Chương 11: Địa chỉ bắt gian

Lão Lưu lắc đầu ngao ngán: "Con gái người ta đã khổ sở như vậy rồi, sao cậu lại lạnh nhạt thế, không biết an ủi vài câu à."

"Lời hay cũng không khuyên nổi quỷ tìm chết." Ngôn Tích bình thản đáp: "Vừa rồi, tôi cũng có khuyên bác gái kia không dưới một lần, nhưng bà ấy có nghe không?"

"Trên đời, mọi thứ đều đã được định sẵn, nếu cô ấy không tin, tôi cũng chẳng làm gì được."

Thấy Ngôn Tích thản nhiên như vậy, Lão Lưu càng tin rằng Ngôn Tích thâm tàng bất lộ, lại hạ thấp giọng năn nỉ: "Cậu thực sự không thể nhận tôi làm đồ đệ sao? Hay chúng ta chia một chín, cậu lấy chín được không?"

"Đại sư, tôi gọi cậu là đại sư rồi đấy, tôi thực sự muốn bái cậu làm sư phụ. Người ta thường nói ba ông thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng. Nếu chúng ta hợp tác, chắc chắn sẽ kiếm tiền nhanh hơn nhiều so với cậu làm một mình, cậu thấy đúng không?"

Lão Lưu cứ léo nhéo bên tai khiến Ngôn Tích khó chịu nhíu mày: "Im ngay. Nếu còn lắm lời tôi sẽ biến ông thành người câm."

Lão Lưu: …

Đây chẳng phải là ức hϊếp ông ta không có năng lực sao QAQ.

Nhìn hai người đôi co qua lại, Hứa Lâm Lâm không chỉ run rẩy đôi tay, mà trái tim cô ấy cũng lạnh ngắt trong khoảnh khắc đó. Cô ấy biết, dù cô ấy có không muốn tin thế nào đi chăng nữa, thì sự thật vẫn là không thể chối cãi.

Hứa Lâm Lâm lau nước mắt, giọng lạc đi vì khóc: "Nhưng… hôm nay hai bên gia đình đã gặp mặt, thậm chí còn bàn cả chuyện cưới xin. Nếu tôi chia tay với anh ta, tôi phải có bằng chứng anh ta là đồng tính. Anh có thể... giúp tôi một lần nữa được không?"

Ngôn Tích gật đầu: "Cô có ngày tháng năm sinh và ảnh của bạn trai không?"

"Có, có." Hứa Lâm Lâm cúi đầu tìm trên điện thoại một lúc, sau đó lấy ra một bức ảnh chứng minh thư. "Đây là chứng minh thư của anh ta, anh xem đi."

Trong ảnh, người đàn ông để tóc ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, trông như một "tiểu thịt tươi" rất hợp với gu thẩm mỹ của giới trẻ hiện nay. Cũng không có gì lạ khi Hứa Lâm Lâm không nỡ rời bỏ anh ta.

Nhưng anh ta lại có đôi lông mày nhạt, đuôi lông mày rủ xuống, ánh mắt ướŧ áŧ, đôi môi mỏng và kém sắc - đây là những dấu hiệu rõ ràng của một người đồng tính.

Chỉ là ảnh chứng minh thư được chụp cách đây vài năm, nên từ tướng mạo trong ảnh không thể nhận ra thêm điều gì khác. Tuy nhiên, dựa vào ngày tháng năm sinh và bức ảnh, Ngôn Tích có thể tính ra vị trí hiện tại của anh ta.

Ban ngày đã bàn chuyện hôn nhân với cha mẹ Hứa Lâm Lâm, buổi tối chắc chắn anh ta sẽ nóng lòng đi an ủi bạn trai của mình.

Sau khi tính toán, đúng như dự đoán.

Ngôn Tích cầm bút, viết địa chỉ của một khách sạn lên giấy, cụp mắt nói: "Bạn trai của cô hiện đang ở đây, đang ân ái với bạn trai của mình. Nếu cô đến ngay bây giờ, có thể bắt gian tại giường luôn."

"Nếu cô thật sự muốn chia tay với anh ta..." Ngôn Tích hơi dừng lại một chút, khóe môi nở một nụ cười lạnh: "Thì nên mang theo vài người đi cùng."

Hứa Lâm Lâm thở hổn hển, cảm thấy một luồng hơi lạnh quét qua toàn thân, sau đó là cảm giác buồn nôn không dứt. Cô ấy ôm chặt ngực mình, liên tục nôn khan.

Chỉ cần nghĩ đến người bạn trai luôn miệng nói rằng tôn trọng cô ấy, không muốn làm tổn thương cô ấy trước khi kết hôn, nhưng giờ lại đang hưởng thụ dưới thân một người đàn ông khác, cô ấy chỉ muốn nôn hết tất cả những gì mình đã ăn trong thời gian qua.

Cô ấy cố gắng mở to mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Ba năm, từ mười chín đến hai mươi hai tuổi, khoảng thời gian thanh xuân đẹp nhất của một cô gái, lại bị lãng phí vào một kẻ tồi tệ như vậy.

Hứa Lâm Lâm không dám tưởng tượng, nếu hôm nay cô ấy không quay lại quầy bói này, mà thay vào đó mơ hồ kết hôn với bạn trai, có thai rồi bị lây nhiễm căn bệnh đường sinh dục kia, cô ấy sẽ phải làm sao...

Cô ấy là con một trong gia đình, cha mẹ cũng đã lớn tuổi...