Chương 6: Phát sốt

Ngày hôm sau, Xuân Vũ phát sốt, ở trên giường ngủ li bì cả một ngày.

Trong nhà cũng chỉ có mình cô, không có đồ ăn, không có thuốc cũng không muốn cái gì.

Cho đến khi trời tối, trong căn phòng tối om, chăn bông được mở ra, có cái gì đó lại gần, ấm áp mềm mại còn mang theo hương vị giống người đêm qua.

Xuân Vũ phản xạ muốn đưa tay gạt ra, nhưng lại có một chất lỏng gì đó truyền đến từ miệng hắn tiến vào.

Đó là cháo

Xuân Vũ đã một ngày không ăn gì, chỉ sau một giây liền theo bản năng hút lấy cháo nóng từ trong miệng người đàn ông.

Sau vài lần như vậy, cô cuối cùng cũng thỏa mãn. Môi lại bị người đàn ông dán lên, đầu lưỡi nóng bỏng tiếp tục dây dưa trong khoang miệng, cả người bị ôm vào một vòng ôm nóng bỏng.

“Nóng quá!”

Xuân Vũ mồ hôi nhễ nhại, bởi vì nóng mà tỉnh lại.

Lúc cô mở mắt, trời đã tối đen, cô phải đợi một lúc mới thích ứng được.

Làn da bánh mật cùng đường nét rõ ràng, bờ vai kiên nghị dày rộng nhìn có cảm giác cực kỳ an toàn lại khiến Xuân Vũ sợ hãi không thôi, chỉ nghĩ muốn chạy trốn.

Lý Thước bị động tĩnh trong l*иg ngực đánh thức, theo bản năng ôm chặt bé con lại. Thấy Xuân Vũ không thể giãy dụa, hắn mới thả lỏng lực đạo, giọng điệu có chút ngái ngủ “Em đã tỉnh?”

Xuân Vũ nhìn hắn, không biết nói cái gì, đôi mắt đen ngập nước, vẻ mặt mờ mịt.

Bàn tay to rộng sờ lên trán cô, lặp lại một lúc nói “May quá, đã hạ sốt rồi!”

Xuân Vũ nghe vậy mới phản ứng lại, hóa ra là mình sinh bệnh. Cô đứng dậy cùng Lý Thước bảo trì khoảng cách, khách sáo nói “Cảm ơn!”

Lý Thước giật mình cũng đứng lên, kéo chăn bao lấy người cô “Em mới hạ sốt,đừng để bị cảm lạnh.”

Vừa rời khỏi l*иg ngực đã cảm thấy lạnh, cô nhanh chóng chui vào ổ chăn, cảnh giác nhìn Lý Thước, nhỏ giọng nói “Anh có thể…có thể đi ra được không?”

Lý Thước lúc này mới nhận ra mình vẫn đang ngồi trên giường, khuôn mặt ửng đỏ ngại ngùng “Xin lỗi, ngày hôm qua thấy em lạnh, cho nên…”

“Tôi đứng dậy đây!” Lý Thước nói xong liền đứng dậy

Xuân Vũ nghiêng người nhìn thấy thân hình cao lớn và cặp đùi rắn chắc của hắn.

Thế nhưng lại không mặc quần áo!

Trong lòng Xuân Vũ run lên mờ mịt nhìn vẻ mặt vô hại kia của Lý Thước nói “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi. Tôi đã khỏe rồi, không cần lo lắng! Có thể…”

“Được rồi…”

Nói một lúc, Xuân Vũ cùng không nói thêm nữa, chỉ trùm chăn lên, nửa khuôn mặt đỏ bừng yếu ớt nhìn hắn.

Cũng may Lý Thước hiểu ý của cô, cười nói “Không cần cảm ơn, Tôi thật xin lỗi, tôi đi rồi, em hãy tự chăm sóc chính mình cho tốt.”

“Được.” Xuân Vũ gật đầu cũng không có nhìn hắn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, xác nhận người đã đi, Xuân Vũ mới ngẩng đầu lên.

Cô nhìn nhìn bản thân, hoàn hảo không hao tổn gì, những ấn ký lưu lại đêm hôm trước vẫn còn.

Lý Thước chắc là sẽ không lợi dụng lúc người khó khăn mà làm loạn chứ.

Trong ký ức của cô vẫn vương vấn mùi cháo nóng, hình như còn mang theo một cỗ mùi tanh…

Là ảo giác sao?

Xuân Vũ sờ cánh môi của mình, cảm thấy hình như cũng có người nào đó đã sờ qua như vậy.

Là Lý Thước?

Không, không thể nào!

Đêm đó, chỉ là ngoài ý muốn.

Đêm qua, là hắn áy náy.

Chờ kết thúc kỳ nghỉ lễ, cô có thể dọn ra ngoài, rời xa người đàn ông này, quên đi đêm đó.

Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.

Xuân Vũ rơm rớm nước mắt, trong lòng nghĩ thầm.