- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Bảy Phụ Quốc
- Chương 22: Sansa
Bảy Phụ Quốc
Chương 22: Sansa
Bầu trời phía nam đen kịt vì khói. Khói cuộn lên từ vô số đám cháy phía xa và nhanh chóng nhuộm đen những vì sao. Bên kia Xoáy Nước Đen, một vạt lửa cháy trong đêm dọc theo đường chân trời, trong khi ở bờ bên này, Quỷ Lùn đã đốt hết mọi thứ trên cửa sông: bến thuyền, nhà kho, nhà dân và nhà thổ, mọi thứ bên ngoài bức tường thành.
Ngay cả trong Tháp Đỏ, không khí cũng có mùi vị của tàn tro. Khi Sansa tìm thấy Ser Dontos trong rừng thiêng tĩnh lặng, ông ta đã hỏi có phải cô đang khóc hay không. “Chỉ là do khói thôi,” cô nói dối. “Trông như thể một nửa khu rừng của nhà vua đang bốc cháy vậy.”
“Lãnh chúa Stannis muốn xua đám sơn tặc của Quỷ Lùn bằng khói.” Dontos vừa nói vừa lắc lư, một tay đặt lên cành cây hạt dẻ. Một vết rượu hoen trên bộ trang phục đỏ vàng sặc sỡ của ông ta. “Chúng gϊếŧ lính biệt kích và bất ngờ tấn công đoàn người mang quân nhu của hắn. Bọn du mục cũng đang đốt phá rồi. Quỷ Lùn nói với thái hậu là Stannis tốt nhất nên luyện cho lũ ngựa của ông ta ăn tro, vì ông ta sẽ không tìm được một ngọn cỏ nào hết. Tôi nghe hắn nói vậy. Làm một thằng hề, tôi được nghe tất cả mọi thứ mà trước đây khi còn là hiệp sĩ tôi chưa bao giờ được nghe. Họ nói như thể tôi không có mặt ở đó vậy, và” - ông ta cúi lại gần, phả hơi thở nặng mùi rượu vào mặt cô - “Tên Gián Điệp trả tiền cho mọi thông tin lặt vặt. Tôi nghĩ Moon Boy là người của ông ta nhiều năm nay rồi.”
Ông ta lại say rượu rồi, Florian tội nghiệp của ta. Ông ta tự nhận như vậy và sự thực thì đúng thế. Nhưng Dontos là tất cả những gì ta có. “Có thật là Lãnh chúa Stannis đốt khu rừng thiêng ở Storm’s End không?”
Dontos gật đầu. “Ông ta dựng một giàn thiêu lớn bằng thân cây để hiến tế cho vị thần mới của mình. Nữ tu đỏ bắt ông ta làm như vậy. Họ nói bây giờ ả đang sai khiến ông ta, cả tâm hồn và thể xác. Ông ta cũng thề sẽ đốt Đại Điện Baelor nếu chiếm được thành phố.”
“Cứ để cho ông ta đốt.” Lần đầu tiên trông thấy Đại Điện với những bức tường đá cẩm thạch và bảy tòa tháp bằng pha lê, Sansa đã nghĩ đó là tòa nhà đẹp nhất thế gian, nhưng đó là trước khi Joffrey chặt đầu cha cô trên bục tế. “Ta muốn nó bị đốt.”
“Suỵt, cô bé, các vị thần sẽ nghe thấy đấy.”
“Sao họ phải nghe? Họ chưa bao giờ nghe lời cầu nguyện của tôi.”
“Có chứ. Họ cử tôi đến với tiểu thư, không phải vậy sao?”
Sansa xé một mảnh vỏ cây. Cô thấy trong lòng ngổn ngang, gần như là một cảm giác bồn chồn. “Họ cử ông tới, nhưng ông đã làm được gì cho ta? Ông hứa sẽ đưa ta về nhà, vậy mà giờ ta vẫn đang ở đây.”
Dontos vỗ nhẹ lên cánh tay cô. “Tôi đã nói chuyện với một người quen, một người bạn tốt của tôi... và của tiểu thư. Anh ta sẽ thuê một con thuyền chạy thật nhanh để đưa chúng ta đến nơi an toàn, khi thời cơ chín muồi.”
“Bây giờ chính là lúc thời cơ chín muồi,” Sansa khăng khăng, “trước khi cuộc chiến nổ ra. Bọn chúng đã lơ là ta. Chúng ta sẽ trốn được ra ngoài nếu cố gắng.”
“Cô bé, cô bé.” Dontos lắc đầu. “Ra khỏi tòa lâu đài, được thôi, chúng ta có thể làm vậy, nhưng những cánh cổng dẫn vào thành được canh giữ cẩn mật hơn bao giờ hết. Và Quỷ Lùn thậm chí còn phong tỏa cửa sông.”
Đúng thế. Sansa chưa bao giờ nhìn thấy Xoáy Nước Đen trống không như vậy. Tất cả các bến phà đều được chuyển về bờ bắc, và các thuyền buôn đều đã bỏ trốn hoặc bị Quỷ Lùn trưng dụng làm thuyền chiến. Những con thuyền duy nhất còn lại là đoàn thuyền chiến của nhà vua. Chúng xếp thành hàng dài bất tận giữa lòng sông nơi mực nước sâu nhất. Dọc theo bờ nam của dòng sông, các cung thủ của Nhà Lannister và Stannis thi nhau bắn từng loạt tên vào đối thủ.
Bản thân Lãnh chúa Stannis vẫn đang trên đường hành quân, nhưng đạo quân tiên phong của ông ta đã xuất hiện từ hai đêm trước khi trăng khuyết. Cả Vương Đô tỉnh giấc khi trông thấy bóng trại và cờ hiệu của bọn chúng. Chúng có năm nghìn tên, Sansa nghe nói như vậy. Nhiều gần bằng số quân áo vàng trong thành phố. Những lá cờ có hình táo xanh, táo đỏ của Nhà Fossoway, con rùa của Nhà Estermont, con cáo và bông hoa của Nhà Florent, còn chỉ huy của bọn chúng là Ser Guyard Morrigen, một hiệp sĩ miền nam nổi tiếng mà mọi người vẫn gọi là Guyard Xanh. Cờ của ông ta có hình một con quạ đang bay, đôi cánh đen của nó trải rộng trên bầu trời giông bão. Nhưng những lá cờ màu vàng nhạt mới là điều làm cả thành phố lo lắng. Những chiếc đuôi dài tơi tả bay đằng sau chúng trông như những ngọn lửa lập lòe, và thay vì ấn phong của một lãnh chúa, chúng có hình một vị thần: trái tim đang rực cháy của Thần Ánh Sáng.
“Khi Stannis tới, người của ông ta sẽ đông gấp mười lần của Joffrey, mọi người nói vậy.”
Dontos bóp nhẹ vai cô. “Số lượng không thành vấn đề, cô bé ạ, khi họ ở bờ bên kia của dòng sông. Stannis không thể vượt qua mà không có thuyền.”
“Ông ta có thuyền đấy chứ, thậm chí còn nhiều hơn của Joffrey.”
“Từ Storm’s End tới đây là cả một quãng đường dài, hạm đội của ông ta sẽ phải đi qua Mũi Massey, qua Gullet và vượt qua Vịnh Xoáy Nước Đen. Có thể các vị thần sẽ cho một cơn bão tới quét sạch bọn chúng ra biển.” Dontos nở một nụ cười đầy hy vọng. “Tôi biết tiểu thư cảm thấy không dễ chịu chút nào. Nhưng cô phải kiên nhẫn. Khi bạn của chúng ta quay về thành phố, chúng ta sẽ có thuyền. Hãy tin vào Florian của tiểu thư và đừng sợ hãi.”
Sansa nắm chặt tay. Cô cảm nhận được nỗi sợ hãi dâng lên trong dạ, nó quằn quại, dày vò, và mỗi ngày một tệ hơn. Hàng đêm, những cơn ác mộng về ngày công chúa Myrcella lên thuyền ra khơi vẫn làm phiền giấc ngủ của cô; những giấc mơ tăm tối và nghẹt thở làm cô thức dậy giữa đêm và thở dốc. Cô còn nghe thấy tiếng người la hét vào mặt mình, la hét mà không nói gì cả như những con thú hoang. Bọn họ bao vây cô, ném rác rưởi vào cô và cố kéo cô xuống ngựa. Tình hình sẽ còn tồi tệ hơn nhiều nếu Chó Săn lúc đó không lao tới bên cạnh. Bọn chúng đã xé xác Đại Tư Tế thành từng mảnh và đập vỡ đầu Ser Aron bằng một tảng đá. Cố gắng không được sợ hãi, ông ấy đã nói vậy.
Cả thành phố đều đang sợ hãi. Sansa có thể nhìn thấy điều đó khi đứng trên tường lâu đài. Dân chúng trốn đằng sau những cánh cửa chớp và cửa ra vào đóng kín, cứ như thể chúng sẽ bảo vệ họ an toàn. Lần trước khi Vương Đô thất thủ, Nhà Lannister đã cướp bóc và hãʍ Ꮒϊếp người dân mặc cho họ van xin, đã lấy đi hàng trăm mạng người mặc dù thành phố đã chịu mở cổng quy hàng. Lần này Quỷ Lùn muốn quyết chiến, và một thành phố kiên trì đấu tranh sẽ không còn hy vọng nhận được lòng khoan dung.
Dontos vẫn tiếp tục nói bô bô. “Nếu còn là hiệp sĩ, tôi sẽ phải mặc giáp và bảo vệ tường thành cùng với mọi người. Tôi sẽ phải hôn chân vua Joffrey và cảm ơn hắn nhiệt tình.”
“Nếu ông cảm ơn hắn vì đã biến mình thành một thằng hề, hắn sẽ cho ông trở lại làm hiệp sĩ đấy,” Sansa gay gắt.
Dontos cười khùng khục. “Jonquil của ta là một cô gái thông minh, đúng không nào?”
“Joffrey và mẹ hắn ta nói ta ngu ngốc.”
“Cứ kệ họ. Như vậy tiểu thư lại an toàn hơn. Thái hậu Cersei, Quỷ Lùn, Lãnh chúa Varys và những tên khác, bọn chúng canh chừng nhau sát sao như lũ chim ưng rình mồi, trả tiền cho người này người kia để moi tin về từng động thái của những kẻ còn lại, nhưng chẳng ai để tâm chút nào đến con gái của phu nhân Tanda, đúng không?”Dontos che miệng và ợ hơi. “Các vị thần sẽ bảo vệ tiểu thư, Jonquil bé nhỏ của ta.” Ông ta bắt đầu có vẻ buồn ngủ. Rượu đã khiến ông ta như vậy. “Hãy hôn Florian của tiểu thư đi nào. Một nụ hôn chúc may mắn.” Ông ta quay người về phía cô.
Sansa tránh đôi môi ướŧ áŧ và hôn nhẹ bên má râu ria lởm chởm, rồi chúc ông ta ngủ ngon. Cô phải cố gắng lắm mới không khóc. Cô đã khóc quá nhiều mấy ngày nay rồi. Tuy biết điều đó rất khó coi, nhưng cô không thể kiềm chế được; những giọt nước mắt cứ tự nhiên chảy ra, thỉnh thoảng còn tuôn trào như mưa, và cô chẳng thể làm gì để giữ chúng lại.
***
Cây cầu rút dẫn tới pháo đài Maegor không có người canh gác. Quỷ Lùn đã chuyển phần lớn đội quân áo choàng vàng ra ngoài bức tường thành, và các hiệp sĩ áo choàng trắng thì còn nhiều việc quan trọng phải làm hơn là chạy theo gót canh chừng cô. Sansa có thể đi bất cứ chỗ nào cô muốn, chỉ cần không ra khỏi lâu đài, nhưng cô chẳng muốn đi đâu cả.
Cô đi qua cái hào cạn nước lởm chởm đầy chông sắt nhọn và dữ tợn, leo lên những bậc thang hẹp dẫn lên phòng, nhưng khi đến cửa phòng ngủ của mình, cô lại chẳng muốn bước vào. Những bức tường khiến cô có cảm giác bị giam cầm; ngay cả khi mở rộng cửa sổ cô vẫn cảm thấy khó thở.
Quay lại cầu thang, Sansa tiếp tục leo lên. Khói đã che mất những ngôi sao và vệt trăng lưỡi liềm mảnh dẻ, vì vậy mái nhà chìm trong bóng tối. Nhưng từ đây cô có thể nhìn thấy mọi thứ: những ngọn tháp cao nhất, những pháo đài vĩ đại ở các góc của Tháp Đỏ, những con đường thành phố ngang dọc như mê cung phía dưới, ở phía nam và phía tây dòng sông có màu đen kịt, vịnh nằm ở phía đông, những cột khói, tro và lửa bốc lên khắp mọi nơi. Quân lính đi lại trên tường thành như những con kiến đang cầm đuốc, và đứng đầy sau rào chắn bằng gỗ nhô ra từ trên tường thành. Ở phía Cổng Bùn, qua những làn khói cô nhìn thấy hình dáng lờ mờ của ba chiếc máy bắn đá khổng lồ nhất từ trước đến nay, đang nhô lên cao khỏi tường thành sáu mét. Nhưng chúng chẳng làm cô bớt sợ hãi chút nào. Bỗng Sansa thấy bụng mình đau quặn và buốt nhói, cô đã suýt ngã nếu không có một cái bóng đột nhiên lao đến giữ lấy cô bằng đôi tay khỏe mạnh.
Cô bám lấy một mấu tường để đứng vững, những ngón tay cô bám chặt vào bề mặt đá xù xì. “Hãy thả ta ra,” cô hét lên. “Thả ta ra.”
“Con chim nhỏ nghĩ mình có cánh đấy à? Hay cô muốn bị tàn phế như em trai mình?”
Sansa giằng tay ra khỏi hắn. “Tôi không ngã, chỉ là... ông làm tôi giật mình, thế thôi.”
“Ý cô là ta làm cô sợ. Và giờ cô vẫn còn đang sợ.”
Sansa hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh. “Tôi nghĩ tôi đang ở một mình, tôi...” Sansa quay mặt đi.
“Con chim nhỏ không dám nhìn mặt ta, phải không nhỉ?” Chó Săn thả tay cô ra. “Nhưng khi đám dân thường cố bắt cô, cô đã rất vui vì nhìn thấy ta còn gì. Cô còn nhớ chứ?”
Sansa nhớ rõ tất cả mọi thứ. Cô nhớ lúc bọn họ gào rú, nhớ cảm giác máu chảy ra từ vết thương trên má do hòn đá đập vào, và nhớ cả mùi hôi của hành trong hơi thở của người đàn ông đã cố kéo cô xuống ngựa. Sansa vẫn còn cảm nhận được những ngón tay thô kệch cấu véo lên cổ tay mình khi cô mất thăng bằng và suýt ngã.
Lúc đó cô đã tưởng mình sẽ chết, nhưng cả năm ngón tay đang bám lên cô bỗng bị giật ra cùng một lúc, và người đàn ông đó thét lên, tiếng kêu to như tiếng ngựa rống. Khi bàn tay hắn rơi xuống đất, một bàn tay khác mạnh mẽ hơn đẩy cô trở lại yên ngựa. Người đàn ông với hơi thở mùi hành đang nằm dưới đất, máu phụt ra từ chỗ cánh tay bị chém đứt lìa, nhưng quanh đó còn có những người khác nữa, một số người cầm gậy trong tay. Chó Săn nhảy bổ vào chúng, thanh kiếm của ông ta loang loáng trong không trung, kéo theo những vệt máu đỏ phía sau. Khi đám đông tan rã và bỏ chạy, ông ta cười phá lên, khuôn mặt bị bỏng biến dạng một cách kinh khủng trong tích tắc.
Giờ cô đang cố gắng nhìn vào khuôn mặt đó, nhìn chăm chú. Đó là vì phép lịch sự, và một tiểu thư không bao giờ được quên đi phép lịch sự của mình. Vết sẹo không phải là điều kinh khủng nhất, cũng không phải là cái miệng méo mó của ông ta. Đó là đôi mắt. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt đầy giận dữ đến như vậy. “Tôi... lẽ ra tôi nên tới chỗ ông sau đó,” cô ấp úng nói. “Để cảm ơn ông vì... đã cứu mạng tôi... ông rất dũng cảm.”
“Dũng cảm ư?” Tiếng cười của ông ta nghe như tiếng gầm gừ. “Một con chó không cần phải dũng cảm mới đuổi được lũ chuột. Bọn chúng có ba mươi tên trong khi ta chỉ có một mình, nhưng chẳng ai dám đối mặt với ta.”
Cô ghét cái cách nói chuyện của ông ta, lúc nào cũng cay nghiệt và giận dữ. “Ông rất thích thú khi dọa nạt người khác hay sao?”
“Không, ta rất thích thú khi gϊếŧ người khác.” Miệng ông ta méo mó. “Cô muốn tạo bộ mặt thế nào cũng được, nhưng xin cô bỏ cái vẻ ngoan đạo giả dối đó đi. Cô là con gái của một lãnh chúa tối cao. Đừng nói với ta là Lãnh chúa Eddard Stark của Winterfell chưa bao giờ gϊếŧ người nhé.”
“Đó là nghĩa vụ của ông ấy. Ông ấy chưa bao giờ thích điều đó cả.”
“Ông ấy nói với cô như thế à?” Clegane lại cười phá lên. “Cha cô nói dối đấy. Gϊếŧ chóc là điều tuyệt vời nhất trên đời.” Ông ta rút thanh trường kiếm ra. “Đây là sự thật dành cho cô này. Người cha quý hóa của cô đã nhận ra điều đó trên bục của Đại Điện Baelor. Lãnh chúa của vùng Winterfell, quân sư của nhà vua, Người cai quản phương Bắc, Eddard Stark vĩ đại của một dòng họ hơn tám nghìn năm... nhưng lưỡi gươm của Ilyn Payne vẫn chém ngọt qua cổ ông ấy đấy thôi. Cô có nhớ ông ấy đã loạng choạng thế nào khi đầu lìa khỏi cổ không?”
Đột nhiên cảm giác ớn lạnh ập tới, Sansa co người lại. “Sao lúc nào ông cũng có vẻ hằn học như vậy? Tôi đang cảm ơn ông...”
“Như thể ta là một trong những hiệp sĩ đích thực mà cô yêu mến ấy à. Cô nghĩ một hiệp sĩ có nghĩa vụ gì, cô gái? Cô nghĩ việc của họ là lấy lòng phụ nữ và giữ dáng vẻ bảnh bao trong những bộ quần áo đẹp ư? Nghĩa vụ của họ là chém gϊếŧ.” Ông ta kề lưỡi kiếm lên cổ Sansa, ngay bên dưới tai. Cô có thể cảm nhận được lưỡi kiếm sắc lạnh như thế nào. “Ta gϊếŧ người đầu tiên vào năm ta mười hai tuổi. Kể từ đó ta không đếm được ta đã gϊếŧ bao nhiêu người. Các lãnh chúa tối cao từ ngày xưa, những người đàn ông giàu béo ú trong bộ đồ nhung lụa, những tên hiệp sĩ tự cao tự đại với đống danh hiệu rỗng tuếch, và cả phụ nữ, trẻ em nữa - chúng đều là thịt, và ta là tên đồ tể. Cứ để bọn chúng có đất đai, có thần linh, có tiền bạc. Cứ để bọn chúng có các hiệp sĩ.” Sandor Clegane nhổ nước bọt xuống chân để diễn tả suy nghĩ của ông ta cho cô thấy. “Chỉ cần có cái này,” ông ta nói và nhấc thanh kiếm ra khỏi cổ Sansa, “thì ta chẳng phải sợ ai trên đời hết.”
Trừ anh trai ông, Sansa nghĩ, nhưng cô biết hơn hết không nên nói ra. Với một con chó như vậy thì tốt nhất đừng nên phản bác. Một con chó hoang dã và hung ác sẽ cắn bất cứ bàn tay nào có ý định vỗ về, và thậm chí sẽ xé xác bất cứ kẻ nào định làm hại chủ nhân của nó. “Ngay cả đội quân ở bờ kia dòng sông ư?”
Clegane nhìn ra phía những ngọn lửa đằng xa. “Tất cả đang bốc cháy.” Ông ta tra gươm vào bao. “Chỉ có những kẻ hèn nhát mới chiến đấu bằng lửa.”
“Lãnh chúa Stannis không hèn nhát.”
“Hắn ta cũng chẳng được bằng anh trai mình. Robert không bao giờ để những chướng ngại vật vớ vẩn như một dòng sông cản bước đi của mình.”
“Ông sẽ làm gì nếu ông ta qua được sông?”
“Chiến đấu. Chém gϊếŧ. Và có thể là chết.”
“Ông không sợ sao? Các vị thần có thể đày ông đến một địa ngục kinh khủng nào đó vì tất cả những tội ác mà ông đã làm.”
“Tội ác nào?” Ông ta cười lớn. “Các vị thần nào?”
“Các vị thần tạo ra tất cả chúng ta.”
“Tất cả?” Chó Săn nói móc. “Nói cho ta nghe, con chim nhỏ, loại thần thánh nào tạo ra một con quái vật như Quỷ Lùn, hay một đứa ngờ nghệch như con gái của phu nhân Tanda? Nếu các vị thần có thật, thì họ tạo ra những con cừu cho sói ăn thịt, và tạo ra những kẻ yếu để làm trò chơi cho kẻ mạnh.”
“Các hiệp sĩ đích thực sẽ bảo vệ kẻ yếu.”
Ông ta khịt mũi. “Không có hiệp sĩ đích thực nào hết, cũng như chẳng có thần linh nào cả. Nếu ai không thể tự bảo vệ mình thì nên chết và tránh đường cho những người có khả năng. Những thanh gươm sắc và cánh tay khỏe mới thống trị được thế giới, đừng tin vào điều gì khác.”
Sansa lùi lại một bước. “Ông thật kinh khủng.”
“Ta chỉ nói sự thật. Đó là vì thế giới này kinh khủng mà thôi. Giờ hãy bay đi, con chim nhỏ. Ta chán ngấy tiếng kêu chϊếp chϊếp của cô rồi.”
Cô rời đi mà không nói thêm lời nào. Cô sợ Sandor Clegane... nhưng, một phần trong cô lại ước rằng Ser Dontos có được một chút hung ác của Chó Săn. Thần linh có tồn tại, cô tự nhủ, và các hiệp sĩ đích thực cũng vậy. Tất cả những câu chuyện không thể đều là những lời dối trá.
Đêm đó Sansa lại mơ thấy cuộc nổi loạn. Đám dân thường dâng lên quanh cô như thủy triều, gào thét giống một con quỷ điên cuồng có ngàn khuôn mặt. Dù quay đi hướng nào cô cũng nhìn thấy những khuôn mặt méo mó trông như những chiếc mặt nạ gớm ghiếc, những khuôn mặt không phải của con người. Cô khóc và nói với họ rằng cô chưa bao giờ làm hại họ, nhưng họ vẫn kéo cô xuống ngựa. “Không,” cô hét lên, “không, xin các người, đừng, đừng,” nhưng chẳng ai thèm chú ý đến lời cô. Cô hét gọi Ser Dontos, gọi các anh em mình, gọi cha và con sói đã chết của mình, gọi ngài hiệp sĩ Loras hào hoa, người đã từng tặng cô một bông hoa hồng, nhưng chẳng có ai đến cả. Cô gọi cả người anh hùng trong những bài hát, gọi Florian, Ser Ryam Redwyne, và hoàng tử Aemon Kỵ Sĩ Rồng, nhưng chẳng có ai nghe thấy. Đám đàn bà nhảy lên người cô như lũ chồn, véo chân và đá vào bụng cô, ai đó còn đấm vào mặt cô và cô cảm thấy hàm răng mình như vỡ vụn. Sau đó cô nhìn thấy ánh sáng loang loáng của lưỡi thép. Con dao đâm vào bụng cô và khoét sâu, sâu mãi, cho đến khi bụng cô rách tả tơi và ướt đẫm.
Khi cô tỉnh dậy, ánh sáng nhạt nhòa của bình minh đang chiếu xiên qua khung cửa sổ, nhưng cô cảm thấy khó chịu và đau khắp mình mẩy như thể cô chưa ngủ được chút nào.
Đùi cô có gì dinh dính. Khi cô lật chăn ra và nhìn thấy máu, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô là giấc mơ đêm qua không hiểu sao đã trở thành hiện thực. Cô nhớ đến những con dao đâm vào người khiến da thịt cô rách toạc. Cô bối rối vì sợ hãi, đạp tấm ga trải giường xuống và ngã xuống sàn, thở dốc, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, máu me, và sợ hãi.
Nhưng khi đang thu mình dưới đó, bò trên sàn bằng tay và đầu gối, cô mới dần hiểu ra. “Không, xin đừng,” Sansa thút thít, “xin đừng.” Cô không muốn việc này chút nào, không phải bây giờ, không phải ở đây, không phải bây giờ, không phải bây giờ, không phải bây giờ, không phải bây giờ.
Cô cảm thấy phát điên. Vịn vào cột giường để đứng lên, cô tới bên chậu rửa và rửa sạch máu giữa hai chân, kỳ cọ đi mọi thứ nhớp nháp. Khi cô rửa xong, cả chậu nước đã loang màu máu. Nếu đám hầu gái của cô nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ biết. Rồi cô nhớ đến bộ trải giường. Cô vội lao về giường và nhìn chằm chằm vào vệt máu khô. Ý nghĩ duy nhất trong đầu cô là phải giấu nó đi, nếu không bọn họ sẽ nhìn thấy. Cô không thể để cho họ thấy, nếu không họ sẽ bắt cô cưới Joffrey và ngủ với hắn.
Cô vồ lấy con dao, rạch lên tấm ga trải giường và cắt chỗ vải dính máu ra. Nếu bọn họ hỏi về lỗ thủng thì mình sẽ trả lời sao đây? Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô kéo tấm ga rách ra khỏi giường cùng với chiếc chăn dính máu. Mình phải đốt chúng. Cô cuộn tròn đống vải lại, nhét nó vào lò sưởi, và tưới dầu từ cây đèn bên cạnh giường lên đó rồi châm lửa. Sau đó cô nhận ra vết máu cũng thấm qua tấm vải xuống chiếc giường đệm lông, nên cô gói luôn nó lại, nhưng chiếc đệm quá cồng kềnh và khó di chuyển. Sansa chỉ có thể nhét được một nửa tấm đệm vào lò sưởi. Cô quỳ xuống, cố gắng ấn thật mạnh nó vào đống lửa trong khi khói đen bao quanh cô và tràn ngập căn phòng. Khi cánh cửa bật mở, cô nghe thấy tiếng cô hầu gái hét lên.
Cuối cùng, ba người hầu gái cũng kéo được cô ra khỏi đó. Cô đã tốn công vô ích. Chăn nệm đều đã bị đốt, nhưng khi họ tới lôi cô đi, máu lại chảy ra giữa hai chân cô. Dường như chính cơ thể này đang phản bội cô để theo phe Joffrey, phất lên lá cờ màu đỏ thẫm của Nhà Lannister cho cả thế giới này nhìn thấy.
Khi lửa được dập tắt, họ lôi chiếc nệm lông cháy xém ra, quạt khói khỏi phòng và đem tới một chiếc bồn tắm. Những người phụ nữ ra vào liên tục, lẩm bẩm và nhìn cô một cách kỳ lạ. Họ đổ đầy chiếc bồn với nước nóng bỏng, tắm cho cô, gội đầu cho cô, và đưa cho cô một mảnh vải để mặc giữa hai chân. Lúc này Sansa đã bình tĩnh trở lại và thấy xấu hổ vì những trò điên rồ ngu ngốc của mình. Khói đã làm hỏng hầu hết số quần áo mà cô có. Một người phụ nữ đi khỏi rồi quay lại với một chiếc váy len màu xanh khá vừa vặn với Sansa. “Tuy nó không đẹp bằng đồ của cô, nhưng cũng tạm được,” cô ta nói khi kéo nó qua đầu Sansa. “Giày của cô chưa cháy, nên ít nhất cô cũng không phải đi chân đất đến gặp thái hậu.”
Cersei Lannister đang ăn sáng khi Sansa được dẫn vào phòng. “Ngồi đi cô bé,” thái hậu nói với giọng ân cần. “Con có đói không?” Cersei hất hàm về phía chiếc bàn. Trên đó có cháo, mật ong, sữa, trứng luộc, và cá khô chiên giòn.
Sansa thấy khó chịu khi nhìn thấy chỗ thức ăn. Bụng cô đau quặn. “Không ạ, cảm ơn thái hậu.”
“Ta không trách con. Ở giữa Tyrion và Lãnh chúa Stannis, thứ gì ta ăn cũng có vị như tro bụi. Và giờ thì đến lượt con đốt nhà nữa. Con định làm gì chứ?”
Sansa cúi đầu. “Vết máu làm con sợ.”
“Vết máu là dấu hiệu con đã lớn. Phu nhân Catelyn chắc đã phải nói trước cho con rồi. Con có kinh nguyệt lần đầu thôi, không có gì to tát cả.”
Sansa chưa bao giờ cảm thấy như lúc này. “Mẹ con có nói, nhưng... con không nghĩ mọi thứ lại như vậy.”
“Con nghĩ thế nào?”
“Con không biết. Không... không bẩn thỉu như vậy, và kỳ diệu hơn.”
Thái hậu Cersei cười phá lên. “Hãy chờ đến khi sinh con đi, Sansa. Đời người phụ nữ chín phần bẩn thỉu thì chỉ có một phần kỳ diệu mà thôi, con sẽ sớm nhận ra điều đó... và cái phần có vẻ kỳ diệu đó thường hóa ra là phần bẩn thỉu nhất.” Thái hậu uống một ngụm sữa. “Giờ con đã là phụ nữ. Con có hiểu điều đó nghĩa là gì không?”
“Nghĩa là giờ con đã có thể làm đám cưới và lên giường,” Sansa nói, “để sinh con cho nhà vua.”
Thái hậu nở nụ cười nhăn nhó. “Một viễn cảnh không còn hấp dẫn với con như xưa nữa, ta hiểu điều đó. Ta cũng không trách con về việc này. Joffrey lúc nào cũng khó tính. Ngay cả khi đẻ nó... ta cũng phải vật vã suốt một ngày rưỡi để nó ra đời. Con không thể tưởng tượng được nó đau thế nào đâu, Sansa. Ta hét to đến nỗi tưởng như Robert cũng có thể nghe thấy từ trong khu rừng vương.”
“Lúc đó nhà vua không ở bên cạnh người sao?”
“Robert ấy à? Robert đang đi săn. Đó là tục lệ của ông ấy. Mỗi khi ta gần lâm bồn, chồng ta lại trốn vào trong rừng với những người thợ săn và lũ chó săn. Khi trở về, ông ấy sẽ tặng ta vài tấm da hay đầu một con hươu, và ta tặng lại ông ấy một đứa con.
Nhưng ta cũng chẳng cần ông ấy có mặt. Ta đã có Grand Maester Pycelle và rất nhiều hầu gái, và cả anh trai của ta nữa. Khi họ nói với Jaime rằng không được vào phòng đẻ, anh ấy đã cười và hỏi đích danh ai dám để anh ấy ở ngoài.
Ta e là Joffrey sẽ không yêu mến con như thế. Con phải cảm ơn cô em gái vì điều đó, nếu con bé còn sống. Nhà vua không bao giờ quên được cái ngày bên dòng Trident khi con nhìn thấy Arya làm bẽ mặt nhà vua, và đến lượt thằng bé làm con bẽ mặt. Con mạnh mẽ hơn con tưởng đấy. Ta hy vọng con sẽ chịu đựng được sự sỉ nhục. Ta đã hy vọng. Có thể con không yêu nhà vua, nhưng con sẽ yêu các con của ngài.”
“Con yêu nhà vua bằng tất cả trái tim mình,” Sansa nói.
Thái hậu thở dài. “Con nên nhanh chóng học những câu nói dối khác đi. Lãnh chúa Stannis sẽ không thích câu đó đâu, ta đảm bảo đấy.”
“Vị Đại Tư Tế mới nói các vị thần sẽ không bao giờ cho Lãnh chúa Stannis chiến thắng, vì Joffrey là vị vua hợp pháp.”
Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt thái hậu. “Đứa con đẻ và là người thừa kế của Robert. Mặc dù mỗi lần Robert bế Joff lên là thằng bé lại khóc. Nhà vua không thích điều đó. Những đứa con hoang của ông ấy luôn hớn hở hạnh phúc mỗi khi ông ấy lại gần, và mυ"ŧ ngón tay ông ấy bằng cái miệng bé xíu của chúng. Robert luôn thích được cười nói vui vẻ, nên ông ấy tới những nơi như vậy, đến với những người bạn và những con điếm của ông ta. Robert muốn được yêu. Cậu em trai Tyrion của ta cũng mắc căn bệnh tương tự. Con có muốn được yêu không, Sansa?”
“Mọi người đều muốn được yêu mến.”
“Ta thấy việc trở thành phụ nữ cũng chẳng giúp con thông minh hơn chút nào,” Cersei nói. “Sansa, để ta chia sẻ với con một chút trí khôn của phụ nữ trong ngày đặc biệt này của con nhé. Tình yêu là thuốc độc, đúng vậy, một thứ độc dược ngọt ngào, nhưng nó vẫn gϊếŧ con như bao loại thuốc độc khác.”
- 🏠 Home
- Phương Tây
- Trinh Thám
- Bảy Phụ Quốc
- Chương 22: Sansa