"Tôi hiểu rồi." Hứa Lâm Lâm cắn chặt răng, giọng khàn đặc, thân thể run rẩy: "Nếu không dứt khoát, tôi sẽ chịu khổ nhiều hơn. Tôi sẽ chia tay với anh ta càng sớm càng tốt. Cảm ơn anh, đại sư."
Ngôn Tích mỉm cười nhẹ nhàng, mở mã QR của WeChat: "Ba nghìn."
Hứa Lâm Lâm quét mã và chuyển ba nghìn tệ.
"Cảm ơn."
Lão Lưu nhìn đến mắt tròn mắt dẹt: "Cô ấy chuyển tiền cho cậu mà còn nói cảm ơn!"
Ông ta ngồi đây bày quầy một tháng cũng chỉ kiếm được mấy nghìn tệ, mà Ngôn Tích chỉ một quẻ đã kiếm được bằng cả tháng của ông ta.
Hứa Lâm Lâm vừa khóc vừa rời đi, nhưng trước quầy bói ngày càng đông đúc. Cho dù là trường hợp của Trương Thu Bình hay Hứa Lâm Lâm, Ngôn Tích đều tính rất nhanh và chuẩn xác, khiến mọi người xung quanh đều xao động. Nhưng ba nghìn tệ cho một quẻ lại khiến không ít người do dự.
Một người phụ nữ trung niên chen qua đám đông bước đến, "Tôi muốn xem nhân duyên cho con gái tôi, cậu có thể giảm giá một chút không? Một nghìn tệ thôi nhé."
Ngôn Tích liếc mắt nhìn gương mặt của người phụ nữ trung niên. Cung tử tức của bà ấy đầy đặn và tròn trịa, cho thấy hôn nhân của con gái bà ấy rất thuận lợi, dù có thể có vài xung đột nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn hạnh phúc.
Vì vậy, Ngôn Tích thẳng thừng từ chối: "Không thể giảm giá."
"Chàng trai trẻ như cậu đừng tham tiền quá." Người phụ nữ trung niên bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, bà ấy nhíu mày, trách móc: "Một nghìn tệ cũng không phải là ít đâu."
Ngôn Tích chỉ cười nhạt, đưa tay ra như thể muốn tiễn bà ấy đi: "Mời bà đi, không tiễn."
"Hừ!" Người phụ nữ trung niên giậm chân, tức giận bỏ đi.
Lão Lưu thở dài tiếc nuối: "Cậu thật hồ đồ! Đó là một nghìn tệ đấy! Đủ cho tôi sống một tháng rồi."
Ánh mắt Ngôn Tích thản nhiên, "Mỗi ngày ba quẻ, mỗi quẻ ba nghìn, không thay đổi."
Người tu đạo khi can thiệp vào số mệnh của người khác đều phải gánh chịu nghiệp báo, tiết lộ quá nhiều thiên cơ chỉ đối với bản thân là trăm hại không có một lợi.
Ba quẻ mỗi ngày đã là giới hạn rồi.
Hơn nữa, Ngôn Tích tin rằng với hai quẻ chính xác thả mồi trước đó, những người muốn tìm đến cậu để xem bói sẽ chỉ ngày càng nhiều.
Quả nhiên, chưa đầy một lúc sau, một người đàn ông trung niên có diện mạo và phong cách rất nhã nhặn ngồi xuống trước mặt Ngôn Tích.
Khí chất từ bên trong của người đàn ông toát ra sự học vấn cao. Chú ta mặc một bộ đồ đơn giản, gọn gàng, đeo kính gọng bạc trên sống mũi, tóc đen xen lẫn bạc nhưng được chải chuốt rất kỹ lưỡng.
Cung tài bạch của chú ta đỏ hồng và sáng rỡ, rõ ràng là người giàu có, cả đời không lo chuyện ăn uống, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, có thể gọi là người đứng trên đỉnh của cuộc đời.
Nhưng cung tử tức của chú ta lại u ám, cho thấy con cái của chú ta đã gặp phải chuyện không lành.
Ngôn Tích thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Chú muốn xem gì? Con của chú sao?"
Trang Đình Phong ngạc nhiên, chú ta còn chưa kịp mở lời mà Ngôn Tích đã nhìn ra được chú ta muốn xem gì, điều này chứng tỏ Ngôn Tích quả thật có bản lĩnh.
"Giáo sư Trang, thầy cũng tin vào mấy thứ này sao?" Trong đám đông, một thanh niên cười rạng rỡ, nghiêng đầu nhìn Trang Đình Phong, nháy mắt liên tục.
Đại học Giang Thành nằm ngay đối diện cây cầu vượt này. Phía đông cầu là trung tâm thương mại sầm uất, cùng với một vài ngôi nhà cũ kỹ, xa hơn chút nữa là nơi bà Trương Thu Bình-người suýt nấu chín cháu mình-đang sinh sống.
Phía tây là ngôi trường đại học danh giá nhất Giang Thành, nơi Trang Đình Phong là giáo sư khoa Tài chính. Người thanh niên vừa nói chính là học trò của chú ta.
Trang Đình Phong nhận ra cậu sinh viên trẻ, mỉm cười gật đầu: "Chỉ là tình cờ đi ngang qua, muốn xem một quẻ để an ủi bản thân thôi."
"Đại sư à." Sau khi đáp lời học trò, nét mặt Trang Đình Phong thoáng chút u sầu: "Chuyện là như thế này…"