Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảy Phụ Quốc

Chương 16: Bran

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có âm thanh leng keng yếu ớt, tiếng sột soạt của kim loại cào lên đá. Cậu rời mắt khỏi bộ vuốt của mình, ngẩng đầu lên nghe ngóng và ngửi mùi của bóng tối.

Cơn mưa đêm đã đánh thức hàng trăm thứ mùi đang ngủ quên và khiến chúng bốc lên nồng nặc. Cỏ và đám gai, quả mâm xôi rơi vỡ trên nền đất, bùn, giun, lá mục, một con chuột lủi trong bụi cây. Cậu ngửi thấy mùi bộ lông đen bù xù của em trai và vị máu tanh từ con sóc mà cậu vừa cắn chết. Những con sóc khác đang chuyền cành phía trên, cậu ngửi được mùi bộ lông ẩm ướt và nỗi sợ hãi của chúng, những chiếc móng bé xíu cào vào vỏ cây. Âm thanh trước đó nghe gần giống như vậy.

Cậu lại nghe thấy chúng, leng keng và sột soạt. Cậu đứng lên, tai và đuôi vểnh ngược. Cậu tru một tiếng dài, sâu và ớn lạnh, tiếng tru đánh thức những người đang ngủ, nhưng bức tường đá của con người vẫn tối tăm và sừng sững. Một đêm ẩm ướt và tĩnh lặng, màn đêm khiến con người trốn hết vào hang. Mưa đã ngớt, nhưng con người vẫn tụ tập bên ngọn lửa trong những hang đá để tránh không khí ẩm.

Em trai cậu vọt qua những bụi cây, di chuyển nhẹ nhàng như một người anh em trước đây mà cậu chỉ còn nhớ mập mờ, người anh em màu trắng với đôi mắt đỏ như máu. Đôi mắt này của em cậu là một màu đen thăm thẳm, nhưng lông trên cổ cậu ta dựng đứng lên. Cậu cũng nghe thấy cả những âm thanh báo hiệu nguy hiểm.

Lần này, sau tiếng leng keng và sột soạt là tiếng bước chân nhè nhẹ lướt nhanh trên đá. Cơn gió mang tới mùi người thoang thoảng - một mùi cậu không quen. Mùi của một kẻ lạ mặt. Của hiểm nguy, và chết chóc.

Cậu chạy đến phía có tiếng kêu, em cậu đuổi theo sau. Những chiếc hang đá hiện ra trước mặt họ, mặt tường trơn trượt và ẩm ướt. Cậu nhe nanh, nhưng bức tường đá không thèm để ý. Một cánh cổng hiện ra phía trước, một con rắn bằng sắt màu đen cuộn tròn quanh cột trụ và các chấn song. Khi cậu lao vào đó, cánh cổng rung lên và con rắn lạch cạch trườn đi rồi đứng lại. Qua những chấn song, cậu có thể nhìn xuống cửa hang hẹp chạy dọc theo bức tường dẫn xuống khoảng sân trải sỏi phía xa, nhưng không có cách nào để đi qua đó. Cậu có thể cố thò mõm qua những thanh sắt, nhưng tất cả chỉ có thế. Rất nhiều lần em cậu đã định cắn gãy những dẻ xương đen xì trên chiếc cổng đó, nhưng chúng chẳng hề suy chuyển. Họ phải đào phía dưới, nhưng ở đó lại có những viên đá lớn và phẳng, chôn dưới lấp lửng đất cùng với lá mục.

Gầm gừ, cậu đi đi lại lại trước cánh cổng rồi lao mình vào đó thêm một lần nữa. Cánh cổng khẽ rung lên và đẩy cậu bật trở lại. Bị khóa rồi, một giọng nói thầm thì. Bị xích rồi. Những con đường khác đều đã bị khóa. Phía trên bức tường đá của con người có những cánh cửa để mở thì cánh rừng lại quá dày. Chẳng có lối nào có thể ra được.

“Có đấy,” giọng nói lại thì thầm, và dường như cậu cảm nhận được bóng của một cây lá kim lớn mọc lên từ nền đất đen và cao gấp mười lần chiều cao một con người. Nhưng khi cậu ngước nhìn lên, cái bóng lại không ở đó. Phía bên kia của rừng thiêng, phía cây tùng, nhanh lên, nhanh lên...

Một tiếng kêu ngàn ngạt xuyên qua màn đêm ảm đạm, rồi tắc nghẹn.

Ngay lập tức, cậu phi như bay về phía những cái cây, đám lá ướt dưới chân kêu sột soạt, cành cây quất vào người khi cậu lao qua. Cậu nghe thấy em trai mình chạy rất gần đằng sau. Họ lao xuống dưới cây đước và chạy quanh hồ nước lạnh, xuyên qua những bụi cây mâm xôi, bên dưới những tán sồi, tần bì và những bụi táo gai, tới tít phía bên kia của khu rừng... và đây rồi, cái bóng lờ mờ mà cậu không nhìn thấy, một cây gỗ nghiêng nghiêng vươn cao đến tận nóc nhà. Cây tùng, cậu nghĩ.

Đột nhiên lúc đó cậu nhớ ra cách trèo cây. Những chiếc lá kim rậm rạp cào lên mặt và rơi vào gáy cậu, nhựa nhớp nháp dính trên những ngón tay - nó có mùi nhựa thông. Việc leo trèo này thật dễ dàng với một cậu bé, thân cây nghiêng ngả, vặn vẹo, những cành cây lại gần nhau đến mức dường như chúng tạo thành một cái thang. Ngọn cây dẫn thẳng lên chóp mái.

Cậu gầm gừ đánh hơi quanh gốc cây, nhấc một chân lên và đánh dấu nó bằng nướ© ŧıểυ. Một cành cây thấp quệt vào mặt cậu, cậu đớp nó, kéo và vặn cho đến khi cành cây gãy ra và rách toạc. Miệng cậu đầy những chiếc lá gai và vị đắng của nhựa. Cậu lắc đầu gầm gừ.

Em trai cậu đang ngồi xổm và cất tiếng tru ai oán làm sao. Vậy là không có cách nào cả. Họ không phải là sóc, cũng không phải là thú cưng của con người nên không thể vắt vẻo trên những cành cây, bám mình trên đó bằng những bàn chân hồng mềm mại và vụng về. Họ sinh ra để chạy, để đi săn, và để rình mồi.

Rạng sáng, phía bên kia bức tường đá vây hãm họ, lũ chó thức giấc và bắt đầu sủa. Một con, hai con, và rồi tất cả đều cất tiếng tạo thành chuỗi âm thanh huyên náo. Bọn chúng cũng ngửi thấy cả mùi của kẻ thù và sự sợ hãi.

Một cơn thịnh nộ khủng khϊếp bao trùm lấy cậu, cồn cào như cơn đói. Cậu lùi xa khỏi bức tường bên dưới những cái cây, bóng của cành lá tạo thành những vệt lốm đốm trên bộ lông màu xám... rồi cậu quay đầu lao trở lại thật nhanh. Chân cậu đá tung đám lá thông gai ướt rụng, trong chốc lát cậu thấy mình giống một thợ săn, với một con hươu sừng đang chạy trốn ở phía trước, cậu có thể nhìn thấy nó, ngửi thấy nó, và cậu tăng tốc đuổi theo. Mùi sợ hãi khiến tim cậu đập thình thịch và nước dãi rỏ ra, rồi cậu nhảy vọt tới chỗ cái cây đổ và ném mình lên cành cây, những móng vuốt bấu vào vỏ cây làm điểm tựa. Từ đó cậu nhảy lên, hai bước, ba bước, cậu không dừng lại cho đến khi ở giữa những cành cây thấp. Những cành cây làm vướng chân và che mắt cậu, những chiếc lá kim xanh xám cào lên người khi cậu gầm gừ len qua. Phải chậm lại thôi. Có cái gì đó đâm vào chân cậu và cậu phải giật mạnh nó ra. Càng lên cao cành cây dưới chân càng nhỏ, và dốc hơn, gần như thẳng đứng và trơn trượt. Vỏ cây tróc ra khi cậu cố cào móng lên đó. Cậu đã leo lên được một phần ba, rồi nửa đường, rồi hơn chút nữa, nhưng dường như cậu không thể nào lên tới chóp mái... Cậu đưa một chân ra và thấy nó trượt đi trên cành cây cong ẩm ướt, đột nhiên, cậu trượt xuống và lảo đảo. Cậu tru lên trong sợ hãi và tức giận, rơi, rơi, và xoay tròn trong khi mặt đất cứ dâng lên để làm cậu gãy xương.

Sau đó Bran lại trở lại giường trong căn phòng ngủ đơn độc. Nằm cuộn trong đống chăn, cậu thở hổn hển. “Mùa Hè,” cậu kêu lên. “Mùa Hè.” Vai cậu đau nhức như thể cậu vừa mới ngã, nhưng cậu biết đó chẳng là gì so với vết thương của con sói. Jojen nói đúng. Mình là con sói. Bên ngoài cậu có thể nghe thấy tiếng chó sủa văng vẳng. Thủy triền sắp tới. Nó ào qua những bức tường, giống hệt như những gì Jojen nhìn thấy. Bran nắm lấy thanh sắt trên đầu và đu mình lên gọi người tới giúp. Không có ai tới, và một lúc sau cậu nhớ ra rằng sẽ chẳng có ai cả. Trước cửa phòng cậu không còn lính gác vì Ser Rodrik đã đem theo hết những người đủ tuổi chiến đấu, giờ Winterfell chỉ còn là một đồn trú trên danh nghĩa.

Tất cả những người còn lại đã rời đi tám ngày trước, sáu trăm người từ Winterfell và các pháo đài lân cận. Cley Cerwyn đang đem theo ba trăm người nữa để gia nhập cùng với họ, và Maester Luwin đã gửi những con quạ đi trước, tuyển thêm lính mới từ Cảng White, Barrowland và thậm chí là những nơi heo hút trong rừng sói. Torrhen’s Square bị tấn công bởi một tên chỉ huy tàn ác tên là Dagmer Hàm Ếch. Già Nan nói hắn không thể chết, có lần kẻ thù đã bổ đôi đầu hắn bằng một cái rìu, nhưng Dagmer dữ tợn đến nỗi hắn chắp hai nửa vào nhau và giữ như vậy cho đến khi chúng liền lại. Liệu Dagmer có chiến thắng không? Torrhen’s Square cách xa Winterfell nhiều ngày đường, nhưng...

Bran nhấc mình ra khỏi giường, lần theo các thanh sắt cho đến khi cậu tới bên cửa sổ. Những ngón tay hơi run run khi cậu mở những cánh cửa chớp. Sân dưới vắng vẻ, và tất cả các cửa sổ cậu nhìn thấy đều tối đen. Winterfell đang ngủ.

“Hodor!” cậu gọi to hết mức có thể. Hodor sẽ ngủ bên trên những chuồng ngựa, nhưng có lẽ nếu cậu hét đủ to thì Hodor hoặc ai đó sẽ nghe thấy. “Hodor, tới đây nhanh lên! Osha! Meera, Jojen, bất cứ ai!” Bran vòng tay quanh miệng. “HOOOOODOOOOOR!”

Nhưng khi cửa bật mở phía sau cậu, người đàn ông bước vào là một người lạ hoắc. Ông ta mặc một chiếc áo choàng da được may với những đĩa sắt chồng lên nhau, một tay ông ta cầm dao găm và trên lưng là một chiếc rìu.

“Ngươi muốn gì?” Bran sợ hãi hỏi. “Đây là phòng của ta. Ngươi hãy ra khỏi đây.”

Theon Greyjoy theo ông ta bước vào phòng ngủ. “Chúng ta không hại cậu đâu, Bran.”

“Theon?” Bran thấy nhẹ nhõm hẳn. “Robb cử anh đến đây à? Anh ấy có ở đây không?”

“Robb đang ở xa lắm. Anh ấy không giúp cậu được đâu.”

“Giúp tôi?” Bran bối rối. “Đừng làm tôi sợ, Theon.”

“Giờ ta là hoàng tử Theon. Chúng ta đều là hoàng tử, Bran. Ai mà biết trước được cơ chứ? Nhưng tôi đã chiếm được lâu đài của cậu rồi, hoàng tử ạ.”

“Winterfell?” Bran lắc đầu. “Không, không thể nào.”

“Ngươi ra ngoài đi, Werlag.” Người đàn ông cầm dao đi ra. Theon ngồi lên giường. “Ta cho bốn người trèo tường vào với móng sắt và dây thừng, sau đó họ mở một cửa hậu cho tất cả chúng ta vào. Người của ta đang xử lý người của cậu dưới kia. Cậu thấy đấy, Winterfell là của ta.”

Bran không hiểu. “Nhưng ngươi được cha ta bảo hộ cơ mà.”

“Và giờ ta là người bảo hộ của hai anh em cậu. Ngay khi trận chiến kết thúc, người của ta sẽ đem các người về Đại Sảnh. Cậu và ta sẽ nói chuyện với bọn họ. Cậu sẽ kể cho họ nghe cậu đã đầu hàng và dâng Winterfell cho ta như thế nào, và yêu cầu họ phục vụ và tuân lệnh người chủ mới như họ đã làm với người chủ cũ.”

“Không đời nào,” Bran nói. “Chúng ta sẽ chiến đấu và tống cổ ngươi ra khỏi đây. Ta không bao giờ đầu hàng, và ngươi không thể ép ta nói thế được.”

“Đây không phải trò chơi, Bran, vì vậy đừng chơi trò trẻ con với ta, ta sẽ không chấp nhận đâu. Tòa lâu đài là của ta, nhưng những người này vẫn là của cậu. Nếu hoàng tử muốn họ được an toàn thì tốt nhất hãy làm theo lời ta.” Hắn đứng dậy và đi về phía cửa. “Sẽ có người đến mặc đồ cho cậu và đưa cậu đến Đại Sảnh. Hãy nghĩ kỹ về những gì cậu chuẩn bị nói nhé.”

***

Việc chờ đợi khiến Bran cảm thấy yếu đuối hơn bao giờ hết. Cậu ngồi ở chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, nhìn ra những tòa tháp tối om và những bức tường đen như bóng đêm. Có lúc cậu như nghe thấy tiếng hét phía bên kia Vọng Gác, và có thể là tiếng đao kiếm, nhưng cậu không có đôi tai như Mùa Hè để nghe rõ, và cũng chẳng có chiếc mũi thính để đánh hơi. Khi tỉnh dậy, mình vẫn là thằng què, nhưng khi ngủ mình là Mùa Hè, mình có thể chạy nhảy, chiến đấu, lắng nghe và đánh hơi.

Cậu đã hy vọng rằng Hodor sẽ tới, hoặc một cô hầu gái, nhưng khi cửa mở ra, đó là Maester Luwin với ngọn nến trên tay.

“Bran,” ông nói, “con... đã biết chuyện gì xảy ra chưa? Có người nói với con chưa?” Phía trên mắt trái của ông bị thương và máu chảy xuống một bên khuôn mặt.

“Theon đến. Hắn nói giờ Winterfell là của hắn.”

Vị học sĩ đặt cây nến xuống và lau máu trên mặt. “Bọn chúng bơi qua hào, trèo tường với móc và dây thừng. Một lũ ướt như chuột tiến vào với đao kiếm trong tay.” Ông ngồi lên chiếc ghế bên cửa chính, và máu lại chảy ra. “Alebelly lúc đó canh cổng, chúng đã đánh anh ta bất ngờ ở tháp canh và gϊếŧ chết anh ta. Hayhead cũng bị thương. Ta kịp thả hai con quạ bay đi trước khi chúng xông vào. Con quạ tới Cảng White bay thoát, nhưng chúng bắn hạ con thứ hai bằng cung tên. Vị học sĩ nhìn chăm chăm vào chiếc thảm. “Ser Rodrik đem đi quá nhiều người, nhưng ta cũng đáng trách chẳng kém gì ông ta. Ta chưa bao giờ tính đến chuyện này, chưa bao giờ...”

Jojen đã nhìn thấy trước điều đó, Bran nghĩ. “Thầy giúp con mặc đồ đi.”

“Được.” Trong chiếc rương viền sắt nặng nề ở cuối giường, vị học sĩ tìm thấy bộ quần áo nhỏ, quần ống túm và áo chùng của Bran. “Con là người Nhà Stark của Winterfell, và là người thừa kế của Robb. Con phải mặc cho ra dáng hoàng tử.” Với sự giúp đỡ của vị học sĩ, cậu mặc lên người bộ đồ của một lãnh chúa.

“Theon muốn con dâng tòa lâu đài cho hắn,” Bran nói khi vị học sĩ đang buộc áo choàng bằng chiếc móc bạc hình đầu sói mà cậu yêu thích.

“Chẳng có gì xấu hổ với chuyện đó cả. Một lãnh chúa cần phải bảo vệ người dân của mình. Những nơi khắc nghiệt tạo ra những con người khắc nghiệt, Bran, con hãy nhớ điều đó khi đối phó với cư dân Quần Đảo Iron. Cha con đã làm hết sức để giúp Theon trở nên hòa nhã hơn, nhưng ta sợ rằng như thế vẫn quá ít và quá muộn.”

***

Người đến đón họ là một gã đàn ông béo lùn, dáng người mập mạp với bộ râu đen như than che đến nửa ngực. Hắn ta nhấc cậu lên một cách dễ dàng, dù trông hắn chẳng vui vẻ gì với nhiệm vụ đó. Phòng ngủ của Rickon cách đó nửa nhịp cầu thang. Cậu bé bốn tuổi cáu kỉnh vì bị đánh thức. “Con muốn mẹ,” cậu bé nói. “Con muốn mẹ cơ. Và Lông Xù nữa.”

“Mẹ con đang ở xa lắm, hoàng tử ạ.” Maester Luwin kéo chiếc áo ngủ qua đầu cậu bé. “Nhưng có ta ở đây, và cả Bran nữa.” Ông nắm lấy tay Rickon và dắt cậu bé ra ngoài.

Bên dưới, họ nhìn thấy Meera và Jojen bị giải ra khỏi phòng bởi một gã hói đầu, với cây thương cao hơn người hắn tới một mét. Khi Jojen nhìn Bran, đôi mắt xanh của cậu ta đầy đau buồn và thất vọng. Những gã người Đảo Iron khác giải anh em nhà Frey. “Anh mày đã để mất vương quốc rồi,” Walder Bé nói với Bran. “Giờ mày không phải là hoàng tử nữa, chỉ là một con tin thôi.”

“Ngươi cũng vậy,” Jojen nói, “cả ta, tất cả chúng ta.”

“Không ai nói chuyện với ngươi, đồ ăn thịt ếch.”

Một gã cầm đuốc tới đứng trước họ, nhưng cơn mưa lại bắt đầu và nhanh chóng dập tắt nó. Khi đi nhanh qua sân, họ nghe thấy tiếng những con sói tuyết tru lên trong rừng thiêng. Hy vọng Mùa Hè không bị đau khi ngã từ trên cây xuống.

Theon Greyjoy đang ngồi trên chiếc ghế cao của Nhà Stark. Hắn đã cởϊ áσ khoác ra. Bên ngoài áo giáp lưới, Theon mặc một chiếc áo vét đen có trang trí hình con thủy quái màu vàng của gia tộc hắn. Hai tay hắn đặt lên tay ghế bằng đá chạm trổ hình đầu sói. “Theon đang ngồi trên ghế của anh Robb,” Rickon nói.

“Im lặng, Rickon.” Bran cảm nhận được những mối đe dọa xung quanh, nhưng em trai cậu còn quá nhỏ. Một vài cây đuốc đã được thắp lên và lửa đang cháy trong lò sưởi, nhưng căn phòng vẫn gần như chìm trong bóng tối. Chẳng có chỗ nào để ngồi khi những chiếc ghế dài đã được xếp đống ở chân tường, vì vậy dân chúng trong thành túm tụm thành một nhóm nhỏ, và chẳng ai dám lên tiếng. Cậu nhìn thấy Già Nan, cái miệng móm mém của bà mấp máy. Hayhead được hai lính canh đưa vào, một dải băng dính máu cuốn quanh khuôn ngực trần của anh ta. Poxy Tym khóc lóc thảm thiết, và Beth Cassel thì gào lên vì sợ hãi.

“Chúng ta có ai ở đây nhỉ?” Theon hỏi những đứa trẻ Nhà Reed và Nhà Frey.

“Hai cậu bé này được phu nhân Catelyn bảo hộ, cả hai người đều tên là Walder Frey,” Maester Luwin giải thích. “Còn đây là Jojen Reed và chị gái Meera, con trai và con gái Howland Reed của vùng Greywater, họ đến để tuyên thệ lại lời thề trung thành với Winterfell.”

“Một số người có thể gọi đó là không phải lúc,” Theon nói, “nhưng với ta thì ngược lại. Các ngươi đều đã ở đây.” Hắn rời chiếc ghế cao. “Đem hoàng tử lại đây, Lorren.” Gã râu đen đẩy Bran xuống nền đá như thể cậu là một bao lúa mạch.

Người vẫn tiếp tục được áp tải vào Đại Sảnh bằng cán giáo và tiếng la hét. Gage và Osha bị giải từ bếp lên, trên người còn lốm đốm bột mì vì đang chuẩn bị bữa sáng. Mikken chửi rủa khi bị chúng lôi kéo. Farlen tập tễnh đi vào, cố gắng dìu Palla. Váy của cô ta đã bị xé đôi; cô ta giữ nó bằng một tay và bước như thể mỗi bước đi là một cực hình. Tu sĩ Chayle định chạy tới giúp nhưng bị một tên người đảo Iron xô ngã xuống sàn.

Người cuối cùng đi qua cửa là tên tù binh Hôi Thối, hắn chưa tới nơi nhưng mùi thối đã tỏa khắp phòng. Bran quặn ruột vì mùi của hắn. “Chúng tôi tìm thấy tên này bị khóa trong một nhà ngục,” người giải hắn vào nói. Đó là một gã thanh niên không có râu với mái tóc màu gừng và y phục ướt đẫm nước. Chắc chắn hắn là một trong những tên bơi qua hào. “Hắn nói mọi người gọi hắn là Hôi Thối.”

“Thảo nào,” Theon mỉm cười. “Ngươi lúc nào cũng bốc mùi như vậy, hay ngươi vừa làʍ t̠ìиɦ với một con lợn xong?”

“Chưa được làʍ t̠ìиɦ với ai kể từ khi tôi bị chúng bắt, thưa lãnh chúa. Tên thật của tôi là Heke. Tôi phục vụ cho gã Con Hoang của Dreadfort cho đến khi Nhà Stark tặng hắn một mũi tên vào lưng làm quà cưới.”

Theon có vẻ hứng thú. “Hắn lấy ai vậy?”

“Góa phụ của ngài Hornwood, thưa lãnh chúa.”

“Bà già đó sao? Hắn mù rồi chắc? Cặρ √υ" bà ta như những túi đựng rượu rỗng tuếch và khô héo.”

“Hắn cưới không phải vì cặρ √υ" của bà ta, thưa lãnh chúa.”

Những tên đến từ Quần Đảo Iron đóng sầm cánh cửa lớn ở cuối căn sảnh. Từ trên ghế cao, Bran có thể đếm chúng có khoảng hai mươi người. Có thể hắn đã để một số tên ở ngoài để canh cổng và vũ khí. Ngay cả như vậy chúng cũng không thể đông hơn ba mươi người được.

Theon đưa tay lên ra hiệu im lặng. “Tất cả các ngươi đều biết ta...”

“Đúng, tất nhiên là ta biết đống cứt thối nhà ngươi!” Mikken nói to, trước khi gã hói thúc cán giáo vào bụng ông ta, rồi dùng chuôi giáo đập ngang mặt Mikken. Người thợ rèn khuỵu xuống và nhổ ra một cái răng.

“Im lặng, Mikken.” Bran cố tỏ ra nghiêm khắc như một lãnh chúa, theo cách mà Robb vẫn làm khi anh ra lệnh, nhưng giọng của cậu lại phản bội cậu khi những lời nói ra nghe the thé và run rẩy.

“Nghe thấy lãnh chúa nhỏ của ngươi nói chưa, Mikken,” Theon lên tiếng. “Thằng nhóc thông minh hơn ngươi đấy.”

Một lãnh chúa tốt cần phải bảo vệ người dân của mình, cậu tự nhủ. “Ta đã dâng Winterfell cho Theon.”

“Nói to lên, Bran. Và phải gọi ta là hoàng tử.”

Cậu lên giọng. “Ta đã dâng Winterfell cho hoàng tử Theon. Tất cả mọi người sẽ phải nghe theo lệnh anh ta.”

“Còn lâu!” Mikken gầm lên.

Theon phớt lờ. “Cha ta đã đội chiếc vương miện cổ của đá và muối, và tự phong là Vua của Quần Đảo Iron. Ông ấy sẽ đánh chiếm phương bắc nữa. Các ngươi đều là thần dân của ông ấy.”

“Chó chết.” Mikken lau máu trên miệng. “Ta phục vụ Nhà Stark chứ không phải con mực đen phản bội nhà... aah.” Cán giáo lại giáng xuống khiến anh ta đập mặt xuống sàn.

“Các thợ rèn có đôi tay khỏe mạnh nhưng cái đầu lại yếu ớt quá nhỉ,” Theon nhận xét. “Nhưng nếu tất cả các ngươi phục vụ ta trung thành như đã phục vụ Ned Stark, thì các ngươi sẽ thấy ta là một lãnh chúa cao thượng và tốt bụng.”

Tay và đầu gối Mikken chảy máu. Xin đừng, Bran ước ông ấy đừng vậy, nhưng người thợ rèn vẫn hét lên, “Nếu các ngươi nghĩ có thể chiếm được phương bắc với nhúm người tội nghiệp...” Tên hói đâm mũi giáo vào cổ Mikken. Lưỡi thép đâm xuyên qua cổ họng Mikken và một dòng máu phun ra. Một phụ nữ hét lên, và Meera vòng tay ôm lấy Rickon. Hóa ra ông ấy chết đuối trong vũng máu, Bran lặng người nghĩ. Máu của chính ông ấy.

“Ai còn muốn nói điều gì không?” Theon Greyjoy hỏi.

“Hodor hodor hodor hodor,” Hodor mở to mắt kêu lên.

“Ai đó làm ơn bịt miệng tên ngớ ngẩn đó lại.”

Hai người Iron bắt đầu đánh Hodor bằng cán giáo. Chàng trai chăn ngựa quỳ xuống sàn và cố dùng tay che người.

“Ta sẽ là một lãnh chúa tốt giống như Eddard Stark đã đối xử với các ngươi.” Theon lên giọng để át tiếng gỗ vụt vào da thịt. “Nhưng cứ thử phản bội ta mà xem, các ngươi sẽ ước mình đừng bao giờ dại dột. Và đừng nghĩ những gì các ngươi thấy ở đây là toàn bộ sức mạnh của ta. Torrhen’s Square và Deepwood Motte sẽ sớm rơi vào tay chúng ta, chú ta đang từ Saltspear tiến đánh Moat Cailin. Nếu Robb Stark chiến thắng trước Nhà Lannister, anh ta vẫn được làm Vua của vùng Trident, nhưng Nhà Greyjoy từ giờ sẽ thống trị phương bắc.”

“Các lãnh chúa của Nhà Stark sẽ chống lại ngài,” gã Hôi Thối kêu lên. “Con lợn béo ở Cảng White là một, cả nhà Umber và Karstark nữa. Ngài sẽ cần thêm người. Hãy thả tôi ra và tôi là của ngài.”

Theon nhìn hắn một hồi. “Ngươi thông minh hơn vẻ ngoài hôi hám đó đấy, nhưng ta không thể chịu được cái mùi đó.”

“À,” Hôi Thối nói, “tôi có thể tắm nếu được thả ra.”

“Khôn ngoan đấy.” Theon mỉm cười. “Quỳ xuống.”

Một tên người Iron đưa cho Reek một thanh kiếm, hắn đặt nó dưới chân Theon và thề trung thành với Nhà Greyjoy và vua Balon. Bran không muốn nhìn cảnh đó. Giấc mơ xanh đang trở thành hiện thực.

“Lãnh chúa Greyjoy!” Osha bước qua xác Mikken. “Tôi cũng bị bắt tới đây làm tù binh. Ngài cũng ở đó trong ngày tôi bị bắt.”

Vậy mà ta tưởng cô là bạn, Bran đau lòng nghĩ.

“Ta cần những chiến binh,” Theon tuyên bố, “chứ không cần hầu bếp.”

“Đó là vì Robb Stark cho tôi làm bếp. Trong suốt một năm, tôi phải rửa nồi, cạo mỡ, và làm ấm ổ rơm cho tên này.” Cô ta liếc nhìn Gage. “Tôi đã chán ngấy việc đó rồi. Hãy cho tôi được cầm giáo một lần nữa.”

“Ta có một cây giáo cho ngươi ở ngay đây,” gã hói vừa gϊếŧ Mikken lên tiếng. Hắn sờ vào đũng quần và nhe răng cười.

Osha quỳ xuống giữa hai chân hắn. “Ngươi cứ giữ lại thứ hồng hồng mềm mềm đó đi.” Cô ta giật lấy cây giáo của hắn và dùng chuôi giáo thúc hắn ngã xuống sàn. “Ta lấy cây giáo bằng gỗ và sắt này cơ.” Gã hói quằn quại trên nền nhà trong khi những tên cướp khác phá lên cười.

Theon cũng cười với những tên khác. “Được,” hắn nói. “Hãy giữ lấy cây giáo đó; Stygg sẽ tìm một cái khác. Giờ hãy quỳ gối và thề đi.”

Khi không còn ai đứng ra xin được phục vụ hắn nữa, họ được phép giải tán cùng lời đe dọa phải chăm chỉ làm việc và không được gây rối. Hodor được giao trách nhiệm đưa Bran về giường. Khuôn mặt anh trở nên xấu xí vì bị đánh, chiếc mũi sưng lên và một mắt híp lại. “Hodor,” anh ta lẩm bẩm với đôi môi nứt nẻ khi nhấc Bran lên bằng đôi tay khỏe mạnh và dính đầy máu, rồi đưa cậu khỏi Đại Sảnh, lao ra ngoài trời mưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »