Lần đầu tiên Đào Kỳ nhìn thấy Chu Dư Đông là ở trong thang máy.
Buổi sáng do ngủ dậy muộn, cô ôm sách lao từ kí túc xá thẳng vào thang máy, thang máy đang chuẩn bị khép lại quá vội nên cô lao thẳng vào trong, vô tình bổ nhào vào trong lòng một người đứng trong đó.
Là một người đàn ông.
Kiểu tình huống này hơi cũ nhưng vẫn thường xuyên xảy ra, Đào Kỳ thề, cô không hề cố ý.
Người đó theo bản năng vươn tay đỡ cô, sau đó hạ xuống dưới thắt lưng, thay cô đỡ quyển sách gần rơi xuống đất.
“ Phân tích thiết kế hiện đại Phương Tây” – Đào Kỳ.
“ Cảm ơn.”
Đào Kỳ không dám ngẩng lên, xoay người đứng vào một góc, nhấn nút xuống dưới tầng trệt.
Thang máy dừng ở mấy tầng chờ rồi mới xuống dưới tầng trệt, người ra người vào cô lại bị đυ.ng vào người đó.
Mùi hương thanh nhã vương vất trên chóp mũi của cô, tầm mắt Đào Kỳ xẹt qua thắt lưng cùng chiếc áo sơ mi màu trắng, ở trên góc áo còn có logo của một nhãn hiệu cao cấp.
Một người đàn ông xa xỉ!
Cô chép chép miệng, mắt xem mũi, mũi nhìn ngực, không dám nhúc nhích.
Chu Dư Đông cúi đầu nhìn chiếc đầu bé tròn trong ngực, mái tóc quăn rối bù đen nhánh. Cần cổ trắng nõn ẩn hiện trong chiếc cổ áo, hai má ửng hồng nhàn nhạt, hệt như đứa trẻ. Hai tay đang ôm chặt chồng sách trước ngực, nhìn qua tưởng rằng chỉ mười bảy mười tám tuổi lại đang học năm thứ tư rồi.
Hóa ra là học trò của anh, khóe miệng Chu Dư Đông khẽ cong lên.
Đào Kỳ đi vào lớp học, có lẽ do hôm nay có giáo sư mới lên lớp nên mọi người đều ổn định chỗ ngồi từ sớm, ai cũng sợ bị điểm danh.
Bạn học cùng lớp đã giúp cô giữ chỗ từ sớm, thấy cô đi vào tới cửa đã vẫy tay: “ Nghe nói vị giáo sư hôm nay còn rất trẻ, hình như là ở nước ngoài về.”
“ Mình đang nghĩ xem liệu thầy ấy có phải là con rùa vàng từ biển về không.”
“ Phải thì sao! Không sợ người ta ‘ chém đẹp ‘ bạn sao.”
Đào Kỳ bật cười.
Cửa lớp học được mở ra, Đào Kỳ ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên bục giảng.
Chiếc quần vải sậm màu, áo sơ mi trắng, ánh mắt sâu hun hút như chiếc hồ không đáy.
Thì ra là người mình đã đυ.ng phải ở trong thang máy.
“ Tôi tên là Chu Dư Đông, là giảng viên khóa này của các bạn.” Anh viết tên mình trên bảng, ghi lại địa chỉ MSN, địa chỉ email, nét chữ vô cùng đẹp.
Lớp học chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy, phía dưới cũng không ai tỏ ra buồn ngủ, cũng không bấm điện thoại. Mấy bạn nữ thì khen nhãn hiệu áo sơ mi thầy đang mặc, đám con trai thì chúi đầu vào khen tài liệu PPT rất tuyệt.
Cuối tuần, Đào Kỳ đi thăm ông nội, ở ngã tư cô có mua một quả dưa hấu lớn rồi ôm nó trước ngực. Đến nhà ông nội, cô đưa tay bấm chuông cửa, người ra mở cửa là Chu Dư Đông.
Đập ngay vào mắt là gương mặt tuấn tú của Chu Dư Đông, Đào Kỳ không khỏi sửng sốt, nghĩ rằng mình đã đi nhầm nhà thì tiếng ông nội vọng từ trong nhà ra.
Đào Kỳ đáp lời, rồi cô bước vào nhà. Chu Dư Đông đón quả dưa hấu từ trong tay cô.
Bàn tay ấm áp của anh xẹt qua làn da cô, giống như một tia điện lưu truyền tới khiến Đào Kỳ cảm thấy tê tê.
“ Cảm ơn thầy Chu.” Cô hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt trở nên rạng rỡ tươi cười.
Cô mặc chiếc quần sóoc ngắn, áo phông, hai chân thon dài thẳng tắp vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn khi cười lại hết sức quyến rũ, ánh mắt lộ ra vẻ ngây thơ thuần khiết. Chu Dư Đông cảm thấy hơi thở có phần gấp gáp.
Chị của Đào Kỳ là Đào Vị từ trên phòng xuống, không để ý tới Đào Kỳ mà chỉ cố gắng tỏ ra vẻ quyến rũ trước mặt Chu Dư Đông: “ Anh Dư Đông hóa ra là thầy của Tiểu Kỳ, thật là trùng hợp”. Ở trong nhà mà cũng cư xử khéo léo như này, Đào Kỳ cảm thấy mất mặt thay cho Đào Vị.
Chu Dư Đông lấy lại tinh thần rồi quay đầu nhìn Đào Vị nở nụ cười khách sáo, thấy anh cười với mình Đào Vị liền nắm lấy tay Chu Dư Đông.
Trong bữa trưa, Chu Dư Đông ngồi bên cạnh ông nội, sau đó là Đào Vị. Đào Kỳ ngồi cạnh bác họ.Suốt bữa ăn, cô chỉ tập trung ăn đồ ăn của mình.
Đào Vị ân cần gắp rau cho Chu Dư Đông, ngôn ngữ và cử chỉ tỏ ra rất thân thiện, Chu Dư Đông vẫn khách sáo nói tiếng cảm ơn.
Ăn cơm xong, ông nội quay về phòng nghỉ ngơi, Đào Kỳ xin phép về trước, Chu Dư Đông cũng đứng lên nói muốn ra về.
Thấy anh muốn về, Đào Vị có vẻ không được vui, vốn dĩ muốn tìm cơ hội mời anh đi xem phim.
“ Vậy Đào Kỳ tiễn thầy Chu về nhé.” Bác cả nghiêm mặt lên tiếng.
Đào Kỳ nhìn thấy ánh mắt Đào Vị đang trừng mắt nhìn mẹ mình, sau đó lại tỏ vẻ ngoan ngoãn nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Dư Đông cùng với Đào Kỳ rời khỏi cửa.
Đi ra cửa, cả hai đang đứng đợi thang máy nghe thấy được bác gái gào to: ‘ Một tên nghèo dạy học, một tháng thì kiếm được bao nhiêu. Đừng vì thấy cậu ta đẹp trai mà mơ mộng vớ vẩn!.”
Sau đó, là giọng nói lanh lảnh của chị họ: “ Không cần mẹ phải lo, con thích anh ấy.”
Giọng nói quá to, cách một cánh cửa đều có thể nghe thấy hết, da mặt Đào Kỳ hơi đỏ lên.
Cũng may, đó không phải cha mẹ cô.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Chu Dư Đông nhưng vẫn cảm thấy như có không khí lạnh đang bao trùm cả sống lưng.
Đào Kỳ cảm thấy lúc này mình nên an ủi anh, nhưng lại không biết nói gì cho phải, chỉ dám khe khẽ gọi: “ Thầy ơi.”
Chu Dư Đông ‘ uhm ‘ một tiếng, đó là giọng mũi, vô cùng lạnh lùng.
Cũng may, thang máy đã nhanh xuống tới tầng một, cô vội vàng rời khỏi thang máy, nói lời từ biệt với anh: “ Chào thầy”.
Bác họ đúng là yêu giàu chê nghèo, từ khi bác trai làm ăn có chút khấm khá thì tự coi mình thuộc giai cấp quý tộc, con cái của mình đều thành công chúa với hoàng tử.
Đào Kỳ nhận thấy rằng chị họ đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa có lấy một người bạn trai tử tế, cũng một phần là do bác gái đã quá cay nghiệt.
Đào Kỳ nghĩ, nếu mẹ cô cũng như vậy, vậy thì không nên đưa người yêu về nhà thì tốt hơn.
“ Đi thôi, thầy đưa em về.” Chu Dư Đông nhoài đầu ra từ cửa kính xe oto nói. Khuôn mặt tuấn tú vẫn không chút biểu cảm, giọng nói của anh như một mệnh lệnh mà cô không thể chối từ.
Chu Dư Đông và Đào Kỳ ở cùng một khu, khi dừng xe ở dưới kí túc xá, nhân lúc giúp cô cởi dây an toàn, giọng nói của anh vang lên từ đỉnh đầu của cô: “ Tôi vì lời hứa với bạn mình. Khi về nước, nhờ tôi đến thăm người nhà của anh ấy.”
Người bạn thân chính là anh trai của Đào Vị, đang du học Mĩ, hiện tại đã tìm được công việc ở bên đó.
Lúc này, Đào Kỳ mới có can đảm hít thở bình thường.