Chương 3: Khai trương 1

Đường 666 mở cửa từ 10 giờ tối.

Xung quanh bốn phía nếu không phải cây cổ thụ rập rạp thì đều là mộ phần, con đường này chính là nằm ở cuối một cái nghĩa trang hoang vắng nằm ở rìa thành phố. Người bán sẽ đứng ở dưới mỗi gốc cây, muốn mua đồ gì đều phải đến từng người hỏi.

Cũng có những vị khách quen đã quen thuộc, sẽ trực tiếp đến được đúng người bán.

Cũng có những người mới, đi một vòng cũng không kiếm được thứ cần mua.

Nơi này đã vận hành như vậy cả trăm năm rồi. Hôm nay lại có một căn lều rách nát mọc lên ở cuối đường, bên ngoài đề bốn chữ "Tạp Hóa Thường Hi", nhưng bởi vì trời tối nhập nhèm, phải đến rất gần mới có thể thấy bốn chữ đề trên biển.

Người đầu tiên tiến vào là một tiểu đạo sĩ.

Thường Hi ngồi thong thả thưởng trà sau quầy, tầng một còn chưa có bày biện, bởi vì cô nghĩ thật lâu vẫn chưa biết bài trí những gì.

"Xin... xin chào." Tiểu đạo sĩ là lần đầu tiên tới nơi này, rõ ràng bên ngoài đề biển mà mở cửa nhưng bước vào một món đồ cũng không thấy.

"Xin chào khách quan." Thường Hi từ trong quầy hàng ló đầu ra, thấy là một cậu bé liền chạy ra chào hỏi: "Tiểu đạo sĩ muốn mua gì? Tiệm của ta cái gì cũng có."

"Tôi... sư phụ dặn tôi tới mua giấy hoàng chỉ." Tiểu đạo sĩ ôm chặt túi trữ vật trong tay.

"Ồ được, cậu muốn mua loại nào?" Thường Hi cảm giác được đạo hạnh của cậu bé này không cao, nhưng nhân duyên với huyền học rất tốt, nếu chăm chỉ sau này rất có thể trở thành nhân tài trong đạo quán.

"Đoàn Tử, con chạy đi đâu vậy! Nơi này không thể chạy linh tinh." Lúc này đột nhiên một vị đạo sĩ già hớt hải chạy vào, còn dắt theo một đứa bé gái khả ái. Ông ta vừa nhìn thấy Thường Hi liền như bị đóng băng mà khựng lại hai giây.

"Khách quan, đệ tử ngài nói cần giấy hoàng chỉ." Thường Hi trong đầu hiện lên, thần tài như vậy mà đến một đoàn: "Ta đưa các người lên lầu chọn lựa."

"Được, được. Đoàn Tử nếu có lỗ mãng, ông già này thay nó tạ lỗi với tiểu thư." Đạo sĩ già không nhìn ra tu vi của Thường Hi, nơi này còn được chiếu sáng bằng dấu xác,biết cô không phải người đơn giản, nói chuyện còn dùng ngữ điệu rất cung kính.

"Đoàn Tử bị đần,chị đừng chấp hắn." Bé gái kia cũng lí nhí nói theo.

Đoàn Tử oan ức, nó nào đã có làm gì.

Thường Hi không trả lời, chỉ mỉm cười dẫn bọn họ lên lầu: "Tiệm chúng tôi có rất nhiều loại giấy hoàng chỉ, các vị có thể nhìn xem."

Đạo sĩ già vừa bước qua cửa căn phòng, liền bị cảnh tượng bên trong làm tới choáng ngợp.

Giấy hoàng chỉ mỗi loại đều là hàng tốt.

"Chị ơi." Bé gái kéo lấy tay áo Thường Hi: "Em là Sở Lưu Ly, chúng ta rất có duyên đó."

"Đúng vậy, rất có nhân duyên." Thường Hi mỉm cười. Sau đó lấy từ trong túi ra một cái vòng ngọc đưa cho cô bé: "Nể tình nhân duyên này, tặng em một món quà."

Sở Lưu Ly nghiên đầu, sau đó mò vào trong túi lấy ra một tờ bùa: "Bùa Lưu Ly vẽ đó, nể tình nhân duyên này, Lưu Ly tặng chị."

Đáng yêu quá đi mất.

Thường Hi không nhịn được mà xoa đầu đứa nhỏ.

"Bà chủ, loại giấy này bán thế nào?" Đạo sĩ già ngắm nhìn một hồi, sau đó cũng chọn được một tập giấy cùng hai cái bút lông.

"Giấy hai minh tệ một tờ, bút một trăm minh tệ." Thường Hi nhìn qua, nói một cái giá. Xem chừng sau này khách đông lên, cô phải suy tính làm một cái bảng giá.

"Cô chắc chắn chứ?" Đạo sĩ bị giá này làm cho giật mình.

"Đương nhiên chắc chắn rồi, mời khách quan xuống lầu thanh toán." Những loại giấy này phẩm chất rất bình thường, ở chỗ cô vốn cho rằng chỉ là giấy vụn, không ngờ vẫn có thể bán ra tiền.

Cô đi trước, ông lão dẫn hai đứa trẻ theo sau.

Đạo sĩ già tứ túi trữ vật lấy ra năm trăm minh tệ, muốn mang theo hai đứa nhỏ rời đi liền bị Thường hi gọi lại. Cô tiến tới bên cạnh đoàn tử, đưa cho cậu bé một thanh kiếm gỗ đào: "Nhớ mang theo bên mình đó."

Đoàn tử ngốc nghếch gật đầu.

Đạo sĩ già nhìn ra ẩn ý bên trong, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn rồi rời đi.