Triệu Vân Quy sờ mũi, có chút lúng túng. Một tuần trước, anh ta đã nhận được thông tin từ Ngôn Tích về cái chết của Trang Gia Thụ ở Điền Bắc, nhưng gần đây bận rộn liên hệ với đồng nghiệp ở biên giới để nhanh chóng đưa thi thể của Trang Gia Thụ về, nên anh ta có phần lơ là trong việc xử lý tiền thưởng của Ngôn Tích.
"Sắp xong rồi, sắp xong rồi, khi nào có tôi sẽ báo cậu ngay lập tức." Triệu Vân Quy vẫn chăm chú quan sát Ngôn Tích.
"Anh cần tôi giúp gì không?"
Triệu Vân Quy hơi ngạc nhiên: "Gì cơ?"
Ngôn Tích chỉ về phía sau lưng Triệu Vân Quy, nơi mấy nhân viên pháp y đang khiêng thi thể, trong ánh mắt tinh tế lóe lên một tia sáng kỳ lạ: "Giúp các anh bắt hung thủ."
Niềm tin vào khoa học đã cắm rễ ba mươi năm không dễ gì thay đổi, Triệu Vân Quy không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối: "Không cần."
Anh ta vẫn tin tưởng vào phương pháp khoa học hơn.
Hiện tại linh khí trong trời đất rất ít ỏi, những tấm bùa vẽ ra cũng không còn chất lượng như trước. Ngôn Tích dùng một cây kim chích ngón trỏ của mình, nặn ra vài giọt máu hòa vào chu sa, sau đó khuấy đều rồi mới bắt đầu vẽ.
Ngôn Tích đã đến thế giới này một tuần, linh khí để tu luyện cực kỳ hiếm hoi. Nếu muốn khôi phục sức mạnh kiếp trước, cậu cần một khoản tiền lớn để mua những món cổ vật có linh tính.
Sau khi vẽ xong tất cả các lá bùa, Ngôn Tích nhìn ra màn đêm mờ ảo ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên. Thật kỳ lạ, sống hai kiếp rồi mà đây là lần đầu tiên cậu phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn mờ sương, mặt trời mới vừa nhô lên, Ngôn Tích đã ăn mặc chỉnh tề xuống lầu.
"Ô, là Tiểu Ngôn đây mà." Ở khu vực dụng cụ tập thể dục, ông Triệu vừa kết thúc một bài Thái Cực Quyền, ngẩng đầu liền thấy Ngôn Tích.
"Cháu cũng xuống đây tập thể dục à? Đến đây, cùng lão già này tập một bài nào."
Ngại từ chối, Ngôn Tích đồng ý. Hai người vận động một hồi, cả hai đều đẫm một lớp mồ hôi mỏng.
Ông Triệu cười vui vẻ đến nỗi những nếp nhăn trên mặt càng rõ hơn.
"Bình thường ấy, mấy lão già kia cứ chê Thái Cực Quyền đánh quá chậm, chẳng ai chịu tập với ông cả. Vẫn là cháu tốt nhất. Cháu ăn sáng chưa?"
Ngôn Tích lắc đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên nụ cười: "Chưa ạ, cháu định ra quán ăn sáng mua vài cái bánh bao."
Dạo gần đây, bữa sáng của cậu đều được giải quyết như vậy.
"Bánh bao đó thì có gì dinh dưỡng, toàn là máy làm ra cả." Ông Triệu không nói nhiều, kéo Ngôn Tích đi thẳng về nhà mình.
"Bà nhà ông chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi, cùng về ăn đi, dù sao bà ấy cũng nấu nhiều, hai ông bà già này ăn cũng không hết."
Ông Triệu mời mọc quá nhiệt tình, Ngôn Tích không thể từ chối: "Dạ được, nhưng cháu phải về tắm rửa một chút, người đầy mồ hôi rồi."
"Được rồi, lát nữa nhớ qua nhà ông đấy, tòa 5, phòng 402."
Ngôn Tích tắm rửa, thay quần áo, rồi đến phòng 402 gõ cửa. Người mở cửa là một bà cụ trông vô cùng hiền từ, bà có dáng người hơi đẫy đà, nhưng khuôn mặt lại đầy sự ấm áp và nhân hậu.
"Tiểu Ngôn đến rồi à? Mau vào đi, ra kia rửa tay, vừa kịp giờ ăn sáng."
Bữa sáng bà Triệu nấu là cháo hải sản. Bà ấy đã dậy sớm ra chợ mua hải sản tươi sống, tất cả vẫn còn nhảy tanh tách, dùng để nấu cháo thì ngon tuyệt vời.
Bà ấy còn chiên thêm trứng ốp la và nấu sữa đậu nành.
“Tiểu Ngôn này, cháu muốn cho bao nhiêu đường?”
Ngôn Tích nhìn vẻ mặt dịu dàng của bà ấy, chợt nhớ đến sư phụ của mình. Cậu nhớ, khi cậu vừa đến Thiên Diễn Tông, sư phụ cũng ân cần quan tâm đến mọi việc của cậu như vậy.
Giờ đây, nghìn năm đã trôi qua, không biết liệu cậu có còn tìm được mộ phần của sư phụ và các sư huynh, sư tỷ không.
“Sao cũng được ạ, cháu không kén ăn.”
“Vậy thì cho nhiều một chút, trẻ con mà, đều thích ăn ngọt.”