Đại Sảnh của Riverrun hiu quạnh khi chỉ có hai người ngồi dùng bữa tối. Màn đêm thăm thẳm phủ kín lấy những bức tường. Một ngọn đuốc đã tắt, chỉ còn lại ba ngọn khác đang cháy. Catelyn ngồi nhìn chăm chăm vào ly rượu. Vị nho trên lưỡi bà chua loét và nhạt nhẽo. Brienne đang ngồi phía đối diện. Ở giữa họ, chiếc ghế cao của cha bà trống trải như tất cả những chiếc ghế còn lại trong phòng. Ngay cả các đầy tớ cũng đi mất. Bà đã cho phép họ đi tham dự buổi lễ ăn mừng.
Những bức tường dày bao xung quanh pháo đài, nhưng họ vẫn nghe thấy âm thanh nho nhỏ vọng lên từ dưới sân. Ser Desmond đã đem hai mươi thùng rượu từ dưới hầm lên, và dân chúng đang giương cao những cốc sừng đựng bia nâu để ăn mừng Edmure sắp trở về, và Robb đã chiếm được Crag.
Ta không thể trách họ được, Catelyn nghĩ. Họ không biết, và nếu có biết họ cũng đâu cần phải quan tâm? Họ không biết các con trai ta, không nhìn thấy Bran trèo tường mà cảm giác tim sắp bắn ra ngoài l*иg ngực, niềm tự hào và sự sợ hãi gần như hòa vào làm một, họ chưa bao giờ nghe thằng bé cười, chưa bao giờ mỉm cười khi thấy Rickon cố gắng bắt chước các anh trai. Bà nhìn đăm đăm vào bữa tối đang bày ra trước mặt: thịt xông khói cuộn cá hồi, salad củ cải xanh, thì là đỏ và cỏ ngọt, đậu, hành và bánh mỳ nóng. Brienne ăn uống rất bài bản, như thể bữa tối muộn là một phần trong chuỗi công việc hằng ngày. Ta đã trở thành một người phụ nữ lúc nào cũng gắt gỏng, Catelyn nghĩ. Ta chẳng còn hứng thú với thịt thà hay rượu mật ong, và những bài hát, tiếng cười cũng trở thành những kẻ xa lạ đáng ngờ đối với ta. Ta là kẻ suốt ngày chỉ biết đau khổ, thất bại và cay đắng. Nơi đặt trái tim ta giờ là một khoảng không trống rỗng.
Âm thanh phát ra khi người phụ nữ kia ăn uống cũng làm cho bà khó chịu. “Brienne, ta muốn ở một mình. Cô có thể xuống dưới kia dự cuộc vui nếu muốn. Hãy uống một cốc bia và nhảy múa theo tiếng đàn của Rymund.”
“Tôi không phù hợp với những cuộc chè chén, thưa phu nhân.” Đôi tay to bản của cô gái xé một miếng bánh mỳ đen. Brienne nhìn chăm chú vào khoanh bánh như thể cô đã quên mất chúng là cái gì. “Nếu phu nhân đã ra lệnh thì tôi...”
Catelyn cảm nhận được cô ta không thấy thoải mái. “Ta chỉ nghĩ cô sẽ thích những người bạn vui vẻ hơn ta.”
“Tôi đang rất thoải mái.” Cô dùng miếng bánh mỳ chấm lên mỡ của món thịt xông khói cuộn cá hồi rán.
“Sáng nay lại có một con quạ tới.” Catelyn chẳng hiểu sao bà lại nói ra điều đó. “Vị học sĩ đánh thức ta ngay lập tức. Ông ta tận tụy với công việc thật đấy, nhưng như vậy thật không tốt. Không tốt chút nào.” Bà đã không định kể cho Brienne. Sẽ không ai biết trừ bà và Maester Vyman, và bà đã định giữ lại bí mật đó cho đến khi... đến khi...
Đến khi nào chứ? Đồ đàn bà ngu ngốc, dù có giữ bí mật đó trong lòng thì sự thật vẫn là sự thật. Nếu ngươi không bao giờ kể, không bao giờ nhắc đến nó, liệu nó có biến thành một giấc mơ, một cơn ác mộng mà khi tỉnh dậy ngươi sẽ không còn nhớ rõ hay không? Ôi, ước gì các vị thần tốt đến như vậy.
“Đó có phải là tin từ Vương Đô không?” Brienne hỏi.
“Ta cũng ước như vậy. Con quạ đến từ lâu đài Cerwyn, từ Ser Rodrik, người cai quản lâu đài của ta.” Đôi cánh chim đen mang lời u ám. “Ông ấy đã tập hợp tất cả các lực lượng hiện có và đang tiến về Winterfell, để chiếm lại tòa lâu đài.” Giờ thì những chuyện đó chẳng có gì quan trọng nữa. “Nhưng ông ấy nói... ông ấy viết là... ông ấy nói là, ông ấy...”
“Phu nhân, có chuyện gì vậy? Có tin tức gì về các con trai phu nhân sao?”
Thật là một câu hỏi đơn giản; ước gì câu trả lời cũng được đơn giản như vậy. Catelyn cố cất giọng, nhưng cổ họng bà cứ nghẹn lại. “Ta không còn con trai nào cả, trừ Robb.” Bà cố gắng nói ra những từ kinh khủng đó mà không kèm theo một tiếng sụt sịt, và bà mừng vì điều đó.
Brienne nhìn bà với vẻ mặt kinh hoàng. “Thưa phu nhân?”
“Bran và Rickon cố bỏ chạy nhưng đã bị bắt lại trong chiếc cối xay gió ở Acorn Water. Theon Greyjoy đã treo đầu chúng trên tường thành Winterfell. Theon Greyjoy, kẻ từng ngồi ăn chung bàn với chúng ta từ khi còn là một thằng nhóc lên mười.” Ta đã nói ra rồi, xin các vị thần tha thứ. Ta đã nói ra và biến chúng thành sự thật.
Khuôn mặt Brienne nhòe đi vì nước mắt. Cô nhoài người qua bàn, nhưng những ngón tay cô dừng lại trước khi chạm vào tay Catelyn, như thể sợ rằng bà sẽ không muốn bất cứ sự đυ.ng chạm nào. “Tôi... tôi không biết nói sao cả, thưa phu nhân. Phu nhân kính mến của tôi. Các con trai bà, chúng... giờ chúng đang ở cùng các vị thần rồi.”
“Vậy sao?” Catelyn nói với giọng đanh thép. “Vị thần nào đã để chuyện này xảy ra? Rickon mới chỉ là một đứa trẻ. Tại sao nó lại phải chết? Và Bran... khi ta rời phương bắc, thằng bé còn chưa mở mắt từ sau cú ngã. Khi thằng bé chưa kịp tỉnh ta đã phải ra đi. Giờ thì ta không trở về với nó được nữa, không nghe nó cười được nữa rồi.” Bà giơ lòng bàn tay và những ngón tay ra cho Brienne xem. “Những vết sẹo này... bọn chúng đã cho người đến cắt cổ Bran khi thằng bé đang ngủ. Lúc đó ta đang ở bên cạnh thằng bé, và có thể nó đã chết nếu con sói của Bran không xé rách họng người đàn ông đó.” Bà dừng lại một chút. “Ta nghĩ Theon cũng gϊếŧ mấy con sói rồi. Chắc hẳn là như vậy, nếu không...Ta tin là các con ta sẽ được an toàn khi có những con sói tuyết bên cạnh, giống như Robb luôn có Gió Xám ở bên. Nhưng giờ các con gái ta chẳng có con sói nào cả.”
Bà đột nhiên chuyển chủ đề khiến Brienne bối rối. “Các con gái bà...”
“Sansa từ khi lên ba tuổi đã ra dáng một tiểu thư, nó luôn tỏ ra lịch sự và muốn làm hài lòng mọi người. Con bé rất yêu những câu chuyện về các hiệp sĩ quả cảm. Đàn ông sẽ nói trông con bé giống ta, nhưng khi lớn lên nó sẽ xinh đẹp hơn ta rất nhiều lần, cô sẽ thấy điều đó. Ta thường cho hầu gái của nó lui ra ngoài để tự ta chải tóc cho nó. Sansa có mái tóc màu nâu vàng nhạt hơn của ta, rất dày và mềm mại... ánh đỏ trên tóc con bé dưới ánh sáng của ngọn đuốc sẽ bóng lên như đồng thau.
Và Arya, hừm... những người đến thăm Ned sẽ tưởng nhầm con bé là một cậu nhóc chăn ngựa nếu họ bất ngờ tiến vào sân. Có lẽ người ta nói Arya là của nợ. Nửa giống một cậu nhóc, nửa giống một con sói con. Cứ thử cấm nó điều gì đó xem, con bé sẽ làm cho bằng được. Nó có khuôn mặt dài giống Ned, và mái tóc nâu trông như một tổ chim trên đầu. Ta đành chịu thất bại, không thể biến nó thành một tiểu thư. Con bé sưu tầm những vết sẹo trên người giống như những đứa bé khác sưu tầm những con búp bê, và thường nói ra hết những gì nó nghĩ trong đầu. Ta nghĩ có thể nó cũng đã chết rồi.” Khi nói những lời đó, bà cảm giác như một bàn tay khổng lồ đang bóp nghẹt lấy ngực bà. “Ta muốn gϊếŧ chết tất cả bọn chúng, Brienne. Theon Greyjoy đầu tiên, sau đó là Jaime Lannister, Cersei và Quỷ Lùn, tất cả bọn chúng, tất cả. Nhưng các con gái ta... các con gái ta sẽ...”
“Thái hậu... bà ta cũng có một đứa con gái,” Brienne lúng túng cất lời. “Và hai người con trai tầm tuổi các con của phu nhân. Khi nghe tin này, có thể bà ta... bà ta sẽ thấy thương tình, và...”
“Cho các con gái ta an toàn trở về sao?” Catelyn mỉm cười buồn bã. “Cô ngây thơ quá, cô bé ạ. Ta có thể ước như vậy... nhưng không. Robb sẽ trả thù cho các em nó. Băng cũng có thể gϊếŧ người như lửa vậy. Băng Đao là thanh đại kiếm của Ned. Nó được làm bằng thép Valyria, và thép được luyện tới một nghìn lần, sắc đến nỗi ta sợ phải chạm vào nó. Thanh kiếm của Robb so với Băng Đao chẳng khác gì một chiếc dùi cui. Với thanh kiếm đó, ta sợ rằng Robb sẽ khó mà chặt được đầu của Theon. Nhà Stark không sử dụng đao phủ. Ned luôn nói rằng người nào ra lệnh chém đầu sẽ phải tự mình vung kiếm, dù ông ấy chưa bao giờ thích nhiệm vụ đó. Nhưng ta thì sẽ thích đấy, đúng vậy.” Bà nhìn chăm chăm vào hai bàn tay đầy sẹo, nắm vào rồi lại mở ra, sau đó từ từ ngước mắt nhìn lên. “Ta vừa gửi rượu đến cho hắn.”
“Rượu?” Brienne bối rối. “Cho Robb? Hay là... Theon Greyjoy?”
“Cho Sát Vương.” Phương pháp này đã rất hiệu quả đối với Cleos Frey. Ta hy vọng ngươi cũng đang khát, Jaime. Ta hy vọng cổ họng ngươi đang khô khốc và siết chặt lại. “Ta muốn cô đi với ta.”
“Xin tuân lệnh phu nhân.”
“Tốt.” Catelyn đột ngột đứng lên. “Cứ ở lại và ăn xong bữa đi. Ta sẽ truyền gọi cô sau. Vào nửa đêm.”
“Sao lại muộn thế, phu nhân?”
“Căn hầm ngục không có cửa sổ. Giờ này hay giờ khác dưới đó cũng như nhau cả thôi, nhưng với ta, thời gian phù hợp là lúc nửa đêm.” Tiếng bước chân của bà vang lên trống rỗng khi Catelyn rời khỏi căn sảnh. Khi bà leo lên phòng của Lãnh chúa Hoster, bà nghe thấy bọn họ ở bên ngoài đang hò hét “Tully!” và “Một ly! Một ly cho vị lãnh chúa trẻ dũng cảm của chúng ta!” Cha ta còn chưa chết, bà muốn hét lên với bọn họ như vậy. Các con trai ta đã chết, nhưng cha ta còn sống, lũ chết tiệt, và ông ấy vẫn đang là lãnh chúa của các ngươi.
Lãnh chúa Hoster đang ngủ rất say. “Ông ấy vừa mới uống một ly rượu thuốc ngủ, thưa phu nhân,” Maester Vyman nói. “Để giảm đau. Ông ấy không biết phu nhân đến đâu.”
“Không sao,” Catelyn nói. Giờ ông ấy sống cũng như chết, nhưng vẫn còn hơn các con trai tội nghiệp của ta.
“Thưa phu nhân, tôi có thể giúp được gì cho phu nhân không? Một chút thuốc ngủ chẳng hạn?”
“Không, cảm ơn Maester. Ta sẽ không ngủ để quên đi nỗi đau buồn. Bran và Rickon xứng đáng được nhận nhiều hơn từ ta. Hãy xuống chung vui với mọi người đi. Ta sẽ ở lại với cha ta một lúc.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Vyman cúi chào và ra ngoài.
Lãnh chúa Hoster đang nằm ngửa, miệng há ra, hơi thở yếu ớt như tiếng thì thầm của gió. Một tay ông đặt trên rìa chiếc chiếu, một bàn tay gầy gò, yếu đuối và tái nhợt, nhưng vẫn ấm áp khi bà chạm vào. Bà đan những ngón tay vào bàn tay ông rồi nắm lại. Dù có ôm ông ấy chặt thế nào, ta cũng không thể giữ ông ấy ở đây được, bà buồn bã nghĩ. Hãy để ông ấy đi. Vậy nhưng tay bà lại không muốn rời ra.
“Con chẳng biết nói chuyện với ai, cha ạ,” bà nói với ông. “Con đã cầu nguyện, nhưng các vị thần không trả lời.” Bà hôn nhẹ lên tay ông. Nụ hôn ấm áp, những mạch máu xanh xao ngoằn ngoèo như những nhánh sông dưới lớp da trong suốt của ông. Ngoài kia những dòng sông vĩ đại hơn nhiều đang cuộn chảy, dòng Red Fork và dòng Tumblestone, chúng sẽ chảy mãi mãi, nhưng những dòng sông trên tay cha bà thì không. Chúng sẽ sớm đông cứng lại.
“Đêm qua con mơ thấy cảnh ngày xưa, khi con và Lysa bị lạc khi cưỡi ngựa trở về từ Seagard. Cha có nhớ không? Màn sương kỳ lạ đó xuất hiện và chúng con bị tụt lại với cả đoàn. Mọi thứ ngập trong một màu xám, và con không nhìn được xa quá một mét. Chúng con bị lạc đường. Những cành cây giống như những cánh tay dài gầy guộc vươn ra tóm lấy chúng con khi chúng con đi qua. Lysa bắt đầu khóc, và khi con hét lên, dường như màn sương cũng nuốt luôn cả tiếng hét. Nhưng Petyr biết chúng con ở đâu, hắn quay lại và tìm thấy chúng con...
Nhưng lần này chẳng có ai tìm thấy con cả, đúng không? Lần này con phải tự tìm đường ra, và điều đó rất khó khăn, thật sự rất khó khăn.
Con luôn nhớ gia ngôn của Nhà Stark. Mùa đông đến rồi, cha ạ. Đối với con. Chỉ đối với con thôi. Giờ đây Robb phải chiến đấu với cả người Nhà Greyjoy lẫn Nhà Lannister, và vì cái gì chứ? Vì một chiếc mũ bằng vàng và chiếc ngai bằng sắt ư? Máu đã đổ quá nhiều rồi. Con muốn các con gái con trở lại, con muốn Robb bỏ kiếm xuống và chọn một cô con gái giản dị của Walder để đem lại hạnh phúc cho nó và sinh con trai cho nó. Con muốn mang Bran và Rickon trở lại, con muốn...” Catelyn ôm lấy đầu. “Con muốn,” bà lặp lại, rồi đột nhiên im bặt.
Sau đó cây nến lập lòe và tắt hẳn. Ánh trăng hắt vào giữa những thanh gỗ của chiếc cửa chớp lật, tạo thành những vạch dài màu bạc lờ mờ trên khuôn mặt cha bà. Bà có thể nghe thấy âm thanh khe khẽ phát ra từ hơi thở nặng nhọc của ông, tiếng dòng sông chảy mãi không ngừng, giai điệu một bài hát về tình yêu nào đó vọng lên từ dưới sân, ngọt ngào nhưng cũng thật buồn. “Ta yêu một người con gái với mái tóc đỏ như lá mùa thu,” Rymund hát, “mặt trời như lặn trên mái tóc nàng.”
Catelyn không biết bài hát kết thúc khi nào. Hàng giờ trôi qua, nhưng bà cảm giác chỉ trong nháy mắt khi thấy Brienne đứng ở cửa. “Thưa phu nhân,” cô gái nói nhẹ nhàng. “Đã nửa đêm rồi ạ.”
Nửa đêm rồi, cha ạ, bà thầm nghĩ, và con phải làm nhiệm vụ của mình đây. Bà buông tay ông ra.
Quản ngục là một người đàn ông nhỏ bé với dáng vẻ vụиɠ ŧяộʍ, trên mũi hằn lên những mạch máu. Họ thấy anh ta đang cắm mặt vào một cốc rượu to và phần còn lại của một chiếc bánh thịt chim câu, một gã say xỉn. Anh ta nheo mắt nhìn họ với vẻ nghi ngờ. “Xin thứ lỗi, thưa phu nhân, nhưng Lãnh chúa Edmure dặn không ai được gặp Sát Vương nếu không có thư của ngài ấy, cùng với con dấu bên trên.”
“Lãnh chúa Edmure? Chẳng lẽ cha ta đã qua đời, và không ai báo cho ta hay sao?”
Tên cai ngục liếʍ môi. “Không ạ, thưa phu nhân.”
“Ngươi mở cửa ngục ra, nếu không hãy cùng ta đến phòng Lãnh chúa Hoster và giải thích với ông ấy tại sao ngươi dám trái lệnh ta.”
Mắt anh ta cụp xuống. “Xin tuân lệnh, phu nhân.” Những chiếc chìa khóa được buộc chặt vào chiếc thắt lưng da có tán đinh quấn xung quanh eo người cai ngục. Anh ta vừa lẩm bẩm vừa tìm chìa khóa, cho đến khi tìm thấy chiếc chìa mở được cửa căn ngục của Sát Vương.
“Quay lại uống rượu đi và để chúng ta lại đây,” bà ra lệnh. Một cây đèn dầu được treo trên một cái bóc trên trần nhà thấp. Catelyn lấy nó xuống và vặn to ngọn lửa. “Brienne, đừng để ai quấy rầy ta.”
Brienne gật đầu và đứng canh phía ngoài căn ngục, một tay cô gái đặt lên chuôi kiếm. “Phu nhân cứ gọi nếu có việc gì cần tôi.”
Catelyn lách người qua cánh cửa nặng bằng gỗ và sắt để bước vào trong căn ngục tối hôi hám. Căn ngục nằm trong lòng Riverrun, và cũng mang mùi của bộ phận đó. Rơm cũ kêu sột soạt dưới chân. Những bức tường xung quanh đã bạc màu bởi đá vôi. Qua bức tường đá, bà nghe thấy tiếng dòng Tumblestone cuồn cuộn chảy. Ánh đèn hắt sáng một cái xô đựng đầy phân trong một góc và một hình khối lộn xộn ở góc bên kia. Bình rượu được đặt bên cánh cửa, vẫn chưa được động đến. Ôi cái kế hoạch của ta. Có lẽ ta phải cảm ơn vì tên cai ngục đã không uống nó.
Jaime giơ hai tay lên che mặt, sợi xích sắt xung quanh cổ tay hắn kêu leng keng. “Phu nhân Stark,” hắn nói bằng một giọng khàn khàn vì đã lâu không được nói. “Ta sợ lúc này ta không có điều kiện phục vụ bà.”
“Nhìn ta đây, hiệp sĩ.”
“Ánh sáng làm ta đau mắt. Chờ một chút, nếu bà chờ được.” Jaime Lannister đã không được phép cạo râu kể từ đêm hắn bị bắt trong rừng Whispering, bộ râu lởm chởm mọc che kín khuôn mặt hắn, khuôn mặt một thời rất giống với thái hậu. Trong ánh đèn dầu, bộ râu ánh lên màu vàng khiến hắn trông như một con thú lớn, vĩ đại ngay cả khi bị xiềng xích. Mái tóc bẩn thỉu dài xõa xuống vai như những cọng dây thừng rối, bộ quần áo trên người hắn đang mục nát, khuôn mặt hắn xanh xao và tàn tạ... mặc dù vậy, sức mạnh và vẻ đẹp vẫn hiện rõ nơi người đàn ông đó.
“Có vẻ ngươi không thích thứ rượu mà ta gửi đến.”
“Sự hào hiệp đột ngột như vậy có vẻ rất đáng nghi.”
“Ta có thể chặt đầu ngươi bất cứ khi nào ta muốn. Vì cớ gì ta phải hạ độc ngươi?”
“Chết vì thuốc độc có vẻ là một cái chết tự nhiên. Nhưng bảo đầu ta tự nhiên rơi ra thì khó đấy.” Hắn nheo mắt nhìn lên từ dưới sàn, đôi mắt xanh như mắt mèo của hắn từ từ quen với ánh sáng. “Ta cũng muốn mời bà ngồi lắm, nhưng em bà đã quên không cho ta một cái ghế rồi.”
“Ta đứng là đủ rồi.”
“Thế ư? Thành thật mà nói trông bà tệ lắm. Nhưng cũng có thể chỉ là do ánh sáng ở đây.” Hắn bị cùm ở cổ tay và mắt cá chân, mỗi cái cùm được xích vào với nhau, vì thế hắn không thể đứng, cũng không thể nằm thoải mái được. Xích chân của hắn bị chốt vào tường. “Những cái vòng ta đang đeo đã đủ nặng đối với bà chưa? Hay bà đến để cho ta thêm vài cái nữa? Ta sẽ lắc nó kêu cho bà nghe, nếu muốn.”
“Là ngươi tự chuốc lấy thôi,” bà nhắc hắn. “Chúng ta đã cho ngươi một nhà ngục thoải mái trong tháp, phù hợp với gốc gác và địa vị của ngươi. Nhưng ngươi lại trả ơn chúng ta bằng việc tẩu thoát.”
“Nhà tù vẫn là nhà tù. So với một số hầm ngục ở Casterly Rock thì nơi đây vẫn là một khu vườn đầy ánh nắng. Có thể một ngày nào đó ta sẽ chỉ cho bà xem.”
Nếu có sợ hãi thì hắn cũng rất giỏi che giấu, Catelyn thầm nghĩ. “Một người bị xích chân tay nên biết ăn nói cho lịch sự hơn, hiệp sĩ ạ. Ta đến đây không phải để ngươi dọa nạt.”
“Không ư? Vậy thì chắc chắn là bà đến tìm kiếm niềm hoan lạc ở ta rồi? Người ta nói các góa phụ thường cảm thấy khó chịu trên những chiếc giường trống trải. Những người trong đội Ngự Lâm Quân chúng ta đã thề không lấy vợ, nhưng ta nghĩ ta vẫn có thể phục vụ bà nếu bà muốn. Hãy rót rượu để hai ta cùng uống, và cởi bỏ bộ váy đó ra, để xem ta có làm bà hài lòng không.”
Catelyn kinh sợ nhìn hắn chằm chằm. Trên đời có người đàn ông nào đẹp và đê tiện bằng hắn hay không? “Nếu con trai ta nghe được những lời vừa rồi của ngươi, nó sẽ gϊếŧ ngươi vì tội đó.”
“Chỉ khi ta còn phải đeo cái này thôi.” Jaime Lannister lắc những sợi dây xích trước mặt bà. “Chúng ta đều biết thằng nhóc sợ đấu một chọi một với ta.”
“Có thể con trai ta còn trẻ, nhưng nếu ngươi nghĩ nó ngốc nghếch thì ngươi đã nhầm to rồi... và ta thấy ngươi cũng không được sáng dạ cho lắm khi dám buông lời thách thức trong khi có cả một đội quân sau lưng ngươi.”
“Các vị Vua Mùa Đông ngày xưa cũng núp đằng sau váy mẹ như thế này à?”
“Ta đã quá mệt mỏi vì chuyện này rồi, hiệp sĩ. Có một số điều ta cần phải biết.”
“Tại sao ta phải khai với bà mọi chuyện?”
“Để giữ lấy mạng sống của ngươi”
“Bà nghĩ ta sợ chết sao?” Hắn có thể thích thú về điều đó.
“Ngươi nên sợ đi. Với những tội ác ngươi gây ra, ngươi sẽ bị tra tấn dã man dưới hầm sâu nhất của bảy tầng địa ngục, nếu các vị thần có mắt.”
“Là các vị thần nào vậy, phu nhân Catelyn? Là những cái cây mà chồng bà thường cầu nguyện ư? Họ đã giúp ông ta thế nào khi em gái ta lấy đầu hắn?” Jaime cười khùng khục. “Nếu các vị thần có thật, thì tại sao thế giới này lại đầy rẫy sự đau khổ và bất công đến vậy?”
“Đó là bởi những kẻ như ngươi.”
“Chẳng có kẻ nào giống ta cả. Ta là duy nhất.”
Hắn chẳng có gì ngoài tính tự phụ và kiêu căng, cùng với lòng dũng cảm rỗng tuếch của một gã đàn ông điên loạn. Ta đang phí lời với hắn. Một chút danh dự cuối cùng bên trong hắn cũng đã chết từ lâu. “Ngươi không muốn nói chuyện với ta, cũng được thôi. Uống chỗ rượu hoặc đi tiểu vào đó cũng được, ta chẳng quan tâm nữa.” Tay bà đang mở nắm đấm cửa thì hắn cất tiếng gọi, “Phu nhân Stark.” Bà quay đầu và chờ đợi. “Không gian ẩm ướt ở đây khiến mọi thứ đều gỉ sét,” Jaime tiếp tục. “Ngay cả sự nhã nhặn của con người. Ở lại đây, và bà sẽ có được câu trả lời... với một cái giá nhất định.”
Hắn chẳng hề biết xấu hổ. “Tù nhân không được quyền ra giá.”
“Ồ, bà sẽ thấy điều kiện của ta khiêm tốn lắm. Tên cai ngục của bà chẳng nói với ta lời nào ngoài những dối trá kinh tởm, và thậm chí hắn còn không nói được cho nhất quán. Ngày thì hắn thông báo Cersei đã bị gϊếŧ, ngày khác lại đến lượt cha ta. Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta, thì ta sẽ trả lời câu hỏi của bà.”
“Một cách chân thật chứ?”
“Ồ, bà muốn sự thật sao? Cẩn thận nhé, phu nhân. Tyrion nói con người thường tuyên bố khát khao sự thật, nhưng hiếm khi thích hương vị của nó một khi sự thật được phơi bày.”
“Ta đủ mạnh mẽ để nghe những gì ngươi định nói.”
“Vậy thì tùy bà thôi. Nhưng đầu tiên, nếu bà tốt bụng thì... ta muốn có rượu. Cổ họng ta khô rát rồi.”
Catelyn treo chiếc đèn lên cửa rồi chuyển cốc và bình rượu tới gần. Jaime ngậm rượu trong miệng một lúc rồi mới nuốt. “Chua và dở tệ,” hắn nói, “nhưng cũng có tác dụng.” Hắn ngồi dựa lưng vào tường và thu đầu gối về trước ngực, và nhìn bà đăm đăm. “Câu hỏi đầu tiên, phu nhân Catelyn?”
Không biết trò chơi này còn kéo dài đến khi nào, Catelyn không bỏ phí thời gian. “Ngươi có phải cha của Joffrey không?”
“Bà sẽ không bao giờ hỏi, trừ khi bà đã biết câu trả lời.”
“Ta muốn được nghe từ chính miệng ngươi.”
Hắn nhún vai. “Joffrey là con ta. Cũng như tất cả những đứa con của Cersei, ta nghĩ vậy.”
“Ngươi thừa nhận là người tình của chính em gái mình?”
“Ta luôn luôn yêu quý nàng, và giờ bà nợ ta hai câu trả lời. Tất cả những người thân của ta còn sống chứ?”
“Ser Stafford Lannister bị gϊếŧ ở Oxcross, ta nghe nói vậy.”
Jaime không động đậy. “Ông chú Đần Độn, Cersei thường gọi ông ấy như vậy. Người mà ta quan tâm là Cersei và Tyrion. Và cả lãnh chúa cha ta nữa.”
“Họ còn sống, cả ba người.” Nhưng không được lâu nữa đâu, nếu các vị thần tốt bụng.
Jaime uống thêm một chút rượu. “Bà hỏi tiếp đi.”
Catelyn tự hỏi không biết hắn có dám trả lời thật câu hỏi tiếp theo của bà không. “Tại sao Bran con trai ta lại ngã?”
“Ta đẩy nó từ cửa sổ xuống.”
Cái cách hắn trả lời ráo hoảnh khiến bà đứng lặng mất một lúc. Nếu có một con dao, ta sẽ gϊếŧ chết hắn ngay lập tức, bà nghĩ rồi chợt nhớ tới hai đứa con gái. Cổ họng bà nghẹn lại khi cất tiếng hỏi. “Ngươi từng là một hiệp sĩ, đã thề sẽ bảo vệ kẻ yếu và những người vô tội.”
“Thằng nhóc yếu đuối thật, nhưng có lẽ không vô tội cho lắm. Nó theo dõi chúng ta.”
“Bran không theo dõi ai cả.”
“Vậy thì hãy trách các vị thần quý hóa của bà ấy, họ đã đưa thằng bé đến cửa sổ chỗ chúng ta và để nó nhìn thấy những gì nó không nên thấy.”
“Trách các vị thần ư?” Bà nói với vẻ hoài nghi. “Chính tay ngươi đẩy thằng bé xuống. Chính ngươi muốn nó chết.”
Sợi xích của hắn khẽ kêu xủng xoảng. “Ta hiếm khi đẩy trẻ con từ trên tháp xuống để giúp chúng khỏe mạnh hơn. Tất nhiên là ta muốn nó chết rồi.”
“Và khi nó không chết, ngươi lo sợ mối nguy hiểm sẽ đến với ngươi, vì vậy ngươi đã bỏ một túi bạc thuê người đến gϊếŧ Bran.”
“Giờ ta đã gϊếŧ được nó chưa?” Jaime nhấc cốc lên và uống cạn một hơi. “Ta không phủ nhận rằng đã nói về chuyện đó, nhưng bà ở với thằng bé cả ngày lẫn đêm, vị học sĩ của bà, và Lãnh chúa Eddard thường xuyên đến thăm nó, ngoài ra còn có lính gác, cả mấy con sói chết tiệt đó nữa... việc ám sát đòi hỏi ta phải vượt qua cả một nửa thành Winterfell. Và tại sao ta cần quan tâm đến điều đó trong khi thằng nhóc gần như đã chết rồi.”
“Nếu ngươi nói dối ta, cuộc nói chuyện này sẽ kết thúc.” Catelyn giơ hai tay ra cho hắn xem những ngón tay và lòng bàn tay. “Người đàn ông đến định cắt cổ Bran đã để lại cho ta những vết sẹo này. Ngươi thề không can dự gì đến việc cử hắn đi ám sát chứ?”
“Với tất cả danh dự của một người Nhà Lannister.”
“Danh dự Nhà Lannister của ngươi không bằng thứ này.” Bà đá vào xô đựng chất thải. Thứ nước màu nâu hôi thối tràn ra lênh láng nền nhà ngục, thấm đẫm vào lớp rơm.
Vướng trong đống xích sắt, Jaime Lannister lùi lại xa hết mức có thể để tránh chỗ nước thải đổ ra. “Danh dự của ta có thể chỉ bằng đống phân, ta không chối cãi việc đó, nhưng ta chưa bao giờ thuê ai chém gϊếŧ thay cho mình. Dù tin hay không, phu nhân Stark, nhưng nếu muốn gϊếŧ Bran thì ta đã tự mình ra tay rồi.”
Các vị thần nhân từ, hắn đang nói sự thật. “Nếu không phải ngươi thì chỉ còn em gái ngươi.”
“Nếu là Cersei thì ta đã biết rồi. Cersei không giấu ta chuyện gì.”
“Vậy là Quỷ Lùn.”
“Tyrion cũng vô tội chẳng khác gì Bran của bà. Nó không trèo quanh cửa sổ của ai, cũng chẳng theo dõi ai.”
“Vậy tại sao tên sát thủ có con dao của hắn?”
“Con dao nào vậy?”
“Chuyện xảy ra lâu lắm rồi,” bà nói và buông hai tay, “đơn giản, nhưng được chế tác tinh vi, với lưỡi bằng thép Valyria và chuôi bằng xương rồng. Em trai ngươi giành được nó từ Lãnh chúa Baelish ở cuộc đấu thương ngựa trong ngày lễ đặt tên của hoàng tử Joffrey.”
Gã người Nhà Lannister rót rượu, uống, rồi rót rượu, và nhìn chăm chú vào chiếc cốc. “Rượu này có vẻ càng uống càng ngon hơn. Cứ cho là vậy đi. Có vẻ ta đã nhớ ra con dao đó khi bà miêu tả. Bà nói là giành được nó sao? Bằng cách nào?”
“Vì đã đặt cược cho ngươi trong trận ngươi đấu với Hiệp Sĩ Hoa.” Nhưng khi nghe chính những lời mình nói ra, Catelyn mới biết bà đã nói sai. “Không... phải là ngược lại chứ?”
“Tyrion luôn ủng hộ ta trên trường đấu,” Jaime nói, “nhưng ngày hôm đó Ser Loras đã đánh ta ngã ngựa. Chỉ là không may thôi, vì ta đã quá coi thường hắn. Nhưng không sao. Dù em trai ta nhận bên nào thì nó cũng thua... và con dao đó đúng là đã đổi chủ, ta nhớ rồi. Robert đã đưa nó cho ta xem tại bữa tiệc tối hôm ấy. Đức vua rất thích xát muối vào nỗi đau của ta, nhất là những khi uống rượu say. Và có khi nào ông ta không say nhỉ?”
Tyrion Lannister cũng nói y hệt như vậy khi họ cưỡi ngựa qua Núi Mặt Trăng, Catelyn nhớ lại. Bà đã không tin hắn. Petyr cũng đã thề, một kẻ thân thiết gần như anh em, một kẻ yêu bà đến nỗi chấp nhận đấu kiếm tay đôi để có được bà... nhưng nếu Jaime và Tyrion đều kể một câu chuyện giống nhau, thì điều đó có nghĩa là gì? Hai anh em họ đã không gặp nhau hơn một năm nay kể từ ngày rời Winterfell. “Ngươi đang cố lừa ta sao?” Có thể có một cái bẫy ở đâu đó.
“Ta đã thừa nhận đẩy thằng con yêu quý của bà khỏi cửa sổ, giờ ta nói dối bà về một con dao thì có lợi lộc gì?” Hắn uống một cốc rượu nữa. “Dù bà tin hay không, ta cũng không quan tâm mọi người nói gì về ta nữa rồi. Giờ đến lượt ta. Các em trai của Robert đã tham chiến chưa?”
“Rồi.”
“Câu trả lời ấy thật hà tiện. Nói kỹ hơn đi, nếu không câu trả lời tiếp theo của ta cũng sẽ tồi như vậy đấy.”
“Stannis đã kéo quân tới Vương Đô,” bà miễn cưỡng trả lời. “Renly đã chết vì bị anh trai ám sát ở Bitterbridge, thông qua một thế lực đen tối nào đó mà ta không hiểu nổi.”
“Thật đáng tiếc,” Jaime nói. “Ta khá thích Renly, tuy nhiên Stannis lại là chuyện khác. Giờ nhà Tyrell theo phe nào?”
“Ban đầu là phe Renly. Còn giờ thì ta không biết.”
“Chắc con trai bà phải cảm thấy cô độc lắm.”
“Robb đã bước sang tuổi mười sáu được vài ngày rồi... Nó đã là một người đàn ông trưởng thành, và là một vị vua. Nó chiến thắng trong mọi trận đánh từ trước đến nay. Theo tin mới nhất gửi về, nó đã chiếm được vùng Crag từ tay Nhà Westerling.”
“Cậu nhóc chưa phải đối đầu với cha ta, đúng không?”
“Khi đó, Robb sẽ đánh bại ông ta, giống như đã đánh bại ngươi vậy.”
“Nó đánh ta bất ngờ. Một thủ đoạn hèn hạ.”
“Ngươi dám nói đến thủ đoạn sao? Em trai Tyrion của ngươi cử đến những tên sát nhân trong bộ trang phục của sứ giả, và dưới lá cờ hòa bình.”
“Nếu người ngồi trong cũi là một trong các con trai bà, thì các anh em trai hắn có làm điều tương tự không?”
Con trai ta không còn anh em trai nào nữa, nhưng bà sẽ không chia sẻ nỗi đau của mình với một kẻ như vậy.
Jaime lại uống thêm rượu. “Khi danh dự bị đe dọa thì mạng sống của anh trai còn ý nghĩa gì?” Hắn uống một ngụm nữa. “Tyrion đủ thông minh để nhận ra con trai bà sẽ không bao giờ đồng ý cho chuộc ta ra.”
Catelyn không thể phủ nhận chuyện đó. “Chư hầu của Robb muốn thấy ngươi chết hơn. Đặc biệt là Rickard Karstark. Ngươi đã gϊếŧ chết hai con trai của ông ta trong trận chiến ở rừng Whispering.”
“Hai gã có gia huy hình mặt trời màu trắng lóe sáng ấy à?” Jaime nhún vai. “Thật tình mà nói, ta định gϊếŧ con trai bà cơ. Nhưng mấy kẻ đó ngáng đường ta. Ta gϊếŧ chúng một cách chính đáng trên chiến trường. Tất cả các hiệp sĩ khác đều sẽ làm như vậy.”
“Ngươi vẫn còn tự nhận mình là một hiệp sĩ được sao, trong khi ngươi đã phá bỏ mọi lời thề của mình?”
Jaime với lấy chiếc bình và rót đầy cốc rượu. “Có quá nhiều lời tuyên thệ... họ sẽ bắt bà thề, thề và thề. Bảo vệ nhà vua. Tuân lệnh nhà vua. Giữ bí mật cho ngài. Phụng sự ngài. Hy sinh bản thân vì ngài. Nhưng phải nghe lời cha. Yêu quý chị em gái. Bảo vệ người vô tội. Bảo vệ kẻ yếu. Tôn trọng các vị thần. Tuân thủ luật pháp. Quá nhiều. Dù có làm gì thì bà cũng phải từ bỏ lời thề này để thực hiện lời thề khác.” Hắn nuốt một ngụm rượu to và nhắm mắt lại một lúc, dựa đầu vào đám vôi bám trên tường. “Khi đó ta là người trẻ nhất trong đội quân áo choàng trắng.”
“Và là người trẻ nhất phản bội lại tất cả ý nghĩa của nó, Sát Vương.”
“Sát Vương,” hắn cẩn thận nhắc lại. “Ông ta là một vị vua như thế nào?” Hắn nâng cốc rượu lên. “Aerys Targaryen đệ nhị, lãnh chúa của Bảy Phụ Quốc, Người Bảo Hộ của vương quốc. Và còn thanh kiếm đã cắt cổ ông ta. Một thanh kiếm vàng, bà biết không. Cho đến khi máu ông ta chảy dọc lưỡi kiếm, nó trở thành màu của gia tộc Lannister đỏ và vàng.”
Khi hắn phá lên cười, bà nhận ra rượu đã phát huy tác dụng; Jaime đã uống gần hết bình rượu và hắn đang say. “Chỉ có những kẻ như ngươi mới thấy tự hào về một hành động như vậy.”
“Ta đã nói với bà rồi, chẳng có ai giống ta cả. Hãy trả lời ta câu này, phu nhân Stark, Ned của bà có bao giờ kể cha ông ta chết như thế nào không? Hoặc là em trai ông ta?”
“Họ thắt cổ Brandon trong khi cha anh ấy đứng nhìn, sau đó gϊếŧ cả Lãnh chúa Rickard.” Một câu chuyện xấu xa, và đã xảy ra mười sáu năm rồi. Tại sao giờ hắn lại hỏi về chuyện đó?
“Gϊếŧ, đúng, nhưng gϊếŧ như thế nào?”
“Ta nghĩ bằng dây thừng hoặc rìu.”
Jaime uống một hơi rồi lau miệng. “Thảo nào Ned tha thứ cho bà khi cô dâu trẻ ngọt ngào của ông ta không còn là một trinh nữ. Hừm, nếu bà muốn nghe sự thật thì cứ hỏi ta đi. Chúng ta đã thỏa thuận rồi, ta sẽ không từ chối bà điều gì. Hỏi đi.”
“Người chết đã chết rồi.” Và ta cũng không muốn biết về việc này.
“Brandon rất khác so với người em trai, đúng không? Trong mạch máu của hắn có máu, chứ không phải nước lã. Giống như ta.”
“Brandon chẳng có điểm gì giống ngươi.”
“Nếu bà nghĩ vậy. Bà đã suýt nữa lấy ông ta.”
“Lúc đó ông ấy đang trên đường đến Riverrun...” Kỳ lạ thật, sau ngần ấy năm mà khi kể lại chuyện này cổ họng bà vẫn nghẹn lại. “...thì nghe tin về Lyanna, nên thay vào đó ông ấy quay trở về Vương Đô. Ông ấy đã quá vội vàng.” Bà vẫn còn nhớ cha bà đã nổi cơn thịnh nộ như thế nào khi tin tức được đưa tới Riverrun. Một thằng ngốc hào hiệp, cha bà đã gọi Brandon như vậy.
Jaime rót cốc rượu cuối cùng. “Hắn ta cưỡi ngựa vào Tháp Đỏ với một vài người bạn, hò hét đòi hoàng tử Rhaegar phải xuất đầu lộ diện và tự kết liễu. Nhưng Rhaegar không có ở đó. Aerys đã cử quân lính đến bắt tất cả bọn họ vì âm mưu gϊếŧ hại con trai ông ta. Những người đi cùng cũng đều là con trai của các lãnh chúa, theo những gì ta biết.”
“Ethan Glover là cận vệ của Brandon,” Catelyn nói. “Anh ta là người duy nhất sống sót. Những người còn lại là Jeffory Mallister, Kyle Royce, và Elbert Arryn, cháu trai và là người thừa kế của Jon Arryn.” Thật lạ, làm sao bà vẫn có thể nhớ được những cái tên sau bao nhiêu năm như vậy? “Aerys buộc họ tội phản nghịch và triệu tập cha bọn họ lên triều trả lời chất vấn, trong khi đang giữ các con trai họ làm con tin. Khi họ tới, ông ta đã gϊếŧ tất cả bọn họ mà không xét xử gì cả. Cả cha lẫn con.”
“Có đấy. Đó cũng là một kiểu xét xử. Lãnh chúa Rickard muốn được phân xử bằng trận đánh, và nhà vua đã cho phép. Stark trang bị đầy đủ khiên giáp để tham gia trận đánh, và tưởng rằng sẽ đấu tay đôi với một người trong đội Ngự Lâm Quân. Có thể là ta. Nhưng thay vào đó họ lại đưa ông ta tới phòng thiết triều và treo ông ta lên xà nhà, trong khi hai pháp sư lửa của Aerys nhóm lửa ở bên dưới. Nhà vua nói với ông ta rằng lửa là người hùng của gia tộc Targaryen. Vì vậy tất cả những gì Lãnh chúa Rickard phải làm để chứng minh mình không phản bội là... bị đốt mà không cháy.
Khi ngọn lửa bùng lên, Brandon được dẫn vào. Tay hắn bị xích sau lưng, và quấn quanh cổ hắn là sợi dây thừng nhỏ bằng da ướt nhẹp được đính vào một dụng cụ tra tấn mà nhà vua đem về từ Tyrosh. Nhưng chân hắn không bị xích, và thanh trường kiếm của hắn được đặt rất thấp dưới tầm với.
Các pháp sư lửa từ từ nướng chín Lãnh chúa Rickard; họ giữ và quạt lửa vô cùng cẩn thận để cho nhiệt được đều. Áo choàng của ông ta bắt lửa trước tiên, sau đó đến áo khoác ngoài, và nhanh chóng trên người ông ta chỉ còn kim loại và tro bụi. Tiếp theo ông ta sẽ bị nấu chín, Aerys đã hứa như vậy... trừ khi con trai ông ta giải cứu được ông ta. Brandon đã cố gắng, nhưng càng cố sợi dây càng thắt chặt vào cổ hắn. Cuối cùng hắn ngạt thở mà chết.
Về phần Lãnh chúa Rickard, cuối cùng thép trên tấm chắn ngực của ông ta chuyển thành màu đỏ thẫm, còn đôi đinh thúc ngựa bằng vàng nhỏ xuống đống lửa. Ta đứng dưới chân ngai sắt trong bộ giáp trắng và áo choàng trắng, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ về Cersei. Sau đó, Gerold Hightower tự mình kéo ta ra một góc và nói. ‘Hãy nhớ cậu đã thề sẽ bảo vệ nhà vua, chứ không phải phán xét ngài ấy.’ Ta phải công nhận là con Bò Trắng đó tốt hơn ta và trung thành đến phút cuối cùng.”
“Aerys...” Catelyn thấy họng mình đắng ngắt. Bà nghĩ câu chuyện ấy là thật vì nó quá ghê tởm. “Aerys điên rồ, cả vương quốc này đều biết điều đó, nhưng nếu ngươi muốn ta tin rằng ngươi gϊếŧ hắn để trả thù cho Brandon Stark thì...”
“Ta đâu có nói như vậy. Nhà Stark chẳng là gì đối với ta. Thật kỳ quặc khi một người yêu quý ta vì một hành động tử tế mà ta chưa bao giờ làm, trong khi quá nhiều người chửi rủa ta vì ta đã làm một việc tốt đẹp nhất. Trong lễ đăng quang của Robert, ta phải quỳ dưới ngai vàng bên cạnh Grand Maester Pycelle và Varys thái giám, để ông ta có thể tha thứ cho những tội ác của chúng ta trước khi cho phép chúng ta phục vụ. Còn về phần Ned của bà, lẽ ra ông ta phải hôn lên bàn tay đã gϊếŧ Aerys, nhưng ông ta lại tỏ ra khinh bỉ kẻ ngốc nào dám ngồi lên chiếc ngai của Robert. Ta nghĩ Ned Stark yêu Robert hơn cả anh trai hay cha mình... và thậm chí hơn cả bà, phu nhân ạ. Ông ta chưa bao giờ phản bội Robert, đúng không?” Jaime phá lên cười, tràng cười của một kẻ say xỉn. “Lại đây nào, phu nhân Stark, bà không thấy điều này rất thú vị sao?”
“Ta chẳng thấy ngươi có điểm gì thú vị cả, Sát Vương ạ.”
“Đừng nhắc lại cái tên đó một lần nữa. Và bà cũng có gì hấp dẫn được ta đâu. Ngón Út đã cướp mất đời con gái của bà, đúng không? Ta chưa bao giờ ăn tranh mâm của người khác. Ngoài ra, trông bà chẳng đáng yêu bằng một nửa em gái ta.” Nụ cười của hắn sắc lẻm. “Ta chưa bao giờ ăn nằm với người đàn bà nào ngoại trừ Cersei. Ta nghĩ, ta còn chung thủy hơn Ned của bà nhiều. Ôi, ông già Ned quá cố tội nghiệp. Giờ thì danh dự của ai mới bằng đống phân đây, ta hỏi bà? Và tên của thằng con hoang đó là gì nhỉ?”
Catelyn lùi lại một bước. “Brienne...”
“Không, không phải cái tên đó.” Jaime Lannister dốc ngược chiếc bình. Một dòng nước chảy dọc xuống mặt hắn, màu đỏ tươi như máu. “Snow, cái tên đó mới đúng. Cái tên nghe trắng toát... như những chiếc áo choàng xinh đẹp mà họ trao cho chúng ta trong đội Ngự Lâm Quân khi chúng ta đọc lời tuyên thệ.”
Brienne đẩy cửa bước vào phòng giam. “Phu nhân gọi tôi à?”
“Đưa kiếm của cô cho ta.” Catelyn chìa tay ra.