Chương 2: Sansa

“Càng để ngài ấy đợi lâu sẽ càng bất lợi cho cô đấy,” Sandor Clegane cảnh báo.

Sansa cố khẩn trương nhưng các ngón tay cô cứ lóng ngóng với những chiếc cúc và các nút thắt. Chó Săn vẫn thường nói năng cộc cằn như vậy nhưng có cái gì đó trong ánh nhìn của ông ta khiến cô sợ hãi. Phải chăng Joffrey đã biết về các cuộc gặp gỡ của cô với Ser Dontos? Làm ơn không, cô nghĩ khi chải tóc. Ser Dontos là hy vọng duy nhất. Trông mình phải thật xinh đẹp, Joff muốn mình xinh đẹp, anh ta vẫn luôn thích mình trong bộ váy này, màu này. Cô vuốt phẳng chiếc váy. Vải căng ở phần ngực căng tròn.

Khi rời khỏi phòng, Sansa đi bên trái Chó Săn, bên mặt không bị cháy của ông ta. “Ngài nói đi, tôi đã làm gì?”

“Không phải cô. Là ông vua anh của cô.”

“Robb là kẻ phản bội.” Sansa đã thuộc lòng từng chữ. “Tôi không liên can đến bất cứ việc gì anh ấy làm.” Xin các vị thần, đừng để đó là Sát Vương. Nếu Robb hại đến Jaime Lannister thì cô sẽ mất mạng. Cô nghĩ tới Ser Ilyn và đôi mắt trắng dã đáng sợ nhìn chăm chăm một cách đáng thương trên khuôn mặt hốc hác đầy sẹo rỗ.

Chó Săn khịt mũi. “Họ dạy dỗ cô tốt đấy, con chim nhỏ bé.” Ông ta đưa cô tới sân dưới, nơi một đám đông đang vây xung quanh các tấm bia bắn cung. Mọi người tránh sang bên để cho họ đi qua. Cô nghe thấy tiếng Lãnh chúa Gyles đang ho. Mấy gã coi ngựa lảng vảng ở đó xấc xược nhìn cô, nhưng Ser Hora Redwyne thì tránh ánh mắt khi cô đi qua và em trai ông ta là Hobber giả như không nhìn thấy cô. Một con mèo màu vàng đang nằm hấp hối trên mặt đất, kêu meo meo một cách đáng thương, một mũi tên bắn xuyên qua xương sườn nó. Sansa bước tránh qua và cảm thấy thật độc ác.

Ser Dontos tiến đến trên lưng con ngựa gầy như que củi của ông ta; vì ông ta đã say rượu và không trèo lên được con ngựa chiến tại giải đấu, nên nhà vua ra lệnh từ đó ông luôn phải ở trên lưng ngựa. “Dũng cảm lên,” ông ta nói thầm và siết nhẹ cánh tay cô.

Joffrey đứng giữa đám đông, đang giương một cái nỏ có hoa văn. Ser Boros và Ser Meryn cũng ở đó với anh ta. Nhìn thấy họ đã đủ khiến ruột cô như quặn lại.

“Bệ hạ.” Cô quỳ gối.

“Quỳ giờ cũng không cứu được nàng đâu,” nhà vua nói. “Đứng lên. Nàng đến đây để trả lời cho âm mưu làm phản của anh trai nàng.”

“Bệ hạ, em không có vai trò gì trong bất cứ hành động phản nghịch nào của anh trai. Ngài biết điều đó mà, em cầu xin ngài, làm ơn...”

“Kéo cô ta dậy!”

Chó Săn mạnh tay kéo cô lên.

“Ser Lancel,” Joff nói, “kể cho cô ta nghe về sự sỉ nhục đó.”

Sansa vẫn luôn nghĩ Lancel Lannister dễ nhìn và nói năng lịch sự, nhưng không hề có sự thương hại hay nhân từ nào trong ánh mắt hắn ta nhìn cô. “Anh trai cô đã dùng ma thuật nào đó, mang một đội quân sói tấn công Ser Stafford Lannister khi đó đang cách Lannisport chưa đầy ba ngày đường. Hàng nghìn người bị gϊếŧ khi đang ngủ mà không có lấy một cơ hội để cầm kiếm. Sau đó, người phương bắc đã ăn thịt những người bị gϊếŧ.”

Nỗi kinh hoàng như đôi tay lạnh giá bóp quanh cổ Sansa.

“Nàng không có gì để nói sao?” Joffrey hỏi.

“Bệ hạ, cô bé tội nghiệp đang sợ khϊếp vía rồi,” Ser Dontos lẩm bẩm.

“Im lặng, thằng hề kia.” Joffrey nâng cái nỏ lên và chỉ vào mặt cô. “Nhà Stark các ngươi quái dị như chính lũ sói của các ngươi. Ta vẫn chưa quên con quái vật của các ngươi đã tấn công ta điên cuồng như thế nào đâu.”

“Đó là con sói của Arya,” cô nói. “Quý Cô không hề làm hại ngài nhưng cuối cùng ngài vẫn gϊếŧ chết nó.”

“Không, là cha nàng gϊếŧ,” Joff nói, “nhưng ta đã gϊếŧ cha nàng. Ta ước sao chính tay ta làm điều đó. Tối qua ta đã gϊếŧ một tên còn to lớn hơn cha nàng. Chúng đến trước cổng hét gọi tên ta và đòi bánh mỳ như thể ta là thợ làm bánh vậy, nhưng ta đã dạy cho chúng khôn lên. Ta đã bắn tên to mồm nhất vào chính giữa cổ họng.”

“Và người đó đã chết ư?” Với cái mũi tên bằng sắt xấu xí đang chĩa thẳng vào mặt thì cô không nghĩ ra được điều gì khác để hỏi.

“Tất nhiên là hắn đã chết, hắn bị ta bắn vào cổ họng. Còn có một người phụ nữ ném đá, ta cũng bắn mụ ta nhưng chỉ trúng tay.” Cau mày, hắn hạ cái nỏ xuống. “Ta cũng sẽ bắn nàng, nhưng nếu làm thế mẹ nói chúng sẽ gϊếŧ chú Jaime của ta. Vì thế nàng sẽ bị phạt và ta sẽ gửi tin đến anh trai nàng để hắn biết nàng sẽ gặp chuyện gì nếu hắn không chịu từ bỏ. Chó Săn, đánh cô ta.”

“Để tôi đánh cô ta!” Ser Dontos xông lên trước, bộ áo thép kêu loảng xoảng. Ông ta trang bị một cây “chùy” với phần đầu là một quả dưa hấu. Florian của mình. Cô sẽ hôn ông ta bất chấp làn da bẩn thỉu và đầy những mạch máu vỡ. Ông ta vẩy cán chổi quanh cô, miệng hét “kẻ phản bội, kẻ phản bội,” và đánh vào đầu cô bằng quả dưa hấu. Sansa lấy tay che đầu, loạng choạng mỗi khi trái dưa đập vào cô, đến lần đánh thứ hai thì mái tóc cô đã bết dính. Mọi người cười ầm lên. Quả dưa vỡ tan thành từng mảnh. Cười đi, Joffrey, cô cầu nguyện khi nước quả chảy xuống mặt và phần trước của bộ váy lụa xanh. Cười đi và hãy thỏa mãn.

Nhưng Joffrey không hề khúc khích lấy một tiếng. “Boros. Meryn.”

Ser Meryn Trant giữ tay Dontos và đẩy ông ta ra. Gã hề mặt đỏ ngã sõng soài cùng cây chổi và quả dưa của mình. Ser Boros giữ chặt Sansa.

“Chừa khuôn mặt lại,” Joffrey ra lệnh. “Ta muốn cô ta xinh đẹp.”

Boros thốc một cú đấm vào bụng Sansa khiến cô thót ruột. Khi cô gục người xuống, tên hiệp sỹ nắm tóc cô và rút kiếm ra, trong một khoảnh khắc hoảng sợ cô nghĩ hắn sẽ cắt cổ mình. Khi hắn đánh lên đùi cô bằng mặt kiếm, cô tưởng chân mình có thể gãy đôi vì sức mạnh của cú đánh. Sansa hét lên. Nước mắt ứa ra trong mắt. Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi. Cô chẳng còn đếm nổi số đòn giáng lên người mình nữa.

“Đủ rồi đấy,” cô nghe tiếng Chó Săn thở hổn hển.

“Chưa đủ đâu,” nhà vua trả lời. “Boros, lột quần áo cô ta ra.”

Boros thọc một bàn tay béo mập xuống phần trước thân váy Sansa và giật mạnh. Tấm lụa xé toạc, khiến cô ở trần tới phần lưng. Sansa lấy tay che ngực. Cô có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích độc ác phía đằng xa. “Đánh nhừ tử cho ta,” Joffrey nói, “chúng ta sẽ xem anh trai cô ta thích...”

“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Giọng của Quỷ Lùn vang lên như một nhát roi, và bỗng nhiên Sansa được tự do. Cô loạng choạng ngã quỵ xuống, hai tay che ngực, thở hổn hển. “Đây là phong cách hiệp sỹ của ngươi sao, Ser Boros?” Tyrion Lannister tức giận hỏi. Tên lính đánh thuê đi cùng hắn, và một tên hoang dã có một bên mắt cháy. “Hiệp sỹ loại gì mà đi đánh các cô gái không có khả năng tự vệ?”

“Loại phục vụ nhà vua, Quỷ Lùn.” Ser Boros giơ kiếm lên, và Ser Meryn bước lên đứng cạnh hắn, thanh kiếm rút ra khỏi bao.

“Cẩn thận với mấy thứ đó đấy,” lính đánh thuê của người lùn cảnh báo. “Các ngươi không muốn máu dính vào mấy tấm áo choàng trắng đẹp đẽ đó đâu.”

“Ai đó đưa cô bé cái gì đó che người đi,” Quỷ Lùn nói. Sandor Clegane cởϊ áσ choàng và ném cho cô. Sansa bấu chặt tấm vải trước ngực, tay cô nắm chặt thành nắm đấm trên tấm vải len trắng. Tấm vải thô làm da cô ngứa ngáy, nhưng chưa có nhung lụa nào khiến cô thấy dễ chịu hơn lúc này.

“Cô gái này sẽ là hoàng hậu của cậu,” người lùn nói với Joffrey. “Cậu không để tâm tới danh dự của cô ta ư?”

“Ta đang trừng phạt cô ta.”

“Vì tội gì? Cô gái không tham gia trận chiến của anh trai mình.”

“Cô ta mang dòng máu của một con sói.”

“Và cậu thì có trí khôn của một con ngỗng.”

“Ông không được nói như thế với ta. Vua muốn làm gì cũng được.”

“Aerys Targaryen làm những gì hắn thích. Mẹ cậu đã kể cho cậu nghe chuyện gì xảy ra với hắn chưa?”

Ser Boros Blount hắng giọng. “Không kẻ nào được đe dọa bệ hạ khi có mặt Đội Gác Thành ở đây.”

Tyrion Lannister nhướn mày. “Ta không dọa nhà vua, thưa hiệp sĩ, ta đang giáo dục cháu trai ta. Bronn, Timett, lần tới Ser Boros mở miệng thì nhớ gϊếŧ hắn.” Người lùn mỉm cười. “Giờ thì đó mới là lời đe dọa, thưa hiệp sĩ. Ngươi hiểu sự khác biệt chưa?”

Ser Boros đỏ bừng mặt. “Thái hậu sẽ biết về chuyện này!”

“Chắc chắn là bà ấy sẽ biết rồi. Sao phải đợi nhỉ? Joffrey, chúng ta sẽ gọi mẹ cậu chứ?”

Nhà vua lúng túng.

“Không có gì để nói sao, bệ hạ?” ông chú tiếp tục. “Tốt. Hãy học cách dùng tai nhiều hơn và dùng miệng ít hơn, không thì vương quyền của cậu sẽ còn ngắn hơn ta đấy. Sự tàn bạo và phóng đãng không phải là cách để lấy tình cảm của người dân... hoặc là hoàng hậu của cậu.”

“Nỗi sợ hãi tốt hơn tình yêu, mẹ nói vậy.” Joffrey chỉ vào Sansa. “Cô ta sợ ta.”

Quỷ Lùn thở dài. “Ra vậy, ta hiểu rồi. Đáng tiếc là Stannis và Renly không phải là các cô bé mười hai tuổi. Bronn, Timett, mang cô bé theo.”

Sansa đi theo, những tưởng mình đang mơ. Sansa tưởng người của Quỷ Lùn sẽ đưa cô về phòng ở Tháp Maegor, nhưng thay vào đó họ đưa cô đến Tháp Quân Sư. Cô chưa từng đặt chân vào đó kể từ ngày cha cô mất, và nó khiến cô cảm thấy ngột ngạt khi lại trèo lên những bậc thang đó.

Vài cô hầu gái được cử đến giúp cô, nói những lời an ủi vô nghĩa để cô ngừng run rẩy. Một người cởi bộ váy đã hỏng cùng quần áσ ɭóŧ của cô, và một người khác tắm rửa nước quả dinh dính trên mặt và tóc. Khi họ kỳ cọ với xà bông và đổ nước ấm qua đầu cô, tất cả những gì hiện lên trước mắt cô là khuôn mặt những kẻ đã ở trong sân lúc đó. Hiệp sỹ thề sẽ che chở cho kẻ yếu, bảo vệ phụ nữ, và đấu tranh vì lẽ phải, nhưng không ai trong số chúng làm như vậy. Chỉ có Ser Dontos là cố giúp, và ông ta không còn là hiệp sỹ, cũng như Quỷ Lùn, và Chó Săn... Chó Săn ghét hiệp sỹ... Mình cũng ghét họ, Sansa nghĩ. Bọn chúng không phải là hiệp sỹ, không kẻ nào cả.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Maester Frenken béo mập tóc đỏ đến gặp cô. Ông bảo cô nằm sấp mặt xuống tấm đệm rồi bôi thuốc mỡ vào những vết sưng đỏ tấy phủ khắp sau chân cô. Sau đó, ông pha cho cô một liều thuốc ngủ với chút mật ong cho dễ uống. “Ngủ một chút đi, cô bé. Khi tỉnh dậy, tất cả những chuyện này sẽ chỉ là một cơn ác mộng.”

Không đâu, ông già ngu ngốc, Sansa nghĩ, nhưng cô vẫn uống liều thuốc ngủ và thϊếp đi.

***

Cô tỉnh dậy khi trời vẫn còn tối, không rõ mình đang ở đâu, căn phòng trông vừa lạ vừa quen. Cô ngồi dậy và thấy cơn đau buốt ở chân. Nước mắt tràn ngập trên mi mắt. Ai đó đã để một chiếc áo choàng ngủ bên cạnh giường. Sansa khoác nó vào và mở cửa. Đứng ngoài cửa là một phụ nữ cứng rắn có làn da màu nâu, đeo ba cái vòng lủng lẳng quanh chiếc cổ khẳng khiu. Một cái bằng vàng, một cái bằng bạc và một cái làm từ tai người.

“Cô gái nghĩ mình đang đi đâu vậy?” người phụ nữ hỏi, dựa vào một cây giáo cao.

“Tới rừng thiêng.” Cô phải tìm Ser Dontos, cầu xin ông ta đưa cô về nhà trước khi quá muộn.

“Người lùn nói cô không được rời khỏi đây,” người phụ nữ trả lời. “Hãy cầu nguyện ở đây và các thần linh sẽ nghe được.”

Rụt rè, Sansa cụp mắt xuống và trở vào bên trong. Bỗng cô nhận ra tại sao nơi này lại quen thuộc đến vậy. Họ cho mình ở phòng cũ của Arya, lúc cha vẫn còn là quân sư của nhà vua. Đồ đạc của con bé đã chuyển đi hết, và nội thất cũng được sắp xếp lại, nhưng vẫn là căn phòng đó...

Ít phút sau, một hầu gái mang đến một đĩa bánh mỳ, pho mát và quả ô-liu cùng một hũ nước. “Mang đi,” Sansa ra lệnh, nhưng cô gái để lại đồ ăn trên bàn. Cô nhận ra mình rất khát. Mỗi bước đi như một nhát dao đâm vào đùi nhưng cô vẫn cố lê từng bước. Cô uống liền hai cốc nước và đang nhấm nháp một quả ô-liu thì có tiếng gõ cửa.

Lo lắng, cô quay về hướng cánh cửa, vuốt phẳng chiếc áo choàng của mình. “Vâng?”

Cánh cửa bật mở, và Tyrion Lannister bước vào. “Tiểu thư. Hy vọng ta không làm phiền cô chứ?”

“Tôi là tù nhân của ngài sao?”

“Là khách của ta.” Hắn ta đeo một cái vòng thể hiện chức vụ, một chuỗi vòng đeo cổ có các đốt là những bàn tay bằng vàng. “Ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện.”

“Xin theo ý ngài.” Sansa cảm thấy khó mà không nhìn chăm chú; hắn ta xấu xí đến nỗi cô cảm thấy thích thú đến kỳ lạ.

“Cô hài lòng với đồ ăn và phục trang chứ?” hắn hỏi. “Nếu còn cần gì nữa, xin cứ nói.”

“Ngài thật tốt bụng. Và chuyện sáng nay... ngài thật tốt khi giúp đỡ tôi.”

“Cô nên biết vì sao Joffrey giận dữ như vậy. Sáu đêm trước, anh trai cô phục kích chú Stafford của tôi, lúc đó đang đóng trại cùng người của ông ấy tại làng Oxcross cách Casterly Rock không đầy ba ngày đường. Người phương bắc các cô đã chiến thắng oanh liệt. Chúng tôi mới nhận được tin vào sáng nay.”

Robb sẽ gϊếŧ hết các người, cô hoan hỉ nghĩ. “Việc đó... thật kinh khủng, thưa lãnh chúa. Anh trai tôi là kẻ phản bội xấu xa.”

Người lùn thoáng mỉm cười. “Chà, cậu ta không phải là con nai con, cậu ta đã thể hiện rõ điều đó.”

“Ser Lancel nói rằng Robb dẫn một đội quân sói...”

Người Lùn phá lên cười khinh bỉ. “Ser Lancel chỉ có cái danh hiệp sĩ, hắn không phân biệt nổi một con sói với một cái mụn cóc. Anh trai cô có mang theo một con sói của cậu ta, nhưng ta cho rằng sự việc chỉ đến mức đó thôi. Người phương bắc chui vào khu trại của chú ta cắt dây buộc ngựa, và Lãnh chúa Stark cho sói ra xua chúng. Ngay cả những con ngựa chiến được huấn luyện để phục vụ chiến tranh cũng trở nên điên loạn. Các hiệp sỹ bị giẫm đạp tới chết trong các căn lều, và đám người thức dậy trong nỗi hoảng sợ và trốn chạy, để lại vũ khí để chạy cho nhanh. Ser Stafford bị gϊếŧ khi đuổi theo một con ngựa. Lãnh chúa Rickard Karstark phi một cây thương qua ngực ông ấy. Ser Rubert Brax cũng đã chết, cùng Ser Lymond Vikary, Lãnh chúa Crakehall, và Lãnh chúa Jast. Khoảng năm chục người khác thì bị bắt, trong đó có các con trai của Jast và cháu trai ta Martyn Lannister. Những người sống sót đang tuyên truyền câu chuyện và thề rằng các cựu thần của phương bắc đã hành quân cùng anh trai cô.”

“Vậy là... không có tà thuật nào hết ư?”

Lannister khịt mũi. “Tà thuật là thứ nước sốt lũ ngốc rưới lên thất bại để giấu đi hương vị của sự bất lực trong con người chúng. Người chú đầu dê của ta dường như còn chẳng thèm cắt cử lính canh gác. Những người đi cùng ông ta rất hỗn tạp - các cậu nhóc học việc, thợ mỏ, nông dân, ngư dân, lũ rác rưởi của Lannisport. Điều khó hiểu duy nhất là làm cách nào anh trai cô tới được chỗ ông ta. Lực lượng hùng mạnh của chúng ta đóng tại Golden Tooth và họ thề rằng cậu ta không đi qua đó.” Người lùn nhún vai giận dữ. “Chà, Robb Stark là tai ương của cha ta. Còn Joffrey là tai ương của ta. Nói ta nghe, cô có tình cảm với cháu trai của ta không?”

“Tôi yêu ngài ấy bằng tất cả trái tim,” Sansa trả lời ngay tức khắc.

“Thật vậy ư?” Hắn tỏ vẻ không tin. “Thậm chí là bây giờ ư?”

“Tình yêu của tôi dành cho bệ hạ lớn hơn bao giờ hết.”

Quỷ Lùn cười lớn. “Chà, ai đó đã dạy cô nói dối tốt đấy. Cô sẽ thấy biết ơn vì điều đó một ngày nào đấy, cô bé ạ. Cô vẫn còn là con gái chứ? Hay cô đã mất rồi?”

Sansa đỏ mặt. Một câu hỏi thô lỗ nhưng so với nỗi hổ thẹn bị lột áo trước mặt cả nửa lâu đài thì chẳng là gì cả. “Chưa, thưa lãnh chúa.”

“Càng tốt. Nếu điều này an ủi được cô chút ít thì ta xin nói, ta không định để cô cưới Joffrey. Ta e rằng không cuộc hôn nhân nào có thể hòa giải được Nhà Stark và Nhà Lannister sau tất cả những gì đã xảy ra. Thật đáng tiếc. Cuộc hôn phối là ý định của vua Robert nếu như Joffrey không làm hỏng tất cả.”

Cô biết mình nên nói điều gì đó nhưng cổ họng cô như bị chặn lại.

“Cô im lặng thế,” Tyrion Lannister quan sát. “Đó có phải điều cô muốn không? Kết thúc cuộc hứa hôn này?”

“Tôi...” Sansa không biết nên nói gì. Đây có phải là một trò lừa đảo? Hắn sẽ phạt mình nếu mình nói sự thật? Cô nhìn chằm chằm vào chiếc trán dô của người lùn, một bên mắt đen nghiêm khắc và một bên màu xanh lá khôn ngoan, hàm răng khấp khểnh và bộ râu thô xoắn. “Tôi chỉ muốn được trung thành.”

“Trung thành,” người lùn trầm ngâm, “và tránh xa khỏi Nhà Lannister. Ta khó mà trách cô vì điều đó. Khi bằng tuổi cô, ta cũng từng muốn như vậy.” Hắn mỉm cười. “Họ nói với ta rằng hàng ngày cô đều đến rừng thiêng. Cô cầu nguyện điều gì vậy, Sansa?’

Tôi cầu chiến thắng cho Robb và cái chết cho Joffrey... và ngôi nhà của tôi. Cầu cho Winterfell. “Tôi cầu cho chiến tranh mau kết thúc.”

“Chúng ta sẽ sớm có điều đó thôi. Sẽ có một trận đánh khác, giữa anh trai cô, Robb, và lãnh chúa cha ta, và trận chiến đó sẽ giải quyết vấn đề.”

Robb sẽ đánh bại ông ta, Sansa nghĩ. Anh ấy đã đánh bại chú và anh trai ông là Jaime, anh ấy cũng sẽ đánh bại được cha ông.

Khuôn mặt cô như thể một cuốn sách để mở vậy, và người lùn dễ dàng đọc được mọi hy vọng của cô. “Đừng để tâm quá đến trận ở Oxcross, tiểu thư,” hắn nói không chút thiện ý. “Một trận đánh không phải là một cuộc chiến, và lãnh chúa cha ta chắc chắn không phải là chú Stafford của ta. Lần tới đến rừng thiêng, hãy cầu nguyện rằng anh trai cô sáng suốt mà quỳ gối đi. Một khi phương bắc yên bình trở về với nhà vua, ta sẽ gửi cô về nhà.” Hắn nhảy xuống khỏi chiếc ghế cạnh cửa sổ và nói, “tối nay cô có thể ngủ ở đây. Ta sẽ cho cô vài người của ta làm lính gác, có thể là một vài người tộc Quạ Đá...”

“Không,” Sansa buột miệng, sợ hãi. Nếu cô bị nhốt ở Tháp Quân Sư, bị canh giữ bởi lính của người lùn, thì làm sao Ser Dontos trả tự do cho cô được?

“Hay là cô muốn tộc Tai Đen hơn chăng? Ta sẽ cho cô Chella nếu lính canh là phụ nữ khiến cô thoải mái hơn.”

“Xin ngài, không, thưa lãnh chúa, người hoang dã làm tôi sợ.”

Hắn cười. “Ta cũng sợ. Nhưng chủ yếu là họ gieo nỗi sợ hãi cho cả Joffrey cùng cái tổ rắn độc gian manh và lũ chó xu nịnh mà nó gọi là Đội Gác Thành. Có Chella hoặc Timett bên cạnh, sẽ không ai dám hại đến cô.”

“Tôi nên sớm trở về giường của mình thì tốt hơn.” Bỗng nhiên cô nảy ra một câu nói dối, và vì nó có vẻ rất thật nên cô nói ngay lập tức. “Tòa tháp này là nơi người của cha tôi bị sát hại. Hồn ma họ sẽ gây ra ác mộng cho tôi, và tôi sẽ thấy máu của họ ở khắp nơi.”

Tyrion Lannister chăm chú quan sát cô. “Ta không lạ gì các cơn ác mộng, Sansa. Có lẽ cô sáng suốt hơn ta tưởng. Cho phép ta ít nhất được hộ tống cô an toàn về phòng.”