“Thái hậu định đưa hoàng tử Tommen ra khỏi thành phố.” Họ cùng quỳ trong thánh đường tối lờ mờ và kín như bưng, xung quanh là bóng tối và những ngọn nến lập lòe, nhưng dù vậy, Lancel vẫn hạ giọng hết mức có thể. “Lãnh chúa Gyles sẽ đưa hoàng tử tới Rosby, và giấu hoàng tử ở đó dưới lốt một cậu bé phục vụ. Họ định nhuộm đen tóc cậu bé và nói với mọi người rằng đó là con của một hiệp sĩ tự do.”
“Chị ta sợ dân chúng? Hay là sợ ta?”
“Cả hai,” Lancel nói.
“À.” Tyrion chẳng biết tí gì về kế hoạch này. Hay là những con chim nhỏ của Varys lần đầu tiên thất bại? Ngay cả những con nhện cũng có lúc sơ suất, anh nghĩ... hay tên thái giám đang chơi một trò tinh vi và thâm hiểm hơn những gì anh biết? “Cảm ơn hiệp sĩ.”
“Ngài sẽ cho tôi ân huệ như tôi yêu cầu chứ?”
“Có thể.”
Lancel muốn được chỉ huy trong trận tiếp theo. Một cách tuyệt vời để chết trước khi mọc đủ râu, nhưng những hiệp sĩ trẻ lại luôn tưởng mình là bất khả chiến bại.
Tyrion nán lại sau khi người em họ đã rời đi. Trước bàn thờ Thần Chiến Binh, anh dùng một cây nến để thắp sáng một cây khác. Xin hãy bảo vệ thằng em họ ta, vị thần chết tiệt, thằng nhóc cũng là chiến binh đấy. Anh châm một cây nến nữa trước Kẻ Lạ Mặt để cầu nguyện cho chính mình.
Đêm đó, khi Tháp Đỏ chìm trong bóng tối, Bronn tới và thấy anh đang niêm phong một lá thư. “Đem cái này tới cho Ser Jacelyn Bywater.” Người lùn nhỏ một giọt sáp bằng vàng nóng lên tấm giấy da.
“Trong này nói gì?” Bronn không biết chữ, nên thường hỏi những câu xấc xược.
“Rằng hắn hãy đưa năm mươi tay kiếm giỏi nhất đi trinh thám đường Hoa Hồng.” Tyrion chụp con dấu lên trên giọt sáp.
“Có vẻ Stannis sẽ hành quân trên vương lộ chứ.”
“Ồ, ta biết. Bảo Bywater đừng quan tâm gì đến nội dung trong bức thư, chỉ cần đưa người về phía bắc. Nhiệm vụ của hắn là đặt một cái bẫy trên đường Rosby. Lãnh chúa Gyles sẽ lên đường trở về lâu đài trong một hai ngày tới với một tá kỵ binh hạng nặng, một số người phục vụ, và cháu trai ta. Hoàng tử Tommen có thể sẽ mặc trang phục của một người phục vụ.”
“Ngài muốn bắt cậu bé lại, đúng không?”
“Không, ta muốn đưa nó vào trong lâu đài.” Cho thằng bé tránh khỏi thành phố là một ý tưởng hay của chị gái anh, Tyrion nghĩ vậy. Ở Rosby, Tommen sẽ tránh xa được đám dân chúng, và việc cho thằng bé rời xa anh trai sẽ gây khó khăn cho Stannis; ngay cả khi Stannis chiếm được Vương Đô và gϊếŧ chết Joffrey thì hắn vẫn phải đối đầu với một người Nhà Lannister nữa. “Lãnh chúa Gyles đã quá ốm yếu để có thể bỏ chạy, và quá nhút nhát để có thể chiến đấu. Hắn sẽ lệnh cho người cai quản lâu đài mở cổng. Một khi đã vào được trong thành, Bywater sẽ trục xuất binh lính ở đó và bảo vệ Tommen an toàn. Hỏi hắn xem có thích làm Lãnh chúa Bywater không nhé.”
“Lãnh chúa Bronn nghe hay hơn chứ. Tôi cũng có thể trông chừng cậu bé giúp ngài tốt không kém. Tôi sẽ đung đưa nó trên đùi và hát ru cho nó nghe nếu được làm lãnh chúa.”
“Ta cần ngươi ở đây,” Tyrion nói. Và ta cũng không tin tưởng giao cháu trai cho ngươi. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Joffrey, thì trọng trách kế vị Ngai Sắt của Nhà Lannister sẽ dồn lên đôi vai nhỏ bé của Tommen. Đội quân áo choàng vàng của Ser Jacelyn sẽ bảo vệ thằng bé; trong khi đám lính đánh thuê của Bronn nhiều khả năng sẽ bán nó cho kẻ địch.
“Vị lãnh chúa mới phải làm gì với ngài lãnh chúa cũ đây?”
“Làm gì cũng được, nhưng hãy nhớ cho ông ta ăn đầy đủ. Ta không muốn ông ta chết.” Tyrion tiến ra xa chiếc bàn. “Chị ta sẽ cử một người trong đội Ngự Lâm Quân đi cùng hoàng tử.”
Bronn không hề tỏ ra lo lắng. “Chó Săn là con chó của Joffrey, hắn sẽ không chịu đi đâu. Đội quân áo choàng vàng của Tay Sắt cũng đủ để đối phó với những kẻ khác một cách dễ dàng rồi.”
“Nếu phải chém gϊếŧ thì nói với Ser Jacelyn rằng ta không muốn chuyện đó diễn ra trước mặt Tommen.” Tyrion mặc một chiếc áo choàng nặng nề bằng len màu nâu. “Cháu trai ta có trái tim nhân hậu lắm.”
“Ngài có chắc nó là người Nhà Lannister không?”
“Ta chẳng chắc chắn vào điều gì cả, trừ mùa đông và những trận đánh,” anh nói. “Đi nào, ta sẽ đi nửa đường cùng với ngươi.”
“Tới chỗ Chataya?”
“Ngươi biết ta quá rõ rồi còn gì.”
***
Họ đi qua một cổng hậu ở Tường Thành phía bắc. Tyrion thúc ngựa và đi xuôi con đường mòn Shadowblack. Vài chiếc bóng lén lút lao vào bóng tối trong những ngõ nhỏ khi nghe thấy tiếng vó ngựa nện trên nền sỏi, nhưng không ai dám lại gần họ. Hội đồng đã mở rộng luật giới nghiêm: hình phạt là cái chết cho kẻ nào còn ở trên đường sau khi hồi chuông báo trời tối vang lên. Phương pháp này đã mang lại một chút hòa bình ở Vương Đô, và số xác chết trong các con ngõ mỗi sáng sớm cũng giảm còn một phần tư. Tuy nhiên Varys nói mọi người nguyền rủa anh vì điều đó. Đáng lẽ dân chúng nên cảm ơn ta vì họ vẫn còn được thở để mà nguyền rủa. Hai người lính áo choàng vàng đυ.ng mặt họ trên đường khi họ đang đi trên phố Coppersmith, nhưng khi nhận ra quân sư, chúng xin thứ lỗi và để họ tiếp tục đi. Bronn đi về hướng nam đến Cổng Bùn và họ chia tay nhau.
Tyrion tới chỗ Chataya, nhưng bỗng nhiên anh thấy nóng ruột. Anh quay lại nhìn đường phố phía sau. Không có dấu hiệu bị theo dõi. Mọi cửa sổ đều tối tăm hoặc đã được đóng chặt. Anh chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng gió hun hút trong những con ngõ nhỏ. Nếu Cersei cho gã nào đó theo bắt ta đêm nay thì chắc hắn phải được ngụy trang thành một con chuột. “Chết tiệt,” anh lẩm bẩm. Anh đã chán ngấy vì phải suốt ngày cẩn trọng rồi. Cho ngựa quay đầu, anh thúc ngựa phi nước đại. Nếu có ai theo dõi ta, hãy để xem chúng cưỡi ngựa giỏi đến mức nào. Anh phi như bay trên những con đường ngập ánh trăng, tiếng vó ngựa lộc cộc trên nền sỏi, lao vào những ngõ hẹp như tên bắn và phi lên những con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Anh đang lao đến với tình yêu.
Khi đến cổng ngôi nhà, anh nghe thấy tiếng nhạc du dương nhè nhẹ phát ra từ bên trong bức tường đá nhọn. Một người Ibben dẫn anh vào trong. Tyrion đưa ngựa cho hắn và hỏi. “Ai vậy?” Những ô kính hình kim cương trên các cửa sổ của hành lang sáng rực với ánh sáng màu vàng, và anh có thể nghe thấy tiếng hát của một người đàn ông.
Gã người Ibben nhún vai. “Một ca sĩ béo phệ.”
Âm thanh to dần khi anh đi từ chuồng ngựa vào nhà. Tyrion chưa bao giờ thích ca sĩ, và anh ghét tên này hơn cả. Khi anh đẩy mở cánh cửa, gã đàn ông dừng lại. “Quân sư.” Hắn quỳ xuống, mái đầu hói trắng và bụng bự như một thùng bia. Hắn lẩm bẩm, “Vinh dự, vinh dự.”
“Lãnh chúa của em.” Shae mỉm cười khi nhìn thấy anh. Anh thích nụ cười đó, và cái cách nó nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt đẹp đẽ của nàng mà không cần suy tính. Nàng mặc đồ lụa màu tía, thắt lưng bằng một chiếc khăn vải bạc. Màu sắc làm tôn lên mái tóc đen và làn da trắng của nàng.
“Cưng của ta,” anh gọi. “Còn đây là ai vậy?”
Người ca sĩ ngước mắt nhìn lên. “Tôi là Symon Lưỡi Bạc, thưa lãnh chúa. Một nhạc công, một ca sĩ, một người kể chuyện...”
“Và một tên đại ngốc,” Tyrion kết thúc. “Ngươi gọi ta là gì, khi ta bước vào?”
“Gọi? Tôi chỉ...” Chiếc lưỡi bạc của Symon dường như nặng trĩu như lưỡi chì. “Quân sư, tôi nói, thật vinh dự...”
“Một người khôn ngoan hơn sẽ giả vờ không nhận ra ta. Ta sẽ không bị lừa, nhưng lẽ ra ngươi nên thử. Giờ ta phải làm gì với ngươi đây? Ngươi biết về Shae ngọt ngào của ta, ngươi biết cô ấy ở đâu, và ngươi biết ta tới đây nửa đêm một mình.”
“Tôi thề sẽ không nói cho ai biết...”
“Vậy hãy giao kèo điều đó. Chúc ngươi ngủ ngon.”
Nói rồi Tyrion đưa Shae lên gác.
“Ca sĩ của em chắc sẽ chẳng bao giờ hát được nữa.” Shae nói đùa. “Ngài vừa làm ông ta sợ mất cả giọng rồi.”
“Một chút sợ hãi sẽ giúp hắn lên được những nốt cao.”
Nàng đóng cửa phòng ngủ. “Ngài sẽ không làm gì hắn chứ?” Nàng đốt một cây nến thơm và quỳ xuống cởi giày cho anh. “Những bài hát của hắn khiến em vui những đêm chờ đợi mà ngài không đến.”
“Ước gì đêm nào ta cũng có thể đến,” Tyrion nói khi nàng xoa lên hai chân anh. “Hắn hát thế nào?”
“Không hay cũng chẳng dở.”
Tyrion cởϊ áσ cô gái và vùi mặt vào ngực nàng. Với anh, lúc nào nàng cũng có mùi sạch sẽ, ngay cả trong một thành phố trụy lạc và bốc mùi như thế này. “Hãy giữ hắn lại nếu nàng thích, nhưng phải kiểm soát hắn. Ta không muốn hắn lang thang vào thành phố và kể chuyện này trong các hàng ăn.”
“Hắn sẽ không...” nàng nói.
Tyrion ghé miệng mình vào miệng Shae. Anh đã nói đủ nhiều rồi; anh cần sự đơn giản ngọt ngào của những khoái lạc mà anh tìm thấy giữa hai đùi Shae. Ít nhất thì ở đây có người cần anh, chào đón anh.
Xong xuôi, anh nhẹ nhàng rút cánh tay nơi Shae đang gối đầu, mặc bộ áo chùng vào và bước ra vườn. Một vầng trăng khuyết dát bạc lên tán lá của những cây ăn quả, chiếu sáng lên bề mặt những tảng đá bên hồ tắm. Tyrion ngồi bên bờ nước. Đâu đó ở bên phải, một con dế đang kêu rả rích, một âm thanh thân thuộc đến lạ kỳ. Ở đây thật yên bình, anh nghĩ, nhưng liệu sẽ được bao lâu?
Một mùi hôi thối ở đâu bay lại khiến anh phải quay đầu. Shae đang đứng ở cửa phía sau anh, trên người là chiếc váy màu bạc mà anh tặng. Ta yêu những cô gái mặc đồ trắng như mùa đông, với ánh trăng sáng trên mái tóc. Đằng sau nàng là một người ăn mày, một tên béo tốt trong bộ quần áo bẩn thỉu chắp vá, với đôi chân trần bám đầy đất cát. Chiếc bát được treo trên cổ hắn bằng một chiếc dây da, trong khi một tu sĩ sẽ đeo một viên pha lê ở đó. Mùi hôi thối bốc lên từ hắn có lẽ đến chuột cống cũng phải nôn ọe.
“Lãnh chúa Varys đến gặp ngài này,” Shae thông báo.
Gã ăn xin chớp mắt nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên. Tyrion cười lớn. “Chắc chắn rồi. Sao nàng có thể phát hiện ra trong khi ta thì không nhỉ?”
Nàng nhún vai. “Vẫn là ông ấy thôi, chỉ có cách ăn mặc là khác.”
“Một diện mạo khác, một mùi hương khác và cách đi đứng cũng khác,” Tyrion nói. “Hầu hết đàn ông sẽ bị đánh lừa.”
“Và có thể là hầu hết phụ nữ. Nhưng gái điếm thì không. Gái điếm được học cách nhìn người chứ không phải nhìn quần áo, nếu không muốn bị gϊếŧ chết trong một con ngõ vắng.”
Varys trông đau khổ, nhưng không phải vì những vảy ghẻ giả dưới chân. Tyrion cười khùng khục. “Shae, hãy đem cho chúng ta một chút rượu được không?” Anh cần phải uống. Dù tên thái giám đến đây giữa đêm vì lý do gì thì đó cũng không phải là tin tốt.
“Tôi rất sợ phải nói cho ngài lý do tôi đến đây vào lúc này, thưa lãnh chúa,” Varys nói khi Shae đi khỏi. “Tôi đem đến những tin tức kinh khủng.”
“Ngài nên khoác một bộ lông màu đen ấy, Varys, ngài đúng là một điềm xúi quẩy, giống như một con quạ vậy.” Tyrion vụng về đứng lên và hơi ngần ngại không muốn đưa ra câu hỏi tiếp theo. “Là Jaime à?” Nếu chúng đã gϊếŧ anh ấy thì không gì cứu được chúng nữa.
“Không, thưa lãnh chúa, chuyện khác. Ser Cortnay Penrose chết rồi. Storm’s End đã mở cổng cho Stannis Baratheon.”
Tyrion bàng hoàng như người mất hồn. Khi Shae đem rượu trở lại, anh uống một hơi và quăng chiếc cốc vào góc tường. Cô gái giơ một tay để che những mảnh vỡ bắn lên, rượu chảy ra trên nền đá thành những vệt đen dài dưới ánh trăng. “Tên chết tiệt!” Tyrion nói.
Varys nhe hàm răng sâu cười. “Ai, thưa lãnh chúa? Ser Cortnay hay Lãnh chúa Stannis?”
“Cả hai người bọn chúng.” Storm’s End rất mạnh, nó có thể cố thủ tới nửa năm hoặc hơn thế nữa... đủ thời gian cho cha anh thanh toán xong Robb Stark. “Tại sao lại như vậy được?”
Varys liếc nhìn Shae. “Thưa lãnh chúa, chúng ta có nên làm phiền giấc ngủ của tiểu thư đáng yêu này bằng những câu chuyện máu me tàn khốc không?”
“Một tiểu thư có thể sợ hãi,” Shae nói, “nhưng tôi thì không.”
“Nàng nên lo sợ dần đi,” Tyrion nói. “Khi Storm’s End thất thủ, Stannis sẽ nhanh chóng quay sang Vương Đô.” Anh thấy tiếc vì đã hất chỗ rượu còn lại đi. “Lãnh chúa Varys, chờ chúng ta một lát, ta sẽ quay lại lâu đài với ngài.”
“Tôi sẽ đợi ngoài chuồng ngựa.” Ông ta cúi chào và đi ra.
Tyrion kéo Shae xuống ngồi bên cạnh. “Ở đây nàng không còn an toàn nữa.”
“Em có các bức tường, và những lính gác của ngài nữa.”
“Chỉ là lính đánh thuê thôi,” Tyrion nói. “Chúng rất thích vàng của ta, nhưng liệu chúng có chết vì nó không? Còn những bức tường này, một người có thể đứng trên vai người khác và trèo vào chỉ trong tích tắc. Một ngôi nhà gần giống như thế này đã bị đốt cháy trong cuộc bạo loạn. Chúng gϊếŧ gã thợ vàng, chủ của ngôi nhà vì tội có cả một tủ thức ăn, giống như chúng đã xé xác Đại Tư Tế ra từng mảnh, hãʍ Ꮒϊếp Lollys mấy chục lần, và đập vỡ sọ Ser Aron. Nàng nghĩ họ sẽ làm gì nếu bắt được cô gái của quân sư?”
“Ý ngài là con điếm của quân sư à?” Nàng nhìn anh với đôi mắt to tròn. “Nhưng em có thể trở thành vợ ngài, lãnh chúa của em. Em sẽ mặc những thứ đẹp đẽ mà ngài tặng, những bộ đồ bằng sa tanh, gấm và kim tuyến, em sẽ đeo những trang sức của ngài và nắm tay ngài, ngồi bên cạnh ngài trong các bữa tiệc. Em có thể sinh cho ngài những đứa con trai, em biết em có thể... và em thề sẽ không làm ngài xấu hổ.”
Riêng tình yêu với nàng cũng đủ làm ta xấu hổ rồi. “Một giấc mơ ngọt ngào, Shae. Nhưng giờ hãy gạt nó qua một bên, ta xin nàng. Nó có thể chẳng bao giờ trở thành hiện thực.”
“Vì thái hậu sao? Em cũng không sợ bà ấy.”
“Nhưng ta thì có.”
“Vậy thì hãy gϊếŧ bà ấy và kết thúc mọi chuyện. Dường như giữa hai người đâu có tình cảm ruột thịt nào.”
Tyrion thở dài. “Đó là chị của ta. Một người ra tay gϊếŧ những người ruột thịt sẽ bị các vị thần và người đời mãi mãi nguyền rủa. Hơn nữa, dù ta và nàng nghĩ gì về Cersei, thì cha ta và anh trai ta cũng đều yêu quý chị ấy. Ta có thể đối đầu với bất cứ ai trong Bảy Phụ Quốc, nhưng các vị thần lại không cho ta sức mạnh để đối đầu với lưỡi kiếm của Jaime.”
“Sói Trẻ và Lãnh chúa Stannis cũng có kiếm mà ngài có sợ họ đâu.”
Nàng thật ngốc nghếch quá, cục cưng ngọt ngào của ta. “Để chống lại họ, ta có tất cả sức mạnh của Nhà Lannister. Còn chống lại Jaime hay cha ta, ta chẳng có gì ngoài tấm lưng vặn vẹo và một đôi chân còi cọc.”
“Ngài có em.” Shae hôn anh, rồi vòng tay qua cổ Tyrion và cọ người vào người anh.
Nụ hôn khiến anh thèm muốn rạo rực như thường lệ, nhưng lần này Tyrion nhẹ nhàng gỡ cô ra. “Không phải bây giờ, cưng của ta. Ta phải... hừm, cứ coi như đó là một kế hoạch đi. Ta nghĩ ta có thể đưa nàng về làm việc trong bếp của lâu đài.”
Mặt Shae nghiêm lại. “Trong bếp?”
“Đúng, ta sẽ nhờ Varys, không ai khôn ngoan hơn ông ta.”
Shae khúc khích. “Lãnh chúa của em, em sẽ hạ độc ngài. Tất cả những người từng ăn món em nấu đều khen em là một con điếm đảm đang.”
“Tháp Đỏ có đủ đầu bếp rồi. Đồ tể và thợ làm bánh nữa. Nàng sẽ phải đóng giả làm một người phụ bếp.”
“Cô hầu gái chuyên rửa chậu,” Shae nói, “trong bộ quần áo nâu bằng vải thô ngứa ngáy. Lãnh chúa của em muốn thấy em trong bộ dạng đó sao?”
“Lãnh chúa của nàng muốn thấy nàng sống,” Tyrion nói. “Nàng không thể rửa chậu với nhung lụa được.”
“Hay là lãnh chúa của em đã chán em rồi?” Nàng đưa tay xuống dưới thắt lưng anh và lần tìm của quý của anh. Chỉ cần vuốt ve hai lần là nó đã dựng đứng lên. “Cậu nhỏ vẫn cần em mà.” Cô gái cười lớn. “Chẳng lẽ ngài muốn làʍ t̠ìиɦ với một cô hầu bếp sao? Ngài có thể rắc bột mì lên người em, liếʍ nước thịt trên ngực em nếu ngài...”
“Dừng lại đi.” Hành động của Shae khiến anh nhớ tới Dancy, ả điếm đã cố gắng lừa anh để có được món tiền đặt cược. Anh giữ lấy tay Shae để nàng khỏi táy máy. “Bây giờ không phải lúc cho những trò đùa cợt trên giường, Shae. Mạng sống của nàng đang bị đe dọa.”
Nụ cười của cô gái biến mất. “Nếu em làm lãnh chúa không hài lòng thì em không cố ý đâu, chỉ là... sao ngài không thể cho em thêm lính gác?”
Tyrion thở dài thườn thượt. Anh tự nhủ rằng nàng còn rất trẻ. Anh nắm lấy tay cô. “Những viên đá quý của nàng có thể thay thế được, những bộ cánh mới của nàng sẽ đẹp hơn trước gấp đôi. Đối với ta, nàng là thứ quý giá nhất bên trong những bức tường này. Tháp Đỏ cũng chẳng an toàn, nhưng còn hơn gấp vạn lần ở đây. Ta muốn nàng tới đó.”
“Ở trong bếp.” Cô ỉu xìu nói. “Rửa những chiếc chậu.”
“Chỉ một thời gian ngắn thôi.”
“Cha em cũng bắt em làm hầu bếp,” cô cắn môi. “Và đó là lý do tại sao em bỏ đi.”
“Nàng nói với ta nàng bỏ chạy vì cha nàng bắt nàng làm điếm cơ mà.” Anh nhắc lại.
“Cả hai. Em không thích rửa chậu, cũng như không thích của quý của ông ta.” Cô lắc đầu. “Sao ngài không giữ em trong tháp của ngài? Một nửa số lãnh chúa trong triều đình đều có người làm ấm giường mỗi đêm.”
“Ta bị cấm không được đưa nàng vào triều.”
“Vì người cha ngu ngốc của ngài sao?” Shae hờn dỗi. “Ngài đã đủ lớn để giữ bất cứ ả điếm nào ngài muốn. Hay ông ấy vẫn nghĩ ngài là một thằng nhóc không râu? Ông ấy có thể làm gì? Đánh đít ngài ư?”
Anh tát cô. Không quá phũ phàng nhưng cũng đủ mạnh. “Mẹ kiếp,” anh nói. “Đồ đàn bà chết tiệt. Ngươi không được nói móc ta. Ngươi không có quyền.”
Shae không nói gì một hồi lâu. Âm thanh duy nhất phát ra là tiếng dế kêu rả rích. “Em xin lỗi, lãnh chúa,” cuối cùng cô gái cũng lên tiếng bằng một giọng nặng nề. “Em không có ý hỗn xược.”
Và ta cũng không có ý đánh nàng. Ôi các vị thần, có phải ta đang dần trở nên giống Cersei không? “Ta rất tiếc,” anh nói. “Cả hai đều có lỗi. Shae, nàng không hiểu đâu.” Những lời anh không định nói cứ thế tuôn ra khỏi miệng anh ào ạt. “Khi mười ba tuổi, ta cưới con gái của một chủ trại nhỏ. Ta tưởng như vậy. Ta đã mù quáng trong tình yêu với cô ta, và nghĩ rằng cô ta cũng như vậy đối với ta. Nhưng cha ta đã đập vào mặt ta bằng sự thật. Cô dâu của ta chỉ là một con điếm mà Jaime đã thuê để cho ta tập làm đàn ông.” Và ta đã tin tất cả mọi chuyện, ta thật ngu ngốc. “Để bài học thêm thấm thía, Lãnh chúa Tywin cho vợ ta vào trại lính để những tên lính gác dùng làm trò tiêu khiển, và bắt ta đứng xem.” Sau đó ân ái với cô ta cuối cùng, sau khi tất cả những tên khác đã xong việc. Một lần cuối cùng, không còn chút tình yêu và dịu dàng nào nữa. “Như vậy để con nhớ cô ta thực sự là thế nào,” ông ấy nói vậy đấy. Đáng lẽ ta nên kháng lệnh ông ấy, nhưng cậu nhỏ của ta lại phản bội ta. Và ta đã làm theo lời sai khiến. “Sau khi xử xong cô ta, cha ta phá bỏ hôn ước. Hai chúng ta sẽ xem như chưa bao giờ có hôn ước nào cả, các tu sĩ nói như vậy.” Anh nắm lấy tay cô. “Xin nàng, đừng nói gì đến Tháp Quân Sư nữa. Nàng chỉ phải ở trong bếp một thời gian ngắn thôi. Khi chúng ta thanh toán xong Stannis, nàng sẽ có một ngôi nhà khác, và lụa là gấm vóc mềm mại như bàn tay nàng vậy.”
Đôi mắt Shae mở to nhưng anh không thể đoán được trong đó ẩn chứa những gì. “Tay em sẽ chẳng thể mềm mại nếu em rửa bếp và bát đĩa cả ngày. Ngài vẫn muốn đôi tay đó chạm vào ngài khi chúng đỏ ửng, thô ráp và nứt nẻ vì nước nóng và thuốc tẩy chứ?”
“Hơn bao giờ hết,” anh nói. “Khi nhìn chúng, chúng sẽ nhắc cho ta nhớ nàng đã dũng cảm như thế nào.”
Anh không biết cô có tin lời anh hay không. Cô cụp mắt xuống. “Xin tuân lệnh lãnh chúa của em.”
Đêm nay cô đồng ý như vậy là quá đủ, Tyrion hiểu điều đó. Anh hôn lên má cô nơi anh vừa tát để xoa dịu. “Ta sẽ thăm nàng sau.”
***
Varys đang đợi anh ngoài chuồng ngựa như đã hứa. Con ngựa của ông ta có vẻ mắc bệnh đau khớp và tai hơi nghễnh ngãng. Tyrion leo lên ngựa; một tên lính đánh thuê ra mở cổng. Họ cùng cưỡi ngựa đi ra trong im lặng. Sao ta lại kể cho nàng nghe về Tysha nhỉ, chẳng thể nào hiểu nổi. Anh tự hỏi và bỗng nhiên lo sợ. Có một số bí mật không nên nói ra, những nỗi xấu hổ mà một người đàn ông nên đem theo nó xuống mồ. Anh muốn điều gì từ cô đây? Tha thứ sao? Cách Shae nhìn anh, điều đó có ý nghĩa gì? Cô có ghét cái ý nghĩ phải cọ rửa xô chậu lắm không, hay là ghét lời thú tội của anh? Làm sao ta có thể nói với nàng rằng ta vẫn nghĩ nàng sẽ yêu ta? Một phần trong anh giằng xé vì điều đó, nhưng phần còn lại thì tự chế giễu: thằng lùn ngu ngốc, ả điếm chỉ thích vàng và trang sức của mày thôi.
Vết sẹo trên khuỷu tay anh lại nhức nhối, khó chịu mỗi lần con ngựa nện móng guốc xuống đường. Thỉnh thoảng, anh còn tưởng như nghe thấy tiếng xương cọ vào nhau kêu ken két bên trong. Có lẽ anh phải tìm đến một học sĩ để ông ta cho thuốc.... nhưng kể từ khi Pycelle lộ chân tướng, Tyrion Lannister mất hết niềm tin vào các học sĩ. Chỉ có các vị thần mới biết bọn họ đang có âm mưu gì, hay đã cho những thứ gì vào những loại thuốc của họ. “Varys,” anh nói. “Ta muốn đưa Shae vào lâu đài mà không để Cersei biết.” Anh kể ngắn gọn cho viên thái giám nghe về kế hoạch cho cô gái làm hầu bếp của mình.
Khi anh nói xong, viên thái giám cười khẽ. “Tất nhiên tôi sẽ làm theo lời lãnh chúa... nhưng tôi phải cảnh báo ngài rằng trong bếp cũng đầy tai mắt. Kể cả khi cô gái không bị nghi ngờ gì thì cô ta cũng phải trả lời hàng ngàn câu hỏi: Cô ta sinh ra ở đâu? Cha mẹ là ai? Đến Vương Đô bằng cách nào? Sự thật không có chỗ ở đây, và vì vậy cô gái phải nói dối... nói dối, và nói dối.” Viên thái giám liếc nhìn Tyrion. “Và một cô hầu bếp xinh như vậy sẽ làm người khác nổi hứng và tò mò. Cô ta sẽ bị động chạm, cấu véo, đánh yêu, và mơn trớn. Những cậu bé rửa chén khác sẽ bò dưới chăn của cô ta buổi đêm. Một số đầu bếp cô đơn có thể muốn cưới cô ta làm vợ. Thợ làm bánh sẽ xoa ngực cô ta bằng bàn tay dính đầy bột mỳ.”
“Thà cô ấy bị trêu ghẹo còn hơn là bị gϊếŧ,” Tyrion nói.
Đi thêm một lúc, Varys nói, “Có thể có một cách khác. Cô hầu của con gái phu nhân Tanda vừa mắc tội ăn cắp nữ trang. Nếu tôi báo tin này cho phu nhân Tanda, bà ta sẽ buộc phải đuổi cô ta ngay lập tức. Và con gái bà ta sẽ cần một cô hầu mới.”
“Ta hiểu rồi.” Tyrion lập tức nhận ra việc này khá khả thi. Hầu phòng của một tiểu thư sẽ được ăn mặc đẹp hơn một hầu bếp, và có thể được đeo một hai trang sức nữa. Shae sẽ rất vui vì điều đó. Và Cersei luôn cho rằng phu nhân Tanda rất buồn tẻ và hay kích động, trong khi Lollys là một cô gái ngu ngốc và chậm chạp, nên cô ta sẽ không thích giao du với họ.
“Lollys rụt rè và dễ tin người,” Varys nói. “Cô ta sẽ tin bất cứ câu chuyện nào của Shae. Kể từ khi bị đám dân đen hãʍ Ꮒϊếp, cô ta rất sợ ra ngoài, nên sẽ không mấy ai nhìn thấy Shae đâu... mà lại đủ gần để phục vụ những khi ngài cần.”
“Tháp Quân Sư bị canh phòng cẩn mật, ngài cũng biết rõ đấy, Cersei chắc chắn sẽ tò mò khi thấy hầu gái của Lollys thường xuyên tới chỗ ta.”
“Tôi có thể đưa cô gái vào phòng ngủ của ngài mà không ai nhìn thấy. Chỗ của Chataya không phải là nơi duy nhất có cánh cửa bí mật.”
“Một lối vào bí mật? Vào phòng của ta sao?” Tyrion cảm thấy khó chịu nhiều hơn là ngạc nhiên. Maegor Tàn Ác gϊếŧ hết những người từng xây dựng tòa lâu đài này để làm gì, nếu không phải để bảo vệ những bí mật như thế? “Ừ, ta cũng đoán vậy. Ta sẽ tìm thấy cánh cửa đó ở đâu? Trong phòng khách? Phòng ngủ?”
“Bạn của tôi ơi, ngài đừng bắt tôi tiết lộ mọi bí mật nhỏ của tôi như vậy chứ?”
“Kể từ giờ hãy cứ nghĩ đó là những bí mật nhỏ của chúng ta đi, Varys.” Tyrion ngước nhìn viên thái giám trong bộ trang phục ăn mày bốc mùi. “Miễn là ngài ở phe ta...”
“Chẳng lẽ ngài nghi ngờ điều đó sao?”
“Tại sao phải thế, ta tin ngài hoàn toàn mà.” Một tràng cười vang lên, dội vào những cánh cửa sổ đóng chặt. “Thực sự ta tin ngài như chính anh em của mình. Giờ hãy nói xem Cortnay Penrose chết như thế nào.”
“Mọi người nói ông ta gieo mình từ trên tháp xuống.”
“Gieo mình xuống? Không, ta không tin!”
“Lính gác nói không nhìn thấy ai vào phòng ông ấy, và sau này cũng không tìm thấy người nào trong đó.”
“Vậy thì kẻ sát nhân đã vào từ trước đó và ẩn nấp dưới gầm giường,” Tyrion gợi ý, “hoặc hắn trèo vào từ trên mái bằng một sợi dây thừng. Hoặc những tên lính canh nói dối. Ai mà biết có khi chính bọn chúng làm điều đó?”
“Cũng có thể ngài đúng, thưa lãnh chúa.”
Thế nhưng giọng điệu tự mãn của ông ta lại không có ý như vậy. “Ngài không nghĩ vậy sao? Vậy thì là lý do gì?”
Varys im lặng một hồi lâu. Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng vó ngựa lọc cọc trên đường lát sỏi. Cuối cùng viên thái giám cũng hắng giọng. “Lãnh chúa, ngài có tin vào những sức mạnh cổ xưa không?”
“Ý ngài là ma thuật?” Tyrion nôn nóng hỏi. “Bùa máu, lời nguyền, thay đổi hình dạng, những thứ tương tự như vậy ấy à?” Anh khịt mũi. “Ngài định nói là Ser Cortnay chết vì ma thuật ư?”
“Ser Cortnay đã thách thức Lãnh chúa Stannis đấu tay đôi vào buổi sáng ông ta chết. Tôi hỏi ngài, đó có phải là hành động của một người tuyệt vọng không? Còn bí ẩn xung quanh cái chết bất ngờ của Lãnh chúa Renly nữa chứ, mặc dù quân của hắn đã dàn hàng chuẩn bị quét sạch đạo quân của anh trai.” Viên thái giám dừng lại một chút. “Lãnh chúa, có lần ngài đã hỏi tôi trở thành thái giám như thế nào.”
“Ta nhớ rồi,” Tyrion nói. “Ngài đã không muốn nhắc đến chuyện đó.”
“Đúng vậy, nhưng...” Khoảng lặng lần này còn dài hơn lần trước, và khi Varys cất tiếng, giọng ông ta có vẻ gì khang khác. “Tôi lúc đó là một cậu bé mồ côi, theo học việc trong một gánh xiếc lưu động. Ông chủ của chúng tôi có một con thuyền nhỏ và chúng tôi cho thuyền đi dọc bờ biển hẹp, biểu diễn ở tất cả các Thành Phố Tự Trị và nhiều lần ở Old Town và Vương Đô.
Cho đến một ngày tại Myr, một người đã đến gánh xiếc của chúng tôi. Sau buổi biểu diễn, hắn đề nghị với ông chủ sẽ mua tôi, và món hời quá lớn nên ông chủ tôi không thể chối từ. Tôi đã rất hoảng sợ. Tôi sợ hắn sẽ sử dụng tôi theo cách đàn ông sử dụng những cậu nhóc. Nhưng hóa ra cái hắn muốn ở tôi là cậu nhỏ của tôi. Hắn cho tôi uống một thứ thuốc, nó khiến tôi không còn sức để cử động hay để nói, nhưng cảm giác của tôi thì vẫn còn nguyên vẹn. Với một lưỡi dao dài hình móc câu, hắn vừa cắt vừa cầu nguyện. Tôi quan sát hắn vứt cậu nhỏ của tôi vào đống lửa. Ngọn lửa chuyển thành màu xanh, và tôi nghe thấy một giọng nói trả lời tiếng gọi của hắn, mặc dù tôi không hiểu họ nói gì.
Gã đàn ông đi mất khi đã xong việc với tôi. Khi đã giúp hắn hoàn thành mục đích, tôi không còn tác dụng gì nữa, vì vậy hắn đuổi tôi đi. Khi tôi hỏi hắn giờ tôi phải làm gì, hắn trả lời rằng tôi nên tự tử. Tuy nhiên, tôi đã cố sống để chứng minh điều ngược lại. Tôi ăn xin, trộm cắp, và bán những phần còn lại trên cơ thể. Tôi nhanh chóng trở thành một tên trộm cừ khôi ở Myr, và khi lớn hơn một chút, tôi nhận ra rằng thông thường nội dung những bức thư của một người còn giá trị hơn những gì trong ví ông ta.
Vậy mà tôi vẫn mơ về cái đêm đó, lãnh chúa ạ. Không phải vì tên phù thủy, vì lưỡi dao của hắn, hay cảnh cậu nhỏ của tôi bị đốt và teo lại. Tôi mơ thấy giọng nói đó. Giọng nói từ trong ngọn lửa. Đó là một vị thần, một con quỷ, hay chỉ là trò bịp bợm của một pháp sư? Tôi không thể nói cho ngài, nhưng tôi biết tất cả những mánh khóe đó. Tôi chỉ chắc chắn một điều rằng hắn đã gọi, và giọng nói đó trả lời, và kể từ ngày đó, tôi rất ghét ma thuật và những người sử dụng nó. Nếu Lãnh chúa Stannis là người như vậy thì tôi muốn ông ta phải chết.”
Khi viên hoạn quan nói xong, họ cưỡi ngựa đi trong im lặng một hồi lâu. Cuối cùng Tyrion lên tiếng, “Một câu chuyện đau lòng. Ta rất tiếc.”
Viên hoạn quan thở dài. “Ngài rất tiếc, nhưng ngài không tin tôi. Không, ngài không cần phải thương hại đâu. Tôi bị cho uống thuốc và đau đớn, nhưng chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, và ở tít tận bên kia biển hẹp. Việc tôi mơ thấy giọng nói đó cũng đâu có gì kỳ lạ? Chính tôi cũng tự nhủ hàng ngàn lần như vậy.”
“Ta tin vào kiếm thép, tiền vàng, và trí thông minh của con người. Tyrion nói. “Và ta cũng tin rằng có những con rồng. Ta đã nhìn thấy đầu lâu của chúng.”
“Hy vọng đó sẽ là thứ kinh khủng nhất ngài từng thấy, thưa lãnh chúa.”
“Đồng ý.” Tyrion mỉm cười. “Còn về chuyện cái chết của Ser Cortnay, hừm, chúng ta đều biết Stannis thuê các con thuyền từ các Thành Phố Tự Trị. Có lẽ hắn mua cả một sát thủ chuyên nghiệp nữa.”
“Một sát thủ rất chuyên nghiệp.”
“Có những người như vậy đấy. Ta từng mơ một ngày nào đó đủ giàu có để thuê một sát thủ Vô Danh ám sát bà chị ngọt ngào của ta.”
“Dù Ser Cortnay chết như thế nào,” Varys nói, “thì ông ta cũng chết rồi, và lâu đài đã thất thủ. Stannis giờ hoàn toàn rảnh chân để hành quân.”
“Chúng ta có cơ hội thuyết phục người Dornish tiến xuống Marches không?” Tyrion hỏi.
“Chẳng có cách nào.”
“Tiếc thật. Nhưng ít nhất thì mối đe dọa cũng có thể khiến các lãnh chúa vùng Marches không dám rời lâu đài của họ. Có tin tức gì từ cha ta không?”
“Nếu Lãnh chúa Tywin đã thắng trận ở Red Fork, thì tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì. Nếu không khẩn trương, rất có thể ông ấy sẽ bị kẹt giữa những kẻ thù. Nhà Oakheart và Nhà Rowan đã được cử lên phương bắc bên kia dòng Mander.”
“Cũng không có tin tức gì từ Ngón Út sao?”
“Có lẽ ông ta chưa bao giờ tới Bitterbridge. Hoặc là ông ta đã chết ở đó rồi. Lãnh chúa Tarly đã cướp được những kho lương của Renly và xử chém rất nhiều người; hầu hết là người Nhà Florent. Lãnh chúa Caswell thì tự kết liễu trong lâu đài của hắn.”
Tyrion ngửa cổ lên cười lớn.
Varys lúng túng thắng cương ngựa. “Thưa lãnh chúa?”
“Ngài không thấy khôi hài sao, Lãnh chúa Varys?” Tyrion chỉ tay vào những cánh cửa sổ chớp, nơi cả thành phố đang say ngủ. “Storm’s End đã thất thủ, và Stannis đang kéo quân tới đây với lửa, kiếm, và một thứ sức mạnh đen tối mà có trời mới biết đó là gì. Vậy mà dân chúng được ai bảo vệ đây? Không phải Jaime, không phải Robert, Renly, Rhaegar, hay vị Hiệp Sĩ Hoa yêu quý của họ. Chỉ có ta, một kẻ họ luôn căm ghét.” Anh lại phá lên cười. “Người lùn, gã quân sư độc ác, con khỉ ác ma dị dạng. Chỉ có ta đứng trước họ trong thời khắc hỗn loạn này.”