Những cái đầu đều được nhúng vào hắc ín để chúng lâu thối rữa. Mỗi sáng khi Arya ra giếng lấy nước sạch đổ vào chậu cho Roose Bolton, cô lại phải đi qua bên dưới những cái đầu đó. Chúng hướng ra ngoài, nên cô chưa bao giờ nhìn thấy các khuôn mặt, nhưng cô thích tưởng tượng rằng một trong số những cái đầu đó là của Joffrey. Cô cố tưởng tượng bộ mặt đẹp đẽ của hắn bị nhúng vào hắc ín. Nếu mình là một con quạ, mình sẽ sà xuống và mổ dứt đôi môi ngu ngốc cứ trề ra dè bỉu của hắn.
Những cái đầu chưa bao giờ thiếu sự quan tâm. Lũ quạ ăn xác thối bay vòng quanh chòi gác kêu lên chói tai và lượn lờ trên các bức tường thành tranh giành nhau từng con mắt, chúng kêu quang quác và vụt bay lên không trung mỗi khi có lính gác đi qua. Thỉnh thoảng, lũ quạ của các học sĩ cũng tham gia vào bữa tiệc đó; chúng vỗ đôi cánh to đen xì bay xuống từ trên tổ. Khi giống quạ lớn đó bay đến thì bọn quạ hoang tán loạn bay đi, và trở lại ngay khi đám quạ lớn đã bay đi khỏi.
Lũ quạ có nhớ Maester Tothmure không nhỉ? Arya tự hỏi. Liệu chúng có buồn vì ông ấy hay không? Khi chúng kêu lên gọi ông ta, chúng có tự hỏi vì sao ông ấy không trả lời? Có lẽ người chết có thể nói chuyện với chúng bằng thứ ngôn ngữ bí mật mà người sống không thể nghe được.
Tothmure đã bị chém đầu vì gửi quạ đưa tin đến Casterly Rock và Vương Đô vào đêm Harrenhal bị hạ, Lucan người phụ trách quân trang bị chém vì làm vũ khí cho Nhà Lannister, quản gia Harra thì vì sai gia nhân của phu nhân Whent phục vụ bọn chúng, và một người phục vụ khác cũng chung số phận vì đưa chìa khóa kho báu cho Lãnh chúa Tywin. Người đầu bếp được tha (có người nói vì ông ta nấu món súp chồn rất ngon), nhưng trong đám người xấu số còn có cả Pia xinh đẹp và nhiều phụ nữ khác, những người hay ăn nằm với đám lính Nhà Lannister. Họ bị lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và cạo trọc, sau đó bị thả vào buồng giam bên cạnh hố gấu, miễn phí cho đám đàn ông sử dụng.
Ba tên kỵ binh Nhà Frey sáng nào cũng tới chỗ họ những lúc Arya ra giếng nước. Cô cố không nhìn nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười của những gã đàn ông. Xô nước khi đầy rất nặng. Cô đang quay lại chuẩn bị xách xô về Tháp Giàn Thiêu thì quản gia Amabel nắm lấy cánh tay cô. Nước sánh ra bắn tung tóe vào chân Amabel. “Mày cố tình làm thế hả,” bà ta ré lên.
“Bà muốn gì?” Arya cựa quậy khi bị nắm tay bà ta giữ chặt. Amabel đã gần như phát điên khi Harra bị chặt đầu.
“Thấy gì ở đó không?” Amabel chỉ vào Pia ở phía bên kia khoảnh sân. “Khi lũ người phương bắc thất thủ, mày sẽ thế chỗ cho nó.”
“Thả tôi ra.” Cô cố thoát ra nhưng Amabel chỉ nắm chặt hơn.
“Hắn cũng sẽ thất bại. Harrenhal sẽ hạ tất cả bọn chúng. Lãnh chúa Tywin đã giành chiến thắng, giờ ngài ấy đang quay lại đây cùng tất cả sức mạnh của ngài, rồi sẽ đến lượt ngài trừng phạt những kẻ phản loạn các ngươi. Và đừng nghĩ rằng ngài ấy không biết mày đã làm gì!” Bà già phá lên cười. “Tao cũng sẽ có phần trong cuộc chơi. Harra có một cây chổi cũ, tao sẽ để dành nó cho mày. Cán chổi đã nứt toác và có dằm đấy...”
Arya vung cái xô. Sức nặng của nước chỉ làm cái xô xoay đi trong tay cô mà không đập vào đầu Amabel như cô muốn, nhưng bà ta cũng thả cô ra vì nước đổ vào người ướt nhẹp. “Đừng bao giờ chạm vào ta,” Arya hét lên, “nếu không ta sẽ gϊếŧ ngươi đấy. Cút đi.”
Quản gia Amabel sựng lại, chỉ ngón tay xương xẩu vào hình người đàn ông bị lột da trên chiếc áo chùng dài của Arya. “Mày nghĩ là mày được an toàn với cái phù hiệu hình người chết tiệt đó ư, không đâu! Người Lannister đang đến rồi! Để xem chuyện gì sẽ xảy ra khi họ đến được đây.”
Quá nửa xô nước đã bị sánh ra ngoài, nên Arya phải quay trở lại giếng. Nếu mình kể với Lãnh chúa Bolton về những gì bà ta nói, cái đầu của bà ta sẽ được đặt bên cạnh đầu của Harra trước khi trời kịp tối, cô nghĩ khi kéo xô nước. Nhưng cô đã không làm thế.
Trước khi chỉ có một nửa số đầu người cắm ở chỗ đó, một lần Gendry đã bắt gặp Arya đang nhìn chúng. “Đang chiêm ngưỡng chiến công của mình sao?” Gendry hỏi.
Anh ta tức giận bởi anh ta yêu quý Lucan, dù biết thế nhưng cô vẫn thấy anh không công bằng khi đổ lỗi cho cô. “Đó là việc của Steelhanks Walton,” cô chống chế, “và nhóm Dị Nhân Khát Máu với Lãnh chúa Bolton.”
“Thế ai là người giao nộp chúng tôi cho bọn họ? Chính cô và cái món súp chồn của cô.”
Arya đấm vào tay anh ta. “Đó chỉ là món súp nóng thôi. Anh cũng ghét Ser Amory mà.”
“Tôi ghét lũ người này hơn nhiều. Ser Amory chỉ đang chiến đấu vì lãnh chúa của ông ta, nhưng nhóm Dị Nhân Khát Máu là lũ lính đánh thuê phản bội. Một nửa trong số chúng thậm chí còn không thể nói được tiếng phổ thông. Septon Utt thì thích các bé trai, Qyburn làm tà thuật, và ông bạn Cắn Xé của cô thì ăn thịt người.”
Thật tồi tệ, bởi thậm chí cô không thể nói rằng anh ta sai. Hội Chiến Binh Dũng Cảm từng chuyên đi cướp phá cho Harrenhal, và Roose Bolton đã giao cho họ nhiệm vụ lần theo bọn người Lannister. Vargo Hoat chia hội thành bốn nhóm lục soát tất cả những ngôi làng chúng có thể đến. Hắn dẫn đầu đoàn đông nhất và chỉ định các trưởng nhóm đáng tin cậy cho các đội khác. Cô nghe thấy Rorge cười vào cái kế hoạch truy tìm kẻ phản bội của Lãnh chúa Vargo. Tất cả những gì hắn làm là trở lại những nơi trước đây hắn từng đến dưới lá cờ hiệu của Lãnh chúa Tywin và gϊếŧ hết những kẻ từng giúp ông ta. Nhiều tên bị mua chuộc bởi tiền bạc của Nhà Lannister, vì vậy nhóm Dị Nhân thường trở về với hàng túi đựng đầy đồng xu và những giỏ đầu người. “Một câu đố đây!” Shagwell hào hứng kêu lên. “Nếu con dê của Lãnh chúa Bolton ăn hết những kẻ chăn dê của Lãnh chúa Lannister thì có bao nhiêu con dê tất cả?”
“Một con,” Arya nói khi hắn hỏi.
“Ồ, con chồn này cũng thông minh như dê đấy nhỉ!” Hắn cười khúc khích.
Rorge và Cắn Xé cũng tệ như những kẻ khác. Mỗi khi Lãnh chúa Bolton ăn cùng đám quân lính, Arya lại thấy bọn chúng ở đó. Cắn Xé bốc mùi hôi thối như pho mát hỏng nên hội Chiến Binh Dũng Cảm cho hắn ngồi ở cuối bàn, để hắn một mình cằn nhằn, kêu rít, và cắn xé thịt bằng cả tay và răng. Hắn khụt khịt đánh hơi mỗi khi Arya đi qua, nhưng Rorge mới là kẻ làm cô sợ nhất. Hắn ngồi gần Ursywck Trung Thành, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt hắn đang lướt trên người mình khi cô làm việc.
Đôi khi Arya chỉ ước cô đã cùng Jaqen Ha’ghar chạy qua bên kia bờ biển hẹp. Cô vẫn còn giữ cái đồng xu chết tiệt mà anh ta cho cô, một miếng sắt không lớn hơn một đồng tiền và phần mép đã rỉ sét. Trên một mặt đồng xu có những chữ viết kỳ lạ mà cô không đọc được. Mặt kia có hình đầu người, nhưng nó cũ mòn tới mức mọi đường nét khuôn mặt đã nhòe đi. Anh ta nói đây là một vật rất giá trị, nhưng có thể đó chỉ là dối trá, cũng giống như cái tên và cả khuôn mặt của anh ta. Suy nghĩ đó khiến Arya tức giận ném đồng xu đi, nhưng chỉ một giờ sau cô lại cảm thấy tồi tệ và ra nhặt nó lại, cho dù nó vô giá trị.
Cô đang nghĩ về đồng xu khi đi qua sân Flowstone, vật lộn với xô nước nặng trĩu. “Nan,” một giọng nói cất lên. “Đặt cái xô xuống và giúp tôi với.”
Elmar Frey tầm tuổi cô và có dáng vóc thấp hơn so với tuổi của mình. Cậu ta đang lăn cái thùng đựng cát qua khoảng sân đá gồ ghề, khuôn mặt đỏ ửng lên vì gắng sức. Arya lại giúp cậu. Hai người cùng nhau lăn cái thùng tới chân tường rồi dựng nó lên.
Cô nghe thấy tiếng cát lạo xạo bên trong khi Elmar mở nắp thùng và lấy ra một chiếc áo giáp làm bằng xích sắt. “Cô nghĩ nó đã sạch chưa?” Là cận vệ của Roose Bolton, nhiệm vụ của cậu ta là giữ cho bộ áo giáp sáng bóng.
“Cậu phải lắc cho cát ra ngoài. Vẫn còn những chấm rỉ kìa. Thấy chưa?” Cô chỉ. “Cậu nên làm lại lần nữa.”
“Cô làm đi.” Elmar chỉ thân thiện khi cần giúp đỡ, nhưng sau đó cậu ta sẽ nhớ ra mình là cận vệ còn cô chỉ là hầu gái. Cậu ta thích khoe khoang mình là con trai của một lãnh chúa vùng Crossing, không phải là cháu trai, là con hoang, hay cháu nội mà là một đứa con trai đích thực, và vì thế cậu ta sẽ cưới một công chúa.
Arya không quan tâm đến cô công chúa quý hóa của cậu ta, và không thích khi cậu ta ra lệnh bắt cô làm việc. “Tôi phải xách nước đổ vào thùng cho lãnh chúa. Ông ấy đang cho đỉa hút máu trong buồng ngủ. Không phải loại đỉa đen thông thường đâu mà là những con to màu xám nhạt ấy.”
Mắt Elmar mở to như quả trứng luộc. Cậu ta sợ đỉa, đặc biệt là những con to màu xám nhạt trông như thạch cho tới khi chúng hút đầy bụng máu. “Tôi quên mất, cô quá nhỏ con để đẩy một cái thùng nặng thế này.”
“Tôi cũng quên mất là cậu ngu thật.” Arya cầm xô lên. “Có lẽ cậu cũng nên cho đỉa cắn. Đỉa ở vùng Neck to bằng con lợn đấy.” Arya để cậu ta ở lại với cái thùng.
Phòng ngủ của lãnh chúa đông đúc người khi cô bước vào. Ở đó có Qyburn, Walton nghiêm nghị mặc giáp kín mít từ cổ đến chân, và rất nhiều người Nhà Frey gồm tất cả các anh em ruột, anh em cùng cha khác mẹ, và anh em họ hàng. Roose Bolton nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường. Đỉa bám khắp chân tay và lốm đốm trên khuôn ngực xanh xao của ông ta, lũ đỉa trong suốt chuyển màu hồng hồng khi hút máu. Bolton không để ý đến chúng và cũng không để ý đến Arya.
“Chúng ta không thể để Lãnh chúa Tywin giữ chân trong Harrenhal này được,” Ser Aenys Frey nói khi Arya đang đổ nước đầy bồn. Ser Aenys là một người đàn ông lưng còng cao lớn với mái tóc hoa râm, đôi mắt đỏ ngầu lúc nào cũng ươn ướt nước và đôi tay to lớn xương xẩu, ông từng chỉ huy 1500 tay kiếm của Nhà Frey đánh chiếm phía nam của Harrenhal, nhưng dường như ông không thể ra lệnh cho chính anh em mình. “Lâu đài quá lớn và cần một đội quân để cố thủ, nhưng chúng ta không thể nuôi được cả một đội quân khi bị bao vây. Chúng ta cũng không hy vọng sống nhờ vào kho dự trữ được. Vùng quê này chỉ là một đám tro tàn đổ nát, dân làng cũng bị sói ăn thịt, vụ mùa không bị đốt cháy cũng bị cướp bóc. Mùa thu sắp đến rồi mà không có thực phẩm trữ trong kho, cũng chẳng có cây trồng gì cả. Chúng ta sống bằng thức ăn cho động vật, nếu bọn Lannister kéo đến bao vây thì thậm chí chúng ta sẽ phải ăn đến chuột cống và giày da trong vòng một tháng đấy.”
“Ta không có ý định để bị bao vây ở đây.” Giọng nói của Roose Bolton khẽ đến mức người của ông phải căng tai ra mới nghe được, phòng ngủ của ông lúc nào cũng im lặng một cách kỳ lạ.
“Vậy thì ý định của ngài là gì?” Ser Jared Frey, một người đàn ông mảnh khảnh, hói đầu và mặt rỗ cất tiếng hỏi. “Chẳng nhẽ Edmure Tully say sưa với chiến thắng đến mức định đối đầu trực tiếp với Lãnh chúa Tywin?”
Nếu có như vậy thì cậu của ta cũng sẽ chiến thắng, Arya nghĩ. Ông ấy sẽ đánh bại chúng giống như khi ở Red Fork, các người sẽ thấy. Không ai để ý, cô đến đứng cạnh Qyburn.
“Lãnh chúa Tywin còn cách đây nhiều dặm đường,” Bolton bình tĩnh nói. “Ông ta còn nhiều vấn đề cần giải quyết ở Vương Đô. Ông ta sẽ không đến Harrenhal sớm đâu.”
Ser Aenys lắc đầu quả quyết. “Ngài không hiểu bọn Lannister như chúng tôi, thưa lãnh chúa. Vua Stannis cũng tưởng rằng Lãnh chúa Tywin cách xa cả ngàn dặm, chính vì thế mà ông ta thất bại.”
Người đàn ông xanh xao đang nằm trên giường thoáng cười khi lũ đỉa tiếp tục hút máu ông. “Ta không phải kiểu người sẽ chịu thất bại, Ser.”
“Thậm chí nếu Riverrun có huy động tất cả sức mạnh đến đây và Sói Trẻ chiến thắng ở phía tây trở về, thì chúng ta cũng không thể hy vọng chống lại đạo quân mà Lãnh chúa Tywin cử đến đánh chúng ta. Khi đó, binh lực của ông ta sẽ lớn hơn cả số quân ông ta từng chỉ huy tại Green Fork. Highgarden đã thuộc về Joffrey rồi, ngài hãy nhớ điều đó!”
“Ta chưa quên.”
“Tôi từng là tù binh của Lãnh chúa Tywin,” Ser Hosteen nói. Đó là một người đàn ông vạm vỡ có khuôn mặt chữ điền, kẻ được coi là mạnh nhất trong số những người nhà Frey. “Tôi không muốn được Nhà Lannister tiếp đón một lần nữa đâu.”
Ser Harys Haigh, người có họ với Nhà Frey bên đằng ngoại, cũng sôi nổi gật đầu. “Nếu Lãnh chúa Tywin đánh bại được một người dày dặn kinh nghiệm như Stannis Baratheon, thì làm sao nhà vua trẻ của chúng ta có cơ hội thắng được ông ta cơ chứ?” Anh ta nhìn quanh tìm sự hưởng ứng từ các anh em và họ hàng, vài người trong bọn họ cũng lẩm bẩm đồng tình.
“Phải có ai đó can đảm nói ra,” Ser Hosteen nói. “Cuộc chiến đã thất bại. Vua Robb phải hiểu điều đó.”
Roose Bolton nhìn anh ta với đôi mắt xám nhạt. “Lần nào đối đầu với bọn Lannister trên chiến trường bệ hạ cũng thắng lớn.”
“Ngài ấy đã để mất phương bắc,” Hosteen Frey khăng khăng. “Ngài ấy để mất Winterfell! Anh em ngài thì đã chết...”
Trong tích tắc Arya quên cả thở. Chết ư? Bran và Rickon, chết? Ông ta có ý gì? Tại sao ông ta lại nói như vậy về Winterfell, Joffrey không thể nào chiếm được Winterfell, không bao giờ, Robb sẽ không bao giờ để hắn làm vậy. Rồi cô nhớ ra Robb không ở Winterfell. Anh đã đi về phía tây, Bran thì tàn tật, và Rickon mới có 4 tuổi. Cô cố hết sức để đứng yên và im lặng như một đồ vật vô tri, giống như những gì Syrio Forel từng dạy. Cô thấy mắt mình có nước, nhưng cô cố lờ chúng đi. Điều đó không đúng, không thể là sự thật, đó chỉ là những lời dối trá của bọn người Lannister thôi.
“Nếu Stannis thắng thì mọi chuyện đã khác,” Ronel Rivers nói một cách buồn bã. Anh ta là một trong số các con hoang của Lãnh chúa Walder.
“Nhưng Stannis đã thua,” Ser Hosteen nói ngay. “Mong điều đó xảy ra thì mọi chuyện cũng chẳng khác đi được. Vua Robb phải giảng hòa với Nhà Lannister. Ngài ấy phải đặt vương miện xuống và quỳ gối dù không mong muốn.”
“Ai có thể bảo ngài ấy làm vậy đây?” Roose Bolton mỉm cười. “Thật tốt khi có nhiều người anh em can đảm như vậy trong thời khắc khó khăn này. Ta sẽ nghĩ về tất cả những gì mọi người vừa nói.”
Nụ cười của ông ta hàm ý bảo mọi người giải tán. Các anh em Nhà Frey chào hỏi và lui ra, để lại Qyburn, Steelhanks Walton và Arya. Lãnh chúa Bolton gọi cô đến gần. “Ta đã chảy máu đủ rồi. Nan, ngươi tách lũ đỉa ra.”
“Tôi làm ngay đây, thưa lãnh chúa.” Tốt nhất là không bao giờ để Roose Bolton phải ra lệnh đến lần thứ hai. Arya muốn hỏi ông về những gì Ser Hosteen nói về Winterfell nhưng cô không dám. Ta sẽ hỏi Elmar, cô nghĩ. Elmar sẽ kể cho ta. Lũ đỉa ngọ nguậy giữa các ngón tay cô khi cô bứt chúng khỏi người lãnh chúa, phần thân màu xám nhạt của chúng ươn ướt khi chạm vào và căng phồng vì no máu. Chúng chỉ là những con đỉa thôi, cô tự nhủ. Nếu mình nắm chặt tay, chúng sẽ bị bóp nát ngay.
“Có thư từ phu nhân của ngài.” Qyburn lấy ra một cuộn da dê từ ống tay áo. Dù mặc trang phục dành cho học sĩ nhưng ông ta không đeo sợi xích nào trên cổ; mọi người nói ông bị tước mất sợi xích vì tội lén học thuật gọi hồn.
“Ông hãy đọc đi,” Bolton nói.
Gần như mỗi ngày, phu nhân Walda đều gửi thư từ Song Thành, nhưng tất cả các lá thư đều giống nhau. “Thϊếp cầu nguyện cho ngài, sớm, trưa, và tối, lãnh chúa thân yêu,” bà viết, “và đếm từng ngày cho tới khi được cùng chung giường với ngài. Xin sớm trở về, và thϊếp sẽ cho ngài thật nhiều người con trai để thay thế cho Domeric thân yêu và tiếp nối ngài trị vị Dreadfort.” Arya tưởng tượng ra một em bé hồng hào bụ bẫm nằm trong nôi, trên người dính đầy lũ đỉa màu hồng.
Cô mang cho Lãnh chúa Bolton một miếng vải ẩm để lau thân thể mềm mại không có cọng lông nào của ông ta. “Ta sẽ gửi thư,” ông nói với vị học sĩ hết thời.
“Đến phu nhân Walda?”
“Đến Ser Helman Tallhart.”
Một kỵ sĩ được Ser Helman cử đến cách đây hai ngày. Người của Tallhart đã chiếm lâu đài của Nhà Darrys, chấp nhận sự đầu hàng của lính gác Nhà Lannister chỉ sau một cuộc bao vây ngắn ngủi.
“Nói với ông ta rằng hãy gϊếŧ lũ tù binh và đốt trụi lâu đài đi, theo lệnh của nhà vua. Sau đó, bảo ông ta hãy kết hợp lực lượng với Robett Glover và đánh về hướng tây của Duskendale. Vùng đất ấy giàu có và gần như không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến. Đến lúc vùng đất đó được nếm mùi rồi. Glover đã mất một tòa lâu đài, còn Tallhart thì mất một người con trai. Để cho bọn họ trút sự thù hận lên Duskendale.”
“Tôi sẽ chuẩn bị thư cho ngài đóng dấu, thưa lãnh chúa.”
Arya vui mừng khi nghe tin lâu đài của Nhà Darrys sẽ bị thiêu. Đó là nơi bọn chúng đưa cô đến khi cô bị bắt sau cuộc gây lộn với Joffrey, và là nơi thái hậu ra lệnh cho cha cô gϊếŧ con sói của Sansa. Nó đáng bị thiêu cháy. Tuy nhiên cô cũng mong Robett Glover và Ser helman Tallhart sẽ quay trở lại Harrenhal; bọn họ lên đường quá nhanh trước khi cô kịp quyết định bọn họ có đáng tin để giữ bí mật của cô không.
“Hôm nay ta sẽ đi săn,” Roose Bolton tuyên bố khi Qyburn giúp ông mặc cái áo chẽn bông.
“Liệu có an toàn không, thưa lãnh chúa?” Qyburn hỏi. “Mới cách đây ba ngày, người của Septon Utt bị sói tấn công. Chúng đi thẳng vào trong khu trại của ông ta, cách đống lửa chỉ bốn mét và gϊếŧ hai con ngựa.”
“Lần này ta sẽ săn lũ sói. Ta khó mà ngủ được vào ban đêm với tiếng tru của chúng.” Bolton cài thắt lưng, chỉnh lại đai đeo kiếm và dao găm. “Mọi người kể rằng ngày xưa những con sói tuyết thường lang thang ở phương bắc và tập hợp thành bầy đàn đông đảo lên tới hàng trăm con; chúng không hề sợ người hay voi ma mυ"ŧ, nhưng đó là chuyện lâu rồi và ở một vùng đất khác. Những con sói thường ở phía nam này cũng mạnh bạo đến vậy thì thật kỳ lạ.”
“Những giai đoạn tồi tệ sinh ra những chuyện tồi tệ, thưa lãnh chúa.”
Bolton nhe răng, có lẽ đó là một nụ cười. “Những lúc như thế này có được coi là tồi tệ không, Maester?”
“Mùa hè đã kết thúc và trong vương quốc có tới bốn vị vua.”
“Một vị vua có thể là chuyện tồi tệ, nhưng bốn ư?” Ông nhún vai. “Nan, đưa cho ta chiếc áo choàng lông.” Cô mang nó lại cho ông ta. “Phòng ngủ của ta phải sạch sẽ và ngăn nắp khi ta về,” ông ta nói khi cô cài áo cho ông. “Và lo chuyện lá thư của phu nhân Walda đi nhé.”
“Xin tuân lệnh, thưa lãnh chúa.”
Lãnh chúa và vị học sĩ rời khỏi phòng mà không nhìn cô lấy một lần. Khi họ đi khỏi, Arya cầm lá thư mang đến chỗ lò sưởi, xới các khúc gỗ bằng que cời lửa để làm lửa cháy to hơn. Cô nhìn tấm da dê cuộn lại, bắt lửa và cháy bùng lên. Nếu bọn Lannister làm hại tới Bran và Rickon, Robb sẽ gϊếŧ chết từng tên một. Anh ấy sẽ không bao giờ đầu hàng, không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ. Anh ấy không sợ ai hết. Tàn tro bay lên ống khói. Arya ngồi xổm bên cạnh đống lửa và nhìn chúng qua đôi mắt nhòe nước. Nếu Winterfell thật sự đã mất, thì từ giờ đây sẽ là nhà của mình sao? Mình vẫn là Arya, hay chỉ là Nan cô hầu gái, mãi mãi, mãi mãi như vậy?
Cô dành vài tiếng đồng hồ sau đó dọn dẹp căn phòng của lãnh chúa. Cô thay những tấm thảm cói cũ bằng các tấm thảm mới thơm tho, nhóm lửa trong lò, thay ga trải giường và giũ chiếc giường lông, đổ các chậu nước vào nhà xí rồi cọ rửa chúng, đem một đống đồ bẩn xuống cho những người hầu giặt giũ, và mang một tô đựng những trái lê mùa thu tươi giòn từ bếp lên. Khi dọn xong phòng ngủ, cô đi xuống một nửa nhịp cầu thang để dọn dẹp phòng làm việc lớn, căn phòng ấy to như đại sảnh của những lâu đài nhỏ. Nến đã cháy gần hết nên Arya cũng thay chúng đi. Bên dưới cửa sổ là một cái bàn bằng gỗ sồi vĩ đại nơi lãnh chúa viết thư. Cô xếp lại sách, thay nến, rồi sắp bút lông, mực và sáp đóng ấn cho ngăn nắp.
Một tấm da cừu lớn rách rưới được vứt trên đống giấy tờ. Arya cuộn nó lại, nhưng màu sắc trong đó đã khiến cô chú ý: màu xanh biển của sông hồ, các chấm đỏ là lâu đài và thành phố, màu xanh lá biểu thị cho rừng cây. Cô trải tấm da ra. VÙNG TRIDENT, dòng chữ hoa mỹ bên dưới tấm bản đồ viết. Bức vẽ cho thấy mọi thứ từ vùng Neck đến Xoáy Nước Đen. Kia là Harrenhal phía trên cái hồ lớn, cô nhận ra, nhưng Riverrun ở đâu nhỉ? Và rồi cô nhìn thấy. Nó không xa lắm...
Trời vẫn còn sớm khi cô đã làm xong hết mọi việc, vì vậy Arya đi vào rừng thiêng. Khi làm người hầu cho Lãnh chúa Bolton, nhiệm vụ của cô nhẹ nhàng hơn lúc còn ở với Weese hay thậm chí với Pinkeye, nhưng công việc lại đòi hỏi cô phải mặc trang phục của một hầu gái, và phải giặt giũ nhiều hơn mức cô thích. Cuộc đi săn sẽ mất nhiều giờ nên cô có một chút thời gian tập kiếm.
Cô rạch lên lá cây bạch dương cho tới khi đầu nhọn của cán chổi gẫy chuyển thành màu xanh và dính nhớp. “Ser Gregor,” cô thở dốc. “Dunsen, Polliver, Raff Ngọt Ngào.” Cô quay tròn, nhảy lên, kiễng chân giữ thăng bằng, lao mình khiến các quả sồi bay tứ tung. “Gã Cù Lét,” cô gọi tên, tiếp theo là “Chó Săn.” “Ser Ilyn, Ser Meryn, thái hậu Cersei.” Thân cây sồi sừng sững trước mặt cô, và cô nhào đến vừa đâm cán chổi vào đó vừa gằn giọng: “Joffrey, Joffrey, Joffrey.” Những vệt nắng xen kẽ với bóng lá in lốm đốm trên tay cô. Đến khi ngừng lại, mồ hôi đã túa ra khắp người cô. Gót chân bên phải của Arya rớm máu vì bị trầy xước, nên cô đứng một chân trước cây đước và giơ kiếm lên như một nghi thức chào hỏi. “Valar morghulis,” cô nói với các cựu thần phương bắc. Cô thích âm thanh của những từ đó khi chúng phát ra.
Khi băng qua sân đến nhà tắm, Arya nhìn thấy một con quạ lớn đang chao liệng phía trên lùm cây của bầy quạ, cô tự hỏi nó đến từ đâu và mang thông điệp gì tới đây.Có thể Robb gửi con quạ đến để nói rằng chuyện về Bran và Rickon là không đúng. Cô cắn môi, lòng khấp khởi hy vọng. Nếu mình có cánh, mình có thể tự bay đến Winterfell để tận mắt chứng kiến. Và nếu đó là sự thật, mình sẽ bay đi, bay cao hơn cả trăng và sao, để thấy tất cả mọi thứ trong các câu chuyện của Già Nan, rồng, quỷ biển và Người Khổng Lồ vùng Braavos, có thể mình sẽ chẳng bao giờ quay về nếu mình không muốn.
Đoàn đi săn gần tối mới trở về cùng chín con sói đã bị gϊếŧ chết. Bảy con trưởng thành, những con thú lông nâu xám, hoang dại và khỏe mạnh, miệng chúng nhe ra trong tiếng gầm gừ cuối cùng trước khi chết, để lộ hàm răng dài màu vàng. Nhưng hai con còn lại chỉ là sói con. Lãnh chúa Bolton ra lệnh khâu các tấm da làm chăn cho ông. “Sói con có lông mềm, thưa lãnh chúa,” một người nói. “Chúng sẽ cho ngài đôi găng tay ấm áp.”
Bolton liếc nhìn các lá cờ hiệu đang phấp phới trên tòa tháp cổng chòi. “Nhà Stark có thói quen nhắc nhở chúng ta rằng mùa đông đang đến. Hãy làm cho ta đôi găng tay đi.” Khi ông thấy Arya đang nhìn, ông nói “Nan, ta muốn một bình rượu cay nóng, ta thấy hơi lạnh khi ở trong rừng trở về. Đừng có để rượu bị nguội. Ta muốn ăn tối một mình. Bánh mỳ lúa mạch, bơ và thịt lợn rừng.”
“Tôi làm ngay đây, thưa lãnh chúa.” Đó luôn là lời nên nói nhất.
Bánh Nóng đang làm bánh yến mạch khi cô đi vào bếp. Ba đầu bếp khác đang lọc xương cá, một cậu bé mải mê lật con lợn rừng trên ngọn lửa. “Lãnh chúa muốn ăn tối, và rượu cay nóng để nuốt trôi thức ăn,” Arya thông báo, “ngài ấy không muốn rượu nguội đâu.” Một đầu bếp rửa tay, lấy ra một cái ấm và đổ đầy thứ chất lỏng đặc sệt màu đỏ. Bánh Nóng được sai băm nhỏ các gia vị cay bỏ vào ấm khi rượu nóng lên. Arya đến giúp cậu nhóc.
“Tao tự làm được,” cậu ta rầu rĩ nói. “Tao không cần mày dạy cách làm rượu cay.”
Cậu ta ghét mình, hoặc nếu không cũng sợ mình. Cô lùi lại và thấy buồn hơn là tức giận. Khi thức ăn đã sẵn sàng, các đầu bếp đậy nó lại bằng một lớp giấy bạc và gói rượu trong tấm khăn dày để giữ nóng. Trời đang tối dần. Trên tường thành, lũ quạ chao liệng quanh những cái đầu người như những cận thần vây quanh nhà vua. Một lính gác canh cửa Tháp Giàn Thiêu nói đùa. “Hy vọng đó không phải là món súp chồn.”
Roose Bolton đang ngồi bên lò sưởi đọc một cuốn sách dày bọc da khi cô bước vào. “Thắp vài cây nến lên đi,” ông ta ra lệnh khi tay lật một trang sách. “Trong này tối quá.”
Cô đặt thức ăn bên cạnh khuỷu tay ông ta và ngoan ngoãn làm theo, thắp sáng căn phòng bằng ánh nến chập chờn tỏa mùi đinh hương ngào ngạt. Bolton lật thêm vài trang sách nữa, rồi đóng lại và cẩn thận đốt nó trên đống lửa. Ông quan sát ngọn lửa bọc lấy cuốn sách, ánh lửa phản chiếu bập bùng trên đôi mắt xám của ông ta. Tấm da khô cũ bùng cháy nhanh chóng, và các trang sách ố vàng cong lại như thể có một con ma đang đọc nó. “Tối nay ta không có việc gì cần ngươi nữa,” ông ta nói nhưng không ngẩng lên nhìn cô.
Lẽ ra cô nên rời đi, im lặng như một con chuột, nhưng chẳng hiểu sao điều gì đó đã giữ cô lại. “Thưa lãnh chúa,” cô hỏi, “ngài sẽ mang tôi đi cùng khi ngài rời Harrenhal chứ?”
Ông ta quay sang nhìn cô chằm chằm, như thể bữa tối của ông vừa mới cất tiếng hỏi. “Ta có cho ngươi quyền được hỏi ta không, Nan?”
“Không, thưa lãnh chúa.” Cô cụp mắt xuống.
“Vậy thì ngươi không nên nói gì chứ, đúng không?”
“Vâng, thưa lãnh chúa.”
Trong một thoáng trông ông ta có vẻ thích thú. “Ta sẽ trả lời ngươi, chỉ một lần này thôi. Ta định sẽ trao Harrenhal cho Lãnh chúa Vargo khi ta trở về phương bắc. Ngươi sẽ ở đây với ông ta.”
“Nhưng tôi không...” cô nói.
“Ta không có thói quen để người hầu tra hỏi, Nan. Ta có cần phải cắt lưỡi ngươi không nhỉ?” Ông ngắt lời.
Cô biết ông ta có thể dễ dàng thực hiện điều đó giống như người ta cắt lưỡi một con chó vậy. “Không, thưa lãnh chúa.”
“Vậy thì ta sẽ không phải nghe ngươi nói nữa chứ?”
“Không, thưa lãnh chúa.”
“Vậy thì đi đi. Ta sẽ bỏ qua sự xấc láo này.”
Arya rời đi nhưng không trở về giường của mình. Khi cô bước ra ngoài khoảnh sân tối đen, tên lính gác đứng canh cửa gật đầu chào cô và nói, “Bão đang đến đấy. Có ngửi thấy mùi trong không khí không?” Gió đang thổi mạnh, lửa đuốc cháy bập bùng trên tường thành bên cạnh dãy đầu người. Trên đường đến rừng thiêng, cô đi qua Tháp Rêи ɾỉ nơi cô từng sống những tháng ngày đáng sợ với Weese. Nhà Frey đã chiếm nó kể từ lúc Harrenhal thất thủ. Cô có thể nghe được tiếng nói giận dữ phát ra từ một khung cửa sổ, có nhiều người đang nói chuyện và tranh luận huyên náo. Elmar đang ngồi bên ngoài bậc thềm một mình.
“Có chuyện gì vậy?” Arya hỏi khi nhìn thấy nước mắt lấp loáng trên má cậu ta.
“Công chúa của ta,” cậu nức nở. “Aenys nói chúng ta đã bị hủy hôn ước. Có một con quạ từ Song Thành đến. Lãnh chúa cha ta nói ta phải cưới người khác, hoặc sẽ phải làm thầy tu.”
Một cô công chúa ngu ngốc, cô nghĩ, chả có gì đáng phải khóc cả. “Các em trai của tôi có thể đã chết,” cô chia sẻ.
Elmar nhìn cô với vẻ khinh miệt. “Ai thèm quan tâm đến anh em của một hầu gái chứ.”
Phải cố gắng lắm Arya mới có thể kiềm chế không đánh cậu ta khi nghe những lời đó. “Cầu mong cô công chúa của cậu chết quách đi,” cô nói và bỏ chạy đi trước khi Elmar kịp tóm lấy cô. Trong rừng thiêng, cô tìm lại thanh kiếm bằng cây chổi gãy ở nơi cô vẫn thường để và mang nó đến chỗ cây đước. Rồi cô quỳ xuống. Những tán lá đỏ xào xạc. Đôi mắt đỏ như nhìn xuyên thấu tim gan cô. Đôi mắt của thần linh. “Xin hãy nói cho con biết con phải làm gì, hỡi các vị thần,” cô cầu nguyện.
Suốt một lúc lâu không có âm thanh nào cất lên ngoài tiếng gió, tiếng nước và tiếng xào xạc của cành lá. Sau đó ở phía xa, bên ngoài khu rừng thiêng và các ngọn tháp ma ám, xa hơn cả những bức tường đá khổng lồ của Harrenhal, từ đâu đó trên thế gian vọng lên tiếng tru đơn độc của một con sói. Arya nổi da gà, và trong một khoảnh khắc cô cảm thấy chuếnh choáng. Sau đó, dường như Arya nghe thấy tiếng nói rất khẽ của cha cô. “Khi tuyết rơi và những cơn gió tuyết thổi đến, một con sói đơn độc sẽ chết, nhưng cả đàn sói thì sẽ sống,” ông nói.
“Nhưng giờ đâu còn bầy đàn nào nữa,” cô thì thầm với cây đước. Bran và Rickon đã chết, bọn Lannister đang giữ Sansa, còn Jon đã tới Tường Thành. “Con thậm chí còn chẳng phải là con nữa, giờ con là Nan.”
“Con là Arya vùng Winterfell, là con gái của phương bắc. Con từng nói với ta rằng con sẽ mạnh mẽ. Con mang dòng máu sói trong người.”
“Máu sói.” Giờ thì Arya nhớ ra rồi. “Con sẽ mạnh mẽ như Robb. Con từng nói vậy.” Hít một hơi thật sâu, Arya cầm hai đầu cán chổi giơ lên cao rồi đập mạnh xuống gối, cây chổi gãy đôi với một tiếng rắc to, và cô ném chúng sang bên cạnh. Mình là sói, và sẽ không dùng hàm răng bằng gỗ nữa.
Đêm đó, cô nằm đợi trăng lên trên chiếc giường nhỏ làm từ đống rơm xơ xác, lắng nghe tiếng thầm thì tranh cãi của cả người sống và người chết. Giờ cô chỉ còn tin vào những giọng nói đó. Cô có thể nghe được cả tiếng thở của chính mình và tiếng của những con sói giờ tụ tập thành một bầy đàn lớn. Âm thanh nghe gần hơn so với lúc ở trong rừng thiêng, cô nghĩ. Bọn chúng đang gọi mình.
Cuối cùng, cô trườn ra khỏi chăn, mặc áo vào và đi chân trần xuống cầu thang. Roose Bolton là người cẩn trọng nên lối vào Tháp Giàn Thiêu được canh gác cả ngày lẫn đêm, vì vậy cô phải chui qua cửa sổ của một căn phòng hẹp. Cả khoảng sân vắng lặng, tòa lâu đài vĩ đại đang chìm trong những ác mộng kinh hãi. Gió vẫn rít lên ai oán khi thổi qua Tháp Rêи ɾỉ.
Trong lò rèn, lửa đã được dập tắt và các lối đi đều cửa đóng then cài. Cô phải chui qua ô cửa sổ nhỏ như trước đây từng làm. Gendry nằm chung đệm với hai thợ rèn học việc khác. Cô thu mình trong căn gác xép một lúc lâu để mắt cô kịp điều chỉnh với ánh sáng, và để chắc chắn rằng anh ta là người nằm trong cùng. Sau đó cô đặt một tay che miệng anh ta rồi nhéo anh ta một cái. Gendry mở choàng mắt. Hẳn là anh ta ngủ không sâu giấc. “Làm ơn,” cô thì thầm. Cô bỏ tay khỏi miệng Gendry và chỉ tay.
Ngay lúc đó cô không nghĩ anh ta sẽ hiểu, nhưng rồi Gendry cũng chui ra khỏi chăn. Anh ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ngang căn phòng, khoác lên người một chiếc áo chùng bằng vải thô rộng thùng thình, và theo cô trèo xuống từ căn gác xép. Những người khác vẫn ngủ say. “Giờ thì cậu muốn gì?” Gendry bực tức hỏi.
“Một thanh kiếm.”
“Tay Đen giữ tất cả các thanh kiếm và khóa chúng lại, tôi đã nói với cô cả trăm lần rồi. Cô muốn lấy cho Lãnh chúa Đỉa hả?”
“Cho tôi. Hãy bẻ khóa bằng cái búa của anh.”
“Họ sẽ đánh gãy tay tôi,” anh cằn nhằn. “Có thể còn tệ hơn thế.”
“Sẽ không sao nếu anh trốn đi với tôi.”
“Chạy trốn, rồi họ sẽ bắt và gϊếŧ cô.”
“Anh ở lại thì chuyện còn tồi tệ hơn. Lãnh chúa Bolton sẽ trao Harrenhal này cho nhóm Dị Nhân Khát Máu, ngài ấy nói với tôi như vậy.”
Gendry gạt những sợi tóc đen ra khỏi mắt. “Vậy thì sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh. “Thì nếu Vargo Hoat làm lãnh chúa, ông ta sẽ chặt chân tất cả những người hầu để họ không chạy trốn được. Cả thợ rèn nữa.”
“Đó chỉ là một câu chuyện thôi,” Gendry khinh
khỉnh nói.
“Không, đó là sự thật, chính tôi nghe Lãnh chúa Vargo bảo thế,” cô nói dối. “Ông ta sẽ cắt một chân của mỗi người. Cắt chân trái ấy. Đi vào bếp và đánh thức Bánh Nóng đi, cậu ta sẽ làm theo lời anh sai bảo. Chúng ta sẽ cần bánh mỳ, bánh yến mạch hay gì đó. Anh tìm cách lấy kiếm còn tôi lấy ngựa. Chúng ta sẽ gặp nhau gần lối sau ở tường thành phía đông, đằng sau Tháp Hồn Ma. Bình thường chẳng có ai đến đó cả.”
“Tôi biết cánh cổng đó. Nó cũng được canh gác giống như những cổng khác thôi.”
“Vậy thì sao? Anh sẽ không quên mang kiếm theo chứ?”
“Tôi chưa nói là sẽ đến.”
“Đúng. Nhưng nếu đến, anh sẽ không quên kiếm chứ?”
Anh cau mày. “Không,” cuối cùng anh cũng nói. “Chắc là không.”
Arya trở về Tháp Giàn Thiêu giống như cách cô đi ra, lén lút bước trên những bậc thang quanh co và lắng nghe tiếng chân người. Trong căn buồng của mình, cô cởi bỏ hết y phục và mặc lại đồ một cách cẩn thận, hai lớp quần áo, đôi tất dầy, và chiếc áo chùng sạch sẽ nhất. Đó là quần áo dành cho người hầu của Lãnh chúa Bolton. Trên ngực áo có thêu gia huy của ông ta, hình người bị lột da của vùng Dreadfort. Cô buộc giày, khoác áo choàng len lên đôi vai mảnh dẻ, và buộc nó lại ở cổ. Lặng lẽ như một bóng ma, cô đi xuống cầu thang. Cô đứng ngoài cửa phòng làm việc của lãnh chúa và nghe ngóng, rồi nhẹ nhàng mở cửa khi không thấy tiếng động nào xung quanh.
Tấm bản đồ da dê nằm trên bàn, bên cạnh phần còn lại của bữa tối của Lãnh chúa Bolton. Cô cuộn chặt nó lại rồi nhét vào thắt lưng. Ông ta cũng để một con dao găm trên bàn, nên cô cầm luôn để đề phòng Gendry nhụt chí và không xuất hiện.
Một con ngựa hí khẽ khi cô bước vào chuồng ngựa tối thui. Tất cả những người coi ngựa đều đang ngủ. Cô thúc nhẹ một người bằng ngón chân cho tới khi cậu ta thức dậy, ngái ngủ và ngơ ngác, “Ơ? Có chuyện gì thế?”
“Lãnh chúa Bolton cần ba con ngựa đóng yên cương.”
Cậu bé đứng dậy và nhặt rơm dính trên tóc ra. “Sao? Vào giờ này ư? Cô nói ngựa à?” Cậu nhóc chớp chớp mắt nhìn phù hiệu trên ngực áo cô. “Ngài ấy muốn ngựa vào giờ này làm gì?”
“Lãnh chúa Bolton không có thói quen bị tra hỏi bởi người hầu.” Cô khoanh tay.
Cậu bé coi ngựa vẫn nhìn chằm chằm vào hình người đàn ông bị lột da. Cậu ta hiểu nó có ý nghĩa gì. “Cô nói ba con phải không?”
“Một, hai, ba. Loại ngựa săn ấy. Chọn những con chạy nhanh và vững chãi.” Arya giúp cậu ta chuẩn bị yên ngựa và dây cương để cậu ta không đánh thức thêm người khác. Cô hy vọng sau chuyện này bọn họ sẽ không đánh cậu ta, nhưng cô biết đó chỉ là hy vọng hão huyền.
Dắt lũ ngựa đi ngang qua lâu đài là phần khó nhất. Cô cố gắng nấp trong bóng tối của bức tường thành để lính canh đi lại phía trên không nhìn thấy cô. Nếu họ nhìn thấy thì sao chứ? Ta là người hầu riêng của lãnh chúa cơ mà. Đó là một đêm mùa thu ẩm ướt và giá lạnh. Những đám mây từ phía tây trôi chầm chậm che khuất bầu trời sao, và Tháp Rêи ɾỉ đang than vãn mỗi khi cơn gió thổi vào. Không khí có mùi của mưa. Arya không biết liệu cơn mưa có giúp gì cho cuộc trốn chạy của họ hay không.
Không ai nhìn thấy cô, và cô cũng không thấy ai ngoài một con mèo màu trắng xám đang bò dọc bức tường bao quanh khu rừng thiêng. Nó dừng lại và rít lên phản đối, khiến những ký ức trong Arya về Tháp Đỏ, cha cô và Syrio Forel sống lại. “Tao có thể bắt mày nếu muốn,” cô nói khẽ, “nhưng tao phải đi, mèo ạ.” Con méo lại rít lên rồi chạy mất.
Tháp Hồn Ma là tòa tháp đổ nát nhất trong số năm tòa tháp đồ sộ của Harrenhal. Nó đứng biệt lập và u tối đằng sau thánh đường bỏ hoang, nơi chỉ có lũ chuột thường xuyên lui tới cầu nguyện gần ba trăm năm nay. Đó là nơi cô đợi Gendry và Bánh Nóng đến. Cô cảm giác như mình đã đợi từ lâu lắm rồi. Lũ ngựa nhấm nháp cỏ dại mọc giữa các hòn đá vỡ, mây trên trời đã nuốt trọn những ngôi sao cuối cùng. Arya lấy con dao găm ra mài để đôi tay được bận rộn. Những nhát mài thật dài đúng theo cách Syrio đã dạy cô. Âm thanh đó khiến cô bình tĩnh lại.
Arya đã nghe thấy tiếng bước chân họ, nhưng mãi sau mới thấy Bánh Nóng và Gendry xuất hiện. Bánh Nóng thở hổn hển và còn bị vấp ngã trong bóng tối nên ống chân trầy xước, và cậu ta chửi rủa to đến nỗi có thể đánh thức cả một nửa lâu đài Harrenhal. Gendry im lặng hơn nhưng mấy thanh kiếm anh ta mang theo đập vào nhau chan chát khi di chuyển. “Tôi ở đây.” Arya đứng dậy. “Im lặng đi không chúng sẽ nghe thấy đấy.”
Hai cậu nhóc băng qua con đường trải sỏi lổn nhổn đến chỗ Arya. Gendry mặc bộ giáp xích bóng loáng bên dưới chiếc áo choàng, và cái búa thợ rèn của anh ta treo lủng lẳng ngang lưng. Khuôn mặt tròn đỏ ửng của Bánh Nóng ló ra dưới chiếc mũ áo choàng. Cậu ta cầm theo một túi bánh mỳ bên tay phải và một vòng pho mát lớn bên tay trái. “Có một tên lính ở lối hậu,” Gendry khẽ nói. “Tôi đã nói là có mà.”
“Hai người ở đây với lũ ngựa,” Arya nói. “Tôi sẽ khử hắn ta. Khi nghe tôi gọi hãy đến thật nhanh đấy.”
Gendry gật đầu. Bánh Nóng nói, “Khi muốn chúng tao đến hãy kêu lên như cú nhé.”
“Tao có phải cú đâu,” Arya nói. “Tao là sói. Tao sẽ tru.”
Một mình cô bước đi lặng lẽ dưới cái bóng đồ sộ của Tháp Hồn Ma. Cô đi nhanh để xua đi nỗi sợ, và cô cảm thấy như Syrio Forel đang ở bên cạnh mình, cùng với Yoren, Jaqen H’ghar, và cả Jon Snow nữa. Cô vẫn chưa cầm thanh kiếm mà Gendry mang đến. Bởi con dao găm này sẽ tốt hơn. Nó đủ bền và sắc. Lối hậu là cánh cổng nhỏ nhất của Harrenhal, một cánh cửa hẹp bằng gỗ sồi được đóng chắc chắn bằng đinh sắt, nằm ngay góc tường bên dưới một tòa tháp phòng vệ. Chỉ có một người được điều đến gác ở đây, nhưng cô biết sẽ có lính canh trên tòa tháp đó, ngoài ra xung quanh còn có lính đi tuần trên các bức tường thành. Dù chuyện gì xảy ra, cô cũng phải im lặng như một cái bóng. Không được để hắn ta kêu lên. Vài hạt mưa bắt đầu rơi. Cô nhận thấy một giọt mưa rơi xuống lông mày và chầm chậm lăn xuống mũi.
Cô không nấp nữa mà đàng hoàng đến thẳng chỗ tên lính gác, như thể Lãnh chúa Bolton sai cô đến vậy. Anh ta nhìn cô, tò mò không hiểu tại sao một người hầu lại đến vào lúc đêm hôm như thế này. Khi đến gần, cô nhận thấy anh ta là người phương bắc rất cao và gầy, trên người mặc một chiếc áo choàng lông xơ xác. Tệ thật. Cô có thể lừa được một người Nhà Frey hay một kẻ trong hội Chiến Binh Dũng Cảm, nhưng người vùng Dreadfort đã phục vụ Roose Bolton cả cuộc đời, và họ hiểu ông ta rõ hơn cô. Nếu mình nói mình là Arya Stark và ra lệnh cho anh ta nhường đường... Không, cô không dám. Anh ta là người phương bắc, nhưng không phải là người của Winterfell. Anh ta thuộc về Roose Bolton.
Khi đến chỗ tên lính gác, cô cởϊ áσ choàng để anh ta thấy hình người lột da trên ngực cô. “Lãnh chúa Bolton cử tôi đến.”
“Vào giờ này ư? Có việc gì?”
Cô có thể thấy ánh thép lấp loáng bên dưới tấm lông, và cô không chắc mình khỏe đến mức đâm được một con dao găm xuyên qua lớp áo giáp sắt. Cổ họng, phải là cổ họng anh ta, nhưng anh ta cao quá, mình sẽ không thể với tới. Trong phút chốc, cô không biết phải nói gì. Trong phút chốc, cô lại quay về là một cô bé sợ sệt, và mưa đọng lại trên mặt cô giống như nước mắt.
“Ngài ấy bảo tôi thưởng cho mỗi lính gác một đồng bạc vì đã phục vụ tận tình.” Cô chẳng biết những lời đó tuôn từ đâu ra.
“Cô bảo bạc sao?” Dù không tin cô, nhưng anh ta rất muốn tin; dù sao bạc cũng là bạc. “Vậy thì đưa đây.”
Ngón tay cô lần xuống dưới áo và giơ ra đồng xu mà Jaqen đã cho cô. Trong bóng tối, miếng sắt trông chẳng khác miếng bạc xỉn là bao. Cô giơ nó ra... và để nó tuột khỏi tay.
Vừa khẽ chửi rủa, người đàn ông vừa quỳ xuống để tìm đồng xu trên đất và cái cổ của anh ta ở ngay trước mặt cô. Arya rút con dao ra và cứa ngang cổ họng tên lính gác, nhẹ nhàng và trơn tru. Máu anh ta túa ra bắn vào tay cô nóng hổi, anh ta cố hét lên nhưng không được vì trong miệng đầy máu.
“Valar morghulis,” cô thì thầm khi tên lính gục xuống.
Khi hắn không còn động đậy, cô nhặt đồng xu lên. Bên ngoài bức tường thành của Harrenhal, tiếng tru to và dài của một con sói vang lên. Cô nhấc thanh cài cửa, đặt nó sang bên cạnh và đẩy cánh cửa bằng gỗ sồi nặng nề. Khi Bánh Nóng và Gendry đến cùng lũ ngựa thì trời đã mưa to. “Mày gϊếŧ anh ta rồi!” Bánh Nóng há hốc miệng.
“Thế mày nghĩ tao sẽ làm gì?” Ngón tay cô nhơm nhớp máu và mùi của nó khiến con ngựa của cô l*иg lên. Chẳng sao cả, cô nghĩ và nhảy lên yên ngựa. Cơn mưa sẽ rửa sạch chúng.