Chương 31: Tyrion

Qua khe hở của mũ đội đầu, Tyrion chỉ nhìn được những gì ngay trước mắt, nhưng khi quay lại anh thấy có ba con thuyền mắc cạn gần trường đấu, con thuyền thứ tư to hơn cả đang đậu dưới lòng sông và bắn ra những thùng hắc ín cháy từ một chiếc nỏ lớn.

“Tạo mũi nhọn,” Tyrion ra lệnh và quân lính từ trong cổng thành túa ra. Họ tạo thành một mũi xung kích với Tyrion dẫn đầu. Ser Mandon Moore giữ vị trí bên phải, ngọn lửa phản chiếu lập lòe trên tấm chắn ngực tráng men màu trắng của ông ta; qua chiếc mũ đội đầu, đôi mắt vô cảm của ông ta sáng lên sắc lạnh. Ông ta cưỡi trên lưng một con ngựa đen như than được mặc giáp trắng, trên tay ông là tấm khiên trắng toát của đội Ngự Lâm Quân. Phía bên trái, Tyrion ngạc nhiên khi thấy Podrick Payne với thanh kiếm trên tay. “Ngươi còn bé quá. Quay vào đi,” anh nói ngay tức khắc.

“Tôi là cận vệ của ngài, thưa lãnh chúa.”

Tyrion không còn thời gian để tranh cãi. “Vậy thì ở đây. Đi cạnh ta.” Nói rồi anh thúc ngựa tiến lên.

Họ đi bên cạnh nhau, nép sát vào bức tường đổ bóng sừng sững. Ngọn cờ hiệu của Joffrey phấp phới sắc đỏ và vàng trên cây thương của Ser Mandon, móng guốc của hươu và nanh vuốt của sư tử như đang nhảy múa. Họ đi chậm rồi chạy nước kiệu theo đường tròn vòng quanh chân tháp. Mũi tên bắn ra từ trên bức tường thành trong khi các hòn đá quay tròn rào rào lao xuống đầu họ, rơi trúng mặt đất, mặt nước, sắt thép và da thịt. Phía trước, Cổng Thành hiện ra cùng một toán lính đang vật lộn với phiến gỗ công thành vĩ đại làm bằng gỗ sồi và phần đầu bịt sắt. Các cung thủ đã xuống thuyền và bao quanh họ, sẵn sàng nhả tên bắn bất cứ kẻ nào dám ló đầu lên khỏi tường thành. “Lính đánh thương đâu,” Tyrion ra lệnh và thúc ngựa phi nước kiệu.

Mặt đất ẩm ướt và trơn trượt trong bùn lẫn máu. Con ngựa chiến của anh vấp phải một xác chết, cặp móng trượt đi và xới tung đất lên. Trong khoảnh khắc, Tyrion đã sợ rằng cuộc xuất kích của mình sẽ kết thúc nếu anh ngã nhào khỏi yên ngựa trước khi đến được chỗ quân địch, nhưng bằng cách nào đó cả người và ngựa vẫn giữ được thăng bằng. Quân lính bên dưới cánh cổng đang quay lại, nhanh chóng dốc sức chuẩn bị cho tiến công. Tyrion giương cây rìu của mình lên và thét lớn, “Vương Đô!” Những người khác đồng thanh hô theo, rồi những mũi tên đồng loạt bay khỏi cung, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng, vó ngựa gõ trên nền đất và lửa phản chiếu trên những thanh gươm sáng loáng.

Chờ khi đối mặt thật gần, Ser Mandon mới hạ mũi thương xuống và xiên cán cờ hiệu của Joffrey qua ngực một tên lính mặc áo da tán đinh, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất trước khi cây cờ gãy đôi. Trước mặt Tyrion là một hiệp sĩ mặc áo choàng có hình con cáo ở giữa một vòng hoa. Suy nghĩ đầu tiên trong anh là biểu tượng của Nhà Florent, nhưng ngay lập tức anh nghĩ ra người này không đội mũ giáp. Anh dùng hết lực của cánh tay, sức nặng của chiếc rìu và tốc độ của con ngựa để chém đầu kẻ địch làm đôi. Cú đánh mạnh đến mức vai anh tê dại. Anh thúc ngựa tiến lên và thầm nghĩ: Shagga sẽ cười vào mặt ta vì điều đó.

Một cây giáo đâm vào tấm khiên của anh. Pod phi nước đại bên cạnh anh, chém liên tục vào mọi kẻ địch mà họ gặp phải trên đường. Anh lờ mờ nghe thấy tiếng reo hò của binh lính trên tường thành. Phiến gỗ công thành rơi phịch xuống bùn và nhanh chóng bị lãng quên khi những người điều khiển nó bỏ chạy hoặc quay sang chiến đấu. Tyrion phi ngựa dẫm chết một tay cung, chém rách vai một tên cầm giáo, giáng thật mạnh lên chiếc mũ có biểu tượng cá kiếm. Đến chỗ phiến gỗ công thành, con ngựa chiến của anh chồm lên nhưng một con ngựa đen đã nhảy qua chướng ngại vật một cách dễ dàng, và Ser Mandon vụt phi lên phía trên, một tử thần trong tấm áo choàng lụa trắng như tuyết. Với thanh kiếm của mình, ông ta chặt đứt tay chân, chém vỡ sọ, và đập tan những tấm khiên của kẻ thù - dù chỉ có một số ít kẻ địch qua được sông với tấm khiên nguyên vẹn trên tay.

Tyrion thúc ngựa vượt qua phiến gỗ công thành. Quân địch đang bỏ chạy tán loạn. Anh liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Podrick Payne đâu. Một mũi tên sượt qua má, cách khe mắt anh chỉ một hai phân. Cú tấn công khiến anh giật mình hoảng hốt và suýt chút nữa đã ngã ngựa. Nếu cứ ngồi đây như khúc gỗ thì chẳng khác gì ta sơn một tấm bia tập bắn lên tấm chắn ngực của mình?

Anh lại thúc ngựa xông lên, nhảy qua những xác chết nằm rải rác. Phía cửa sông, dòng Xoáy Nước Đen kẹt cứng với xác thuyền cháy. Từng đám chất cháy vẫn trôi nổi trên mặt nước tạo thành các cột lửa màu xanh lá xoắn lấy nhau, bốc lên cao hơn sáu mét trong không khí. Họ đã đánh tan đám quân điều khiển phiến gỗ công thành, nhưng anh thấy cuộc chiến vẫn đang ác liệt ở cửa sông. Có vẻ quân lính của Ser Balon Swann hoặc của Lancel đang cố gắng ném kẻ thù trở lại dòng nước khi bọn chúng bơi vào bờ từ những chiếc thuyền đang cháy. “Chúng ta sẽ tới Cổng Bùn,” Tyrion ra lệnh.

Ser Mandon hô to, “Cổng Bùn!” Và họ lại phi ngựa đi. Người của anh hô vang “Vương Đô!”, và “Người Lùn! Người Lùn!” Anh tự hỏi không biết ai đã dạy họ hô câu đó. Qua chiếc mũ giáp sắt, anh nghe thấy những tiếng thét đau đớn, tiếng lách tách của ngọn lửa cồn cào, tiếng rền rùng mình của tù và chiến, và tiếng lanh lảnh của kèn trumpet. Lửa lan ra khắp nơi. Thánh thần ơi, thảo nào Chó Săn sợ hãi đến vậy. Những ngọn lửa làm hắn sợ...

Một tiếng rắc lớn vang lên trên dòng Xoáy Nước Đen khi một tảng đá to như con ngựa rơi trúng một chiếc thuyền. Là thuyền của ta hay của địch? Qua làn khói cuồn cuộn anh không thể nhận ra. Mũi tấn công của anh đã tản ra; giờ đây mỗi người ở trên một chiến trường riêng. Đáng lẽ ta nên quay lại. Anh vừa thúc ngựa đi vừa nghĩ.

Cây rìu trong tay anh nặng trĩu. Vẫn còn vài người theo sau anh, số còn lại hoặc đã bỏ chạy hoặc đã chết. Anh phải vật lộn với con ngựa để giữ cho đầu nó quay về hướng đông. Con ngựa sợ đám cháy không khác gì Sandor Clegane, nhưng nó vẫn dễ bảo hơn Chó Săn.

Quân địch đang bò lên từ dưới sông, kẻ bị bỏng, bị thương, ho ra nước, bước đi lảo đảo, và phần lớn đang hấp hối. Anh dẫn đám lính của mình xông vào giữa bọn chúng, ban những cái chết nhanh chóng và gọn gàng cho những tên còn đứng được. Cuộc chiến giờ thu lại nằm gọn trong tầm mắt anh. Các hiệp sĩ to lớn gấp đôi anh đang bỏ chạy, hoặc đứng đó và chịu bỏ mạng. Bọn họ trở nên bé nhỏ và sợ hãi. “Lannister!” Anh thét lên và xông vào chém gϊếŧ. Cánh tay anh vấy máu đỏ rực đến tận khuỷu, lấp loáng ánh sáng phản chiếu từ lòng sông. Khi con ngựa của anh lại chồm lên, Tyrion giương cao cây rìu trên đầu, và xung quanh anh nghe thấy tiếng hô vang: “Người Lùn! Người Lùn!” Tyrion cảm thấy chuếnh choáng.

Cơn sốt trên chiến trường. Dù Jaime thường kể cho anh nghe về điều này nhưng chưa bao giờ anh nghĩ sẽ tự mình trải nghiệm điều đó. Thời gian như nhòa đi, chậm lại và thậm chí đã ngừng lại, quá khứ và tương lai biến mất cho tới khi chỉ còn thời khắc hiện tại, nỗi sợ hãi tan biến, mọi suy nghĩ tan biến, thậm chí cơ thể anh cũng chẳng còn cảm giác. “Lúc đó cậu sẽ không cảm nhận được vết thương, cơn đau nhức ở lưng dưới bộ áo giáp nặng nề, hay những giọt mồ hôi chảy vào mắt cậu. Cậu ngừng cảm nhận, ngừng suy nghĩ, cậu không còn là mình nữa, chỉ có trận đánh, quân thù, kẻ này nối tiếp kẻ khác, cậu biết chúng mệt mỏi và sợ hãi nhưng cậu thì không, cậu hừng hực sức sống. Cái chết rình rập quanh cậu nhưng những thanh gươm của chúng vung lên chậm chạp đến nỗi cậu có thể tươi cười mà nhảy qua chúng.” Cơn sốt trên chiến trường. Ta là một tên lùn say trong cuộc chém gϊếŧ, để xem chúng có gϊếŧ được ta không!

Chúng đã cố làm điều đó. Một tên lính khác xông vào anh. Tyrion chém phăng ngọn thương của hắn, rồi đến bàn tay, cánh tay và cưỡi ngựa đi quanh hắn. Một cung thủ không cầm cung mà cầm mũi tên đâm anh như thể đó là một con dao. Con ngựa chiến đá vào đùi tên đó làm hắn ngã bổ nhào, Tyrion cười phá lên. Anh đi qua một cây cờ hiệu nằm trên đống bùn, một trong số những trái tim rực lửa của Stannis, và bổ đôi cây cờ với một cú lia rìu. Một hiệp sĩ bất ngờ xuất hiện giáng liên tiếp vào tấm khiên của anh bằng một thanh đại kiếm, cho tới khi có ai đó đâm dao găm vào dưới cánh tay hắn ta. Có lẽ là đó là người của Tyrion. Tuy nhiên anh không nhìn rõ mặt.

“Tôi đầu hàng, ser,” một hiệp sĩ khác hét vọng lên từ phía dòng sông. “Xin đầu hàng. Ngài hiệp sĩ, tôi đầu hàng trước ngài. Tôi xin đầu hàng, ở đằng này, đằng này.” Ông ta nằm trên một vũng nước đen, giơ chiếc bao tay bọc thép trang trí hình tôm hùm như một vật chứng của sự quy phục. Tyrion phải cúi người xuống để nhận lấy nó. Đúng lúc đó, một đám chất cháy bùng lên cao quá đầu người tạo thành ngọn lửa màu xanh lá. Trong ánh sáng chợt lóe lên, anh thấy vũng nước không phải màu đen mà là màu đỏ. Bàn tay tên hiệp sĩ vẫn nằm trong chiếc bao tay đó. Anh ném nó lại. “Đầu hàng,” người đàn ông nức nở kêu lên một cách vô vọng và bất lực. Tyrion quay đầu bỏ đi.

Một tên kỵ binh mang vũ khí chộp lấy dây cương ngựa của anh và đâm con dao găm vào mặt Tyrion. Anh gạt lưỡi dao đi rồi vung rìu chém ngập vào gáy hắn. Khi rút rìu ra, anh thoáng thấy một vệt sáng màu trắng qua khóe mắt. Tyrion quay sang và tưởng rằng Ser Mandon Moore đang chiến đấu bên cạnh mình, nhưng đó lại là một hiệp sĩ áo trắng khác. Ser Balon Swann mặc bộ giáp giống hệt Ser Mandon Moore, nhưng bộ giáp ngựa của ông ta lại mang gia huy hình đôi thiên nga trắng và đen đang nghênh chiến. Trông hắn giống một hiệp sĩ lốm đốm hơn là hiệp sĩ trắng, Tyrion mơ màng nghĩ. Khắp người Ser Balon lấm tấm những vết máu và muội khói. Ông ta chỉ cây chùy về phía cửa sông. Những mảnh xương và óc người vẫn còn bám trên đầu cây chùy. “Lãnh chúa, nhìn kìa.”

Tyrion quay ngựa để nhìn xuống dòng Xoáy Nước Đen. Dòng sông đen xì và chảy xiết, nhưng mặt sông đυ.c ngầu bởi máu và lửa. Bầu trời có màu đỏ, da cam và một màu xanh sáng chói. “Chuyện gì thế?” anh hỏi. Nhưng rồi anh đã nhìn thấy.

Đám kỵ binh mang vũ khí trong những bộ giáp nặng nề đang trèo ra khỏi một con thuyền bị vỡ vì đâm vào cầu tàu. Nhiều quá, chúng từ đâu ra vậy? Nheo mắt nhìn qua làn khói, Tyrion lần theo những con thuyền về phía dòng sông. Hai mươi con thuyền đang bị kẹt ngoài đó, có thể nhiều hơn, khó mà đếm chính xác được. Những mái chèo đan vào nhau, những thân thuyền kẹt cứng lại bởi các dây móc, các mũi thuyền nhọn hoắt xiên vào nhau, đan thành một mớ chằng chịt. Một con thuyền lớn lù lù trồi lên giữa hai con thuyền nhỏ hơn. Những thuyền chiến tuy đã vỡ nhưng nằm sát nhau đến mức có thể nhảy từ sàn thuyền này sang thuyền kia và vượt qua sông Xoáy Nước Đen.

Đó là việc mà hàng trăm tên lính can đảm nhất của Stannis Baratheon đang làm. Tyrion nhìn thấy một tên hiệp sĩ ngu ngốc đang cố phi ngựa sang, hối thúc con ngựa sợ hãi vượt qua mép thuyền và các mái chèo, qua những sàn thuyền nghiêng ngả và trơn trượt vì máu và những ngọn lửa xanh đang cháy lách tách. Chúng ta đã làm cho chúng một cây cầu xây từ máu, anh thất vọng nghĩ. Nhiều phần của cây cầu đang chìm xuống và những phần khác đang bắt lửa, cả cây cầu đang kêu răng rắc và chuyển mình như thế sắp vỡ đôi ra bất cứ lúc nào, nhưng điều đó không làm chùn bước quân địch. “Bọn chúng dũng cảm đấy,” anh nói với Ser Balon với vẻ khâm phục. “Hãy đi gϊếŧ chúng nào.”

Anh dẫn đội quân vượt qua những đám cháy và tro tàn ở cửa sông, đi dọc một bến cảng dài bằng đá cùng binh lính của anh và của Ser Balon theo sát phía sau. Ser Mandon cũng nhập hội với họ, tấm khiên của ông ta đã tả tơi. Khói và tro bụi bốc lên cuồn cuộn, và quân địch tan rã trước cả khi bị tấn công, chúng lảo đảo ngã xuống nước và dẫm đạp lên nhau. Dưới chân cầu là một con thuyền địch đã chìm một nửa với dòng chữ Bả Rồng sơn trên mũi, đáy thuyền bị xé toạc bởi một trong những con thuyền cũ nát mà Tyrion cho đặt giữa hai bến cảng. Một lính bộ binh mang phù hiệu cua đỏ của Nhà Celtigar bất ngờ lao tới đâm cây giáo xuyên qua ức con ngựa của Balon Swann trước khi ông ta kịp xuống ngựa, làm vị hiệp sĩ ngã nhào khỏi yên. Tyrion chặt đứt đầu tên lính đó khi anh phi ngựa ngang qua, và đến lúc đó đã quá muộn để ghìm cương. Con ngựa chiến của anh nhảy từ cầu cảng xuống một mép thuyền vỡ và phi xuống boong thuyền ngập nước đến mắt cá chân, kèm theo đó là nước bắn lên tung tóe và tiếng hí thất thanh. Rìu của Tyrion quay tròn, kéo theo cả anh, thân thuyền chồi lên và cả người lẫn ngựa đập mạnh xuống sàn thuyền ướt sũng.

Những gì sau đó là một cơn cuồng loạn. Con ngựa của anh bị gãy một chân và đang kêu lên đầy đau đớn. Anh xoay sở rút ra được con dao găm và rạch họng con vật tội nghiệp. Máu phụt ra như một vòi phun nước màu đỏ, làm ướt đẫm cánh tay và ngực anh. Anh đứng dậy lảo đảo đi về phía tay vịn con tàu, rồi tiếp tục chiến đấu, loạng choạng và bì bõm trên sàn thuyền ngập nước đang oằn xuống. Kẻ địch xông vào liên tiếp. Anh gϊếŧ chúng, đánh bị thương chúng, vài kẻ bỏ chạy, nhưng chúng vẫn không ngừng kéo đến. Anh làm mất con dao nhưng bằng cách nào đó lại vớ được một cây thương gãy. Anh nắm chặt nó, vừa đâm vừa chửi rủa. Anh đuổi theo những tên bỏ chạy, trèo qua tay vịn sang con thuyền tiếp theo và tiếp theo nữa. Hai cái bóng trắng luôn sát cánh cùng anh là Balon Swann và Mandon Moore oai vệ trong bộ giáp trắng sáng choang. Bị bao vây bởi lính nhà Velaryon, họ áp lưng vào nhau để chiến đấu; họ chiến đấu như thể đang khiêu vũ.

Tyrion chém gϊếŧ một cách vụng về. Anh đâm vào thắt lưng một tên đang quay lưng lại và tóm chân thả một kẻ khác xuống sông. Các mũi tên bay sượt qua đầu anh và va vào áo giáp kêu chan chát; một mũi tên đâm vào giữa vai và tấm chắn ngực nhưng anh không cảm thấy gì. Một người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bỗng rơi từ trên trời xuống sàn một con thuyền, người hắn vỡ ra như quả dưa hấu bị thả từ trên tháp xuống. Máu bắn tung tóe cả vào trong khe mũ của Tyrion. Đá bắt đầu dội xuống, đâm thủng sàn thuyền và nghiền nát binh lính cho tới khi cả cây cầu dưới chân anh rung chuyển, méo mó, và làm anh ngã nhào.

Rồi bỗng nhiên nước sông tràn vào mũ anh. Anh cởi phăng nó ra và trườn men theo sàn thuyền đang nghiêng ngả đến chỗ nước chỉ ngập tới cổ. Một tiếng rền vang lên trong không trung nghe như tiếng kêu một con quái vật khổng lồ đang giãy chết. Con thuyền, con thuyền sắp rời ra rồi. Anh nghĩ. Các con thuyền vỡ đang tách nhau ra và cây cầu sắp gãy. Ngay khi anh nhận ra điều đó, một tiếng rắc to như sấm vang lên, sàn thuyền tròng trành dưới chân anh và anh lại trôi tuột xuống sông.

Sàn thuyền dốc đến mức anh phải trèo lên, cố nhích người từng phân một. Anh thoáng thấy vỏ của một chiếc thuyền lúc nãy đang trôi xuôi dòng, chầm chậm xoay tròn trong khi binh lính trên đó đang nhảy qua mép thuyền. Kẻ mang phù hiệu trái tim rực lửa của Stannis, người đeo phù hiệu có hình hươu và sư tử của Joffrey, một số mang những phù hiệu khác, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Lửa cháy lan ra khắp mặt sông. Phía bên này, một cuộc chiến quyết liệt đang diễn ra, một mớ hỗn độn cờ hiệu sáng chói bay trên đầu một biển người đang quyết đấu, lập tường khiên rồi phá tường khiên, các hiệp sĩ cưỡi ngựa lao qua đám đông và chỗ đầy bụi bặm, bùn đất, máu me và khói lửa. Phía bên kia, Tháp Đỏ đứng sừng sững trên đồi và đang bắn ra lửa. Nhưng sao phương hướng lại ngược như vậy? Trong một khoảnh khắc Tyrion tưởng mình mất trí khi nghĩ Stannis và tòa lâu đài đã đổi chỗ cho nhau. Làm sao Stannis có thể sang bờ bắc được? Cuối cùng anh cũng nhận ra sàn thuyền đã chuyển hướng và anh bị quay tròn, vì thế tòa lâu đài và trận đánh đã đổi phía. Trận đánh, trận đánh nào nhỉ, nếu Stannis chưa qua được sông thì hắn đang đánh nhau với ai? Tyrion quá mệt mỏi để tiếp tục suy nghĩ. Vai anh đau đến tê dại, và khi anh với tay lên để xoa bóp thì chạm phải một mũi tên ở đó, và anh đã nhớ ra. Ta phải rời khỏi con thuyền này. Hạ lưu sông chẳng có gì ngoài một bức tường lửa, nếu con thuyền vỡ thì dòng nước sẽ cuốn anh ra đó.

Có ai đó đang gọi tên anh giữa đống tạp âm hỗn độn của chiến trường. Tyrion cố hét lên trả lời. “Ở đằng này! Đằng này, ta ở đây, giúp ta!” Giọng anh nhỏ đến mức chính anh cũng gần như không nghe được. Anh tự kéo mình lên khỏi sàn thuyền trơn trượt và bám lấy lan can thuyền. Thân thuyền va vào con thuyền bên cạnh và bật ngược lại, mạnh đến mức anh suýt ngã nhào xuống nước. Sức mạnh của anh đi đâu cả rồi? Tất cả những gì anh có thể làm lúc này là cố sức bám vào lan lan.

“LÃNH CHÚA! NẮM LẤY TAY TÔI! LÃNH CHÚA TYRION!”

Ser Mandon Moore đang đứng trên boong thuyền kế bên và giơ một tay ra; hai con thuyền cách nhau một khe nước đen ngòm. Ngọn lửa xanh phản chiếu trên bộ áo giáp trắng và đôi bao tay thép của ông ta nhầy nhụa máu, nhưng Tyrion vẫn cố với lấy và ước sao tay mình dài hơn một chút. Cho đến khi ngón tay họ chạm vào nhau, anh mới nhận ra có điều gì đó bất ổn... Ser Mandon đang giơ tay trái ra, tại sao...

Có phải đó là lý do khiến anh lùi lại, hay vì cuối cùng anh nhìn thấy thanh kiếm? Anh không biết. Mũi kiếm đâm trúng ngay dưới mắt khiến anh đau nhói. Đầu anh quay cuồng như vừa bị tát. Dòng nước lạnh buốt trùm lên anh giống như một cú tát thứ hai, choáng váng hơn cả cú trước. Anh chới với tìm thứ gì đó để bám vào, vì biết rằng một khi chìm xuống anh sẽ không thể ngoi lên được nữa. Anh quờ thấy mảnh vỡ của một mái chèo gãy. Bám chặt lấy nó như một người tình tuyệt vọng, anh chồi lên từng chút từng chút một. Mắt anh nhòe nước, miệng ngậm đầy máu, và đầu anh đau đến điên dại. Các vị thần hãy ban cho con sức mạnh để lên được đến sàn thuyền... Anh chẳng nhìn thấy gì khác ngoài mái chèo, dòng nước, và boong thuyền.

Cuối cùng anh lăn ra nằm ngửa trên thuyền, hụt hơi và kiệt sức. Những quả cầu lửa màu xanh ngọc và da cam nổ lách tách trên không trung, để lại những vệt sáng giữa các vì sao. Anh vừa kịp trầm trồ trước cảnh tượng đẹp đẽ ấy thì Ser Mandon đã đứng chắn tầm mắt anh. Vị hiệp sĩ trông như một cái bóng bằng thép trắng toát, đôi mắt tối màu của ông ta sáng rực lên đằng sau mũ giáp. Tyrion đã hoàn toàn kiệt sức, chẳng khác gì một con búp bê tàn tạ. Ser Mandon trỏ mũi kiếm vào họng anh và nắm chuôi kiếm bằng hai tay.

Rồi đột nhiên hắn ta lảo đảo ngã sang trái, bổ nhào vào lan can thuyền. Gỗ nứt toác ra, Ser Mandon Moore thét lên và rơi tõm xuống biển. Ngay sau đó, thân các con thuyền lại đâm sầm vào nhau, boong thuyền giật mạnh. Có ai đó đang quỳ trước anh. “Jaime ư?” anh rêи ɾỉ và suýt sặc vì chính máu của mình trong miệng. Ai sẽ cứu anh đây, nếu không phải là Jaime?

“Nằm yên nào, lãnh chúa, ngài bị thương nặng đấy.” Giọng một cậu bé, thật khó hiểu, Tyrion nghĩ thầm. Giọng nói này nghe như của Pod.

SANSA

K

hi Ser Lancel Lannister thông báo rằng họ đã thất bại trong cuộc chiến, thái hậu xoay xoay cốc rượu cạn trong tay, “Ngươi báo cho em trai ta ấy.” Giọng Cersei lạnh lùng như thể những tin tức đó chẳng có ý nghĩa gì đối với bà.

“Em trai người có thể đã chết rồi.” Áo khoác ngoài của Ser Lancel ướt đẫm khi máu rỉ ra từ bên dưới cánh tay. Khi Lancel tới căn sảnh, bộ dạng của anh ta đã khiến một số vị khách thét lên. “Thần nghĩ ông ấy đang đứng trên cây cầu ghép từ những chiếc thuyền vào lúc chúng tách rời nhau. Có thể Ser Mandon cũng đã chết, còn Chó Săn thì không ai nhìn thấy. Chết tiệt, Cersei, sao người lại cho quân đưa Joffrey trở về lâu đài cơ chứ? Hàng trăm lính áo choàng vàng đang vứt thương bỏ chạy. Khi thấy nhà vua rời khỏi đó, họ như mất đi nhuệ khí. Cả con sông Xoáy Nước Đen ngập xác thuyền và xác người, nhưng chúng ta đã có thể cầm cự nếu...”

Osney Kettleback lách người qua anh ta. “Chiến sự giờ đang diễn ra ở cả hai bên bờ sông, thưa thái hậu. Có thể các lãnh chúa của Stannis đang đánh nhau, không ai dám chắc, nhưng ngoài kia đang rất hỗn loạn. Chó Săn đi đâu không ai biết, còn Ser Balon đã rút lui vào trong thành. Bờ sông đã rơi vào tay địch. Chúng đang phá Cổng Thành và Ser Lancel nói đúng, người của thái hậu đang bỏ vị trí trên tường thành và gϊếŧ cả các chỉ huy. Các đám đông tại Cổng Sắt và Cổng Thần Linh đang đánh nhau để thoát ra ngoài, và ở Flea Bottom một lũ say đang gây náo loạn.”

Thánh thần ơi, Sansa nghĩ, điều đó đang xảy ra, Joffrey sẽ mất đầu và mình cũng vậy. Cô nhìn quanh tìm Ser Ilyn nhưng không thấy tên đao phủ của nhà vua đâu cả.Dù vậy mình vẫn cảm nhận được ông ta. Ông ta chỉ ở quanh đây thôi, mình không thể trốn thoát được, ông ta sẽ lấy đầu mình.

Bình tĩnh đến lạ lùng, thái hậu quay sang Osfryd anh trai hắn. “Nâng cầu lên và đóng hết các cửa. Không ai được phép ra vào pháo đài Maegor mà không được sự cho phép của ta.”

“Còn những người phụ nữ đã ra ngoài để cầu nguyện thì sao?”

“Bọn họ muốn ra ngoài vòng bảo vệ của ta. Cứ để họ cầu nguyện; có thể thần linh sẽ che chở cho họ. Con trai ta đâu?”

“Ở chòi gác tại cổng lâu đài. Ngài ấy muốn được chỉ huy đội cung thủ. Có một đám người đang la hét bên ngoài, một nửa số đó là quân áo choàng vàng đi theo nhà vua khi chúng thần rời Cổng Bùn.”

“Mang nó vào trong pháo đài Maegor ngay lập tức.”

“Không được!” Lancel giận dữ đến mức quên cả việc hạ giọng xuống. Vài cái đầu ngoái lại nhìn khi thấy anh ta hét lớn. “Chúng ta sẽ chiếm lại được Cổng Bùn. Hãy để ngài ở nguyên đó, ngài là vua...”

“Nó là con trai ta.” Cersei Lannister đứng lên. “Ngươi cũng tự nhận là một người Nhà Lannister cơ mà, em họ, hãy chứng minh điều đó đi. Osfryd, sao ngươi còn đứng đó? Ngay lập tức nghĩa là bây giờ.”

Osfryd Kettleback cùng em trai vội vã rời khỏi phòng. Nhiều vị khách cũng lao ra ngoài. Một vài phụ nữ khóc thút thít, số khác thì cầu nguyện. Những người còn lại chỉ ngồi yên tại bàn và gọi mang thêm rượu. “Cersei,” Ser Lancel cầu xin, “nếu chúng ta mất lâu đài đó, người biết là Joffrey cũng sẽ bị gϊếŧ bất cứ lúc nào mà. Cứ để nhà vua ở lại đó, thần sẽ ở bên ngài ấy, thần xin thề...”

“Cút đi cho khuất mắt ta.” Cersei đập mạnh tay vào vết thương của anh ta. Ser Lancel đau đớn hét lên và suýt ngất khi thái hậu rời khỏi căn phòng. Cersei thậm chí không liếc nhìn Sansa. Bà ta quên mất mình rồi. Ser Ilyn sẽ gϊếŧ mình và bà ta sẽ chẳng thèm để ý.

“Ôi, thánh thần ơi,” một phụ nữ lớn tuổi rên lên. “Chúng ta thua rồi, cuộc chiến thất bại rồi, thái hậu đang chạy trốn.” Vài đứa trẻ con khóc ré lên. Họ ngửi thấy mùi sợ hãi. Sansa nhận ra cô đang ngồi một mình trên bệ. Cô nên ở lại, hay nên chạy theo thái hậu và cầu xin bà ta tha mạng?

Sansa không hiểu tại sao lúc đó cô lại đứng lên. “Xin mọi người đừng sợ hãi,” cô nói to. “Thái hậu đã nâng cây cầu kéo rồi. Đây là nơi an toàn nhất trong cả thành phố, có tường dày, hào bao quanh, hàng rào thép gai...”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” một người phụ nữ lên tiếng hỏi. Cô cũng biết người này, đó là vợ của một lãnh chúa nhỏ. “Osney đã nói gì với thái hậu? Nhà vua bị thương ư, hay thành phố đã bị chiếm?”

“Nói cho chúng tôi biết đi,” ai đó kêu lên. Một người phụ nữ hỏi về cha cô ta, và một người khác hỏi về cậu con trai.

Sansa giơ tay ra hiệu im lặng. “Joffrey đã quay trở lại lâu đài. Ngài không bị thương. Họ vẫn đang đánh nhau, đó là tất cả những gì tôi biết, họ đang chiến đấu rất dũng cảm. Thái hậu sẽ sớm trở lại.” Lời cuối cùng là nói dối nhưng cô cần phải xoa dịu họ. Cô nhìn thấy tên hề đang đứng đó. “Moon Boy, làm trò cười đi nào.”

Moon Boy nhào lộn và nhảy lên trên một chiếc bàn. Hắn lấy bốn cốc rượu và bắt đầu tung hứng. Thỉnh thoảng một cái cốc lại rơi bộp xuống đầu hắn và vỡ tan tành. Vài tiếng cười e dè cất lên trong sảnh. Sansa bước tới chỗ Ser Lancel và quỳ xuống cạnh anh ta. Vết thương bị thái hậu đánh của anh ta đang chảy máu. “Thật điên rồ,” anh ta thở gấp. “Thánh thần ơi, Quỷ Lùn đã nói đúng, nói đúng...”

“Giúp ngài ấy đi,” Sansa ra lệnh cho hai người phục vụ. Một người chỉ nhìn cô rồi chạy biến, mang theo cả bình rượu. Những người hầu khác cũng đang rời khỏi căn sảnh, nhưng cô không thể ngăn bọn họ. Sansa cùng một người hầu đỡ vị hiệp sĩ bị thương đứng dậy. “Đưa ngài ấy tới chỗ Maester Frenken.” Lancel là một trong sốchúng, nhưng chẳng hiểu sao cô không muốn anh ta chết. Mình quá mềm yếu, ủy mị và ngu ngốc, đúng như lời Joffrey nói. Mình nên gϊếŧ hắn, chứ tại sao lại giúp hắn?

Những ngọn đuốc chỉ còn cháy le lói, vài ngọn đã tắt hẳn. Không ai đếm xỉa đến việc thay chúng. Cersei không trở lại. Ser Dontos bước lên bệ khi mọi người đang mải xem tên hề làm trò. “Quay về phòng đi, Jonquil đáng yêu,” ông thì thầm. “Khóa cửa phòng lại, cô bé sẽ được an toàn ở đó. Tôi sẽ đến khi trận đánh kết thúc.”

Ai đó sẽ đến chỗ mình, Sansa nghĩ, nhưng đó sẽ là ông, hay Ser Ilyn? Trong một khoảnh khắc điên rồ, cô đã nghĩ đến chuyện cầu xin Dontos bảo vệ mình. Ông ta cũng từng là một hiệp sĩ, từng tập luyện với kiếm và thề sẽ bảo vệ kẻ yếu. Không. Ông ta không dũng cảm và cũng chẳng có khả năng. Nếu mình làm vậy thì cả ông ta cũng sẽ chết.

Cô gắng bước từ tốn ra khỏi sảnh khiêu vũ của thái hậu trong khi thực lòng cô chỉ muốn chạy thật nhanh. Khi đến chỗ những bậc thang, cô bắt đầu chạy lên cầu thang xoắn ốc cho tới khi cảm thấy chóng mặt và khó thở. Một lính gác va vào cô trên cầu thang. Một cốc rượu nạm đá quý và hai chân nến bạc tuột khỏi tấm áo choàng màu đỏ thẫm và rơi loảng xoảng xuống bậc thang. Hắn vội chạy theo nhặt chúng mà không hề để ý đến Sansa, bởi hắn biết cô sẽ không chiếm đoạt đồ anh ta trộm được.

Phòng ngủ của cô tối đen như mực. Sansa cài cửa lại và mò mẫm đến bên cửa sổ trong bóng tối. Khi kéo tấm màn che, cô cảm thấy nghẹt thở.

Bầu trời phương nam đang cuộn lên sáng bừng và rực rỡ đầy màu sắc, phản chiếu cả biển lửa phía dưới. Từng cột ánh sáng xanh lét quái dị bao bọc lấy những đám mây, và một màu cam chói lọi lan tỏa khắp bầu trời. Sắc vàng đỏ của ngọn lửa tương phản với màu ngọc lục bảo và xanh ngọc bích của chất cháy, chúng sáng lòa rồi dần phai màu, giống như một đội quân bóng tối xuất hiện và biến mất ngay sau đó. Chỉ trong nháy mắt, màu xanh của rạng đông đã nhường chỗ cho màu cam của hoàng hôn. Không khí có mùi cháy, giống mùi của nồi súp bị quá lửa và đã cạn hết. Những bụi than hồng trôi trong không khí như đàn đom đóm lập lòe.

Sansa rời cửa sổ và quay về chiếc giường ấm áp, an toàn. Mình đi ngủ thôi, cô thầm nhủ, thức dậy sẽ là một ngày mới, và bầu trời sẽ xanh trở lại. Trận đánh khi ấy đã kết thúc và ai đó sẽ nói cho mình biết mình được sống hay phải chết. “Quý Cô,” cô thì thầm và tự hỏi liệu mình có được gặp lại con sói không khi chết đi.

Bỗng nhiên có cái gì đó chuyển động sau lưng cô, và một bàn tay vươn ra từ bóng tối tóm lấy cổ tay cô.

Sansa mở miệng định hét lên nhưng một bàn tay khác đã kịp bịt kín miệng cô. Những ngón tay hắn thô ráp, xù xì, và nhơm nhớp máu. “Con chim bé nhỏ. Ta biết cô sẽ đến mà.” Một giọng say lè nhè cất lên.

Bên ngoài, một cột sáng màu ngọc bích bốc lên tới tận các vì sao, ánh sáng màu xanh tràn ngập cả căn phòng. Trong giây lát cô nhìn thấy hắn, tất cả chỉ có màu đen và xanh, máu trên mặt hắn đen như hắc ín, đôi mắt hắn sáng rực như mắt chó dữ đang trợn trừng. Rồi ánh sáng tắt dần và hắn chỉ còn là một cái bóng đồ sộ trong chiếc áo choàng trắng ố màu chìm vào bóng tối.

“Nếu cô hét lên ta sẽ gϊếŧ chết. Tin ta đi.” Hắn bỏ tay khỏi miệng cô. Cô thở dốc. Chó Săn có một bình rượu trên chiếc bàn ở đầu giường, hắn uống một hơi dài. “Cô không hỏi xem ai đang thắng thế sao, con chim bé nhỏ?”

“Ai vậy?” cô hỏi, cơn sợ hãi khiến cô không dám trái lời.

Chó Săn cười. “Ta chỉ biết kẻ thua cuộc thôi. Là ta đây.”

Ta chưa từng thấy ông ta say thế này. Ông ta còn ngủ trên giường của ta nữa chứ. Ông ta muốn gì đây? “Ngài thua cái gì?”

“Tất cả.” Nửa khuôn mặt bị cháy của hắn trông như một chiếc mặt nạ bằng máu khô. “Tên lùn chết tiệt. Đáng ra ta phải gϊếŧ hắn. Từ nhiều năm trước rồi.”

“Họ nói rằng ngài ấy đã chết.”

“Chết ư? Không. Khốn nạn. Ta không muốn hắn chết.” Hắn vứt cái bình rỗng sang bên. “Ta muốn hắn bị bỏng. Nếu trời có mắt, hắn sẽ bị thiêu cháy, nhưng ta sẽ không ở đây để chứng kiến. Ta sẽ đi.”

“Đi ư?” Cô cố nhúc nhích để thoát ra nhưng nắm tay của hắn cứng như sắt.

“Con chim nhỏ lặp lại bất cứ điều gì nó nghe được kìa. Đúng vậy, ta sẽ đi.”

“Ngài định đi đâu?”

“Đi khỏi đây. Khỏi đám lửa. Có lẽ ta sẽ đến Cổng Sắt. Đi về phương bắc, bất cứ nơi nào.”

“Ngài không thể ra khỏi đây được,” Sansa nói. “Thái hậu đã cho đóng Pháo đài Maegor rồi, và các cánh cổng của thành phố cũng đều bị đóng.”

“Không ngăn được ta. Ta có áo choàng trắng. Và ta có cái này.” Hắn vỗ vỗ vào chuôi kiếm. “Kẻ nào cản ta đã chết rồi. Nếu không cũng đang bị thiêu trên lửa.” Hắn cười cay đắng.

“Tại sao ngài lại đến đây?”

“Cô hứa sẽ hát cho ta, con chim bé nhỏ. Cô quên rồi sao?”

Cô không biết hắn có ý định gì. Hiện giờ cô không thể hát cho hắn được, tại đây, khi bầu trời rực lửa và hàng trăm hàng nghìn người đang chết. “Tôi không thể,” cô nói. “Thả tôi ra, ngài làm tôi sợ đấy.”

“Tất cả mọi thứ đều làm cô sợ. Nhìn ta đi. Nhìn ta.”

Máu che đi phần sẹo tệ nhất của hắn, nhưng đôi mắt hắn mở to, trắng dã và đáng sợ. Khóe miệng bị bỏng của hắn giật giật. Sansa ngửi thấy mùi của hắn; một mùi khó chịu trộn lẫn mồ hôi, rượu chua, mùi nôn ọe, và trên hết là mùi tanh của máu, máu và máu.

“Ta có thể giúp cô được an toàn,” hắn gầm gừ. “Bọn chúng đều sợ ta. Sẽ không ai dám làm hại cô, nếu không ta sẽ gϊếŧ chúng.” Hắn kéo cô lại gần, và trong một khoảnh khắc cô tưởng hắn định hôn mình. Hắn quá mạnh nên cô không thể chống cự. Cô nhắm mắt và cầu mong chuyện đó qua thật nhanh, nhưng không có gì xảy ra cả. “Cô vẫn không dám nhìn mặt ta, đúng không?” Hắn hỏi. Hắn giật mạnh cánh tay cô và kéo cô xuống giường. “Cô sẽ hát cho ta nghe. Bài hát về Florian và nàng Jonquil, cô đã nói vậy mà.” Hắn rút dao găm ra kề vào cổ cô. “Hát đi, con chim bé nhỏ. Hát cho mạng sống nhỏ bé của mình đi.”

Cổ họng cô khô khốc và nghẹn lại vì sợ hãi, mọi bài hát cô từng biết giờ đây đều bay đi đâu mất. Làm ơn đừng gϊếŧ tôi, xin đừng, cô chỉ muốn hét lên. Cô có thể cảm nhận được hắn xoay mũi dao, ấn nó vào họng mình, và khi chuẩn bị nhắm mắt lại một lần nữa, cô chợt nhớ ra. Đó không phải là bài hát về Florian và nàng Jonquil nhưng vẫn là một bài hát. Cô thấy giọng mình thật nhỏ bé, mỏng manh và run rẩy.

Đức Mẹ dịu dàng và nhân từ, hãy bảo vệ con trai của chúng con trong cuộc chiến, chúng con cầu nguyện, xin Người che chắn cho họ khỏi đao kiếm và những mũi tên, hãy để họ được hưởng một ngày mai tươi sáng.

Đức Mẹ dịu dàng, sức mạnh của phụ nữ, hãy giúp con gái chúng con kinh qua cơn khó khăn này, xoa dịu sự phẫn nộ và chế ngự cơn giận dữ, dạy dỗ chúng con bằng cách ân cần hơn.

Cô đã quên mất đoạn tiếp theo của bài hát như thế nào. Khi bài hát bị bỏ dở, Sansa sợ hắn sẽ gϊếŧ cô, nhưng một lúc sau, Chó Săn bỏ con dao khỏi cổ họng cô mà không nói một lời.

Bản năng nào đó mách bảo cô đưa tay lên vuốt má hắn. Căn phòng quá tối khiến cô không thể nhìn rõ, nhưng cô cảm nhận được máu dinh dính và một dòng nước ươn ướt không phải máu. “Con chim bé nhỏ,” hắn lại nói, giọng hắn khàn khàn và khô khốc như tiếng thép chém lên đá tảng. Rồi hắn đứng dậy. Sansa nghe thấy tiếng vải xé toạc, tiếp đó là tiếng bước chân khẽ rời đi.

Một lúc lâu sau Sansa mới bò ra khỏi giường; cô chỉ còn một mình. Chiếc áo choàng của Chó Săn xoắn lại vứt chỏng chơ trên sàn, tấm vải bông trắng đã chuyển màu vì máu và lửa. Lúc này, bầu trời bên ngoài đã tối hơn, chỉ còn vài bóng ma màu xanh nhạt đang nhảy múa bồng bềnh cùng những vì sao. Một cơn gió lạnh ập vào đóng sập cánh cửa sổ. Sansa thấy ớn lạnh. Cô giũ tấm áo choàng rách rưới ra và thu mình trong đó, ngồi bệt trên sàn run cầm cập.

Cô không biết mình đã ngồi đó được bao lâu, cho tới khi nghe thấy một hồi chuông ngân lên, phía xa bên kia thành phố. Đó là tiếng chuông đồng trầm ngân vang, hồi sau dồn dập hơn hồi trước. Sansa đang tự hỏi ý nghĩa của nó là gì thì tiếng chuông thứ hai, rồi thứ ba vang lên hòa nhịp, âm thanh của chúng vọng khắp các ngọn đồi, thung lũng, các con phố, các tòa tháp, tới mọi ngõ ngách của Vương Đô. Cô cởi bỏ áo choàng và tới bên cửa sổ.

Tia sáng le lói đầu tiên của bình minh hiện lên ở đằng đông, và những chiếc chuông của chính Tháp Đỏ đang ngân lên, hòa với dòng âm thanh phát ra từ phía bảy tòa tháp bằng pha lê của Đại Điện Baelor. Họ từng rung chuông khi Robert chết, cô nhớ lại, nhưng lần này khác, không phải một hồi chuông báo tử chậm rãi u sầu mà là một tiếng rền như sấm động hân hoan. Cô còn nghe thấy tiếng người hò hét trên phố, và tiếng hò hét đó chỉ có thể là sự reo mừng.

Ser Dontos là người báo tin cho cô. Ông loạng choạng bước qua cánh cửa để ngỏ, ôm lấy cô bằng đôi tay mềm yếu, nhấc bổng và xoay cô vòng quanh căn phòng, những tiếng hò reo đứt quãng khiến Sansa chẳng hiểu được từ nào. Ông ta cũng say như Chó Săn trước đó, nhưng hiện giờ ông ta là một gã say vui vẻ đang nhảy nhót. Cô chóng mặt và khó thở khi ông ta đặt cô xuống đất. “Chuyện gì vậy?” Cô bám lấy cột giường. “Có chuyện gì thế? Nói cho ta biết!”

“Xong rồi! Xong rồi! Cuộc chiến đã kết thúc rồi! Thành phố đã được cứu. Lãnh chúa Stannis đã chết hoặc đã bỏ chạy, không ai biết, chẳng ai quan tâm. Đội quân của hắn đã bị đánh tan tành, bây giờ mọi nguy hiểm đã qua. Quân địch bị gϊếŧ tan tác và bỏ chạy. Ôi, những lá cờ hiệu rực rỡ! Cờ hiệu, Jonquil ạ, cờ hiệu! Tiểu thư có rượu không? Đúng rồi, chúng ta phải uống mừng ngày hôm nay. Điều đó có nghĩa là cô được an toàn rồi, cô hiểu không?”

“Kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra đi!” Sansa lay người ông.

Ser Dontos phá lên cười và nhảy chân sáo loạn xạ đến suýt ngã. “Họ đến đây trong đống tro tàn khi con sông đang cháy. Stannis bị kẹt cứng giữa con sông, và họ tấn công hắn từ phía sau. Ôi, ước gì tôi lại được là một hiệp sĩ để được góp sức trong trận đánh đó! Họ kể rằng quân của hắn hầu như không chiến đấu. Một số tên bỏ chạy nhưng hầu hết là quỳ gối đầu hàng, gọi tên Lãnh chúa Renly! Không hiểu Stannis nghĩ gì khi nghe thấy điều đó nhỉ? Tôi nghe được từ Osney, hắn nghe lại từ Ser Osmund, nhưng Ser Balon đã trở về và người của anh ta cũng kể như vậy, cả quân áo choàng vàng nữa. Chúng ta được cứu rồi, cô gái đáng yêu ơi! Họ đến từ đường Hoa Hồng; tro tàn bám đầy trên giày của họ và biến bộ áo giáp của họ thành một màu xám khi đi dọc bờ sông, vượt qua những cánh đồng mà Stannis từng thiêu cháy, nhưng ôi! Các lá cờ hiệu chắc hẳn phải tươi sáng lắm, hoa hồng vàng, sư tử vàng và tất cả những cờ hiệu khác, hình thân cây của Nhà Marbrand và Nhà Rowan, thợ săn của Nhà Tarly, chùm nho của Nhà Redwyne và chiếc lá của Phu nhân Oakheart. Tất cả những người miền tây, tất cả sức mạnh của Highgarden và Casterly Rock! Lãnh chúa Tywin đập tan cánh phải của chúng ở phía bắc dòng sông, trong khi Randyll Tarly chỉ huy vùng trung tâm và Mace Tyrell phụ trách bên cánh trái, nhưng chính đội tiên phong đã đem về phần thắng trong trận đánh. Họ đâm thủng đội quân của Stannis như một cây thương xuyên qua trái bí ngô, tất cả bọn chúng rú lên như lũ quái vật cầm vũ khí. Và tiểu thư có biết ai dẫn đầu đội tiên phong không? Tiểu thư có biết không?”

“Robb?” Một việc khó có thể xảy ra, nhưng...

“Đó là Lãnh chúa Renly! Lãnh chúa Renly trong bộ giáp xanh, ngọn lửa phản chiếu trên đôi sừng vàng của anh ta. Lãnh chúa Renly với cây giáo dài trong tay! Họ kể ngài ấy gϊếŧ Ser Guyard Morrigen khi đấu tay đôi, và một tá các hiệp sĩ khác nữa. Đó chính là Renly, là Renly, Renly đấy! Ôi! Những lá cờ hiệu, Sansa yêu dấu! Ôi! ước gì tôi lại được làm một hiệp sĩ!”