Chương 17: Arya

“Có ma đấy, tao biết là có mà.” Bánh Nóng đang nhào bột bánh mỳ, đôi tay cậu ta dính bột tới tận khuỷu. “Pia nhìn thấy cái gì đó trong kho đựng bơ tối hôm qua.”

Arya phản đối kịch liệt. Pia lúc nào chẳng nhìn thấy thứ gì đó trong nhà đựng bơ! Và thường đó đều là người.

“Tao ăn một cái bánh được không?” cô hỏi. “Mày nướng cả khay cơ mà.”

“Tao cần cả khay. Ser Amory rất thích chúng.”

Cô ghét Ser Amory. “Thế thì nhổ nước bọt vào chúng đi.”

Bánh Nóng nhìn quanh lo lắng. Trong bếp đầy những âm thanh vọng lại và những cái bóng, nhưng tất cả các đầu bếp và phụ việc đều đã ngủ trên gác xép phía trên các bếp lò. “Ông ta sẽ biết đấy.”

“Không đâu,” Arya nói. “Làm sao nhận ra vị nước bọt được.”

“Nhưng nếu nhận ra thì ông ta sẽ đánh tao.” Bánh Nóng ngừng nhào bột, “Mày không nên ở đây, đã khuya lắm rồi.”

Đúng vậy, nhưng Arya chẳng quan tâm. Ngay cả trong đêm đen thì khu bếp vẫn không bao giờ tĩnh lặng. Luôn có ai đó nhào bột để làm bánh mỳ cho buổi sáng, quấy nồi với một chiếc muôi gỗ dài, hoặc xẻ thịt một con lợn để làm món thịt xông khói cho bữa sáng của Ser Amory. Tối nay tới phiên Bánh Nóng.

“Nếu Mắt Đỏ tỉnh dậy và không thấy mày ở đó...” Bánh Nóng nói.

“Mắt Đỏ chẳng bao giờ thức dậy vào nửa đêm.” Tên thật của hắn là Mebble, nhưng mọi người đều gọi hắn là Mắt Đỏ vì lúc nào hắn cũng chảy nước mắt. “Một khi hắn đã ngủ say.” Mỗi sáng hắn lại dùng bữa với bia. Đến tối hắn lại ngủ như chết sau một bữa tối say xỉn, nước dãi có màu của rượu rớt xuống cằm hắn. Arya sẽ đợi cho đến khi nghe thấy hắn ngáy, rồi mới đi chân đất rón rén lên gác xép của những người ở, nhẹ nhàng như một con chuột nhắt. Cô không mang theo nến. Syrio có lần đã nói với cô rằng bóng tối có thể trở thành một người bạn, và ông ấy nói đúng. Cô chỉ cần có ánh trăng và bầu trời sao để trông thấy đường, vậy là đủ. “Tao cá là chúng ta có thể chuồn khỏi đây, và Mắt Đỏ thậm chí sẽ chẳng phát hiện ra khi tao trốn thoát,” cô nói với Bánh Nóng.

“Tao không muốn trốn. Ở đây tốt hơn ở trong rừng. Tao không muốn phải ăn sâu nữa. Đây, rắc bột lên tấm ván đi.”

Arya nghểnh cổ lên. “Tiếng gì vậy nhỉ?”

“Sao cơ? Tao không...”

“Nghe bằng tai chứ không phải nghe bằng mồm. Đó là tiếng tù và chiến. Hai hồi, mày không nghe thấy sao? Còn đây là tiếng dây xích của chiếc khung lưới thép, ai đó đang đi ra hoặc đi vào. Mày có muốn đi xem không?” Những cánh cổng của lâu đài đã không được mở ra kể từ buổi sáng Lãnh chúa Tywin lên đường với đội quân của mình.

“Tao đang làm bánh mỳ cho bữa sáng,” Bánh Nóng phàn nàn. “Với lại tao cũng không thích trời tối, tao nói rồi còn gì.”

“Thế thì tao đi đây. Nói chuyện với mày sau. Cho tao một cái bánh nhé?”

“Không.”

Thế nhưng cô vẫn lấy trộm một cái và ăn nó trên đường đi ra. Chiếc bánh có nhân bằng quả hạch băm nhỏ, hoa quả và bơ, lớp vỏ bánh vẫn còn ấm sau khi được lôi ra từ lò nướng. Ăn chiếc bánh của Ser Amory khiến Arya trở nên liều lĩnh. Đôi chân trần bước nhẹ nhàng và tự tin, cô hát thầm trong l*иg ngực. Ta là bóng ma ở Harrenhal.

Tiếng tù và đã khuấy động giấc ngủ của cả lâu đài; mọi người đổ ra sân xem chuyện ồn ào gì đang diễn ra. Arya hòa lẫn vào đám người đó. Một hàng xe bò đang ầm ầm tiến vào dưới chiếc khung lưới sắt. Cô nhận ra ngay đó là những vật phẩm mà chúng cướp được. Các kỵ sĩ hộ tống những chiếc xe bò bi bô nói bằng những chất giọng rất lạ. Giáp của họ phản chiếu một thứ ánh sáng nhợt nhạt dưới ánh trăng, và cô còn nhìn thấy một đôi ngựa vằn đen trắng. Nhóm Dị Nhân Khát Máu. Arya nấp sâu hơn một chút vào trong bóng tối, và quan sát khi một con gấu vĩ đại được chở vào đằng sau một chiếc xe hàng. Những chiếc xe khác chở những thùng đĩa bạc, vũ khí và khiên, các bao tải bột mì, đàn lợn kêu eng éc, lũ chó gầy nhẳng và lũ gà. Arya đang nghĩ đã lâu lắm rồi cô chưa được một miếng thịt lợn quay khi cô nhìn thấy tên tù binh đầu tiên.

Nhìn phong thái và dáng đi ngẩng cao đầu đầy tự hào của anh ta, cô đoán anh ta là một lãnh chúa. Cô nhìn thấy chiếc áo giáp xích lấp loáng bên dưới chiếc áo khoác đỏ rách rưới của anh ta. Ban đầu Arya nghĩ hắn là một người Nhà Lannister, nhưng khi người tù binh đi qua gần một cây đuốc, cô nhìn thấy hình trang trí là một nắm đấm bằng bạc chứ không phải một con sư tử. Cổ tay anh ta bị trói chặt, một sợi dây thừng buộc cổ chân anh ta với cổ chân người đằng sau, rồi với cổ chân người đằng sau nữa, vì thế cả hàng người đều phải lê chân bước về phía trước. Rất nhiều tù binh đã bị thương. Nếu ai đó dừng lại, một trong các kỵ binh sẽ tiến lên và vụt anh ta bằng cây roi để bắt hắn tiếp tục đi. Cô cố đếm xem có tổng số bao nhiêu tù nhân, nhưng tới năm mươi thì cô không đếm được nữa. Ít nhất phải có gấp đôi con số đó. Quần áo họ lấm máu và bùn, trong ánh đuốc khó có thể nhận ra hết huy hiệu và ấn phong của họ. Nhưng Arya thoáng nhận ra một số. Tòa tháp đôi. Ánh mặt trời. Người đàn ông máu me. Rìu chiến. Chiếc rìu chiến là của Nhà Cerwyn, và hình mặt trời trắng trên nền đen là của Nhà Karstark. Họ là những người phương bắc. Người của cha mình, và của Robb. Điều đó có nghĩa là gì? Cô chẳng muốn nghĩ nữa.

Bọn Dị Nhân Khát Máu bắt đầu xuống ngựa. Các cậu bé chăn ngựa ngái ngủ rời ổ rơm để dắt những con ngựa mồ hôi nhễ nhại. Một kỵ binh gọi mang bia tới. Những âm thanh ồn ào khiến Ser Amory Lorch tiến ra dãy hành lang có mái che bên trên khoảnh sân, hai bên là hai người cầm đuốc. Gã đội mũ sừng dê Vargo Hoat ghì cương ngựa dưới chỗ hắn ta. “Thưa lãnh chúa,” tên lính đánh thuê nói. Hắn có giọng nói đặc sệt và ngọng ngịu, như thể lưỡi hắn quá to so với miệng vậy.

“Chuyện gì vậy, Hoat?” Ser Amory nhíu mày hỏi.

“Tù binh. Rooth Bolton định vượt qua sông, nhưng hội Chiến Binh Dũng Cảm của tôi đã đập tan đội quân tiên phong của hắn. Nhiều tên bị gϊếŧ, và Bolton sau đó đã bỏ chạy. Đây là chỉ huy của bọn chúng, Glover, và tên đằng sau là Aenys Frey.”

Ser Amory Lorch nhìn xuống đám tù binh với đôi mắt híp tịt như mắt lợn. Arya không nghĩ hắn hài lòng với việc này. Mọi người trong lâu đài đều biết hắn và Vargo Hoat ghét nhau. “Tốt lắm,” hắn nói. “Ser Cadwyn, đưa những tên này vào ngục.”

Vị lãnh chúa với nắm tay bọc giáp trong chiếc áo choàng ngước mắt nhìn lên. “Các ngươi đã hứa đối đãi với bọn ta tử tế,” anh ta nói.

“Câm mồm!” Vargo Hoat hét vào mặt anh ta, nước dãi phun phì phì.

Ser Amory nói với các tù binh. “Những gì Hoat hứa với các ngươi chẳng có nghĩa lý gì với ta cả. Lãnh chúa Tywin giao cho ta cai quản Harrenhal, và ta sẽ tùy ý xử lý các ngươi.” Hắn ra hiệu cho quân lính. “Căn ngục lớn bên dưới Tháp Góa Phụ sẽ chứa được hết bọn chúng. Nếu ai không muốn đi thì có thể tự do chết ở đây.”

Khi người của hắn thúc mũi giáo áp giải tù binh, Arya thấy Mắt Đỏ xuất hiện ở khu cầu thang, chớp chớp mắt dưới ánh đuốc. Nếu thấy cô biến mất, hắn sẽ hò hét và dọa đánh nát mông cô, nhưng Arya không sợ. Hắn không phải là Weese. Hắn lúc nào cũng dọa dẫm đánh nát đít hết người này đến người khác, nhưng Arya không quen hắn cho lắm. Thế nhưng, tốt hơn đừng để hắn nhìn thấy mình. Cô liếc nhìn xung quanh. Những con bò đã được tháo cương, hàng hóa trên xe được dỡ xuống, trong khi hội Chiến Binh Dũng Cảm hò hét đòi rượu và những người hiếu kỳ tụ tập quanh chuồng gấu. Lẩn vào đám người huyên náo, Ayra chuồn đi một cách dễ dàng. Cô quay lại con đường cũ, muốn lẩn thật nhanh trước khi ai đó nhìn thấy cô và định bắt cô làm việc.

Cách xa khu vực cổng và chuồng ngựa, tòa lâu đài vĩ đại trông thật hiu quạnh. Những âm thanh nhỏ dần phía sau cô. Một cơn gió xoáy nổi lên, tạo ra một tiếng rít cao vυ"t và lạnh lẽo từ những kẽ nứt trên Tháp Rêи ɾỉ. Lá cây bắt đầu rụng trong rừng thiêng, và cô có thể nghe thấy tiếng chúng bay loẹt quẹt trên những khoảnh sân và giữa các tòa nhà trống. Giờ đây một lần nữa Harrenhal lại gần như trống trải, những âm thanh ở đây cũng thật kỳ lạ. Đôi khi, những bức tường đá dường như nuốt hết mọi tiếng động, phủ lên khoảnh sân một chiếc chăn tĩnh lặng. Còn khi khác thì những tiếng vọng như có cuộc sống riêng của nó, vì thế mỗi bước chân trở thành bước đi của một đội quân ma quỷ, và mỗi giọng nói từ phía xa vọng lại cũng nghe như âm thanh của một lễ hội ma quái nào đó. Những âm thanh vui vẻ là một trong những thứ làm phiền Bánh Nóng, nhưng với Arya thì không.

Lặng lẽ như bóng ma, cô chạy vụt qua sân giữa, quanh Tháp Kinh Hãi, và qua một khu trại nuôi ngựa bỏ hoang, nơi mọi người nói linh hồn của những con chim ưng chết luôn khuấy động không khí với đôi cánh ma của chúng. Cô có thể đi đến nơi nào cô muốn. Trong đồn trú chỉ có chưa tới một trăm quân, đội quân quá nhỏ đến nỗi họ lọt thỏm giữa Harrenhal. Sảnh Trăm Lò Sưởi được đóng kín, cùng với rất nhiều tòa nhà khác nhỏ hơn, trong đó có cả Tháp Rêи ɾỉ. Ser Amory Lorch ở trong phòng dành cho người cai quản lâu đài, tại Tháp Giàn Thiêu, rộng rãi như phòng dành cho một lãnh chúa, còn Arya và những đầy tớ khác đã chuyển tới tầng hầm bên dưới tháp của hắn để hắn tiện bề quản lý. Khi Lãnh chúa Tywin còn ở đây, tất cả hành động của mọi người sẽ bị giám sát chặt chẽ. Nhưng giờ khi chỉ còn một trăm người ở lại lâu đài để bảo vệ hàng ngàn cánh cửa, thì dường như chẳng có ai quan tâm ai đang ở đâu và làm gì.

Khi đi qua kho vũ khí, Arya nghe thấy tiếng búa đập. Một quầng sáng màu cam thẫm ánh lên qua những ô cửa sổ cao. Cô bèn trèo lên chóp mái để nhìn trộm xuống. Gendry đang rèn một tấm giáp chắn ngực. Khi làm việc, anh ta như quên hết mọi thứ xung quanh mà chỉ tập trung vào những thanh kim loại, ống bễ và bếp lửa. Chiếc búa trông như một phần cánh tay của anh ta. Cô quan sát những cơ bắp trên ngực anh ta và nghe tiếng đập của kim loại. Anh ta thật khỏe mạnh, Arya nghĩ. Khi anh ta nhặt chiếc kẹp dài lên để dìm tấm chắn ngực vào máng xối làm nguội sắt, Arya trượt vào qua cửa sổ và nhảy xuống sàn bên cạnh anh ta.

Gendry chẳng có vẻ gì ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. “Giờ này cô phải lên giường rồi chứ, cô bé.” Miếng giáp chắn ngực kêu rít lên như một con mèo khi anh ta thả nó vào nước lạnh. “Tiếng huyên náo đó là gì vậy?”

“Vargo Float trở về cùng một đám tù binh. Tôi đã nhìn thấy huy hiệu của bọn họ. Có một người Nhà Glover ở vùng Deepwood Motte, anh ta là người của cha tôi. Và hầu hết những người còn lại nữa.” Đột nhiên, Arya hiểu tại sao đôi chân cô lại dẫn cô đến đây. “Anh phải giúp tôi giải thoát cho họ.”

Gendry cười lớn. “Làm sao chúng ta làm được việc đó?”

“Ser Amory đã nhốt họ xuống ngục tối, căn ngục lớn bên dưới Tháp Góa Phụ ấy. Anh có thể đập vỡ cửa với cái búa...”

“Trong khi lính gác đứng hai bên và cá xem tôi sẽ mất bao lâu để phá nó?”

Arya cắn môi. “Chúng ta sẽ phải gϊếŧ bọn lính gác.”

“Làm sao chúng ta làm được việc đó?”

“Có thể sẽ không có nhiều tên đâu.”

“Nếu có hai tên thì cũng đã là quá nhiều cho hai chúng ta. Chẳng lẽ cậu không học được gì từ ngôi làng đó sao? Cậu cứ thử xem, rồi Vargo Hoat sẽ chặt cả tay lẫn chân cậu như hắn vẫn làm.” Gendry lại cầm cái kẹp lên.

“Anh sợ rồi.”

“Để tôi yên đi cô gái.”

“Gendry, có một trăm người phương bắc. Thậm chí nhiều hơn nữa, tôi không thể đếm hết bọn họ. Họ cũng đông ngang ngửa với quân của Ser Amory. Hừm, chưa tính hội Dị Nhân Khát Máu. Chúng ta chỉ cần thả họ ra, chiếm tòa lâu đài và bỏ trốn.”

“Vấn đề là cậu không thể cứu họ ra, cũng như cậu không cứu được Lommy.” Gendry lật tấm giáp ngực bằng chiếc kẹp để quan sát nó thật kỹ lưỡng. “Và nếu có trốn thoát được, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Winterfell,” cô nói ngay lập tức. “Tôi sẽ nói với mẹ việc anh đã giúp tôi, và anh có thể ở lại...”

“Tiểu thư cho phép tôi sao? Tôi có thể đóng móng ngựa cho tiểu thư, và rèn kiếm cho các anh em của tiểu thư không?”

Thỉnh thoảng anh ta làm cô thấy thật cáu tiết. “Anh thôi đi!”

“Tại sao tôi phải mạo hiểm để được làm người hầu tại Winterfell thay vì Harrenhal? Cô có biết ông già Ben Tay Đen? Ông ta đến đây khi còn là một cậu bé. Là thợ rèn cho phu nhân Whent và cha bà ta, rồi ông của bà ta trước đó, thậm chí là cả Lãnh chúa Lothston, người cai quản Harrenhal trước gia tộc Whent. Giờ ông ta là thợ rèn cho Lãnh chúa Tywin, và cậu biết ông ta nói gì không? Kiếm là kiếm, giáp vẫn là giáp, dù cậu phục vụ cho ai nếu đã lao vào lửa thì cậu vẫn sẽ bị thiêu cháy. Lucan là một người chủ tốt. Tôi sẽ ở lại đây.”

“Nhưng như vậy thì thái hậu sẽ bắt cậu. Bà ta đâu có cử quân áo choàng vàng đuổi theo Ben Tay Đen!”

“Có vẻ họ cũng đâu có muốn bắt tôi.”

“Có, anh biết mà. Anh là một nhân vật quan trọng nào đó.”

“Tôi chỉ là một thợ rèn học việc, và một ngày tôi có thể trở thành chuyên gia chế tạo vũ khí... nếu tôi không bỏ chạy để bị chặt mất chân hoặc gϊếŧ chết nếu họ bắt được.” Anh ta quay đi, lại nhặt búa lên và bắt đầu đập.

Arya bất lực nắm tay thành hai nắm đấm. “Lần tới khi rèn mũ, anh hãy cho hai tai của con la vào đó, thay vì chiếc sừng bò!” Cô phải rời khỏi đây, nếu không cô sẽ đấm anh ta mất. Nhưng dù mình có làm thế thì anh ta thậm chí cũng chẳng cảm nhận được. Khi chúng phát hiện ra anh ta là ai và chặt cái đầu la ngu ngốc của anh ta, anh ta sẽ thấy hối tiếc vì đã từ chối giúp đỡ mình. Thà không có anh ta lại tốt hơn cho cô. Anh ta chính là người khiến cho cô bị bắt ở ngôi làng đó.

Nhưng những suy nghĩ về ngôi làng làm cô nhớ tới cuộc hành quân, nhà kho, và gã Cù Lét. Cô nghĩ tới thằng bé bị đánh vào mặt bằng cây chùy, tới lão già Tất-cả-vì-Joffrey ngu ngốc, tới Lommy Tay Xanh. Mình là một con cừu, và lúc đó mình chẳng khác nào con chuột nhắt, mình chẳng làm được việc gì ngoài trốn chạy. Arya cắn môi và cố nghĩ rằng cô đã dũng cảm trở lại. Jaqen đã giúp mình trở nên dũng cảm như xưa. Anh ta biến mình thành một bóng ma thay vì một con chuột nhắt.

Cô đã luôn tránh anh chàng người Lorath kể từ sau cái chết của Weese. Chiswyck chết dễ dàng hơn, và ai cũng có thể đẩy một người đàn ông từ trên tường thành xuống, nhưng Weese đã nuôi con chó đốm xấu xí đó kể từ khi nó còn bé xíu, và chỉ có một ma thuật đen tối nào đó mới có thể khiến con chó chống lại hắn ta. Yoren tìm thấy Jaqen trong ngục tối, giống như Rorge và Cắn Xé, cô nhớ lại. Jaqen đã làm việc gì đó kinh khủng và Yoren biết điều đó, đó là lý do tại sao ông ấy xích hắn lại. Nếu gã người Lorath là một phù thủy, thì Rorge và Cắn Xé có thể là hai con quỷ hắn gọi từ địa ngục lên, chứ không phải là người.

Jaqen vẫn còn nợ cô một cái chết. Trong các câu chuyện của Già Nan về những người được ma quỷ cho những điều ước ma thuật, phải thật cẩn trọng với điều ước thứ ba, bởi đó là điều ước cuối cùng. Chiswyck và Weese không quan trọng lắm. Nhưng người cuối cùng thì phải tính, Arya tự nhủ hằng đêm khi cô thì thầm những cái tên. Nhưng giờ cô tự hỏi không biết đó có thực sự là lý do khiến cô ngần ngại hay không. Bởi cô có thể gϊếŧ người chỉ bằng một lời nói, nên Arya đâu phải sợ ai... nhưng một khi cô quyết định gϊếŧ tên cuối cùng, cô lại trở thành một con chuột nhắt.

Vì Mắt Đỏ đang tỉnh giấc nên cô không dám quay về giường. Không biết đi đâu, cô tìm đến rừng thiêng. Cô thích mùi hăng hắc của những cành thông và tùng, cảm nhận được cỏ và đất dưới ngón chân mình và tiếng gió thổi lá cây xào xạc. Một dòng suối nhỏ róc rách uốn quanh khu rừng, cuốn trôi cả đất bên dưới một cái bẫy thú lớn. Và bên dưới một cành cây mục lẫn với mảnh vụn của những nhành cây gãy, cô tìm thấy một thanh kiếm giấu mình trong đó.

Gendry cứng đầu không chịu rèn kiếm cho cô, vì vậy cô phải tự tìm cho mình một thanh bằng cách bẻ đi phần lông của một cây chổi. Thanh kiếm của cô quá nhẹ và không có cán cầm, nhưng cô thích cái đầu nhọn lởm chởm của nó.

Cứ mỗi khi có thời gian rảnh, cô lại lẻn ra ngoài luyện tập những bài mà thầy Syrio đã dạy, di chuyển bằng chân không trên những chiếc lá khô, đâm những cành cây và vụt mạnh cho lá cây rụng xuống. Thi thoảng cô còn trèo lên cây và nhảy nhót trên những cành cao, các ngón chân cô quắp chặt lấy cành cây khi cô di chuyển, mỗi ngày một vững vàng hơn vì cô đang dần lấy lại được thăng bằng. Ban đêm là thời gian thuận tiện nhất; không có ai làm phiền cô vào thời điểm đó.

Arya trèo lên. Cao tít, ở vương quốc của những chiếc lá cây, cô rút gươm ra và trong chốc lát quên hết tất cả bọn chúng, Ser Amory, lũ Khát Máu, cũng như những người của cha cô, cô thả lỏng mình để cảm nhận phiến gỗ xù xì dưới lòng bàn chân, và tiếng xào xạc của gió trong không khí. Một cành cây gãy được cô biến thành Joffrey. Cô đập nó cho đến khi nó ngã nhào xuống. Thái hậu, Ser Ilyn, Ser Meryn và Chó Săn chỉ là những chiếc lá, nhưng cô cũng gϊếŧ tất cả bọn chúng, chém chúng thành từng mảnh tả tơi. Khi tay cô bắt đầu mỏi, cô ngồi xuống một cành cây cao để nghỉ trong không khí buổi đêm mát lạnh, nghe tiếng dơi kêu khi chúng đi săn. Qua những tán lá dày, cô có thể nhìn thấy những cành cây đước trắng toát. Nhìn từ đây, trông nó chẳng khác gì cái cây ở Winterfell. Ước gì đó là sự thật... nếu vậy khi trèo xuống, cô sẽ lại được ở nhà, và có thể sẽ nhìn thấy cha cô đang ngồi dưới gốc cây đước như thường lệ.

Dắt kiếm vào thắt lưng, cô trượt xuống từ cành này sang cành khác cho đến khi trở lại mặt đất. Mặt trăng tỏa ánh sáng màu bàng bạc trên cành cây đước khi cô đi tới đó, nhưng những chiếc lá năm cánh màu đỏ lại chuyển thành đen kịt trong màn đêm. Arya nhìn chăm chăm vào khuôn mặt khắc trên thân cây. Đó là một khuôn mặt thật khủng khϊếp với cái miệng méo mó, đôi mắt sáng rực và đầy thù hận. Một vị thần trông như vậy sao? Các vị thần liệu có thấy đau giống như con người không? Mình phải cầu nguyện, cô đột nhiên nghĩ.

Arya quỳ xuống. Cô không chắc mình phải bắt đầu như thế nào. Cô chắp tay vào nhau. Giúp con, hỡi các vị cựu thần, cô thầm cầu nguyện. Giúp con cứu những người đó ra khỏi ngục tối để chúng con có thể gϊếŧ Ser Amory, và đưa con về Winterfell. Hãy cho con được là một vũ công nước, một con sói, và không bao giờ sợ hãi nữa.

Như vậy đã đủ chưa? Có lẽ cô phải cầu nguyện to hơn nếu muốn các cựu thần nghe thấy. Và có lẽ cô nên cầu nguyện lâu hơn. Đôi khi cha cô cũng cầu nguyện rất lâu, cô nhớ như vậy. Nhưng các cựu thần chưa bao giờ giúp ông ấy. Nhớ lại điều đó khiến Arya giận dữ. “Đáng lẽ ngài phải giúp ông ấy chứ,” cô mắng cái cây. “Lần nào ông ấy cũng cậu nguyện trước ngài. Ngài giúp ta hay không cũng được. Mà ta nghĩ có muốn ngài cũng chẳng giúp được ta đâu.”

“Đừng coi thường các vị thần, cô bé.”

Giọng nói khiến cô giật mình. Cô vụt đứng dậy và rút cây kiếm gỗ ra. Jaqen H’ghar đứng yên trong bóng tối đến mức trông anh ta lẫn vào những cái cây. Anh ta đến để nhận một cái tên. Một cái tên, hai cái tên, rồi cũng tới cái tên thứ ba. Anh ta phải hoàn thành lời hứa của mình.

Arya hạ đầu nhọn của cái que xuống đất. “Sao anh biết tôi ở đây?”

“Anh ấy nhìn thấy. Anh ấy nghe thấy. Và anh ấy biết.”

Cô nhìn người đàn ông một cách nghi hoặc. Có phải các vị thần đã mang anh ta tới đây? “Anh làm thế nào mà con chó lại gϊếŧ Weese? Có phải anh đã gọi Rorge và Cắn Xé lên từ địa ngục? Jaqen H’ghar có phải tên thật của anh không?”

“Một số người có rất nhiều tên. Chồn. Arry. Arya.”

Cô lùi lại cho đến khi đυ.ng vào thân cây đước.

“Gendry đã nói với anh sao?”

“Anh ấy biết,” anh ta nói lại. “Tiểu thư Stark ạ.”

Có lẽ các vị thần đã nghe lời cầu nguyện của mình và đưa anh ta đến đây. “Tôi cần anh giúp tôi đưa những người đó ra khỏi ngục. Glover và những người khác, tất cả bọn họ. Chúng ta phải làm cách nào đó gϊếŧ tên lính canh và mở cửa...”

“Cô gái lại quên rồi,” anh ta nhẹ nhàng nói. “Cô đã có hai, và tôi chỉ còn nợ một. Nếu muốn gϊếŧ một lính gác thì cô chỉ cần nói tên của hắn.”

“Nhưng một tên thì không đủ, chúng ta phải gϊếŧ tất cả bọn chúng để mở cửa gian ngục.” Arya cắn môi thật chặt để ngăn mình không khóc. “Tôi muốn anh hãy cứu lấy những người phương bắc, giống như tôi đã cứu các anh.”

Jaqen H’ghar lạnh lùng nhìn cô. “Cô lấy của thần linh ba mạng người. Thì phải đền vào đó ba mạng người. Không được chế giễu các vị thần.” Giọng anh ta mềm như lụa mà cũng cứng như thép.

“Tôi không chế giễu.” Cô suy nghĩ một lúc. “Cái tên... tôi có thể nói tên bất kỳ ai? Và anh sẽ gϊếŧ hắn?”

Jaqen H’ghar gật đầu. “Anh ấy đã nói rồi.”

“Bất kỳ ai?” cô lặp lại. “Dù là đàn ông, phụ nữ, một thằng nhóc hay Lãnh chúa Tywin, hay Đại Tư Tế, thậm chí là cha anh?”

“Cha của anh ấy đã chết lâu rồi, nhưng nếu ông ấy còn sống, và cô gái biết tên ông ta, thì ông ta sẽ chết theo lệnh của cô.”

“Anh thề đi,” Arya nói. “Hãy thề với các vị thần.”

“Trước tất cả các vị thần biển, thần đất, thậm chí là thần lửa, ta xin thề.” Anh ta đặt một tay lên miệng cây đước. “Trước bảy vị tân thần và các vị cựu thần nhiều không kể xiết, ta xin thề.”

Anh ta đã thề. “Ngay cả khi ta nói tên một vị vua.”

“Hãy nói cái tên đó, và hắn sẽ chết. Ngày mai, một tháng nữa, hoặc nột năm nữa, nhưng ngày đó sẽ đến. Anh ấy không thể bay như chim được, nhưng hai chân anh ấy biết di chuyển, sẽ có ngày anh ấy tới nơi, và nhà vua sẽ chết.” Anh ta quỳ bên cạnh cô, vì vậy mặt họ đối diện với nhau, “Cô gái có thể nói thầm nếu không dám nói to. Hãy nói thầm cái tên đó. Có phải là Joffrey không?”

Arya nói vào tai anh ta. “Jaqen H’ghar.”

Ngay cả trong chuồng ngựa bị cháy, với những bức tường lửa xung quanh và bị còng trong xích, trông anh ta cũng không ngơ ngác như lúc này. “Cô gái... cô nói đùa rồi.”

“Anh thề rồi. Các vị thần đã nghe thấy lời thề của anh.”

“Các vị thần đã nghe,” Đột nhiên con dao xuất hiện trong tay Jaqen H’ghar, lưỡi của nó mảnh như ngón tay út của cô vậy, dù Arya không chắc nó dành cho cô hay cho chính anh ta. “Cô gái sẽ khóc. Cô gái sẽ mất người bạn duy nhất của mình.”

“Anh không phải bạn tôi. Một người bạn sẽ giúp tôi.” Nói rồi cô bước đi, giữ thăng bằng trên các đầu ngón chân để đề phòng anh ta phi con dao. “Tôi sẽ không bao giờ gϊếŧ một người bạn.”

Nụ cười của Jaqen đến rồi lại chợt tắt. “Vậy thì cô gái có thể... nói một cái tên khác, và bạn cô có thể giúp?”

“Có thể,” cô nói. “Nếu người bạn đó giúp tôi.”

Con dao biến mất. “Nói đi nào.”

“Bây giờ ư?” Cô không nghĩ anh ta lại hành động nhanh đến vậy.

“Anh ấy nghe tiếng của thời gian dần trôi qua. Anh ấy sẽ không thể ngủ yên một khi cô gái còn chưa rút lại cái tên đó. Làm đi nào, cô bé quỷ quyệt.”

Ta không phải là một đứa trẻ quỷ quyệt, cô nghĩ, ta là sói tuyết, và là bóng ma ở Harrenhal. Cô gài lại que chổi vào thắt lưng và theo anh ta ra khỏi rừng thiêng.

***

Dù đã khuya nhưng Harrenhal vẫn nhộn nhịp một cách bất thường. Vargo Hoat trở về đã khiến cho mọi lề thói bị xáo trộn. Xe kéo, bò và ngựa đều biến mất khỏi khoảnh sân, nhưng chuồng gấu thì vẫn ở đó. Nó đã được treo lên cách mặt đất vài chục phân bằng một chiếc xích nặng; sợi xích được gắn vào phần mái vòm của cây cầu chia đôi khoảnh sân ngoài và sân giữa. Một loạt đuốc được thắp thành vòng tròn quanh đó khiến cả sân sáng rực lên. Một vài cậu bé chăn ngựa đang ném đá trêu chọc con gấu rống lên và gầm gừ. Phía bên kia sân, ánh sáng lọt ra từ cửa trại lính, kèm theo tiếng cốc vại chạm vào nhau leng keng và tiếng người gọi mang thêm rượu. Hàng chục người đang đồng thanh hát một bài hát bằng một thứ tiếng xa lạ với Ayra.

Cô nhận ra bọn chúng đang ăn uống trước khi đi ngủ. Chắc chắn Mắt Đỏ sẽ bắt mình lên phục vụ, rồi hắn sẽ biết mình không ở trên giường. Nhưng có lẽ hắn đang bận rót rượu cho hội Chiến Binh Dũng Cảm và các binh lính của Ser Amory tụ tập ở đó. Âm thanh huyên náo đó có thể giúp mọi người xao lãng cô.

“Đêm nay các vị thần đói sẽ ăn bữa tiệc máu, nếu anh ấy làm việc đó,” Jaqen nói. “Cô gái ngọt ngào, tốt bụng và lịch thiệp. Hãy rút lại cái tên lúc nãy rồi nói một cái tên khác, và vứt mong ước điên rồ đó sang một bên đi nào.”

“Không.”

“Thôi được rồi.” Anh ta có vẻ chấp nhận. “Việc đó sẽ được thực hiện, nhưng cô gái phải làm một việc. Anh ấy không có nhiều thời gian nói chuyện.”

“Cô gái nghe đây,” Arya nói. “Tôi phải làm gì?”

“Một trăm người đang đói bụng, họ cần được ăn, các lãnh chúa sẽ đòi món súp. Cô bé phải chạy xuống bếp và nói với cậu bạn nướng bánh.”

“Súp thì được.“ cô nhắc lại. “Còn anh sẽ ở đâu?”

“Cô gái sẽ chuẩn bị món súp, và đợi ở dưới bếp cho đến khi anh ấy tới tìm. Đi nào. Chạy đi.”

Bánh Nóng đang lôi bánh mì từ trong lò ra khi cô lao vào bếp, nhưng cậu ta không còn ở một mình nữa. Chúng đã đánh thức các đầu bếp dậy để chuẩn bị đồ ăn cho Vargo Hoat và hội Dị Nhân Khát Máu của hắn. Những người phục vụ đang mang những giỏ bánh mỳ và bánh tác của Bánh Nóng lên, đầu bếp trưởng đang lạng thịt cho thật mỏng, các hầu bếp nam đang lật những con thỏ trong khi hầu bếp nữ phết mật ong lên đó, một số phụ nữ đang băm hành và cà rốt. “Ngươi muốn gì, Chồn?” người đầu bếp chính hỏi khi trông thấy cô.

“Súp,” cô nói. “Lãnh chúa yêu cầu như vậy.”

Ông ta ném mạnh con dao thái vào chiếc nồi sắt đen đang treo trên bếp. “Hắn nghĩ gì cơ chứ? Ta sẽ đái vào đó trước khi đem lên cho con dê đó. Nửa đêm mà còn không để cho người ta ngủ yên nữa.” Ông ta quát. “Được rồi, đừng bận tâm, hãy chạy lại nói với hắn là chỉ có một cái nồi, không thể vội được.”

“Tôi sẽ đợi ở đây cho đến khi nào xong.”

“Vậy thì tránh đường. Hoặc tốt nhất hãy làm việc gì có ích đi. Chạy qua cửa hàng bơ; mấy con dê đó sẽ cần bơ và pho mát. Gọi Pia dậy và bảo cô ta nhanh nhẹn lên, nếu muốn giữ đôi chân của mình.”

Cô chạy vắt chân lên cổ. Trên gác xép, Pia vẫn còn thức và đang rêи ɾỉ bên dưới một tên Dị Nhân, nhưng cô ta nhanh chóng mặc quần áo khi nghe thấy Arya gọi. Cô ta bỏ những lọ sành đựng bơ và những thanh pho mát bốc mùi bọc vải vào sáu chiếc giỏ. “Đây, giúp tôi đưa cái này đi nhé,” cô ta nói với Arya.

“Tôi không giúp được. Và cô phải nhanh lên nếu không Vargo Hoat sẽ chặt chân cô đấy.” Cô chạy vụt ra ngoài trước khi Pia có thể giữ cô lại. Trên đường về, cô tự hỏi tại sao không tù binh nào mất chân hay tay cả. Có thể Vargo Hoat sợ sẽ khiến Robb nổi giận. Mặc dù trông hắn ta không có vẻ gì là sợ sệt ai cả.

Bánh Nóng đang quấy một cái nồi bằng chiếc muôi gỗ dài khi Arya quay lại bếp. Cô nhặt lấy một chiếc muôi nữa và quấy giúp. Trong khoảnh khắc cô nghĩ có lẽ nên nói cho cậu ta, nhưng sau đó cô nhớ những gì xảy ra tại ngôi làng và quyết định không nói nữa. Cậu ta sẽ lại chịu đầu hàng thôi.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói gớm guốc của Rorge. “Đầu bếp,” hắn hò hét. “Chúng ta đến lấy món súp chết tiệt của ngươi.” Arya mất hết tinh thần, liền bỏ chiếc muôi xuống. Mình đâu có bảo anh ta đem theo chúng tới chứ. Rorge đang đội chiếc mũ sắt, với phần mũi che đi một nửa chiếc mũi bị mất của anh ta. Jaqen và Cắn Xé theo sau hắn vào trong bếp.

“Món súp chết tiệt vẫn chưa xong,” đầu bếp nói. “Phải chờ nó sôi đã. Giờ chúng tôi mới cho hành vào và...”

“Câm mồm lại, nếu không ta sẽ nhổ nước bọt lên mông ngươi và cho ngươi vài trận nhừ tử. Ta nói là súp và ngay bây giờ.”

Cắn Xé rít lên, vồ lấy một con thỏ đang quay dở và xé nó bằng hàm răng nhọn hoắt của mình, mật ong chảy xuống kẽ tay hắn.

Người đầu bếp chán nản. “Vậy thì hãy đem món súp chết tiệt này đi đi, sau đó, nếu con dê hỏi tại sao vị của nó nhạt nhẽo thế thì ngươi đi mà trả lời nhé.”

Cắn Xé liếʍ mỡ và mật ong dính trên ngón tay trong khi Jaqen H’ghar đeo một đôi găng tay độn bông lớn. Anh ta đưa một đôi cho Arya. “Cái này sẽ có ích đấy.” Món súp đang nóng bỏng, và những chiếc nồi thì rất nặng. Arya và Jaqen đánh vật khiêng một chiếc nồi, Rorge tự bê một chiếc và Cắn Xé bê hai nồi nữa, hắn gầm lên vì đau khi quai nồi làm hắn bỏng tay. Nhưng dù vậy hắn vẫn không bỏ chiếc nồi xuống. Họ bê những chiếc nồi ra khỏi bếp và băng qua khoảnh sân. Hai tên lính đang canh gác ngoài cửa Tháp Góa Phụ. “Đây là cái gì?” một tên hỏi Rorge.

“Nồi nướ© đáı sôi, muốn thử không?”

Jaqen nở một nụ cười thân thiện. “Tù binh cũng cần ăn mà.”

“Sao không thấy ai nói gì về việc...”

Arya xen vào. “Cho họ chứ không phải cho các anh.”

Tên lính gác thứ hai vẫy cho họ đi qua. “Thế thì đem xuống đi.”

Bên trong cánh cửa, một chiếc cầu thang xoắn ốc dẫn xuống hầm ngục. Rorge đi đầu tiên, còn Jaqen và Arya đi cuối. “Cô gái hãy tránh sang một bên nhé,” anh nói với cô.

Các bậc thang dẫn xuống một căn hầm bằng đá ẩm ướt, dài, tăm tối và không có cửa sổ. Một vài cây nến cháy trên các giá treo ở gần cuối căn hầm, nơi một nhóm lính gác của Ser Amory đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ sứt sẹo. Chúng đang nói chuyện và chơi cờ với nhau. Những song sắt nặng nề ngăn cách chúng với các tù binh tụ tập trong bóng tối. Mùi món súp khiến rất nhiều người kéo đến bên song sắt.

Arya đếm thấy có tám tên lính gác. Chúng cũng ngửi thấy mùi món súp. “Kia là tên phục vụ xấu xí nhất ta từng nhìn thấy,” tên đội trưởng nói với Rorge. “Có gì trong nồi vậy?”

“Của quý của mày đấy! Có muốn ăn không?”

Một tên lính gác bước tới, một tên đứng cạnh các song sắt, tên thứ ba ngồi trên sàn và quay lưng ra cửa, nhưng mùi thức ăn kéo tất cả bọn họ về phía chiếc bàn.

“Đến giờ rồi. Bọn họ đem đồ ăn cho chúng ta kìa.”

“Tao ngửi thấy mùi hành phải không nhỉ?”

“Món bánh mỳ đâu?”

“Chết tiệt, chúng ta cần bát, cốc, và muôi...”

“Không cần đâu.” Rorge nhấc nồi súp nóng bỏng trên bàn lên và hất vào mặt chúng. Jaqen H’ghar cũng làm như vậy. Cắn Xé cũng ném hai chiếc nồi của hắn bay vèo trong không trung, món súp văng ra. Một chiếc nồi đập trúng đầu tên đội trưởng khi hắn cố đứng lên. Hắn ngã sõng soài như một bao cát và nằm bất động. Những tên còn lại hét lên đau đớn, van xin hoặc cố bò ra ngoài.

Arya đứng nép vào tường khi Rorge bắt đầu cắt cổ từng tên. Cắn Xé thì thích túm gáy và bẻ cổ chúng bằng đôi tay to lớn nhợt nhạt của mình. Chỉ một tên lính rút được kiếm ra. Jaqen nhảy tránh cú đâm, rút kiếm của anh ta ra, chém tới tấp và dồn hắn vào một góc, rồi gϊếŧ hắn với một cú đâm chính giữa tim. Chàng trai người Lorath đem thanh kiếm vẫn còn đang vấy máu lại chỗ Ayra và lau nó vào phần trước của áo cô. “Cô gái cũng phải chảy máu nữa. Đây cũng là việc của cô ấy.”

Chìa khóa mở cửa ngục được treo trên một chiếc móc trên tường phía trên chiếc bàn. Rorge lấy nó xuống và mở cánh cửa. Người đầu tiên đi qua là vị lãnh chúa với hình quả đấm bọc giáp trên áo choàng. “Tốt lắm,” anh ta nói. “Tôi là Robett Glover.”

“Lãnh chúa.” Jaqen cúi chào.

Khi được phóng thích, các tù binh lột sạch vũ khí trên xác các lính canh và lao lên các bậc thang với những thanh kiếm trong tay. Những người khác tay không kéo theo phía sau. Họ di chuyển rất nhanh mà không nói một lời. Chẳng ai trong số họ có vẻ bị thương nặng như lúc Vargo Hoat giải họ vào Harrenhal qua cổng thành. “Ý tưởng sử dụng món súp này rất thông minh,” chàng trai người nhà Glover nói. “Ta cũng không nghĩ ra. Đây là ý tưởng của Lãnh chúa Hoat sao?”

Rorge phá lên cười. Hắn cười to đến nỗi nước mũi bắn ra từ cái lỗ trên mặt hắn. Cắn Xé ngồi trên một cái xác, đưa một bàn tay mềm nhũn lên miệng gặm những ngón tay. Xương gãy răng rắc trong miệng hắn.

“Các ngươi là ai?” Robett Glover nhíu mày. “Các ngươi không ở cạnh Hoat khi ông ta tới trại của Lãnh chúa Bolton. Các ngươi có phải thuộc hội Chiến Binh Dũng Cảm không?”

Rorge lau nước mũi khỏi cằm bằng mu bàn tay. “Giờ thì phải.”

“Người đàn ông này vinh hạnh mang tên Jaqen H’ghar, đến từ Thành Phố Tự Trị Lorath. Các bạn đồng hành khiếm nhã của anh ta tên là Rorge và Cắn Xé. Lãnh chúa nhìn sẽ biết Cắn Xé là ai.” Anh ta vẫy tay về phía Arya. “Và đây...”

“Tôi là Chồn,” cô buột miệng nói trước khi anh ta kịp tiết lộ tên thật của cô. Cô không muốn nói tên mình ở đây vì Rorge và Cắn Xé có thể nghe thấy, và tất cả những người khác mà cô không quen biết nữa.

Glover cho cô lui. “Tốt lắm,” anh ta nói. “Hãy kết thúc công việc máu me này.”

Khi quay lại những bậc thang ngoằn ngoèo, họ thấy những tên lính gác cổng đang nằm trên vũng máu. Những người phương bắc đang chạy khắp sân. Arya nghe thấy tiếng la hét. Những cánh cửa khu trại lính đang mở và một người bị thương la hét, loạng choạng bước ra. Ba người khác đuổi theo hắn và khiến hắn không bao giờ kêu được nữa bằng thương và kiếm. Xung quanh chòi gác ở cổng thành cũng đang có hỗn chiến. Rorge và Cắn Xé lao ra với Glover, nhưng Jaqen H’ghar quỳ xuống bên cạnh Arya. “Chắc cô bé không hiểu đâu nhỉ?”

“Có chứ,” cô nói, mặc dù cô không thực sự hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Có lẽ chàng trai người Lorath đã nhận ra điều đó trên nét mặt cô. “Một con dê không trung thành với ai cả. Một lá cờ sói sẽ sớm được giương lên ở đây thôi, tôi nghĩ vậy. Nhưng đầu tiên tôi phải nghe cô bé rút lại cái tên đó đã.”

“Ta rút lại cái tên đó.” Arya cắn môi. “Tôi vẫn còn được gϊếŧ một người nữa chứ?”

“Cô bé tham lam quá.” Jaqen chạm vào một tên lính và chỉ cho cô những ngón tay đỏ máu của hắn ta. “Ở đây có ba, đằng kia có bốn, và tám người chết dưới kia nữa. Món nợ đã được trả rồi.”

“Món nợ đã được trả, đúng vậy,” Arya miễn cưỡng đồng ý. Cô thấy hơi buồn một chút. Giờ cô lại quay lại là một con chuột nhắt.

“Vị thần rất công bằng. Giờ thì anh ấy phải chết.” Một nụ cười rất lạ nở trên môi Jaqen H’ghar.

“Chết?” cô bối rối. Điều đó nghĩa là sao? “Nhưng tôi đã rút lại cái tên đó rồi. Giờ anh không cần phải chết nữa.”

“Có chứ. Thời gian của tôi đã hết rồi.” Jaqen đưa một tay vuốt từ trán xuống cằm, và khi bỏ tay ra, anh ta biến thành người khác. Má anh ta đầy hơn, mắt hẹp hơn, mũi khoằm xuống và một vết sẹo xuất hiện ở má bên phải, nơi trước đó chưa từng xuất hiện cái sẹo nào. Và khi anh ta lắc đầu, mái tóc dài, thẳng và nửa trắng nửa đỏ biến mất, thay vào đó là những lọn tóc xoăn màu đen dày.

Arya há hốc miệng. “Anh là ai?” cô thì thầm, quá ngạc nhiên đến mức không kịp cảm thấy sợ hãi. “Sao anh làm như thế được? Có khó không?”

Anh ta cười nhăn nhở, khoe ra một chiếc răng màu vàng. “Không khó hơn việc nghĩ ra một cái tên mới, nếu cô bé biết cách.”

“Chỉ cho tôi đi,” cô thốt lên. “Tôi cũng muốn làm được như vậy.”

“Nếu muốn học thì cô phải đi với tôi.”

Arya bắt đầu ngần ngại. “Đi đâu?”

“Rất xa, bên kia biển hẹp.”

“Không được rồi. Tôi còn phải về nhà. Về Winterfell.”

“Vậy thì chúng ta phải chia tay rồi,” anh ta nói, “vì tôi cũng có những nhiệm vụ của mình.” Anh ta cầm tay cô lên và đặt một đồng xu nhỏ vào lòng bàn tay. “Cầm lấy.”

“Cái gì vậy?”

“Một đồng xu có giá trị rất lớn.”

Arya cắn thử. Nó rất cứng và chỉ có thể được làm bằng sắt. “Nó có đủ để mua một con ngựa không?”

“Nó không dùng để mua những con ngựa.”

“Vậy thì nó có ý nghĩa gì?”

“Cũng giống như chúng ta hỏi cuộc sống có ý nghĩa gì, cái chết có ý nghĩa gì. Nếu một ngày cô bé gặp lại tôi, hãy đưa đồng xu này cho bất kỳ người đàn ông nào đến từ Braavos, và nói với anh ta câu này - valar morghulis.”

“Valar morghulis,” Arya nhắc lại. Không khó nói cho lắm. Cô nắm chặt đồng xu trong lòng bàn tay. Bên kia sân, cô nghe thấy tiếng người chết. “Xin anh đừng đi, Jaqen.”

“Jaqen đã chết, giống như Arry vậy,” anh ta buồn bã nói, “và tôi còn phải thực hiện những lời hứa của mình. Valar morghulis, Arya Stark. Hãy nói lại một lần nữa.”

“Valar morghulis,” cô nói lại một lần, và người lạ mặt trong bộ quần áo của Jaqen cúi chào cô, rồi lẩn vào bóng tối, chiếc áo choàng xoay xoay trong gió. Cô ở lại một mình với những xác người chết xung quanh. Chúng đều đáng chết, Arya tự nhủ và nhớ đến tất cả những người mà Ser Amory Lorch đã gϊếŧ tại pháo đài ở bên hồ.

Căn hầm dưới Tháp Giàn Thiêu trống không khi cô quay lại chiếc giường rơm của mình. Cô thì thầm những cái tên trên gối, và khi kết thúc, cô nói nhỏ câu “Valar morghulis” ở cuối, tự hỏi nó có ý nghĩa gì.

***

Trời sáng, Mắt Đỏ và những người khác quay trở lại, tất cả trừ một cậu bé bị gϊếŧ trong cuộc giao tranh và không ai biết vì lý do gì. Mắt Đỏ ra ngoài đó một mình để nhìn rõ mọi thứ trong ánh sáng ban ngày, luôn miệng phàn nàn rằng xương cốt già nua của ông ta không chịu được những bậc thang. Khi trở lại, ông ta nói rằng Harrenhal đã bị chiếm. “Hội Dị Nhân Khát Máu gϊếŧ một số người của Ser Amory trên giường, và những kẻ còn lại trên bàn nhậu sau khi chúng đã chè chén no say. Lãnh chúa mới sẽ tới đây vào cuối ngày hôm nay, với toàn bộ đội quân của mình. Ông ta xuống đây từ tít phương bắc nơi có Tường Thành, và mọi người nói ông ta rất khó tính. Dù là lãnh chúa này hay lãnh chúa kia thì các ngươi vẫn phải làm việc. Tên nào giở trò dại dột, ta sẽ đánh nát lưng.” Ông ta nhìn Arya khi nói câu đó, nhưng không hỏi nửa lời về việc đêm qua cô đã ở đâu.

Cả buổi sáng, cô quan sát bọn Dị Nhân Khát Máu lật những cái xác để lấy của cải và kéo chúng tới Sân Thạch Nhũ, nơi một giàn thiêu đã được dựng sẵn để đốt chúng. Tên hề Shagwell chặt hai cái đầu từ xác của hai hiệp sĩ và chạy quanh lâu đài, cầm tóc chúng và ve vẩy, giả vờ cho hai cái đầu nói chuyện. “Tại sao anh chết?” một cái đầu hỏi. “Chết vì món súp của con chồn,” cái đầu thứ hai trả lời.

Arya được giao nhiệm vụ lau sạch vết máu khô. Như thường lệ, không ai nói với cô một lời, nhưng thỉnh thoảng cô để ý thấy ánh mắt của mọi người nhìn cô rất lạ. Robett Glover và những người khác mà họ cứu ra có lẽ đã nói về những gì xảy ra dưới hầm ngục, và sau đó Shagwell và hai cái đầu ngu ngốc của hắn tiếp tục nói chuyện về món súp của con chồn. Cô rất muốn bảo hắn câm miệng lại, nhưng cô lại sợ. Tên hề nửa tỉnh nửa điên, và cô nghe nói hắn từng gϊếŧ một người vì dám không cười trước câu đùa của hắn. Tốt nhất hắn hãy câm miệng lại trước khi mình cho tên hắn vào danh sách cùng với những người khác, cô nghĩ khi đang chùi những vệt máu màu nâu đỏ.

Khi vị lãnh chúa mới của Harrenhal đến thì trời đã gần tối. Ông ta có khuôn mặt chất phác, không có râu và trông rất bình thường, đáng chú ý nhất chỉ có đôi mắt xanh xám lạ lùng. Không mập, không gầy, cũng không cơ bắp. Ông ta mặc áo giáp xích màu đen và áo choàng màu hồng đốm. Biểu tượng trên lá cờ của ông ta trông giống như một người đàn ông chìm trong máu. “Hãy quỳ xuống trước lãnh chúa của Dreadfort!” cận vệ của ông ta hô vang, một cậu bé không lớn hơn Arya bao nhiêu, và cả Harrenhal quỳ xuống.

Vargo Hoat tiến lên phía trước. “Thưa lãnh chúa, Harrenhal giờ là của ngài rồi.”

Vị lãnh chúa trả lời, nhưng âm thanh quá nhỏ nên Arya không nghe được. Robett Glover và Ser Aenys Frey, vừa mới được tắm và mặc áo chẽn cùng áo choàng mới sạch sẽ, cũng tiến lên để nhập hội với họ. Sau khi nói chuyện một lúc, Ser Aenys dẫn họ tới chỗ Rorge và Cắn Xé. Arya ngạc nhiên khi thấy họ vẫn còn ở đây; vì cô tưởng họ cũng đã biến mất giống như Jaqen. Arya nghe thấy chất giọng khàn khàn của Rorge, nhưng không nghe được những gì hắn nói. Sau đó Shagwell chộp lấy cô, và kéo cô đi dọc khoảnh sân. “Lãnh chúa, lãnh chúa,” hắn vừa kéo cổ tay cô vừa hét, “đây chính là con chồn đã nấu món súp đó!”

“Bỏ ta ra,” Arya giằng tay ra khỏi tay hắn.

Vị lãnh chúa nhìn cô chăm chú. Chỉ có mắt ông ta cử động; chúng rất xám, giống màu của băng giá. “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, nhóc?”

Cô phải nghĩ một lúc mới nhớ ra. “Mười.”

“Mười tuổi, thưa lãnh chúa,” ông ta nhắc nhở cô. “Ngươi có thích động vật không?”

“Một số loài, thưa lãnh chúa.”

Một nụ cười thoảng qua trên môi ông ta. “Nhưng có vẻ không phải là sư tử. Cũng không phải nhân sư.”

Cô không biết phải trả lời như thế nào, nên không nói gì cả.

“Họ nói với ta tên ngươi là Chồn. Tên đó không đúng. Tên mẹ ngươi đặt cho ngươi là gì?”

Cô cắn môi, cố nghĩ ra một cái tên khác. Lommy gọi cô là Đầu Bướu, Sansa từng gọi cô là Mặt Ngựa, còn người của cha cô từng gọi đùa cô là Arya Thấp Hèn, nhưng cô nghĩ những cái tên đó đều không phải loại tên ông ta muốn.

“Nymeria,” cô nói. “Bà ấy chỉ gọi tắt là Nan.”

“Ngươi sẽ phải gọi ta là lãnh chúa khi nói chuyện với ta, Nan,” vị lãnh chúa ôn tồn nói. “Ngươi quá trẻ để gia nhập hội Chiến Binh Dũng Cảm, ta nghĩ vậy, và giới tính cũng không phù hợp nữa. Ngươi có sợ đỉa không, cô bé?”

“Chúng chỉ là những con đỉa thôi, thưa lãnh chúa.”

“Có vẻ cận vệ của ta sẽ phải học từ ngươi đấy. Cho đỉa hút máu thường xuyên là bí mật để có cuộc sống khỏe mạnh. Một người cần phải thanh lọc máu xấu ra khỏi cơ thế. Ta nghĩ ngươi sẽ làm được. Khi ta còn ở Harrenhal, Nan, ngươi sẽ là người mang đồ ăn cho ta, phục vụ ta tại bàn ăn và trong phòng riêng.”

Lần này cô đã biết kiềm chế câu thích làm việc ở chuồng ngựa hơn. “Vâng, thưa lãnh chúa của ngài. À không... lãnh chúa của tôi.”

Vị lãnh chúa vẫy một tay. “Hãy cho cô bé ăn mặc tử tế,” ông ta không nói cụ thể với ai, “và hãy dạy nó cách rót rượu mà không làm đổ ra ngoài.” Ông ta quay đi, giơ một tay và nói, “Lãnh chúa Hoat, hãy treo những lá cờ này lên cổng thành.”

Bốn người trong hội Chiến Binh Dũng Cảm trèo lên tường thành để dỡ lá cờ hình sư tử của Nhà Lannister và con nhân sư đen của Ser Amory xuống. Thay vào đó, chúng treo hình người của Nhà Dreadfort và con sói của Nhà Stark lên. Và tối hôm đó, một cô bé phục vụ tên Nan rót rượu cho Roose Bolton và Vargo Hoat khi họ đứng trong hành lang, quan sát hội Chiến Binh Dũng Cảm diễu Ser Amory Lorch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ qua sân giữa. Ser Amory cầu xin, khóc lóc và bám chặt chân những người áp giải, cho đến khi Rorge phải tới lôi hắn ra, và Shagwell đá hắn xuống hố gấu.

Toàn thân con gấu là một màu đen, Arya nghĩ. Giống như Yoren vậy. Cô rót đầy rượu vào cốc Roose Bolton và không để văng ra ngoài một giọt.