. Vì thế không lâu sau đó bên khu Trung Tâm có quyết định dồn toàn bộ lực lượng của Linh điên sáp nhập với nhóm do Vũ chó đốm cầm đầu. Đồng thời địa bàn khu phía nam bắt đầu từ hôm nay sẽ do Vũ chó đốm đảm nhiệm việc quản lý chung. Qua sự việc vừa rồi, bên trên đã ra chỉ thị các phân khu phải quyết liệt rà soát lại xuất thân của các thành viên, đồng thời tra khảo những gã Chim Ưng bị bắt trước đó hòng tóm cổ tất cả những tên nội gián còn lại cũng như những kẻ lảng vảng núp bóng ở mảnh đất Sài Gòn này.

Mấy ngày sau thì tâm trạng của Huy cũng tốt lên đôi phần mặc dù tình hình chung thì vẫn chưa ổn lắm. Thế nên mọi việc trước đây cậu đảm nhiệm thì bây giờ hắn và Khánh tạm thời thay thế. Mọi chuyện cứ vậy bình lặng trôi qua, chu kì mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại đều như vắt chanh cho đến hôm cuốn lịch treo tường chỉ vào “ngày hăm” của tháng Trung Thu.

Một buổi chiều tháng tám.

Hắn và Khánh vừa từ chỗ Nam chợ đen trở về. Mọi chuyện lộn xộn trước đó nhanh chóng được giải quyết êm đẹp. Xe đang ngon trớn lên dốc và lát nữa thôi sẽ qua khỏi cầu Sài Gòn. Tuy nhiên khi chiếc Toyota vừa lên tới nhịp giữa thì đột nhiên hắn tấp vô lề. Khánh thấy lạ liền quay qua hỏi hắn:

– Gì vậy?

– Hoàng hôn.

Nói rồi hắn mở cửa ra khỏi xe.

Khánh thấy thế cũng tặc lưỡi bước ra theo.

Mặt Trời lúc này đã đi được gần hết đoạn đường trong ngày. Ánh tà dương cũng dần nhuộm vàng vùng trời phía Tây. Thời khắc hoàng hôn cũng vì thế mà kéo gần lại. Nếu như bình minh được người ta ghi nhận như một khoảnh khắc của sự bắt đầu, của sự tươi mới, của những niềm vui và của những mong chờ thì hoàng hôn, một thời điểm trong ngày, được người ta nhớ đến với những nỗi buồn, nỗi cô đơn hay là sự kết thúc, sự tuyệt vọng. Và có lẽ chẳng cần phải bàn cãi tính đúng đắn của nhận định trên. Bởi vì, ngay lúc này đây, đứng trước thời khắc ngày tàn, hai trái tim đang đập cũng có chung cảm nhận như vậy.

Nhân lúc không có mặt của Huy, Khánh liền quay sang hỏi hắn:

– Cái người hôm đó, mày biết không Phong?

– Người nào? Ý mày là sao? – Phóng tầm mắt ra xa hắn hỏi lại.

– Tối hôm chôn anh Linh đấy. – Khánh nhắc.

– À, nhớ rồi, mà tao cũng chẳng biết nữa. – Hắn gật đầu rồi ngay lập tức nhún vai lắc đầu.

Tối hôm đó, Huy nói muốn ra mộ thăm Linh điên nên hắn với Khánh đi cùng. Khi gần tới nơi Khánh cầm đèn pin rọi phía trước thì bỗng nhiên thấy phía xa có một bóng người vận trên mình chiếc áo khoác đen to tướng, mũ thì đội lụp sụp che gần nửa khuôn mặt. Lúc này mưa bay bay lất phất, trời không trăng tối đen như mực, biết có người tới gã lạ mặt liền nhanh chóng ẩn mình sau những ngôi mộ rồi mất hút một cách bí ẩn. Tới trước “ngôi nhà” Linh điên đang yên giấc thì cả bọn thấy một bó hoa cúc trắng được đặt ngay ngắn, trang nghiêm, bên cạnh là ba cây nhan đã cháy gần phân nửa.

– Ai vậy nhể, ai mà đêm tối lại ra mộ như bọn mình thế này? – Khánh vỗ vỗ đầu ra chiều suy nghĩ.

Mặc dù thâm tâm hắn cũng ít nhiều nghĩ thắc mắc chuyện này nhưng để Khánh yên lòng hắn bèn bảo:

– Thôi bỏ đi, dù sao người ta cũng có ý tốt tới thăm mộ anh Linh. Chắc gã có lý do gì đó nên không tiện ra mặt.

Trở về phòng không thấy mặt Huy, Khánh liền gọi một tên đàn em lại hỏi:

– Mày thấy thằng Huy đâu không?

– Dạ mới nãy ảnh bảo ra ngoài có việc.

– Vậy à… ừ được rồi.

Tên đàn em đi khỏi thì Khánh lại quay sang nhìn hắn:

– Mà việc gì giờ này nhể?

– Mày hỏi tao làm gì, sáng giờ tao đi cùng mày đấy thôi. – Hắn vừa đáp vừa ngả lưng xuống giường, hai mí mắt hắn cũng từ từ díu lại.

Màn đêm vây quanh, xung quanh tối mịt, hắn mò mẫm trong bóng tối không thấy đầu mấy ngón tay. Đây rồi, hắn mò thấy rồi. Như trí tưởng tượng trong đầu, hắn chạm phải mọt vật lồi lồi, cưng cứng. Khẽ phát lực đầu ngón trỏ hắn ấn mạnh. Ngay lập tức đèn được bật sáng. Quay người lại, hắn như cứng đờ toàn thân bởi đập vào mắt hắn bây giờ không ai khác chính là người con gái… trên bar. Người con gái ấy đang chớp chớp mắt nhìn hắn, cô đứng rất gần và vì vậy hắn có thể nghe rõ từng hơi thở của cô. Đột nhiên, cô di chuyển. Từng bước nhẹ nhàng cô tiến lại gần hắn và đến khi cách hắn không quá bước chân cô đột nhiên nhón chân lên và… tát hắn một cái thật mạnh.

Vừa la “cô”, hắn vừa giật mình tỉnh giấc. Cơn mơ vừa rồi đã phá tan giấc ngủ của hắn. Hắn thở dài ngồi dậy. Đúng lúc này, Khánh từ cửa bước vào, nét mặt thấp thoáng vẻ lo âu:

– Tao liên lạc với thằng Huy không được. Chẳng biết nó đi đâu mà bây giờ vẫn chưa về.

– Mầy giờ rồi?

– Gần chín giờ.

– Mày đừng lo, nó có phải trẻ con đâu.

– Biết là thế nhưng…

– Cứ chờ một lát nữa xem sao, nếu vẫn không thấy nó về thì tao với mầy đi tìm. Ok?

– Ừ, vậy cũng được.

Đến mười giờ giờ đêm, bọn hắn không thấy Huy về, gọi điện thì chỉ nghe tiếng éo éo “Thuê bao quý khách…” của cô tổng đài.

Thấy tình hình không ổn, hắn tính cùng Khánh dẫn anh em đi tìm Huy nhưng vừa mới bước ra chưa tới cửa thì hắn đã nhận được điện thoại của Vũ chó đốm.

– Mày đang ở đâu đó? – Vũ quát giọng bực tức.

– Dạ, em ở phòng. – Hắn hơi bất ngờ trước thái độ của gã.

– Phòng nào?

– Dạ, thì phòng tụi em ở hẻm 298.

– Mày biết thằng Huy ở đâu không? – Bỗng nhiên gã hỏi.

– Nó có nói đi ra ngoài chút, em cũng không biết là nó đi đâu. – Hắn vội thanh minh.

– Mẹ nó, giờ hay ho rồi đó. Thằng Linh mới “đi” có mấy ngày lại có chuyện xảy ra rồi.

– Chuyện gì vậy anh?

– Thì chuyện thằng Huy chứ chuyện đéo gì nữa. Nó hiện giờ đang ở chỗ thằng Dũng.

– Sao…sao nó đến…

Vũ chó đốm liền ngắt lời hắn:

– Nó chơi bài thua rồi còn đánh người của thằng Dũng nên vừa nãy thằng Dũng có gọi bảo tao gặp mặt nói chuyện. Mày với thằng Khánh giờ qua chỗ tao nhanh rồi còn chạy lên đó lôi nó về. – Nói xong gã liền cúp máy.

Chẳng kịp để Khánh hỏi, hắn liền kéo nó ra cửa, vừa đi vừa thuật lại những gì Vũ chó đốm mới nói với hắn.

Đến nơi thì thấy Vũ và khoảng vài tên đàn em đã ngồi trong chiếc Fortuner bảy chỗ. Gã ngoắc hai đứa hắn vào rồi ra lệnh cho xe chạy.

– Giờ đi đâu anh? – Vừa lên xe Khánh liền quay qua hỏi gã.

– Qua New Words, Đồng Xanh, quận 7.

– Ủa, em tưởng qua quận 8, chỗ băng Dũng hổ chứ? – Khánh ngây ngô.

– Qua lãnh địa nó cho nó “làm gỏi” mình à.

– Dạ vâng.

Nghĩ lại thì cũng đúng. Đồng Xanh, quận 7 là địa bàn của Binh sóc. Mặc dù trước đây gã chẳng mấy thân tình gì với X-W và Dũng hổ, nhưng gần đây hắn ta có qua lại với cả hai băng về vấn đề làm ăn nên xem ra không cần quá lo lắng là phía Dũng hổ liệu có giở trò gì hay không.

Ngồi một lát hắn quay sang hỏi Vũ:

– Sao mình không nói chyện với hắn qua điện thoại mà phải mắc công đi ra điểm hẹn vậy anh?

Vẫn phong cách thường thấy, gã đáp lại với một giọng phảng phất mùi bí ẩn:

– Chút nữa thì mày biết.

Ngồi chừng hai mươi phút thì bọn hắn cũng đến được điểm hẹn. Vừa bước xuống xe thì ngay lúc đó chiếc Vios đỗ cái xịch trước mặt bọn hắn. Những người bước ra không ai khác chính là Dũng hổ và tụi đàn em. Vũ chó đốm và Dũng hổ nhìn nhau giây lát nhưng chẳng bên nào mở miệng nói một câu mà bước vào bar New Worlds ngay. Trước cửa có tên đàn em Binh sóc đang đứng đợi. Thấy bọn Vũ chó đốm và Dũng hổ, gã gật đầu chào rồi ra hiệu đi theo gã.

Theo chân gã, cả bọn vòng qua mấy sàn nhảy rồi chui tọt vào một phòng kín. Cửa mở ra, nhìn vào trong hắn thấy một tên ốm nhom ốm nhách nằm trên đùi một cô gái trẻ, tay đang vuốt ve cô ta, miệng thì tu ra phà phà khói thuốc, mắt phiêu diêu mơ mơ màng màng.

Thấy bọn Vũ chó đốm và Dũng hổ, Binh sóc liền ngồi dậy, ánh mắt cũng lập tức chuyển đổi sang trạng thái tỉnh táo và nguy hiểm hơn. Gã phất tay về phía cô gái ám hiệu lui ra ngoài. Rồi gã đứng dậy bước tới trước mặt Vũ chó đốm và Dũng hổ bảo:

– Tao ra ngoài, hai bên ngồi nói chuyện. Nhớ là bọn mày đang ở đất của tao, nể mặt chút. À, phòng có lắp camera đấy. – Nói rồi gã hất đầu sang phía trên cao ở góc tường. – Chút xong chuyện ở lại làm vài ly với tao, lâu rồi mới có dịp như thế này. – Gã vỗ vai hai tên mang “hàm” đại ca rồi nhanh chóng biến mất.

Khoảng một thoáng sau khi cả hai đều yên vị, Vũ cho đốm lên tiếng trước:

– Bọn mày thả người, còn tao trả tiền mà nó nợ với tiền thuốc men cho anh em mày. Ok chứ?

– Mày nói sao nghe mọi chuyện dễ như ăn xôi vậy Vũ. Tao không ngờ mày là giang hồ có có số có má mà lại phun ra được câu đó.

– Thế cái đéo bọn bây muốn gì? – Vũ chó đốm bắt đầu nổi “sùng”.

– Cái tao muốn à?… Xem nào… cái tao muốn chắc mày đáp ứng được thôi. – Dũng hổ cợt nhả.

– Cái gì nói mẹ nó đi. – Vũ chó đốm xẵng giọng.

– Khu 26. – Dũng hổ vẫn thản nhiên.

– Khu 26?… Hê hê hê… Mày đùa à? – Vũ nhếnh mép.

– Mày suy nghĩ cho kĩ đi, dù sao đó chỉ là phần rìa của lãnh địa mày thôi mà, mất chút cũng có sao đâu.

– Tao đéo đồng ý.

– Tao sẽ cho mày thời hạn là hết ngày mai để suy nghĩ lại, nếu qua mười hai giờ đêm mai mà mày chưa trả lời hoặc không chịu điều kiện tao đưa ra thì tao sẽ xử nó theo luật của giang hồ.

– Mày…

– À, mà theo như tao biết nó là em trai Linh điên phải không nhể? Sẽ ra sao nếu dưới suối vàng Linh điên biết chuyện thằng bạn thân không ra tay bảo vệ em trai nó… ha ha ha… – Nói xong Dũng hổ đứng dậy đi mất.

– Mày… – Mặt Vũ chó đốm gân lên vì tức giận.

– Anh Vũ, giờ phải làm thế nào? – Thấy tình hình không ổn hắn ái ngại hỏi gã.

– Về!!! – Nét mặt hầm hầm, Vũ đứng lên ra lệnh với giọng gắt gỏng.

Vừa đứng dậy thì cửa phòng lại mở, bước vào là gã Binh sóc.

– Về sớm vậy. Làm ít ly với tao rồi về. – Binh sóc tiến đến bảo.

– Để bữa khác, hôm nay tao đéo có hứng.

– Uầy, làm gì mà sầu não thế. Mà hàng hôm nay chất lượng tốt đấy ông bạn.

– Tất nhiên. Thôi tao về, hôm nào cần nữa alo tao. – Nghe tên Binh sóc nhắc tới chuyện “hàng họ” thì cơ mặt Vũ dường như dãn ra đôi chút nhưng vẫn còn đó những nét “liền đậm” lo âu hiển hiện khá rõ trong đôi mắt gã.

– Ừ, cần thì tao gọi.

Nghe cuộc đối đáp vài ba câu qua lại giữ Vũ chó đốm và Binh sóc, hắn cũng hiểu phần nào lý do bọn hắn phải đến đây. Hóa ra ẩn tình bên trong là một cuộc giao dịch khi vỏ bọc bên ngoài là một cuộc nói chuyện, nhưng nó diễn ra lúc nào ngay cả hắn, người trong cuộc, cũng chẳng hay. Mãi một thời gian sau này, hắn mới biết cách thức giao dịch thông qua Phú, tên đàn em thân cận của Vũ chó đốm.

Theo lời gã thì mọi cuộc giao dịch nếu như nhỏ hoặc vừa thì Vũ sẽ giao cho gã nhiệm vụ này, còn nếu như vụ nào lớn thì chính tay Vũ sẽ trực tiếp chỉ đạo. Cách thức giao dịch cũng không cố định, trước khi cuộc giao dịch diễn ra thì hai bên sẽ thống nhất một phương án giao dịch mà ở đó đảo bảo độ an toàn và tính nhanh gọn cao. Gần đây phía cảnh sát có nhiều hành động rất quyết liệt nên tất cả các cuộc giao dịch hầu như đều phải “làm mới”. Và “hàng” dùng để giao dịch không gì khác ngoài hồng phiến, bạch phiến, thuốc lắc, cỏ.

Suốt quãng đường từ New Words về đến hẻm 298, Vũ chó đốm chẳng nói một lời nào. Sự im lặng của gã xuất phát từ điều kiện mà Dũng hổ đưa ra, một điều kiện quá đáng. Nhưng nếu không chấp nhận cái quá đáng đó thì tính mạng thằng Huy chẳng khác nào số phận quả trứng khi rơi khỏi tổ.

Cách hẻm 298 chừng vài ngả rẽ thì Vũ chó đốm chợt quay sang hắn:

– Mày có cách gì đem thằng Huy trở về mà vẫn giữ được khu 26 không Phong?

– Cách thì có nhưng trước khi nói em muốn hỏi anh câu này.

– Câu gì?

– Tại sao anh lại quyết giữ khu 26, em thấy mất chỗ đó mình giành chỗ khác bù lại cũng được mà.

– Ngoài vì cái gọi là danh dự ra thì còn có một lý do khác.

– …

Ngừng vài giây Vũ tiếp lời:

– Chỗ đó là nơi trưởng thành của tao và thằng Linh. Rất nhiều kỷ niệm hai đứa vẫn in dấu nơi đó, lâu lâu tao lại trở về. Tao không muốn mất nó, thật sự không muốn mất nó. Đương nhiên còn có một lý do khác nhưng tao không thể nói cho tụi mày nghe lúc này được.

– … – Nghe vậy hắn cũng chỉ biết im lặng.

– Rồi mày nói đi, có cách nào cứu thằng Huy.

– À, theo ý em thì…

——————-