Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảy Phụ Quốc

Chương 36: Tyrion

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh mơ thấy một trần nhà bằng đá bị nứt toác có mùi của máu, phân và thịt cháy. Không gian dày đặc khói. Họ đang rêи ɾỉ khóc lóc xung quanh anh, thi thoảng lại có tiếng hét đau đớn xé toạc không gian. Khi cố di chuyển, anh nhận thấy anh đã tự làm ô uế giường của mình. Khói làm anh chảy nước mắt. Ta đang khóc sao? Anh không được để cha nhìn thấy. Anh là người Nhà Lannister của lâu đài Casterly Rock. Một con sư tử, ta phải là một con sư tử, sống làm sư tử, chết cũng làm sư tử. Mặc dù vậy, anh vẫn rất đau. Không đủ sức kêu rên, anh nằm đó giữa đống phân bẩn thỉu của chính mình và nhắm mắt. Gần đó có người đang lầm bầm nguyền rủa thánh thần bằng một giọng đều đều. Anh lắng nghe những lời chửi rủa và tự hỏi có phải anh đang chết hay không. Sau đó, căn phòng mờ dần.

Anh thấy mình ở bên ngoài thành phố, đang bước vào một thế giới không màu sắc. Những con quạ to chao liệng trên bầu trời xám bằng đôi cánh đen to rộng, còn đàn quạ ăn xác thối thì giận dữ rời khỏi bữa ăn của mình khi anh bước ra. Lũ dòi trắng lặn ngụp trong những cái xác thối rữa. Cả lũ sói và các thành viên Hội Quản Sinh Tử cũng có màu xám; họ cùng xé xác những kẻ bại trận. Xác chết vương vãi khắp trên trường đấu. Mặt trời như một đồng xu trắng lóa bỏng rát, chiếu ánh sáng xuống dòng sông cuồn cuộn nước chảy qua những con thuyền bị đắm chỉ còn trơ lại bộ khung cháy đen thui. Từ giàn thiêu xác chết, những cột khói đen và tro trắng bốc lên. Tác phẩm của ta, Tyrion Lannister nghĩ. Họ chết dưới lệnh của ta.

Ban đầu không có một tiếng động nào phát ra, nhưng sau đó anh bắt đầu nghe thấy giọng nói của người chết, những âm thanh lầm rầm thật kinh khủng. Họ khóc lóc và rêи ɾỉ, họ xin được kết thúc nỗi đau đớn, họ hét lên cầu cứu và muốn gặp mẹ của họ. Tyrion chưa từng thấy mặt mẹ mình. Anh muốn gặp Shae, nhưng cô không có ở đây. Anh đi một mình giữa những cái bóng màu xám và cố nhớ lại...

Các nữ tu Hội Quản Sinh Tử đang lột áo giáp và quần áo bên trong của người chết. Màu nhuộm phai ra từ những chiếc áo khoác quanh xác người; họ được quấn lại trong màu trắng và xám, máu họ đã chuyển sang đen kịt và đóng vảy. Anh nhìn những cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị nắm chân tay lôi ra giàn thiêu cùng với những xác chết khác. Vải và kim loại được ném lên thùng của một chiếc xe ngựa bằng gỗ trắng, kéo bởi hai con ngựa đen to lớn.

Quá nhiều, quá nhiều người chết. Xác người mềm oặt, những khuôn mặt đờ đẫn, khô khốc hoặc trương phềnh, và đã không còn nhận diện được nữa. Trông chúng thậm chí không giống mặt người. Quần áo của họ được các nữ tu cởi ra có hình trang trí là trái tim đen, sư tử xám, hoa chết, và hươu trắng như bóng ma. Những bộ giáp dập nát và chằng chịt vết chém, giáp xích đứt tung tóe. Tại sao ta lại gϊếŧ hết bọn họ nhỉ? Anh từng biết lý do, nhưng chẳng hiểu sao giờ anh lại quên mất.

Anh định hỏi một người trong Hội Quản Sinh Tử, nhưng khi cố nói, anh thấy mình không có miệng. Lớp da nhẵn thín che phủ kín hàm răng của anh. Phát hiện ấy làm anh sợ hãi. Sao anh có thể sống mà không có miệng đây? Anh bắt đầu chạy. Thành phố cách đó không xa lắm. Anh sẽ được an toàn trong đó, tránh xa những xác chết này. Anh không thuộc về cõi chết. Tuy không có miệng nhưng anh vẫn sống. Không, ta là một con sư tử, một con sư tử, và còn sống. Tuy nhiên khi tới được bức tường thành phố, cánh cổng lại đóng chặt trước mặt anh.

Khi anh thức dậy, ngoài trời đã tối đen. Ban đầu anh không nhìn thấy gì cả, nhưng một lúc sau, anh nhận ra mình đang nằm trên giường. Anh nhìn thấy đường nét của bốn cột giường chạm trổ, và tấm màn trướng bằng nhung vĩ đại đang che trên đầu. Bên dưới anh là chiếc giường lông mềm mại. Giường của ta, ta đang trên giường của ta, ở trong phòng ngủ của ta.

Thật ấm áp biết bao khi nằm trên tấm ga giường, dưới một đống chăn lông ấm áp. Anh đang toát mồ hôi. Ta bị sốt, anh uể oải nghĩ. Anh cảm thấy mình thật yếu ớt, và đau đớn mỗi khi cố nhấc tay lên. Vì thế anh đành nằm yên. Anh cảm giác đầu mình to khổng lồ chẳng kém kích thước chiếc giường, và anh không thể nhấc nó lên khỏi gối vì quá nặng. Cơ thể anh gần như chẳng còn cảm giác. Tại sao ta lại ở đây? Anh cố nhớ lại. Những mảnh vỡ và ký ức của trận đánh chớp nhoáng ùa về. Đánh nhau dọc sông, tên hiệp sĩ đầu hàng và dâng bao tay sắt, cây cầu làm từ những con thuyền...

Ser Mandon. Anh nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo, bàn tay đang với ra, ngọn lửa xanh phản chiếu trên tấm chắn ngực tráng men trắng. Nỗi sợ hãi tràn ngập tâm can anh như cơn gió lạnh toát; bên dưới những tấm chăn, Tyrion cảm giác như sắp són ra quần. Nếu có miệng thì anh đã kêu lên thật to. Không, đó chỉ là giấc mơ, anh nghĩ, đầu anh nhức như búa bổ. Giúp ta, ai đó giúp ta với. Jaime, Shae, mẹ, ai cũng được... Tysha...

Chẳng ai nghe thấy. Không ai đến. Một mình trong bóng tối, anh lại rơi vào giấc ngủ thoảng mùi nướ© ŧıểυ. Anh mơ thấy chị anh đang đứng bên giường, cùng với lãnh chúa cha anh, hai người đang cau mày. Hẳn phải là giấc mơ, bởi Lãnh chúa Tywin cách xa cả ngàn dặm, đang chiến đấu với Robb Stark ở phía tây. Những người khác cũng đến rồi đi. Varys nhìn xuống anh và thở dài, nhưng Ngón Út thì buông lời chế nhạo. Tên phản bội xấu xa chết tiệt, Tyrion tức giận nghĩ, chúng ta đã cử ngươi đến Bitterbridge và ngươi không thèm quay lại. Đôi lúc anh nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, nhưng anh không hiểu. Giọng nói của họ ù ù trong tai anh như tiếng đàn ong vo ve trong tấm nỉ dày.

Anh muốn hỏi xem họ đã thắng trận chưa. Hẳn là chúng ta đã thắng, nếu không đầu ta đã được cắm trên một cây thương ở đâu đó rồi. Ta còn sống, nghĩa là quân ta đã thắng. Anh không biết điều gì làm anh hài lòng hơn: chiến thắng, hay việc anh còn khả năng để suy luận. Dù chậm rãi nhưng anh đang dần tỉnh táo lại. Tốt lắm. Trí khôn là tất cả những gì anh có.

Khi anh thức dậy lần tiếp theo, tấm rèm che giường đã được vén lên, và Podrick Payne đang đứng bên cạnh anh cùng cây nến trên tay. Khi thấy Tyrion mở mắt, thằng nhóc chạy vụt đi. Không, đừng đi, giúp ta với, giúp, anh cố gọi, nhưng tất cả những gì anh làm được là một tiếng rên nghèn nghẹt. Ta không có miệng. Anh lần một tay lên mặt, nhưng mọi chuyển động của anh đều đau đớn và run rẩy. Ngón tay anh sờ thấy miếng vải cứng ở nơi mà đáng lẽ phải là thịt, môi và răng. Vải lanh. Nửa dưới khuôn mặt anh bị băng chặt bằng một lớp mặt nạ thạch cao cứng có lỗ để thở và ăn uống.

Một lúc sau Pod lại xuất hiện. Lần này có một người lạ mặt đi cùng cậu ta, một người đeo sợi xích và mặc chiếc áo choàng của học sĩ. “Thưa lãnh chúa, ngài phải nằm yên,” ông ta nói khẽ. “Ngài bị thương rất nặng. Ngài sẽ tự làm mình đau đấy. Ngài có khát không?”

Anh xoay sở gật đầu một cách khó khăn. Vị học sĩ cắm một cái phễu cong bằng đồng vào lỗ hở ở miệng anh và chậm rãi đổ từng giọt xuống. Tyrion nuốt, nhưng gần như không cảm nhận được vị gì cả. Mãi một lúc sau, anh mới nhận ra thứ chất lỏng đó là nước hoa anh túc. Khi vị học sĩ bỏ cái phễu ra cũng là lúc anh đang chìm dần vào giấc ngủ.

Lần này anh mơ thấy mình đang trong một bữa tiệc, một bữa tiệc mừng chiến thắng ở đại sảnh nào đó. Anh ngồi ghế cao trên bệ, và người ta đang nâng cốc, ngợi ca anh là anh hùng. Marillion, ca sĩ từng cùng họ đi khắp Núi Mặt Trăng cũng ở đó. Anh ta chơi đàn hạc gỗ và hát về sự dũng cảm của Quỷ Lùn. Thậm chí cả cha anh cũng đang mỉm cười tán dương. Khi bài hát kết thúc, Jaime đứng lên, lệnh cho Tyrion quỳ xuống, và dùng thanh kiếm vàng của mình chạm vào một bên vai anh, rồi tới vai bên kia. Anh đứng lên và trở thành một hiệp sĩ. Shae đang đợi để ôm chầm lấy anh. Cô cầm tay anh, cười đùa và trêu chọc anh, gọi anh là người khổng lồ của Nhà Lannister.

Anh thức dậy trong đêm, căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. Bức màn trướng lại được kéo xuống. Có điều gì đó không ổn ở đây, anh nhìn quanh nhưng không thể nhớ ra được. Một lần nữa anh lại cảm thấy cô độc. Đẩy chăn ra, anh cố ngồi lên, nhưng vì quá đau đớn nên lại nằm phịch xuống và thở hổn hển. Vết thương ở mặt chưa là gì. Nửa bên phải người anh vô cùng đau nhức, và ngực anh quặn thắt mỗi khi anh nhấc cánh tay lên. Chuyện gì đã xảy ra với ta vậy? Thậm chí trận đánh cũng chập chờn như một giấc mơ mỗi khi anh cố nhớ lại. Ta bị thương nặng hơn ta tưởng. Ser Mandon...

Ký ức làm anh hoảng sợ, nhưng Tyrion cố nghĩ về nó, nhìn thẳng vào nó, nghiền ngẫm sự việc trong đầu. Ông ta cố gϊếŧ ta, chắc chắn là vậy. Việc đó không phải là mơ. Hắn đã suýt chém ta làm đôi nếu không có Pod... Pod, Pod đâu rồi?

Nghiến chặt răng, anh túm lấy tấm rèm trướng và giật. Tấm rèm rơi khỏi mái che trên đầu và rơi xuống, một nửa nằm trên tấm thảm cói và một nửa trên người anh. Thậm chí một cử động nhỏ cũng khiến anh chóng mặt. Căn phòng như quay cuồng xung quanh anh, chẳng có gì ngoài những bức tường trống trải, bóng tối dày đặc, và khung cửa sổ hẹp. Anh nhìn thấy chiếc rương của mình, một đống quần áo nằm bừa bãi, và cả bộ giáp của anh. Đây không phải là phòng ngủ của ta, Tyrion dần nhận ra điều đó. Thậm chí còn không phải Tháp Quân Sư. Ai đó đã chuyển ta đến đây. Tiếng hét giận dữ của anh biến thành tiếng rên nghèn nghẹn khi phát ra miệng. Bọn họ đã chuyển ta đến đây để chết, anh nghĩ khi đã thôi vùng vẫy và nhắm mắt lại một lần nữa. Căn phòng ẩm ướt và lạnh lẽo, còn anh như đang có lửa đốt trong người.

Anh mơ về một nơi tốt đẹp hơn, một căn nhà nhỏ ấm cúng nhìn ra hoàng hôn trên biển. Các bức tường gồ ghề và nứt nẻ, và sàn nhà chỉ làm bằng đất nện, nhưng anh vẫn luôn thấy ấm áp cả khi đã tắt lửa. Nàng vẫn thường trêu ta về điều đó, anh nhớ lại. Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ phải tự thêm củi vào lửa, vì đó là việc của người hầu. “Chúng ta không có người hầu,” nàng sẽ nhắc nhở ta, và ta sẽ nói, “nàng có ta, ta là người hầu của nàng,” và nàng sẽ nói, “một người hầu lười biếng. Họ sẽ làm gì với những người hầu lười biếng ở Casterly Rock nhỉ, lãnh chúa của em?” rồi ta sẽ bảo, “họ được hôn.” Điều đó luôn làm nàng cười khúc khích. “Không đâu. Em cá là họ sẽ bị đánh đấy,” nàng nói, nhưng anh sẽ khăng khăng, “không, họ được hôn, như thế này này.” Anh sẽ chỉ cho nàng thấy. “Họ được hôn vào ngón tay trước, từng ngón một, rồi hôn cổ tay, đúng thế, và bên trong khuỷu tay. Họ được hôn vào đôi tai ngộ nghĩnh, tất cả các người hầu đều có tai ngộ nghĩnh. Đừng cười nữa! Và họ được hôn lên má, lên mũi... đó, như vậy, đến đôi lông mày đáng yêu, và mái tóc, đôi môi... mmmm... miệng...đó...”

Họ sẽ hôn nhau hàng giờ liền, và dành cả ngày chẳng làm gì cả ngoài việc lăn lộn trên giường, lắng nghe tiếng sóng biển, và chạm vào nhau. Cơ thể cô là một điều kỳ diệu đối với anh, và dường như cô cũng có cảm giác như vậy. Thỉnh thoảng cô lại hát cho anh nghe. Ta từng yêu một cô gái đáng yêu như mùa hè, với nắng vàng trên mái tóc. “Em yêu ngài, Tyrion,” cô sẽ thì thầm trước khi họ đi ngủ. “Em yêu đôi môi ngài. Em yêu giọng nói của ngài, những lời ngài nói với em, và cách ngài đối xử nhẹ nhàng với em. Em yêu khuôn mặt ngài.”

“Khuôn mặt ta?”

“Đúng thế. Đúng thế. Em yêu đôi tay ngài và cách chúng chạm vào em. Cậu nhỏ của ngài, em yêu nó, em thích cái cảm giác khi nó ở trong em.”

“Nó cũng yêu em, tiểu thư của ta ạ.”

“Em thích được nói tên ngài. Tyrion Lannister. Nó rất hợp với tên em. Không phải Lannister mà là Tyrion ấy. Tyrion và Tysha. Tysha và Tyrion. Tyrion. Lãnh chúa Tyrion của em...”

Dối trá, anh nghĩ, tất cả là giả dối, tất cả chỉ vì tiền, cô ta là một con điếm, con điếm của Jaime, món quà của Jaime, tiểu thư dối trá. Khuôn mặt cô nhòa dần đi, biến mất đằng sau làn nước mắt, nhưng dù cô đã đi khỏi, anh vẫn nghe thấy giọng nói như từ đằng xa vọng lại của cô, gọi tên anh. “...Lãnh chúa, ngài có nghe thấy em không? Lãnh chúa? Tyrion? Lãnh chúa? Lãnh chúa?”

Trong giấc ngủ mơ màng nhờ sữa anh túc, anh thấy một khuôn mặt hồng hào đang cúi xuống trước mặt anh. Anh đã trở lại căn phòng ẩm ướt với tấm rèm trướng bị xé rách, và khuôn mặt này không đúng, không phải khuôn mặt của cô, nó tròn trịa và có ria nâu nữa. “Ngài có khát không, thưa lãnh chúa? Tôi có sữa cho ngài đây, một loại sữa rất tốt cho ngài. Ngài không được chống cự, không, đừng cố di chuyển, ngài cần nghỉ ngơi.” Một bàn tay hồng hào ẩm ướt của ông ta cầm cái phễu, còn tay kia cầm một chiếc bình.

Khi ông ta ghé sát xuống, các ngón tay của Tyrion lần vào bên dưới cái vòng cổ kim loại, túm lấy kéo mạnh. Vị học sĩ đánh rơi chiếc bình làm sữa anh túc đổ lênh láng lên chăn. Tyrion vặn tay cho tới khi anh cảm thấy các mắt xích của chuỗi hạt đâm sâu vào cái cổ béo mập của ông ta. “Không. Uống. Nữa,” anh gằn từng tiếng, giọng anh khản đặc đến mức anh không dám chắc là chính mình vừa nói.

Nhưng hẳn là anh nói rồi, bởi vị học sĩ nghẹn họng đáp lời: “Bỏ tay ra, xin ngài, lãnh chúa... ngài cần sữa, cơn đau... sợi dây xích, đừng như vậy, bỏ tay ra, không...”

Khi Tyrion thả tay thì khuôn mặt hồng hào đã hơi tím tái. Vị học sĩ lùi lại, hít thật sâu. Cổ họng đỏ ửng của ông ta hằn lên một đường trắng bệch ở chỗ bị sợi xích thít vào. Mắt ông ta cũng trắng dã ra như vậy. Tyrion đưa tay lên mặt mình và làm hành động xé tấm che mặt cứng. Lặp đi lặp lại.

“Ngài... ngài muốn tháo bỏ băng, phải không?” cuối cùng vị học sĩ cũng hiểu. “Nhưng tôi không... nếu làm thế... sẽ không phải là hành động khôn ngoan đâu, thưa lãnh chúa. Ngài vẫn chưa lành hẳn đâu, thái hậu sẽ...”

Nhắc đến người chị gái, anh lại gầm gừ. Vậy ngươi là người của chị ta? Anh chỉ một ngón tay vào vị học sĩ, rồi nắm tay lại thành nắm đấm. Anh sẽ đấm nát, bóp nghẹt cổ ông ta, đó là một lời hứa... trừ khi tên ngốc làm như anh sai bảo.

Ơn trời là ông ta hiểu. “Tôi... tôi sẽ làm theo lời ngài, chắc chắn rồi, nhưng... việc đó không tốt cho vết thương của ngài...”

“Làm. Đi”. Lần này anh nói to hơn.

Ông ta cúi chào rồi rời khỏi phòng, một lát sau ông ta trở lại, mang theo một con dao dài có lưỡi răng cưa mỏng, một chậu nước, một đống vải mềm, và vài chiếc hũ. Lúc đó Tyrion đã có thể xoay sở lùi lại một chút để ngồi dựa nửa người trên gối. Vị học sĩ bảo anh ngồi im khi ông sượt con dao dưới cằm anh, bên dưới lớp mặt nạ. Chỉ cần sảy tay là Cersei sẽ loại bỏ được ta, anh nghĩ. Anh cảm nhận được lưỡi dao cứa vào lần vải lanh cứng, chỉ cách cổ họng anh vài phân.

May thay người đàn ông hồng hào nhẹ nhàng này không phải một trong số các tay chân quả cảm của chị gái anh. Một lát sau, anh cảm nhận được không khí mát rượi trên má mình. Cơn đau vẫn còn đó nhưng anh cố hết sức để quên nó đi. Vị học sĩ vứt bỏ băng gạc vẫn còn thuốc dính trên đó. “Yên nào, tôi phải rửa vết thương.” Ông ta khẽ chạm, nước ấm và dễ chịu. Vết thương, Tyrion nghĩ, và nhớ ra một lưỡi kiếm bạc đột ngột lóe lên ngay bên dưới mắt. “Cái này sẽ hơi tê một chút,” vị học sĩ cảnh báo khi thấm ướt tấm vải vào rượu có mùi thảo dược giã nhuyễn. Và nó không chỉ tê. Anh cảm giác như có vệt lửa cháy ngang mặt và một que cời lửa bỏng rẫy đâm sâu vào mũi. Anh nắm chặt tấm ga trải giường và hít thật sâu, nhưng vẫn cố gắng không hét. Vị học sĩ tặc lưỡi như một con gà mái già. “Sẽ tốt hơn nếu ngài để nguyên mặt nạ cho tới khi vết thương khép miệng, thưa lãnh chúa. Tuy nhiên trông vết thương cũng sạch sẽ, tốt rồi, tốt rồi. Khi chúng tôi tìm thấy ngài trong căn buồng nhỏ giữa những người chết và đang hấp hối, vết thương của ngài rất bẩn. Một xương sườn bị gãy, chắc hẳn là ngài cũng cảm thấy nó, có lẽ do bị chùy đập phải, hoặc do ngài bị ngã, khó mà xác định được. Ngài còn bị trúng tên ở cánh tay, đúng khớp nối vai. Vết thương có dấu hiệu hoại tử và đã có lúc tôi sợ rằng ngài sẽ mất một cánh tay, nhưng chúng tôi đã rửa nó với rượu nóng và dùng những con dòi, giờ thì trông nó sạch sẽ và có vẻ đang lành rồi...”

“Tên,” Tyrion thì thào. “Tên.”

Vị học sĩ chớp chớp mắt. “Ngài là Tyrion Lannister, thưa lãnh chúa. Em trai của thái hậu. Ngài có nhớ về trận đánh không? Đôi khi các vết thương ở đầu...”

“Tên ngươi.” Cổ họng anh khô khốc, và lưỡi anh dường như đã quên mất cách phát âm.

“Tôi là Maester Ballabar.”

“Ballabar,” Tyrion lặp lại. “Mang cho ta. Gương soi.”

“Thưa lãnh chúa,” vị học sĩ nói, “tôi thấy không nên... việc đó có thể, hừm, không hay lắm đâu, vì ngài biết đấy... vết thương của ngài...”

“Mang lại đây,” anh nói. Miệng anh cứng và đau nhức, như thể một cú đấm đã làm rách đôi môi anh vậy. “Và đồ uống. Rượu. Không phải sữa anh túc.”

Vị học sĩ đỏ mặt, đứng dậy và nhanh chóng đi ra. Ông ta quay lại với một cái hũ màu hổ phách nhạt và một chiếc gương nhỏ bằng bạc có khung chạm trổ bằng vàng. Ngồi trên mép giường, ông ta đổ đầy nửa cốc và giơ nó lên đôi môi sưng phồng của Tyrion. Dòng nước mát lạnh chảy xuống họng nhưng anh gần như không cảm nhận được gì. “Nữa,” anh nói khi uống cạn. Maester Ballabar lại rót rượu ra. Khi hết cốc thứ hai, Tyrion Lannister mới thấy đủ can đảm để nhìn mặt mình.

Anh lật mặt gương lại, và không biết nên khóc hay cười. Vết rách dài và sâu, bắt đầu từ phía dưới mắt trái và kết thúc ở hàm bên phải. Ba phần tư cái mũi và một mẩu môi của anh đã mất. Ai đó khâu phần thịt rách lại với nhau bằng ruột mèo, và đường khâu vụng về vẫn còn hằn trên vằn thịt đỏ mới lành một nửa. “Đẹp,” anh rêи ɾỉ và vứt tấm gương sang một bên.

Giờ anh đã nhớ lại. Cây cầu làm từ những con thuyền, Ser Mandon Moore, một bàn tay, một thanh kiếm nhắm thẳng vào mặt anh. Nếu ta không lùi lại thì nhát chém đó đã lấy đi nửa cái đầu của ta rồi. Jaime luôn nói rằng Ser Mandon là người nguy hiểm nhất trong đội Ngự Lâm Quân, bởi đôi mắt vô hồn lạnh băng đó của ông ta.Đáng lẽ ta không nên tin ai trong số chúng. Anh biết Ser Meryn và Ser Boros là người của Cersei, và sau đó là Ser Osmund, nhưng anh lại chủ quan tin rằng những kẻ khác vẫn còn lại chút danh dự. Hẳn Cersei đã trả công cho hắn để đảm bảo ta chết ngoài chiến trường? Còn lý do nào khác chứ? Theo trí nhớ thì ta chưa từng làm gì hại đến Ser Mandon. Tyrion chạm tay lên mặt, nhéo vào phần thịt lồi ra bằng những ngón tay dày ngắn ngủn của mình. Thêm một món quà từ người chị gái đáng yêu của ta.

Vị học sĩ đứng bên cạnh giường như một con ngỗng chuẩn bị bay đi. “Thưa lãnh chúa, ở đó, ở đó rất có thể sẽ để lại sẹo...”

“Rất có thể?” Cái khịt mũi của anh chuyển thành cái nhăn mặt vì đau. Ở đó sẽ có sẹo, chắc chắn rồi. Cũng như rất có khả năng cái mũi của anh sẽ không sớm mọc lại được. Dù sao thì mặt anh cũng chưa bao giờ đẹp. “Dạy ta, ngừng, chơi với, rìu.” Nụ cười nhăn nhở của anh sao trở nên cứng đờ. “Chúng ta, ở đâu? Nơi nào?” Cứ mỗi lời nói là một cơn đau nhức, nhưng Tyrion đã im lặng quá lâu rồi.

“À, ngài đang ở Pháo đài Maegor, thưa lãnh chúa. Trong căn phòng nằm trên sảnh Khiêu Vũ của thái hậu. Thái hậu muốn giữ ngài kề bên để bà ấy có thể tự chăm sóc ngài.”

Ta cá là chị ta đã làm điều đó rồi. “Đưa ta về,” Tyrion ra lệnh. “Giường của ta. Phòng của ta.” Ở đó ta sẽ có người của riêng mình, và một học sĩ của riêng mình, nếu ta tìm được người đáng tin cậy.

“Phòng của ngài... thưa lãnh chúa, việc đó là không thể. Quân sư của nhà vua đang ở phòng cũ của ngài.”

“Ta.là.quân.sư.của.nhà.vua.” Anh dần trở nên kiệt sức vì phải cố nói, và cảm thấy khó hiểu trước những gì nghe thấy.

Maeter Ballabar nói với vẻ buồn bã. “Không, thưa lãnh chúa, tôi... ngài bị thương và suýt mất mạng. Lãnh chúa cha ngài đang đảm trách nhiệm vụ đó thay ngài. Lãnh chúa Tywin, ngài ấy...”

“Ở đây?”

“Kể từ đêm giao tranh đó. Lãnh chúa Tywin đã cứu tất cả chúng ta. Dân chúng nói đó là bóng ma của vua Renly, nhưng bất cứ ai khôn ngoan đều hiểu. Đó là cha ngài và Lãnh chúa Tyrell, cùng Hiệp Sĩ Hoa và Lãnh chúa Ngón Út. Họ băng qua đống tro tàn và đánh úp kẻ tiếm quyền Stannis từ phía sau. Đó là chiến thắng vĩ đại, và giờ Lãnh chúa Tywin ở Tháp Quân Sư để giúp nhà vua đem lại công lý cho vương quốc, tạ ơn thần linh.”

“Tạ ơn thần linh,” Tyrion lặp lại một cách vô thức. Cha anh và tên Ngón Út chết dẫm, lại còn bóng ma của Renly ư? “Ta muốn...” Ta muốn ai đây? Anh không thể sai Ballabar hồng hào mang Shae đến cho anh được. Anh có thể gọi ai đến đây, ai là người anh có thể tin tưởng? Varys? Bronn? Ser Jacelyn? “...cận vệ của ta,” anh nói. “Pod. Payne.” Pod đã ở trên cây cầu thuyền đó, cậu ta đã cứu mạng ta.

“Thằng bé đó à? Thằng nhóc kỳ cục ấy ư?”

“Thằng nhóc kỳ cục. Podrick. Payne. Đi đi. Gọi cậu ta.”

“Tuân lệnh lãnh chúa.” Maester Ballabar gật đầu và vội vã rời đi. Tyrion thấy mọi sức lực dường như trôi tuột khỏi người khi anh chờ đợi. Anh tự hỏi mình đã ngủ thϊếp đi ở đây bao lâu rồi. Cersei có lẽ muốn ta ngủ luôn lắm, nhưng ta sẽ không ngoan ngoãn thế đâu.

Podrick Payne bẽn lẽn bước vào căn phòng như một con chuột. “Thưa lãnh chúa?” Cậu ta bước tới gần giường. Tại sao một cậu bé quả cảm trên chiến trường lại có thể e dè như vậy trong phòng bệnh? Tyrion tự hỏi. “Tôi định ở cạnh ngài nhưng ngài học sĩ cho tôi đi.”

“Bảo chính ông ta đi ấy. Nghe kỹ đây. Ta nói rất khó. Cho ta rượu thuốc ngủ. Rượu thuốc ngủ, không phải sữa cây anh túc. Đến gặp Frenken. Frenken, không phải Ballabar. Trông chừng ông ta lấy rượu. Mang đến đây.” Pod liếc trộm khuôn mặt của Tyrion rồi vội quay đi chỗ khác. Chà, ta không thể trách cậu ta vì phản ứng đó. “Ta muốn,” Tyrion tiếp tục, “những gì của ta. Lính gác. Bronn. Bronn đâu?”

“Họ phong tước hiệp sĩ cho ông ấy rồi.”

Anh thấy đau ngay cả khi cau mày. “Tìm hắn. Đưa hắn đến đây.”

“Tuân lệnh lãnh chúa. Bronn.”

Tyrion nắm lấy cổ tay cậu nhóc. “Ser Mandon đâu?”

Cậu ta co rúm lại. “Tôi kh-không định gi-gi-gi-”

“Chết rồi ư? Ngươi chắc chứ? Chết rồi?”

Cậu ta di di chân, ngượng ngập. “Bị chết đuối ạ.”

“Tốt. Không được nói gì. Về ông ta. Về ta. Bất kỳ điều gì. Không gì hết.”

Khi người cận vệ rời đi là lúc chút sức lực cuối cùng của Tyrion cũng tiêu tan. Anh ngả người và nhắm mắt. Có lẽ anh sẽ lại mơ thấy Tysha. Không biết giờ cô ả có thích khuôn mặt ta nữa không đây, anh cay đắng nghĩ.
« Chương TrướcChương Tiếp »