"À đúng rồi, đại sư." Lão Lưu lục tìm mục ghi chú trên WeChat: "Tên cậu là viết như thế nào vậy?"
"Ngôn trong từ "ngôn ngữ", Tích trong từ "rõ ràng"."
"Được rồi." Lão Lưu nhập tên Ngôn Tích: "Lần sau nếu mượn quầy, nhất định cậu phải mượn của tôi nhé."
Ngôn Tích giơ tay chào rồi xoay người rời đi, tìm kiếm khách sạn gần trường học.
Ngày mai cậu phải đi học. Ở thời đại này, học sinh phải đến trường từ rất sớm để tự học buổi sáng, nhất là đối với học sinh lớp 12 như cậu, thì đây là năm cuối cùng và quan trọng nhất của cấp ba. Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, mỗi sáng 7 giờ cậu phải có mặt ở trường để đọc bài buổi sáng, vì vậy cậu cần tìm một chỗ ở gần trường.
THPT Minh Thành là một trường tư thục mới xây dựng trong vài năm gần đây, nằm cách xa trung tâm thành phố. Ngôn Tích mở ứng dụng và gọi xe, định vị điểm đến là khách sạn gần trường.
Những người tụ tập trên cầu đều là tới hóng Ngôn Tích bói toán, thấy cậu rời đi cũng lần lượt giải tán.
Trong lúc đó, Hứa Lâm Lâm đã cùng cha mẹ và một nhóm bạn bè, họ hàng kéo đến khách sạn nơi bạn trai của cô ấy đang ở.
Hứa Lâm Lâm vốn xinh đẹp, học vấn cao, được nhiều người yêu mến. Cô ấy thường chia sẻ các phong cách thời trang của mình trên các video ngắn, nên dần dần cũng thu hút được hơn một triệu người theo dõi.
Cô ấy đã nói với cha mẹ rằng có thể bạn trai mình đã nɠɵạı ŧìиɧ, kéo họ cùng đi bắt quả tang, và còn mở một buổi phát trực tiếp trên ứng dụng video ngắn, đặt tên phòng livestream là "Bắt gian".
Hiện tại người xem luôn thích theo dõi mấy chuyện như thế này, nên khi Hứa Lâm Lâm bước vào sảnh khách sạn, thì đã có hơn tám mươi nghìn người đang theo dõi buổi phát trực tiếp, và con số này vẫn tiếp tục tăng.
Ngôn Tích đã tính toán được phòng mà bạn trai cô ấy đang ở, vì vậy Hứa Lâm Lâm giả vờ nói với nhân viên rằng mình đã làm mất thẻ phòng và yêu cầu cấp lại một chiếc thẻ mới.
Cô ấy tràn đầy tự tin, dẫn theo một đoàn người gồm họ hàng và bạn bè, cùng hàng chục nghìn người xem trong livestream, dùng chiếc thẻ mới mở cửa phòng 608.
Khi cánh cửa vừa mở ra, một luồng mùi mờ ám xộc thẳng vào mặt.
Bạn trai yêu nhau ba năm của Hứa Lâm Lâm đang trong tiếp xúc thân mật với một gã cơ bắp. Gương mặt lạnh lùng thường ngày ít nói ít cười của anh ta giờ đang ửng đỏ vì kɧoáı ©ảʍ, miệng không ngừng phát ra những âm thanh rêи ɾỉ kỳ lạ, trông vô cùng hưởng thụ.
Thậm chí, chiếc qυầи ɭóŧ của anh ta còn đang treo trên cổ của tên cơ bắp kia.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hứa Lâm Lâm vẫn không thể kìm chế được cơn phẫn nộ.
Bạn trai của cô ấy, người thường ngày luôn cao ngạo, lạnh lùng, ít nói, lúc nào cũng cư xử lịch sự, chừng mực, chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì khác người, được mọi người trên mạng gọi là "người đàn ông cấm dục".
Vậy mà bây giờ, anh ta lại đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, để một người đàn ông khác... yêu thương.
Thật kinh tởm! Quá kinh tởm!
Hứa Lâm Lâm không thể chịu nổi nữa, vội lao vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.
Hai người đàn ông đang quấn quýt trên giường nghe thấy tiếng động, hoảng hốt trừng mắt nhìn nhau. Họ không kịp mặc quần áo, chỉ có thể vội vã dùng chăn và ga giường che thân.
"Sao... sao các người lại đến đây...?"
"Trần Tinh Nghiệp!" Mẹ của Hứa Lâm Lâm bước tới, tát thẳng vào mặt anh ta: "Cậu khiến tôi thấy ghê tởm!"
Buổi chiều, anh ta còn ra vẻ chó đội lốt người, nói yêu Lâm Lâm nhà bọn họ, còn hứa hẹn sau khi cưới sẽ đối xử tốt với Lâm Lâm của họ cả đời, khiến bọn họ hoàn toàn tin tưởng.
Bà từng nghĩ hai đứa đã bên nhau từ thời đại học đến giờ không dễ dàng, hơn nữa công việc của Trần Tinh Nghiệp đang trên đà thăng tiến, tương lai rất tươi sáng, nên bà chỉ yêu cầu một món tiền sính lễ tượng trưng là ba mươi nghìn tệ, còn dự định tặng cho con gái một chiếc xe trị giá hai mươi nghìn tệ làm của hồi môn.
Vậy mà kết quả lại là... đứa con gái mà bà nâng niu trong lòng bàn tay, được nuông chiều hết mực, lại bị đối xử như thế này.