- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Bảy Phụ Quốc
- Chương 27: Sansa
Bảy Phụ Quốc
Chương 27: Sansa
Họ đã hát trong thánh đường cả buổi sáng, kể từ khi nhận được tin báo đầu tiên về việc thuyền của quân địch đã tới lâu đài. Giọng của họ hòa lẫn với tiếng ngựa hí, tiếng leng keng của đao kiếm, và tiếng kẽo kẹt từ bản lề của chiếc cổng bằng đồng vĩ đại, tất cả tạo nên một thứ âm điệu kỳ lạ và đáng sợ. Trong thánh đường, họ hát cầu xin lòng thương của Đức Mẹ, nhưng trên tường thành họ lại cầu nguyện Thần Chiến Binh, và tất cả đều thầm lặng. Cô nhớ Septa Mordane thường kể rằng Thần Chiến Binh và Đức Mẹ chỉ là hai khuôn mặt của cùng một vị thần vĩ đại. Nhưng nếu chỉ có một vị thần, thì ngài sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của ai?
Ser Meryn Trant giữ con ngựa chiến cho Joffrey trèo lên. Cả người lẫn ngựa đều được mặc áo giáp mạ vàng và giáp che ngực màu đỏ thẫm nạm kim cương, đầu đội mũ hình những con sư tử vàng. Ánh mặt trời yếu ớt phản chiếu lấp lánh lên bộ giáp vàng đỏ mỗi khi Joff cử động. Rực rỡ, sáng chói, và rỗng tuếch, Sansa nghĩ vậy.
Quỷ Lùn đang cưỡi trên lưng một con ngựa đỏ. Ăn vận đơn giản hơn nhà vua trong bộ giáp ra trận khiến hắn trông như một cậu nhóc mặc bộ quần áo của cha mình. Tuy nhiên, chiếc rìu chiến đeo dưới khiên trông không trẻ con chút nào. Ser Mandon Moore cưỡi ngựa đi cạnh hắn, bộ giáp trắng lóa lạnh lẽo. Khi nhìn thấy Sansa, Tyrion bèn quay ngựa sang phía cô. “Tiểu thư Sansa,” hắn gọi xuống từ trên yên ngựa, “chắc chị gái ta đã yêu cầu cô tới trú trong Tháp Maegor với các tiểu thư cao quý khác đúng không?”
“Đúng vậy, thưa lãnh chúa, nhưng vua Joffrey cử tôi đến tiễn ngài. Tôi cũng định đến thánh đường để cầu nguyện nữa.”
“Ta sẽ không hỏi cô cầu nguyện cho ai.” Miệng hắn méo mó một cách kỳ cục; nếu hắn đang cười thì đó là nụ cười quái gở nhất cô từng thấy. “Ngày hôm nay có thể sẽ thay đổi mọi thứ. Đối với cô cũng như đối với Nhà Lannister. Đáng lẽ ta nên cho cô rời khỏi đây cùng với Tommen, nhưng giờ ta mới nghĩ ra điều đó. Tuy nhiên, cô sẽ được an toàn trong Tháp Maegor, miễn là...”
“Sansa!” Tiếng gọi của một cậu nhóc vọng qua từ bên kia khoảnh sân; Joffrey đã nhìn thấy cô. “Sansa, bên này!”
Hắn gọi mình như gọi một con chó vậy, Sansa nghĩ.
“Đức vua muốn gặp cô rồi,” Tyrion Lannister dõi theo hướng Joff gọi. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi trận đánh kết thúc, nếu có thể.”
Sansa lách người qua một hàng lính áo choàng vàng khi Joffrey vẫy cô lại gần. “Trận chiến sắp nổ ra rồi, mọi người đều nói vậy.”
“Cầu mong các vị thần nhân từ phù hộ cho chúng ta.”
“Chú của ta mới cần lòng nhân từ của các vị thần, nhưng ta sẽ không nhân từ với ông ta đâu.” Joffrey rút thanh kiếm ra. Đầu chuôi kiếm là một viên hồng ngọc được cắt hình trái tim đặt trong hàm răng sư tử. Ba rãnh khắc sâu dọc thân kiếm. “Đây là thanh kiếm mới của ta, Ăn Tim.” Sansa nhớ trước đây nhà vua đã có một thanh kiếm tên là Răng Sư Tử. Arya đã giằng nó từ tay hắn và ném nó xuống sông. Mình hy vọng Stannis cũng làm như vậy với thanh kiếm này. “Nó được chế tác rất tinh xảo, thưa bệ hạ.”
“Vậy hãy hôn thanh kiếm để chúc ta may mắn đi.” Nhà vua đưa thanh kiếm tới gần cô. “Nào, hôn đi.”
Sansa chưa bao giờ thấy hắn giống một thằng nhóc ngu ngốc như lúc này. Sansa chạm môi vào thanh kim loại và nghĩ dù hôn bao nhiêu thanh kiếm cũng vẫn hơn phải hôn Joffrey. Thế nhưng hành động đó có vẻ khiến nhà vua hài lòng. Hắn vung thanh gươm và tra vào bao. “Khi ta trở lại nàng sẽ được hôn nó một lần nữa, và nếm vị máu của chú ta.”
Chỉ khi nào quân lính trong đội Ngự Lâm Quân giúp ngươi gϊếŧ ông ta thôi. Ba người mặc áo choàng trắng sẽ đi cùng Joffrey và Tyrion: Ser Meryn, Ser Mandon, và Ser Osmund Kettleblack. “Ngài có dẫn đầu các hiệp sĩ lao ra chiến trường không?” Sansa hỏi và khấp khởi hy vọng. “Có chứ, nhưng Quỷ Lùn nói ông chú Stannis của ta sẽ không bao giờ qua được sông. Nên ta sẽ điều khiển Ba Con Điếm. Ta sẽ tự tay trừng trị những tên phản bội.” Viễn cảnh đó khiến Joff mỉm cười. Đôi môi hồng đầy đặn của hắn lúc nào cũng trề ra như khinh khỉnh. Trước đây dáng vẻ đó từng khiến Sansa say mê, nhưng giờ nó làm cô phát ốm.
“Mọi người nói anh trai Robb của em luôn xông vào những nơi chiến trường đang ác liệt nhất,” cô liều lĩnh nói. “Nhưng anh ấy lớn tuổi hơn chàng, chắc chắn rồi. Anh ấy đã là một người đàn ông trưởng thành.”
Câu nói đó khiến nhà vua cau mày giận dữ. “Ta sẽ tính sổ với anh nàng sau khi xử lý xong ông chú phản tặc của ta. Ta sẽ moi bụng hắn bằng thanh kiếm Ăn Tim, rồi nàng sẽ thấy.” Nhà vua quay đầu và thúc ngựa về phía cổng thành. Ser Meryn và Ser Osmund hộ tống hai bên, đội quân áo choàng vàng đi thành hàng bốn san sát phía sau. Quỷ Lùn và Ser Mandon Moore đi cuối cùng. Đám lính canh tạm biệt họ trong những tiếng hò reo ầm ĩ. Khi người cuối cùng đi khỏi, sự tĩnh lặng đột ngột bao phủ lên toàn bộ khoảng sân, giống như trời lặng gió trước cơn bão táp.
Trong không gian tĩnh mịch, những tiếng hát khiến cô chú ý. Sansa quay về phía thánh đường. Hai cậu bé chăn ngựa theo sau, cùng với một người lính hết phiên trực gác. Những người khác cũng xếp hàng đi sau họ.
Sansa chưa bao giờ nhìn thấy thánh đường đông đúc và sáng rực rỡ như vậy; ánh nắng bảy sắc cầu vồng chiếu chênh chếch xuống khung cửa sổ pha lê phía trên cao, và nến được thắp ở khắp nơi trông lung linh như những ngôi sao. Bệ thờ Đức Mẹ và Thần Chiến Binh tràn ngập ánh sáng, ở bệ thờ Thần Thợ Rèn, Bà Già, Trinh Nữ và Đức Cha cũng có người thờ cúng, thậm chí ánh lửa nhảy nhót cả dưới bệ thờ Kẻ Lạ Mặt với nửa khuôn mặt người... Stannis Baratheon để làm gì, nếu không phải Kẻ Lạ Mặt đến phán xét họ? Sansa lần lượt thăm Thất Diện Thần, thắp một cây nến ở mỗi bệ thờ và tìm một chỗ trên ghế dài giữa một bà thợ giặt nhăn nheo và một cậu nhóc chỉ bằng tuổi Rickon trong bộ áo chùng bằng vải lanh khá đẹp. Trang phục chứng tỏ cậu nhóc là con của một hiệp sĩ. Bàn tay bà già xương xẩu và đầy những cục chai, cậu nhóc thì nhỏ xíu và ngoan ngoãn, nhưng cũng tốt vì cô còn có người để quan sát. Không khí ở đây nóng bức và nặng nề, mùi khói lẫn mùi mồ hôi quanh quẩn, pha lê và ánh nến; tất cả mọi thứ làm cô thấy chóng mặt và khó thở.
Cô biết bài thánh ca này; có lần mẹ cô đã dạy cho cô, từ rất lâu rồi khi còn ở Winterfell. Cô hòa chung với mọi người cùng hát bài hát đó.
Đức Mẹ dịu dàng và nhân từ, hãy bảo vệ con trai của chúng con trong cuộc chiến, chúng con cầu nguyện, xin Người che chắn cho họ khỏi đao kiếm và những mũi tên, hãy để họ được hưởng một ngày mai tươi sáng.
Đức Mẹ dịu dàng, sức mạnh của phụ nữ, hãy giúp con gái chúng con kinh qua cơn khó khăn này, xoa dịu sự phẫn nộ và chế ngự cơn giận dữ, dạy dỗ chúng con bằng cách ân cần hơn.
Khắp thành phố, hàng ngàn người chen chúc trong Đại Điện Baelor trên Đồi Visenya, và họ cũng đang hát, giọng của họ vang vọng khắp thành phố, qua những con sông, và bay lên tận trời cao. Chắc chắn các vị thần sẽ nghe thấy chúng ta, cô nghĩ.
Sansa biết hầu hết các bài thánh ca, và cố gắng lẩm nhẩm hát theo đối với những bài cô không thuộc hết. Cô hát cùng những ông già phục vụ với mái tóc hoa râm và những cô vợ trẻ nét mặt lo âu, với các cô hầu và những người lính, với đầu bếp và những người săn bắt chim ưng, với hiệp sĩ cũng như kẻ hạ lưu, với cận vệ, các cậu bé nướng thịt và những vυ" em. Cô hát cùng dân chúng ở bên trong lẫn bên ngoài bức tường lâu đài, hát cùng cả thành phố. Cô hát để cầu trời phù hộ cho cả người sống và người chết, cho Bran, Rickon. Robb, cho em gái Arya và người anh cùng cha khác mẹ Jon Snow, người đang ở tít tận Tường Thành. Cô hát cho cha mẹ, cho ông ngoại là Lãnh chúa Hoster, cho cậu Edmure Tully, bạn cô Jeyne Poole, cho cả vua Robert già say xỉn, cho Septa Mordane, Ser Dontos, Jory Cassel và Maester Luwin, cho tất cả các hiệp sĩ và chiến binh dũng cảm, những người có thể sẽ phải chết ngày hôm nay, rồi đến những đứa con, những người vợ sẽ phải khóc thương họ, và cuối cùng, cô thậm chí còn hát cầu nguyện cho Tyrion Quỷ Lùn và Chó Săn. Ông ấy không phải là một hiệp sĩ thực thụ, nhưng ông ấy vẫn cứu mạng con, cô nói với Đức Mẹ. Hãy bảo vệ ông ấy nếu Người có thể, và làm dịu đi cơn thịnh nộ trong con người đó.
Tuy nhiên, khi vị tu sĩ trèo lên bục cao và hô hào các vị thần bảo vệ cho vị vua đích thực và cao quý của họ thì Sansa đứng dậy. Lối đi ở giữa các hàng ghế chật cứng người. Cô phải len qua đám đông để đi ra trong khi vị tu sĩ cầu xin Thần Thợ Rèn ban sức mạnh cho kiếm và khiên của Joffrey, Thần Chiến Binh sẽ cho hắn lòng dũng cảm và Đức Cha bảo vệ hắn khi cần thiết. Hãy cứ để kiếm của hắn ta gãy nát và khiên của hắn vỡ vụn ra, Sansa lạnh lùng nghĩ khi bước qua cửa ra vào, cho hắn mất hết can đảm và bị mọi người rời bỏ
***
Một vài lính gác đứng ở cổng thành, còn lại tòa lâu đài dường như trống rỗng. Sansa dừng lại lắng nghe. Xa xa, cô nghe thấy âm thanh nơi chiến trường. Những tiếng hát gần như nhấn chìm những âm thanh đó, nhưng nếu lắng nghe người ta sẽ thấy: tiếng vang rền của tù và chiến, tiếng cọt kẹt và thình thịch của máy bắn đá, tiếng nước tóe lên, tiếng đổ vỡ, tiếng lách tách của dầu cháy và tiếng những chiếc nỏ đều đặn bắn ra những mũi tên bọc sắt... và khẽ hơn cả là tiếng rên la của những người đang hấp hối.
Đó là một giai điệu khác. Một bài hát kinh khủng. Sansa kéo chiếc mũ áo choàng lên che tai và nhanh chóng quay lại pháo đài Maegor, một tòa lâu đài bên trong lâu đài, nơi thái hậu đã hứa hẹn rằng họ sẽ được an toàn. Ở chân chiếc cầu kéo, cô gặp phu nhân Tanda cùng hai cô con gái. Hôm qua Falyse đã từ lâu đài Stokeworth trở về cùng với một đám lính. Cô ta đang cố kéo em gái lên cầu, nhưng Lollys bám chặt vào người hầu gái và nức nở. “Con không muốn, con không muốn, con không muốn.”
“Chiến tranh bắt đầu rồi,” Phu nhân Tanda thúc giục.
“Con không muốn đi đâu hết. Con không muốn.”
Biết không thể nào tránh mặt họ, Sansa bước đến lịch sự chào hỏi. “Không biết tôi có giúp gì được không?” Phu nhân Tanda đỏ mặt vì xấu hổ. “Không, thưa tiểu thư, nhưng dù sao cũng rất cảm ơn. Tiểu thư hãy thứ lỗi cho con gái tôi, nó không được khỏe.”
“Con không muốn.” Lollys bám chặt lấy người hầu, một cô gái xinh xắn, mảnh mai với mái tóc đen ngắn. Cô ta có vẻ muốn đẩy chủ nhân của mình xuống chiếc hào cạn đầy chông nhọn hoắt kia lắm rồi.
Sansa nhẹ nhàng nói. “Trong đó chúng ta sẽ được an toàn gấp ba lần, thức ăn, nước uống và âm nhạc cũng không thiếu.”
Lollys há miệng nhìn cô chằm chằm. Cô gái có đôi mắt nâu uể oải dường như lúc nào cũng ướt đẫm nước mắt. “Tôi không muốn.”
“Em phải vào,” chị gái Falyse nghiêm khắc nói, “và chấm dứt mọi rắc rối ở đây. Shae, giúp ta.” Rồi mỗi người họ nắm một khuỷu tay Lollys, nửa kéo nửa khiêng cô gái qua cầu. Sansa theo sau cùng với mẹ của cô ta. “Nó đang bị ốm,” phu nhân Tanda nói. Đúng rồi, nếu có bầu cũng được gọi là một loại bệnh, Sansa thầm nghĩ. Mọi người đang bàn tán rằng Lollys đang mang thai.
Hai lính gác đội mũ có khắc hình sư tử và mặc áo choàng đỏ thẫm của Nhà Lannister, nhưng Sansa biết chúng chỉ là những tên lính đánh thuê đóng giả. Một tên khác ngồi ở chân cầu thang - một lính gác thực sự chắc chắn sẽ phải đứng, chứ không ngồi đó và đặt chiếc kích lên đùi. Nhưng hắn đứng dậy khi thấy họ đi qua và mở cửa hộ tống họ vào trong.
***
Phòng khiêu vũ của thái hậu không rộng bằng một phần mười Đại Sảnh của tòa lâu đài và chỉ bằng một nửa Tiểu Sảnh trong Tháp Quân Sư, nhưng nó vẫn chứa được một trăm người và bài trí rất đẹp. Những tấm gương bằng bạc tán treo sau mỗi chiếc giá cắm đuốc, vì vậy trông những ngọn đuốc như cháy sáng gấp đôi; bức tường được ốp gỗ hoa văn phong phú, và những tấm thảm thơm tho trải kín nền nhà. Từ hành lang phía trên, tiếng sáo và vĩ cầm vọng xuống. Một hàng cửa sổ hình vòm chạy dọc bức tường phía nam, nhưng chúng đều được che kín bằng những tấm rèm cửa nặng nề. Lớp vải nhung dày không để một tia sáng nào lọt qua và chặn lại những tiếng cầu nguyện cùng âm thanh của chiến trường phía bên ngoài. Việc đó chẳng giúp ích được gì, Sansa nghĩ. Chúng ta vẫn đang trong cuộc chiến.
Hầu như tất cả quý bà và quý cô trong thành phố đều ngồi dọc những chiếc bàn dài, cùng với người già và trẻ nhỏ. Họ là những người vợ, người con, người mẹ và người chị. Những người đàn ông của họ đã ra chiến trường để chiến đấu với Lãnh chúa Stannis. Nhiều người sẽ không bao giờ trở lại. Không khí nặng nề bao trùm căn phòng bởi mọi người đều hiểu điều đó. Là hôn thê của Joffrey nên Sansa được ngồi trên chiếc ghế danh dự bên phải thái hậu. Cô đang bước lên bục thì nhìn thấy một người đàn ông đứng khuất trong bóng tối ở bức tường phía sau. Ông ta mặc áo giáp lưới dài màu đen có tra dầu bóng loáng, và chống một thanh kiếm trước mặt: chính là thanh kiếm vĩ đại của cha cô, Băng Đao, nó cao gần bằng ông ta. Mũi kiếm chống xuống sàn, và những ngón tay xương xẩu của ông ta nắm lấy đai bảo vệ ở hai bên chuôi kiếm. Sansa cảm thấy như ngừng thở. Ser Ilyn Payne có lẽ cảm nhận được cái nhìn chòng chọc của cô. Hắn quay khuôn mặt hốc hác và biến dạng bởi bệnh đậu mùa sang nhìn cô.
“Ông ta đang làm gì ở đây?” cô hỏi Osfryd Kettleblack. Thái hậu phong hắn là đội trưởng mới của đội quân áo đỏ.
Osfryd cười nhăn nhở. “Có lẽ thái hậu nghĩ sẽ cần đến ông ta sau khi mặt trời lặn.”
Ser Ilyn là đao phủ của nhà vua. Hắn chỉ có một công việc duy nhất mà thôi. Hắn muốn lấy đầu ai đây?
“Tất cả đứng lên đón thái hậu Cersei Nhà Lannister, Thái Hậu Nhϊếp Chính, Người Bảo Hộ Vương quốc,” người quản gia hô to.
Bộ váy của Cersei được may bằng vải lanh trắng như tuyết, trắng như màu áo choàng của đội Ngự Lâm Quân. Ống tay áo dài viền hoa văn của bà ta được lót sa-tanh màu vàng. Mái tóc vàng rực rỡ buông trên bờ vai trần thành những lọn dày. Quanh chiếc cổ thanh tú là một sợi dây chuyền gắn kim cương và ngọc lục bảo. Màu trắng khiến bà ta có vẻ ngoài ngây thơ đến kỳ lạ, gần giống như một trinh nữ, hai gò má ửng hồng trên khuôn mặt Cersei.
“Ngồi đi,” thái hậu nói khi đã yên vị trên chiếc bục, “và cứ tự nhiên.” Osfryd Kettleblack giữ ghế cho Cersei; còn một người hầu giữ ghế giúp Sansa. “Trông con xanh quá, Sansa,” Cersei quan sát. “Con vẫn chưa hết chảy máu à?”
“Dạ, vâng.”
“Hay thật. Binh lính đổ máu ngoài chiến trường, còn con thì đổ máu ở đây.” Nói rồi thái hậu ra hiệu đem thức ăn lên.
“Tại sao Ser Ilyn lại ở đây?” Sansa buột miệng hỏi.
Thái hậu liếc nhìn tên đao phủ đang đứng lặng im. “Để xét xử kẻ phản bội, và để bảo vệ chúng ta nếu cần thiết. Trước khi trở thành đao phủ ông ta cũng từng là hiệp sĩ đấy.” Thái hậu chỉ chiếc thìa về phía cuối sảnh, nơi hai cánh cửa cao đóng im ỉm và được cài then chặt chẽ. “Khi những chiếc rìu bổ vào những cánh cửa đó, con sẽ thấy mừng vì có ông ta ở đây.”
Tôi sẽ vui mừng hơn nếu đó là Chó Săn, Sansa nghĩ. Dù ông ta có cay nghiệt đến mấy, cô vẫn không tin Sandor Clegane sẽ để mình gặp nguy hiểm. “Lính canh của người không bảo vệ chúng ta sao?”
“Vậy ai sẽ bảo vệ chúng ta khỏi những tên lính canh đó?” Thái hậu liếc nhìn Osfryd. “Lính đánh thuê mà trung thành cũng hiếm có như điếm còn trinh vậy. Nếu chúng ta thua trận, lính canh của ta sẽ vội vã dẫm đạp lên những chiếc áo choàng đỏ đó để xé toạc chúng ra. Chúng sẽ ăn cắp bất cứ thứ gì có thể và chạy trốn cùng với những gia nhân, hầu gái giặt giũ, mấy thằng bé chăn ngựa, tất cả những ai có thể giúp chúng chạy trốn. Con có biết chuyện gì sẽ xảy ra khi một thành phố thất thủ không, Sansa? Không, làm sao con biết được. Con chỉ biết về cuộc sống qua lời bọn ca sĩ, hơn nữa cũng chẳng có nhiều bài hát nói về những cuộc tàn sát.”
“Các hiệp sĩ đích thực sẽ không bao giờ làm hại phụ nữ và trẻ em.” Những lời lẽ ấy nghe thật giả dối, dù chính miệng cô đang nói ra.
“Hiệp sĩ đích thực.” Thái hậu có vẻ vô cùng thích thú. “Tất nhiên là con nói đúng. Vậy tại sao con không ngoan ngoãn ngồi ăn súp trong lúc chờ đợi hiệp sĩ Symeon mắt sáng như sao và hoàng tử Aemon Hiệp Sĩ Rồng tới giải cứu cho mình, cô bé. Ta tin là con sẽ không phải đợi lâu đâu.”
- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Bảy Phụ Quốc
- Chương 27: Sansa