Tôi tên Lý Thần, là giám đốc điều hành của một công ty đa quốc gia. Lâm Thiến là vị hôn thê của tôi.
Tôi phát hiện Lâm Thiến có điều bất ổn trong một lần cô ấy về muộn.
Hôm đó là ngày hiếm hoi tôi không cần tăng ca. Sau khi tan làm, tôi đi chợ mua những món Lâm Thiến thích ăn.
Đến khi bày đồ ăn lên bàn, Lâm Thiến vẫn chưa về. Tôi chờ một lúc, cuối cùng vẫn bấm điện thoại gọi cho cô ấy.
Ở đầu dây bên kia, Lâm Thiến vẫn dịu dàng như trước đây: "Chồng ơi, có một đứa bé đang chờ cha mẹ tới đón. Em sẽ về sau, anh ăn cơm trước đi!"
Nghe giọng nói dịu dàng của cô ấy, tôi cảm thấy vừa đau lòng vừa hạnh phúc. Đau lòng vì cô ấy không thể tan làm đúng giờ, hạnh phúc vì tôi gặp được người con gái tốt như vậy.
Lâm Thiến là một giáo viên mầm non, ngoại hình ngọt ngào, nhỏ nhắn, xinh xắn động lòng người. Vào lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã bị sự dịu dàng, trong sáng của cô ấy mê hoặc ngay lập tức.
Ở cạnh nhau càng lâu, tôi càng thấy được nhiều phẩm chất đáng ngưỡng mộ của Lâm Thiến, ví dụ như cô ấy rất độc lập và hiểu chuyện. Tiền lương của tôi gấp năm lần cô ấy, tôi đã rất nhiều lần khuyên Lâm Thiến nghỉ việc, tôi sẽ nuôi cô ấy. Nhưng cô ấy luôn từ chối, xòe ngón tay ra đếm: tiền thuê nhà, thuê xe, chi tiêu khi sau này có con… Dù có đi làm hay không, Lâm Thiến đều không muốn liên lụy đến tôi.
Tôi ngồi trước bàn ăn, nghĩ về từng ưu điểm của cô ấy, cảm thấy tim như muốn tan chảy.
Đợi đến hơn chín giờ đêm, Lâm Thiến mới mệt mỏi mở cửa nhà.
"Chồng, sao anh còn chưa ăn cơm?" Lâm Thiến nhìn đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, giận dỗi trách: "Đừng để bụng đói, hại thân thể."
"Anh chờ em về ăn chung."
Tôi kiềm lòng không đặng, tiến lên ôm lấy cô ấy, lại ngửi thấy mùi thuốc lá phảng phất.
Tôi nhìn cô ấy thật kĩ từ trên xuống dưới, bộ đồ vàng nhạt được cắt may vừa vặn với cơ thể, phô bày đường cong lả lướt một cách hoàn hảo. Nhưng tôi nhớ rõ ràng sáng nay khi ra ngoài, cô ấy mặc váy màu xanh nhạt…
“Em thay quần áo à?" Tôi nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, buổi trưa có đứa nhỏ vẩy sữa bò lên người em."
Lâm Thiến cười qua loa lấy lệ, rửa tay rồi ăn cơm, liên tục kêu đói bụng.
Tôi ăn bữa cơm nhạt như nước ốc, luôn cảm thấy không đúng. Mỗi lần gặp đứa trẻ nào không nghe lời, Lâm Thiến đều muốn phàn nàn vài câu với tôi, lần này lại ngượng nghịu chuyển chủ đề, có vẻ né tránh.
Trước khi ngủ, nhân lúc Lâm Thiến tắm rửa, tôi cầm quần áo cô ấy mặc ban ngày lên ngửi. Không sai, trên quần áo đúng là có mùi thuốc lá rất nhạt.
Lâm Thiến làm việc ở nhà trẻ, ngoại trừ bảo vệ thì hiệu trưởng và giáo viên đều là nữ, mùi khói trên người cô ấy từ đâu tới? Càng không có khả năng là từ trên người bọn trẻ! Khả năng lớn nhất chính là trước khi về nhà, cô ấy đã thay quần áo, sau khi thay xong còn tiếp xúc với một người hút thuốc lá.
"Chồng yêu!" Lâm Thiến lau tóc, đi ra từ phòng tắm, cười quyến rũ.
Trước kia tôi thích nhất là nhìn cô ấy như hoa sen thuần khiết mới nở; bây giờ nhìn cô ấy, tôi lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Thấy tôi không phản ứng, Lâm Thiến tiến tới, dựa sát bên tôi, hỏi: "Chồng, hôm nay anh không có hứng sao?"
Dù sao cũng chỉ là nghi ngờ, không có chứng cứ, tôi gượng cười hôn lên trán cô ấy. Từ đầu đến cuối, tôi như nuốt phải ruồi, cảm thấy hơi buồn nôn, trong lòng nhanh chóng tính toán làm thế nào để kiểm chứng.
Ngày hôm sau là đêm giáng sinh, tôi tan làm sớm, lái xe đến cửa nhà trẻ chờ Lâm Thiến.
"Lại tới đón Lâm Thiến à? Yêu đương đã nhiều năm mà tình cảm vẫn tốt như thế!" Đồng nghiệp của Lâm Thiến trêu chọc chúng tôi.
Hai gò má Lâm Thiến ửng đỏ, giống như chú chim non nép vào bả vai tôi. Nhìn dáng vẻ động lòng người của cô ấy, lúc này tôi thật sự hy vọng suy đoán của mình là sai…
Sau khi Lâm Thiến lên xe, tôi đưa bó hoa và quà đã chuẩn bị từ trước cho cô ấy. Thừa dịp cô ấy mở quà, tôi dùng hoa hồng trong tay che khuất tầm mắt, đặt chiếc bật lửa đã chuẩn bị xong vào túi xách của cô ấy.
Quà Giáng sinh là một sợi dây chuyền Swarovski. Lâm Thiến miệng thì trách tôi xài tiền bậy bạ, mặt lại viết đầy hai chữ vui sướиɠ. Đăng mấy tấm hình lên vòng bạn bè xong, cô ấy hài lòng, mở gương ra chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm như thường lệ.
Tôi như ngừng thở, lén quan sát phản ứng của cô ấy.
Lúc mở túi xách ra, rõ ràng Lâm Thiến đã sững sờ nhưng lại lập tức vờ như không có gì, lấy son môi ra, thoa lên cánh môi non mềm.
"Đẹp không, chồng yêu?" Lâm Thiến mỉm cười một cách tự nhiên và hỏi tôi.
Tôi gật đầu, dùng hết sức nắm chặt tay lái, sợ rằng mình sẽ b.ó.p gãy cái cổ mảnh khảnh, yếu ớt của cô ấy ngay sau đó.
Lâm Thiến không phát hiện ra sự kỳ lạ của tôi, vẫn ngắm nghía bản thân trong gương trang điểm: "Chồng ơi, chúng ta sẽ ăn gì thế?"
"Ăn đồ Nhật mà em thích nhất đi." Tôi gượng cười trả lời.
Tri Vị là một nhà hàng Nhật rất nổi tiếng. Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, màu sắc và mùi vị đều tốt. Lâm Thiến ăn rất vui vẻ, tôi lại hơi mất tập trung.
Ăn được một nửa, điện thoại Lâm Thiến rung lên một cái. Cô ấy nhìn thoáng qua, phàn nàn rằng thật nhiều tin rác, sau đó nói muốn đi toilet rồi đứng dậy rời đi.
Tôi thầm cảm thấy bất ổn, lặng lẽ theo sau cô ấy.
Ở một góc cửa hàng, Lâm Thiến cáu kỉnh thấp giọng: "Tôi đang ăn cơm với hắn."
"Không phải anh làm thì là ai, lại còn già mồm!"
"Anh cứ luyến tiếc gia thế nhà vợ anh, tôi không kết hôn với hắn thì đứa con phải làm sao bây giờ?”
Nghe lén mấy câu vụn vặt lẻ tẻ, đối với tôi lại như sét đánh ngang tai! Lâm Thiến thật sự ng.o.ạ.i t.ì.nh!
Vị hôn thê tôi yêu cắm cho tôi cặp sừng cao chọc trời rồi!
Tôi lảo đảo mấy bước, hồn bay phách lạc trở về phòng.
Một lát sau, Lâm Thiến cũng quay về, vừa cười vừa nói rượu sake nặng quá, rồi nói nhăng nói cuội với tôi rằng mình gặp được chuyện thú vị trong trường học.
Tôi cắn chặt răng, rất muốn trực tiếp chất vấn tại sao cô ấy lại vượt quá giới hạn, nhưng lý trí vẫn giúp tôi kiềm lại được.