Bữa tối kết thúc trong sự im lặng quỷ dị của Thái Khả Khả. Thang Tam Viên và Cố Ngạn cùng nhau trở về phòng.
Thái Khả Khả nhìn bóng lưng cùng nhau rời đi của hai người, tức đỏ cả mắt.
Sau khi tắm xong, Cố Ngạn vừa lau tóc vừa đi ra, bên trên mặc một chiếc áo phông cổ trễ, phía dưới mặc một chiếc quần đùi rộng rãi thoải mái. Quần áo mặc ở nhà rất bình thường được anh mặc lên lại mang cảm giác như một buổi diễn thời trang vậy. Trên người Cố Ngạn còn mang theo hơi nước, dáng vẻ có chút lười biếng, l*иg ngực lộ ra ngoài, phơi bày ra sự gợi cảm mê người.
Thang Tam Viên nuốt nước miếng, không khỏi cảm thấy may mắn. May mà đang ở trước camera trực tiếp, Cố Ngạn không mặc áo choàng tắm bước ra ngoài. Nếu không đây nhất định sẽ là một thử thách rất lớn đối với Omega, chút nữa cậu quyết định phải uống hai viên ức chế mới được.
Lúc cậu cầm áo ngủ vào phòng tắm có chút do dự, cậu thích động vật nhỏ, trong số động vật nhỏ lại thích thỏ nhất. Bởi vì ngày thường cậu sợ dùng đồ vật hình con thỏ sẽ trông hơi ngây thơ, cho nên cậu đành phải ở nơi không ai nhìn thấy thỏa thích thể hiện yêu thích của mình đối với thỏ. Ví dụ như áo ngủ, trên áo ngủ của cậu gần như đều liên quan đến thỏ. Lần này bởi vì tới tham gia quay chương trình, cậu chỉ chọn những thứ đơn giản nhất, không có tai thỏ, cũng không có cái đuôi làm bằng lông nhung, chỉ có áo ngủ in hình vẽ chú thỏ trước ngực.
Thế nhưng lúc này cậu nhìn bộ đồ ngủ đơn giản trưởng thành của Cố Ngạn, không khỏi cảm thấy áo ngủ con thỏ của mình quá trẻ con. Cậu do dự hồi lâu, thừa dịp Cố Ngạn không chú ý, cẩn thận cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong liền cầm lấy áo ngủ con thỏ xoắn xuýt trong chốc lát mới mặc vào người.
Cố Ngạn đang cúi đầu sáng tác nhạc, nghe thấy tiếng mở phòng tắm, hờ hững ngẩng đầu lên, lại bất ngờ không kịp trở tay dán chặt mắt vào đó.
Hai má Thang Tam Viên ướŧ áŧ ửng hồng, bởi vì là mùa hè, quần ngủ trên người cậu rất ngắn, có thể nhìn thấy hai chân trắng nõn thon dài cùng cổ chân mảnh khảnh của cậu, trước ngực là một bé thỏ đáng yêu trắng như tuyết.
Cố Ngạn bình tĩnh nhìn con thỏ trắng kia một lúc, sau đó ánh mắt dần dần hướng lên trên, liền bắt gặp đôi mắt ẩm ướt của Thang Tam Viên, trong veo dễ thương như con thỏ nhỏ, bởi vì vừa tắm xong, đôi mắt bị hơi nước hun có chút ửng đỏ.
Cố Ngạn trừng lớn hai mắt, sau đó dứt khoát vọt người lên, động tác lưu loát cầm khăn mặt chặn lại camera.
Phòng phát sóng trực tiếp thấy bị che liền kêu gào:
[A a a, Cố Ngạn cũng cho chúng tôi nhìn Viên Viên sau khi tắm với đi mà!]
[Cố Ngạn, làm sao cậu có thể giữ làm của riêng hả, cậu phải biết chia sẻ chứ!]
[Aizz, không nghĩ tới khi Ngạn Ngạn gặp đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, cũng sẽ ăn dấm cùng chiếm hữu mười phần, tôi còn lo lắng thái độ tránh xa người khác ngàn dặm này của Cố Ngạn sẽ không tìm được người yêu, xem ra tôi phí công quan tâm rồi.]
[Từ khi gặp được Thang Tam Viên, Ngạn Ngạn đã trở nên trẻ con đến mức tôi không nhận ra được luôn rồi]
[Tôi quyết định muốn giúp Ngạn Ngạn, không thể để Cố Ngạn một mình chiến đấu giành Thang Tam Viên với tên Thái Khả Khả kia được. Tôi cũng offline đi biên tập video cho Ngạn Ngạn với Thang Tam Viên thôi, mẹ già nhất định phải giúp con trai theo đuổi được con dâu!]
[Lầu trên tỉnh táo chút đi ! Kia là nhà đối thủ đó ! Ngạn Ngạn chỉ là đang tỏ ra thân thiện với bạn cùng phòng mà thôi, không phải thích đâu, đừng có ship bừa]
[Nhưng tôi cảm thấy Ngạn Ngạn đã thể hiện rất rõ ràng, cậu ấy thích là được. Cùng lắm sau này bỏ phiếu vẫn nhà ai nhà đó tự cố gắng là được. Không nói nữa, tôi đi chỉnh ảnh cho Ngạn Ngạn đây]
[...Người qua đường có nghi ngờ, hiện tại fan hâm mộ mấy người ai cũng thoáng như vậy sao? Mấy người chẳng lẽ không phải là nên đố kị, sau đó xé xác nhau sao?]
[Xây dựng tình hữu nghị hài hòa giữa fan các nhà, ai ai cũng có trách nhiệm, những kẻ lòng dạ đen tối thừa cơ châm ngòi nổ có thể nghỉ chút đi]
....
Lâm Đại Thiên nhìn màn hình màu đen, rốt cục yên lòng, tắt phát sóng trực tiếp đi. Cố Ngạn chẳng những xào được CP, mà còn hiểu việc giữ gìn hình tượng cho Thang Tam Viên. Đúng là một đồng đội rất tốt, hắn có chút cảm động nói với Điền Đại Địa bên cạnh: "Bữa sáng ngày mai để tôi mua."
Điền Đại Địa nhìn hắn: "..."
Sau khi chặn lại phát sóng trực tiếp, Cố Ngạn dùng hết khí lực, mới thật không dễ dàng rời mắt khỏi Thang Tam Viên. Anh mấp máy môi, tận lực dùng ngữ khí bình ổn: "Anh tắm xong rồi à?"
Thang Tam Viên gật đầu, cảm thấy mình trước mặt Cố Ngạn giống như luôn có chút luống cuống. Nếu cứ tiếp tục như vậy làm sao xào CP đây? Cậu quyết định phải nhanh một chút làm quen với Cố Ngạn.
Cậu hít sâu một hơi, đi qua chỗ Cố Ngạn, cúi đầu nhìn một chút nhạc phổ của anh, làm bộ ung dung: "Đang sáng tác bài hát sao?"
"Ừm" Cố Ngạn đưa nhạc phổ cho cậu: "Anh thấy thế nào?"
"...Cái này không hay lắm nhỉ?" Thang Tam Viên có chút do dự, trước khi phát hành một bài hát thì nên bảo mật, dù sao thì mối quan hệ giữa cậu và Cố Ngạn cũng không thân thiết như vậy.
Cố Ngạn cười, không để tâm: "Không sao đâu."
Thang Tam Viên lúc này mới nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh Cố Ngạn, nhỏ giọng ngâm nga theo nhạc phổ, cậu không thể không thừa nhận ở phương diện âm nhạc Cố Ngạn quả thật rất có tài hoa, làm ra những ca khúc khiến người kinh động.
Thời điểm Thang Tam Viên mới ra mắt cũng đã phát hành album, bây giờ thỉnh thoảng hát ca khúc chủ đề của phim truyền hình, nhưng không thể so sánh được với Cố Ngạn, không phải cậu coi nhẹ bản thân, nhưng Cố Ngạn là nhà âm nhạc chân chính, mà cậu nhiều lắm chỉ là ca sĩ, điều cậu thực sự yêu thích là đóng phim, vì vậy cậu không có nhiều tham vọng trong ca hát.
Cố Ngạn nghe giai điệu phát ra từ trong miệng Thang Tam Viên, không khỏi nở nụ cười càng tươi. Cửa sổ chính trong phòng bật mở, gió nhẹ khe khẽ thổi vào. Hương vị thơm mát từ người Thang Tam Viên nhẹ nhàng thoảng qua cánh mũi, con ngươi Cố Ngạn sẫm lại, vô thức cúi người lại gần một chút: "Trên người anh thơm quá."
Thang Tam Viên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Cố Ngạn thì sững sờ, vội vàng hốt hoảng lùi lại một bước. Lúc này cậu mới sực nhớ ra vừa nãy quên không phun thuốc ức chế.
Cậu qua quýt đáp lại, hoảng sợ đi tìm thuốc ức chế trong ba lô. Nhưng động tác của cậu vội vã quá mức, tay run rẩy cầm không chắc, thuốc ức chế lăn ra đất. Trong nháy mắt Thang Tam Viên nín thở, vội vàng đuổi theo, thế nhưng thuốc ức chế lại cứ thế lăn đến bên chân Cố Ngạn mới dừng lại.
Cố Ngạn khó hiểu nhìn thuốc ức chế một chút, Thang Tam Viên há mồm muốn ngăn cản, cũng đã không kịp, Cố Ngạn xoay người nhặt bình nhỏ bên chân lên.
Đợi Cố Ngạn thấy ba chữ "thuốc ức chế" rõ ràng trên cái bình, đôi mắt không khỏi có chút mở lớn, lập tức cong khóe miệng.
Thì ra là một bé thỏ trắng Omega.
"Em.... Anh...." Thang Tam Viên vội vàng đi tới, tay chân luống cuống cầm lại thuốc ức chế về trong tay, nắm thật chặt.
Cố Ngạn ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cậu, đôi mắt hiểu rõ, bình thản, trong giọng nói mang theo tia trấn an: "Yên tâm, em sẽ không nói ra ngoài."
Thang Tam Viên thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn..."
Cậu cầm thuốc ức chế trốn vào phòng vệ sinh. Đây là lần đầu tiên bị người trong giới phát hiện mình là Omega, không khỏi có chút bối rối, vội vàng gửi tin nhắn cho Lâm Đại Thiên: Ngày đầu tiên đã ngã ngựa thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Đại Thiên tâm linh tương thông: Chuyện cậu là omega bị phát hiện rồi?
Thang Tam Viên: Ừm, bị Cố Ngạn phát hiện rồi, buổi tối nếu em ngủ chung phòng với cậu ấy có vẻ không ổn lắm nhỉ?
Lâm Đại Thiên nghĩ, cảm thấy vấn đề không lớn: Yên tâm đi, lúc trước minh tinh gợi cảm kia còn không khiến Cố Ngạn mảy may rung động. Mấy ngày nay em phun nhiều thuốc ức chế lên là được, không có việc gì đâu.
Thang Tam Viên nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của Quý Mai, lại nghĩ tới dáng người kiêu ngạo ấy, lập tức cảm thấy lời nói của Lâm Đại Thiên có lý. Người xinh đẹp gợi cảm như vậy, Cố Ngạn cũng không động tâm, cậu càng không thể lọt được vào mắt xanh của Cố Ngạn, không khỏi yên lòng hơn.
Ngoài phòng, Cố Ngạn mỉm cười nhìn con thỏ nhỏ chạy trốn , sau đó gửi tin nhắn cho Điền Đại Địa: Ngày mai mua một chút kẹo bơ cứng mang đến cho em.
Điền Đại Địa: Đã biết... cậu không thích Thang Tam Viên đâu nhỉ?
Cố Ngạn: Anh nói xem?
Điền Đại Địa: ... đã hiểu.
Điền Đại Địa đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Lâm Đại Thiên rung chân bấm điện thoại bên cạnh, aizz! Bữa sáng ngày mai hay để anh ta mua đi!
....
Máy quay đã tắt, cả phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh trở lại sau một ngày sôi động, đạo diễn nhìn tổng số người xem trong ngày, rồi nhìn những lượt tìm kiếm hot trên Weibo, mừng rơi nước mắt.
Đây mới là ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp, đã thầu được mấy cái hot search, "Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn trở thành bạn cùng phòng", "Nhạc Lạc Phong cùng Quý Lê điên cuồng nịnh bợ", 'Thái Khả Khả hỏa thiêu phòng bếp"...Mặc kệ nội dung hot search tốt hay xấu, chỉ cần có thể có thể cho nhiều người xem chương trình là được, đạo diễn vui vẻ quyết định khui một chai bia ăn mừng.
Thái Khả Khả tức giận nằm trên giường bấm điện thoại, hiện tại đã tắt camera, cậu ta không còn phải giả bộ nữa, cuối cùng cũng có thể không chút kiêng kỵ giải phóng áp suất thấp trên người
.
Hot search liên quan đến cậu ta chỉ có một cái, chính là hỏa thiêu phòng bếp. Nhấp vào xem, ngoại trừ một số người hâm mộ cuồng nhiệt của cậu ta, những người qua đường còn lại đều đang mắng mỏ cậu ta. Thái Khả Khả nhìn mà tức giận không thôi, lại không thể mắng, chỉ có thể dùng acc clone nói lại vài câu.
Cậu ta liên tục đáp trả mấy cái, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, rời khỏi hot search. Không nhịn được ấn vào hot search của Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn, nhìn qua không khí bên dưới. Bọn họ chẳng những có thêm fan CP, lại còn có người thành lập một blog chính thức, lấy tên là CP "Tam Cố", cậu ta không nhịn được dùng acc clone báo cáo tài khoản kia. Đồng thời bình luận thêm một câu: "Chỉ có Khả Viên là chân ái, cái khác đều là gà rừng", tâm tình mới hơi sảng khoái một chút.
Cậu ta tức giận đặt điện thoại xuống, nhìn thấy Nhạc Lạc Phong cũng đang nằm trên giường nghịch điện thoại, hai mắt cậu ta chợt sáng lên.
Thang Tam Viên có thể có CP mới, cậu ta cũng có thể có! Nếu như cậu ta có thể xào một chút CP với Nhạc Lạc Phong, tình tay bốn, đề tài này sẽ có nhiệt độ cao hơn nữa!
Cậu ta càng nghĩ càng vui vẻ, ngồi dậy chỉnh lại quần áo một chút, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu, xỏ dép lê về phía Nhạc Lạc Phong, cậu ta quyết định thừa dịp không mở phát sóng trực tiếp làm cho mối quan hệ tốt đẹp hơn.
Nhạc Lạc Phong đang nằm trên giường đeo tai nghe, trong miệng còn ngâm nga một khúc nhạc, không hề nghe thấy tiếng Thái Khả Khả đi tới. Mãi đến khi Thái Khả Khả vỗ vai hắn, hắn mới sửng sốt bỏ tai nghe xuống: "Có chuyện gì vậy, anh Thái?"
"Gọi tôi là Khả Khả là được rồi..." Thái Khả Khả xấu hổ mỉm cười, cười đến mức khiến Nhạc Lạc Phong lạnh hết cả người.
Thái Khả Khả mỉm cười tới gần, đang nghĩ muốn khoác lên vai Nhạc Lạc Phong, nháy mắt nhìn thấy màn hình điện thoại của Nhạc Lạc Phong, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.
Nhạc Lạc Phong thực sự đang bỏ phiếu cho Cố Ngạn! Mà lúc cậu ta tới gần nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong tai nghe của Nhạc Lạc Phong rõ ràng là album mới nhất của Cố Ngạn.
Không nhìn ra hắn là một fan hâm bộ của Cố Ngạn.
Thái Khả Khả nhận đả kích quá lớn. Nhạc Lạc Phong liên tục nói mấy câu với cậu ta, cậu ta cũng không đáp lại, quay trở lại giường trong im lặng.
Đắp chăn, đi ngủ!