Chương 41: Đánh trả

"Đại sư, đại sư."

Phòng thi của Ngôn Tích và Vương Đạc chỉ cách nhau một chút. Khi Ngôn Tích vừa nộp bài thi môn tiếng Anh cuối cùng và bước ra ngoài, Vương Đạc đã đứng đợi cậu ở đó.

"Chọn ngày không bằng tình cờ, hôm nay cậu đến nhà tôi chơi đi, được không?"

Cha của Vương Đạc, Vương Hồng Đào, đã mời sẵn thầy phong thủy của gia đình, Dương đại sư, đến nhà, muốn thử xem tài năng của Ngôn Tích ra sao.

Nhà họ Vương là gia đình giàu có nhất Giang Thành, có mối quan hệ tốt với họ cũng là một điều có lợi cho Ngôn Tích. Cậu gật đầu đồng ý: "Được thôi."

Khi hai người bước ra khỏi cổng trường, tài xế của nhà họ Vương đã chờ sẵn: "Cậu chủ, cậu Ngôn."

Xe lăn bánh đưa họ về nhà, Ngôn Tích nhận thấy cảnh vật xung quanh ngày càng quen thuộc. Hóa ra nhà họ Vương cũng ở tại Nguyệt Lượng Loan, quả là một sự trùng hợp thú vị.

Trên đường đến nhà họ Vương, Ngôn Tích thậm chí còn nhìn thấy biệt thự của nhà họ Thẩm, nơi cậu đã đặt chân đến khi vừa xuyên tới thế giới này.

Hiện tại, biệt thự im ắng, rõ ràng là chủ nhà chưa về, có lẽ nhà họ Thẩm đã đưa Thẩm Ngạo đi ăn ngoài.

Ngôn Tích nhẩm tính trong đầu, khẽ tặc lưỡi, có lẽ nhà họ Thẩm sẽ gặp xui xẻo ở nhà hàng năm sao này.

Chỉ có điều, giờ đây tất cả những chuyện đó không còn liên quan gì đến cậu nữa.

Khi xuống xe, Vương Đạc háo hức giới thiệu: "Đây là nhà của tôi, tôi đã định mời cậu đến chơi từ lâu..."

Nhưng Vương Đạc còn chưa kịp nói hết câu, Ngôn Tích đột nhiên nghiêm mặt, đôi mắt đen sâu thẳm của cậu toát lên vẻ lạnh lùng: "Kẻ nào lén lút ở đây, không biết xấu hổ sao?!"

Ngay sau khi lời cậu vừa dứt, những ngón tay thon dài khẽ vung lên, linh lực màu xanh nhạt hiện rõ, như một mũi tên lao thẳng về phía trước.

"Phụt-"

Trong phòng khách tầng một của biệt thự, một người đàn ông trung niên có dáng dấp tiên phong đạo cốt bất ngờ phun ra một ngụm máu.

Trong nhà vang lên tiếng động hỗn loạn, Vương Đạc ngơ ngác trong giây lát rồi nhanh chóng kéo Ngôn Tích đi vào trong: "Nhanh lên, hình như có chuyện gì rồi."

Nhưng khi bước vào, thấy trên ngực Dương đại sư, người mặc đạo bào, xuất hiện vết máu đỏ thẫm, Vương Đạc bỗng ngây người.

Chuyện này hoàn toàn khác với những gì cậu ta nghĩ.

Cậu ta còn tưởng rằng ba mẹ mình gặp phải rắc rối gì.

"Dương đại sư." Vương Hồng Đào vừa đỡ Dương đại sư ngồi xuống ghế sô pha, Vương Đạc đã tò mò tiến lại gần, chăm chú quan sát đối phương: "Ngài bị sao vậy?"

Nhà họ Vương đã cung phụng Dương đại sư nhiều năm, tài năng của ông ta cũng thuộc hàng top ở Giang Thành, vậy mà tại sao bây giờ lại bị thương đến nỗi phun máu?

"Không sao."

Dương Văn Quảng chỉ trả lời ngắn gọn, nhưng ánh mắt lại vượt qua Vương Đạc, nhìn thẳng vào Ngôn Tích, người đang đứng bên cạnh.

Chàng trai mười tám tuổi mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần dài, toàn bộ quần áo trên người cậu cộng lại cũng không đến vài trăm tệ, trông thật lạc lõng với căn biệt thự xa hoa này.

Thế nhưng, Ngôn Tích vẫn đứng thẳng, điềm tĩnh, không có chút gì là tự ti.

Dương Văn Quảng thực sự có chút tài năng. Nhà họ Vương làm giàu từ bất động sản, mỗi khi động thổ hay đóng cọc đều do ông ta tính toán. Nhờ đó mà những năm qua, ông ta đã kiếm được bộn tiền từ nhà họ Vương.

Nhưng cách đây vài ngày, Vương Hồng Đào bất ngờ nhắc đến một thanh niên trẻ tuổi, lời lẽ đầy khen ngợi, thậm chí còn muốn mời cậu nhóc đó đến để ông ta kiểm tra xem thực lực thế nào.

Dương Văn Quảng cảm thấy bị xúc phạm, nhưng không thể nói thẳng với "ông chủ" của mình. Vì vậy, mặc dù Vương Hồng Đào chỉ bảo ông ta kiểm tra đơn giản một chút, nhưng ông ta lại lén dùng thủ đoạn nặng để dạy dỗ kẻ trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng này.

Nhưng tính toán đủ kiểu, Dương Văn Quảng lại không ngờ rằng người bị dạy dỗ lại chính là mình.