Chương 26: Tai nạn suýt chết

Vừa lúc bà Triệu đặt hộp đường xuống, ông Triệu đã vội vã cầm lấy, nhưng chưa kịp xúc một thìa đường cho vào sữa đậu nành thì đã bị bà Triệu nhanh chóng giật lại.

Bà ấy đứng đó, giọng đầy trách móc: “Già rồi mà còn tranh đường với trẻ con, ông bị tiểu đường, ông không biết sao?!”

Ông Triệu lặng lẽ quay đi, bưng bát sữa đậu nành không ngọt, nhấp từng ngụm nhỏ.

Trước khi rời đi, Ngôn Tích lấy ra từ trong cặp hai chiếc bùa bình an, đưa cho ông bà Triệu: “Cảm ơn hai người đã chiêu đãi.”

“Đứa nhỏ này thật là, tặng cái gì thế này.”

Ngôn Tích cười nhẹ: “Coi như là một chút lòng thành của cháu.”

Bà Triệu ngay lập tức lấy sợi dây đỏ, đeo bùa bình an lên cổ, mắt bà thoáng đỏ hoe: “Đúng là đứa trẻ ngoan, ông xem…”

“Đừng nhắc đến thằng con ngỗ nghịch ấy nữa!” Ông Triệu như thể biết được bà Triệu sắp nói gì, lập tức sa sầm mặt.

Bà Triệu cúi đầu đáp: “Được rồi, không nhắc, không nhắc.”

Chiều tối hôm đó, khi bà Triệu ra ngoài mua rau, vừa đi đến dưới chân tòa nhà, bà ấy bỗng cảm thấy l*иg ngực mình nóng ran, nóng đến mức có chút đau rát.

Bà Triệu theo bản năng dừng bước, ngay sau đó, một chậu hoa bằng sứ rơi thẳng xuống ngay trước mặt bà.

“Rầm--”

Một tiếng động lớn vang lên, chậu hoa vỡ tan tành ngay trước mắt bà ấy, đất văng tung tóe khắp nơi, những cành hoa đỏ thẫm cũng rơi tới dập nát, cánh hoa rải rác khắp nơi, trông như máu tuôn ra từ thân thể người.

Đầu óc bà Triệu trở nên trống rỗng, nỗi sợ hãi vì vừa thoát chết làm tim bà đập liên hồi. Bà không dám tưởng tượng nếu vừa rồi l*иg ngực bà không bất ngờ nóng lên, nếu bà cứ tiếp tục bước tới, thì điều đang chờ đợi bà chính là:

- Bị cái chậu hoa đó đập thẳng vào đầu, chết tại chỗ!

Bà Triệu đứng đó hồi lâu, trái tim đang đập loạn nhịp mới dần bình tĩnh lại. Bà chợt nhớ ra, trước đó đã lấy lá bùa hộ mệnh của Ngôn Tích, xỏ qua một sợi dây và đeo trên ngực.

Theo phản xạ, bà đưa tay kéo sợi dây đỏ trên cổ ra, mở chiếc túi nhỏ đựng bùa hộ mệnh.

Ánh mắt bà Triệu bỗng khựng lại. Lá bùa màu vàng mà bà tự tay đặt vào đó, lúc này đã hoàn toàn biến thành tro đen.

Lá bùa hộ mệnh này đã cứu bà một mạng!

--

Ngôn Tích mang theo những lá bùa do chính mình vẽ và hơn năm mươi nghìn tệ đi đến khu chợ đồ cổ, hy vọng có thể mua được pháp khí phù hợp với bản thân.

Ở đây có rất nhiều cửa hàng bán đồ cổ, từ đồ đồng, tiền cổ, thậm chí có cả những món đồ khai quật từ trong mộ, bày la liệt, khiến người ta không biết phải nhìn vào đâu.

Chỉ có điều, rất nhiều thứ là hàng giả, muốn tìm được món hời thì còn phải xem mắt nhìn của người mua thế nào.

Ngôn Tích đi một vòng quanh các sạp nhỏ bày ở vỉa hè nhưng không tìm thấy thứ mình cần. Sau một thoáng suy nghĩ, cậu bước vào một tòa nhà hai tầng nhỏ.

Đây là tòa nhà nổi bật nhất trong khu chợ đồ cổ. Vừa bước vào, Ngôn Tích đã cảm nhận được một luồng âm khí bao quanh tòa nhà này, chắc chắn bên trong có những vật phẩm lợi hại.

Đồ ở trong những cửa hàng mặt tiền lớn như thế này thì sẽ có giá đắt hơn bên ngoài, hơn nữa còn có những món đồ trấn tiệm là đồ tốt hiếm có.

Phần lớn những món đồ bày trong tủ kính đều là cổ vật thật, chỉ nhìn qua cũng biết, nhưng giá của chúng thì cũng "đẹp" không kém.

Số tiền năm mươi nghìn của Ngôn Tích, có lẽ chỉ đủ để mua một mảnh kính ở đây.

"Vị tiểu hữu này muốn mua gì sao?" Chủ tiệm thấy Ngôn Tích đi một vòng, trông có vẻ suy tư, liền chủ động bước tới hỏi thăm.

Ngôn Tích đưa mắt nhìn lướt qua quầy hàng tầng một, lạnh nhạt nói: "Ở đây chắc hẳn còn những món đồ có niên đại cao hơn, phải không?"

"Đương nhiên là có, nhưng chúng đều ở trên tầng hai." Chủ tiệm thấy Ngôn Tích có vẻ là người hiểu biết, liền gật đầu.

"Mời tiểu hữu đi theo tôi."