🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Quý Mai bị tiếng khóc của Thái Khả Khả làm cho nhức đầu, rút tờ khăn giấy cho cậu ta lau nước mắt: "Đừng khóc."
Thái Khả Khả nghĩ rằng Quý Mai muốn an ủi cậu ta, cảm động giương mắt: "Chị Mai Mai..."
Quý Mai không nhịn được nói: "Đừng lãng phí thời gian, mau nghiên cứu đi, ai đi nấu cơm đi, tôi đói rồi."
"...Dạ." Thái Khả Khả không đợi được an ủi, đành phải lúng ta lúng túng lau nước mắt
Cậu ta im lặng một lúc, mới ngẩng đầu yếu ớt nhìn về phía Thang Tam Viên, buồn bã thương lượng: "Anh Tam Viên, thực sự em không biết làm cơm, nếu không, anh giúp em nấu cơm có được hay không?"
Cậu ta nói xong thì chắp tay trước ngực, bày ra bộ dạng đáng yêu, trong mắt còn đọng lại nước mắt chưa được lau sạch, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Không, Thang Tam Viên không có tâm tình thương hương tiếc ngọc, không chút do dự từ chối: "Tôi cũng không biết làm cơm."
Cậu vô thức lùi lại một bước, kẻo Thái Khả Khả lại đột nhiên bổ nhào vào người cậu.
Cậu không có lừa gạt Thái Khả Khả, cậu đối với việc nấu cơm một chữ cũng không biết, những năm này Thang Bá Đặc cùng Nguyên Thu không để bảy đứa con của mình bước vào phòng bếp. Thang Bá Đặc có niềm tin tưởng vững chắc chỉ cần con trai không biết làm cơm, về sau con trai sẽ không nấu cơm cho mấy tên nhóc cướp con trai ông, cho nên Thang Tam Viên dù muốn học, cũng không có cơ hội học.
Chị em Quý Mai Quý Lê cùng Nhạc Lạc Phong cũng lắc đầu, bọn họ cũng không biết làm cơm, chỉ có Cố Ngạn đang khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lười biếng đứng ở một bên, không có gật đầu, cũng không có lắc đầu.
Tất cả mọi người không khỏi chuyển mắt trên người anh, ánh mắt mong chờ, nếu như Cố Ngạn cũng không biết làm cơm, bọn họ chỉ có thể kiên trì, thật sự không biết có ăn được món do mình làm hay không.
Cố Ngạn nhướng mày, không nhanh không chậm mở miệng: "Tôi biết nấu cơm."
Đám người đang đói bụng nghe thấy anh biết làm cơm, mắt đều sáng hết cả lên, Quý Lê còn coi anh như chúa cứu thế, ánh mắt như dính vào người anh vậy, mong đợi nhìn anh.
Cố Ngạn vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Nhưng tại sao tôi phải nấu?"
Mọi người lập tức uể oải, đúng vâỵ, nhiều người như vậy, tại sao Cố Ngạn lại phải nấu ăn? Anh cũng không có như Thái Khả Khả đến muộn, ngược lại là người đến sớm nhất.
Tâm hồn fan hâm mộ trong cơ thể Nhạc Lạc Phong lại thức tỉnh lần nữa, không chút nghĩ ngợi nói: "Bởi vì anh đẹp trai, có tài, còn có tâm địa thiện lương!"
Quý Lê sờ cái bụng dẹp lép vì đói của mình, cô nàng bình thường ngày nào cũng chỉ thích ăn ăn ăn, đã sớm đói đến không chịu nổi, lúc này cũng không chút do dự gia nhập vào hàng ngũ nịnh bợ với Nhạc Lạc Phong: "Anh Ngạn chẳng những đẹp trai tài hoa, tâm địa thiện lương, mà còn là anh hùng cứu chúng tôi khỏi nước sôi lửa bỏng! Chỉ cần anh chịu làm cơm, tôi nguyện ý đấm lưng bóp vai, bưng trà dâng nước, ngay cả rửa chân cho anh cũng được."
Đám người: "..." Vì được ăn no cô đúng là quá liều.
Đến phiên Thái Khả Khả cùng Quý Mai, sắc mặt hai người họ đều đã đen thui như đít nồi, hai người nghẹn nửa ngày cũng không khen nổi, cuối cùng Quý Mai cắn răng nói: "Cậu đi làm cơm, chúng tôi quét dọn vệ sinh."
Cố Ngạn từ chối cho ý kiến, khẽ cười, quay đầu nhìn về phía Thang Tam Viên.
"..." Thang Tam Viên mấp máy môi: "Nếu như cậu nấu cơm, tôi sẽ..."
Quét dọn vệ sinh, đấm lưng bóp vai, bưng trà dâng nước đều đã bị bọn họ nói, Thang Tam Viên còn chưa có nghĩ đến mình có thể làm cái gì, bụng lại đột nhiên đói đến ùng ục một tiếng.
Cố Ngạn không nhịn được cong môi nở nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị dịu đi, bầu không khí căng thẳng ban đầu cũng giãn ra.
Nhạc Lạc Phong cùng Quý Lê vội vàng thừa cơ nũng nịu: "Anh Ngạn à, anh nấu cơm cho chúng tôi đi."
Thang Tam Viên quẫn bách đỏ mặt, hôm nay vì để đến sớm, cậu còn chưa ăn sáng, lúc này đã sớm đói.
Cố Ngạn đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại của Thang Tam Viên một chút, không tiếp tục làm khó bọn họ, quay đầu sắp xếp: "Tôi đi làm cơm, Quý Mai, Quý Lê, hai người dọn dẹp phòng một chút, Lạc Lạc cậu đi quét sạch sẽ sân đi, thuận tiện đem chăn mền trong phòng đi phơi một chút."
Mọi người lập tức vui vẻ đáp ứng, nơi này phía trước không có thôn, phía sau không có cửa hàng, muốn gọi giao hàng cũng không có, nếu như Cố Ngạn không làm cơm cho bọn họ, bọn họ sẽ rất đói bụng, mà Cố Ngạn sắp xếp hợp tình hợp lý, bọn họ vô thức muốn nghe theo sắp xếp của anh.
"Cậu..." Cố Ngạn quay đầu nhìn về phía Thái Khả Khả: "Đi vào trong sân tắm rửa cho chó."
Hôm qua nơi này mới mưa, chó cũng đã lăn lộn mấy vòng trên vũng bùn trong sân, một thân lông trắng cũng sớm biến thành màu sô cô la.
Thái Khả Khả không muốn nghe theo phân phó của Cố Ngạn, nhưng mà cậu ta vừa gây họa, cũng không dám lên tiếng phản đối, chỉ là bực bội quay đầu lại.
Thế nhưng cậu ta nghĩ lại, nếu như cậu ta ra ngoài tắm rửa cho chó, mặc dù bẩn một chút, nhưng cậu ta có thể thể hiện sự quan tâm của mình trước mặt khán giả! Thực tế còn tốt hơn so với việc quét dọn vệ sinh.
Nghĩ đến đây, cậu ta cảm thấy việc này được sắp xếp rất tốt, lập tức vui vẻ cong môi, khẽ gật đầu, vẫn không quên cộng điểm với khán giả: "Mặc dù tôi có chút sợ chó, nhưng nhiệm vụ vừa cực khổ vừa khó khăn như vậy không thể làm phiền các vị tiền bối, để tôi hoàn thành đi."
Cậu ta nghĩ, nếu như có thể cùng Thang Tam Viên đi tắm rửa cho chó thì tốt hơn, như thế có thể khiến đám fan hâm mộ nhìn bộ dạng cậu ta cùng Thang Viên chơi đùa với chó, hình ảnh kia nhất định rất ấm áp hài hòa, nhóm fan cp lại có thêm rất nhiều đề tài để biên tập, nói không chừng còn có thể thuận tiện kéo thêm một số fan nhập hố.
Cõi lòng Thái Khả Khả chờ mong, ngẩng đầu nhìn Thang Tam Viên cười tủm tỉm: "Anh Tam Viên, chúng ta cùng đi tắm rửa cho chó đi, không phải là anh rất thích động vật nhỏ sao?"
Thang Tam Viên trong lòng tất nhiên không muốn, tuy nhiên cậu còn chưa kịp lên tiếng từ chối, Cố Ngạn liền kéo cậu vào lòng, một tay ôm vai cậu, cười nói với Thái Khả Khả: "Anh Tiểu Tam không có thời gian, anh ấy muốn giúp tôi nấu cơm."
Anh nói xong thì không có nhìn khuôn mặt Thái Khả Khả đen xì, trực tiếp kéo Thang Tam Viên vào trong phòng bếp.
Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn đi vào phòng bếp, Cố Ngạn thuận tay đóng cửa phòng bếp lại.
Thang Tam Viên nhìn đồ trong bếp có chút luống cuống, cậu chưa từng nấu cơm, lo lắng sẽ làm loạn giống như Thái Khả Khả, không dám tùy tiện lộn xộn.
Cố Ngạn cúi đầu tìm kiếm một chút, lấy tỏi ra ném cho Thang Tam Viên, sau đó chỉ chỗ ngồi cạnh bàn ăn: "Anh ngồi đó bóc tỏi là được rồi."
Thang Tam Viên ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ Cố Ngạn chỉ, cúi đầu bóc tỏi, ngón tay trắng mềm cẩn thận bóc vỏ tỏi.
Cố Ngạn không khỏi mỉm cười, nhìn một lát mới thu hồi ánh mắt, tìm nguyên liệu nấu ăn, động tác lưu loát cắt đồ ăn.
Thang Tam Viên một bên bóc tỏi, một bên ngẩng đầu nhìn động tác thuần thục của anh, không khỏi có chút kinh ngạc, hỏi: "Bình thường đều là cậu tự mình nấu cơm sao?"
Lịch trình Cố Ngạn bận rộn như vậy, cậu không nghĩ tới Cố Ngạn thuần thục việc nấu cơm như thế.
Cố Ngạn lắc đầu: "Trong nhà có dì nấu cơm, em không xuống bếp."
"Vậy vì sao cậu lại học nấu cơm?" Thang Tam Viên hơi nghi hoặc một chút, vô thức cùng Cố Ngạn nói chuyện gϊếŧ thời gian.
Động tác trên tay Cố Ngạn không ngừng, một bên cầm nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, một bên cong môi: "Vì cưới vợ."
"Hả?" Thang Tam Viên sửng sốt một chút, nấu ăn thì có quan hệ gì với cưới vợ?
Cố Ngạn như có như không nhìn cậu, khẽ nói: "Ông của em nói, đàn ông mà không biết làm cơm sẽ không lấy được vợ."
Thang Tam Viên không nhịn được bật cười: "Ông Cố thật là thú vị."
Cố Ngạn gật đầu, mở nồi: "Ừm, qua một thời gian nữa em dẫn anh về gặp ông."
Thang Tam Viên hiểu rõ Cố Ngạn đang nói về thỏa thuận trước đó, anh muốn cậu trở về thăm ông Cố, thế là khẽ gật đầu, ngoan ngoãn nói "Ừm"
Hai người cảm thấy cuộc đối thoại không có gì là, trên khu bình luận lại trực tiếp sôi sùng sục, số người xem trực tiếp không ngừng tăng lên.
[Mị không nghe nhầm chứ? Mới gặp nhau có một ngày, Cố Ngạn đã muốn mang Thang Tam Viên trở về thăm ông rồi?"
[Đó là ông của Cố Ngạn đó! Tôi nghe người trong giới nói rằng Cố Ngạn rất giữ bí mật về gia đình mình, Cố Ngạn đã xuất đạo nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ không thấy anh nói ra về chuyện trong nhà, càng chưa nghe nói anh mang ai trở về gặp người nhà đó]
[Quan hệ của Cố Ngạn và Thang Tam Viên sao lại phát triển vùn vụt như vậy, như ngồi tên lửa vậy! Hay là nói Thang Tam Viên có điểm đặc biệt, nên Cố Ngạn mới đối với cậu tốt như vậy]
[Fan hâm mộ của nhà bên ở đâu vậy, ta đây có thuốc trợ tim tác dụng cực nhanh, có thể hào phóng cho ngươi một viên, nói không chừng mối quan hệ 2 nhà chúng ta còn có thể cứu vớt một chút]
[Thật không nghĩ tới, có một ngày thần tượng của mình cùng nhà bên ngồi một chỗ nấu cơm, còn bàn việc về nhà gặp ông, che mặt]
[Thành thật mà nói, theo tôi thì nhà đối thủ so với tên Thái Khả Khả kia thì tốt hơn nhiều, Hừ! Về sau sẽ không gọi là đối thủ nữa.]
[Không có ai khen tài nấu nướng của Ngạn Ngạn sao? Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, còn là người đàn ông biết nấu cơm, Ngạn Ngạn là người đàn ông tuyệt vời nhất!]
[Hôm nay cũng bị vẻ đẹp của Ngạn Ngạn làm cho hít thở không thông, ủng hộ, ủng hộ!!! Điên cuồng ủng hộ anhh!]
(*) ờm chỗ này bản gốc nó là từ "call", theo baidu là nó như này:
...
Cố Ngạn lấy nguyên liệu đã tẩm ướp ra, nhanh chóng chiên một đĩa cánh gà, đặt trước mặt Thang Tam Viên: "Ăn chút trước đi."
Thang Tam Viên ngẩn người, nhìn miếng cánh gà chín vàng, tươi ngon trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng một cái, có chút do dự mà nói "Cái này không được đâu, vẫn là chờ lúc ăn cơm ăn cùng mọi người."
"Không phải anh đói sao? Không cần chờ bọn họ, cái này là nấu cho anh ăn" Cố Ngạn nói xong cầm tỏi Thang Tam Viên đang bóc ném sang một bên, cầm khăn ướt lau tay cho cậu.
Vẻ mặt của Cố Ngạn vẫn rất bình thản, lông mi rũ xuống khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh , nhưng đường cong trên quai hàm lại có vẻ dịu dàng một chút, động tác rất tự nhiên, giống như hành vi thân mật này rất bình thường vậy, làm Thang Tam Viên ngại ngùng không tiện rút tay ra.
Thang Tam Viên nhìn tay của của mình, một lúc lâu sau mới nói ra một chữ: "...Ừm."
Cố Ngạn lau tay cho Thang Tam Viên xong, liền buông tay ra, chỉ có ngón tay không biết là vô ý hay vô tình nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của cậu.
Khuôn mặt Thang Tam Viên không hiểu sao nóng lên, ngồi bất động.
Cố Ngạn cong môi cười, cầm đũa gắp một cánh gà đưa lên miệng cậu, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Há miệng."
Thang Tam Viên ngoan ngoãn hé miệng cắn một cái, sau đó mới phản ứng được là Cố Ngạn đang đút cho cậu ăn, gương mặt không khỏi càng đỏ hơn.
Nhưng sự chú ý của cậu ngay lập tức bị thu hút bởi vị ngon trong miệng, tài nấu ăn của Cố Ngạn thực sự rất tốt, cánh gà được chiên rất ngon và mọng nước, bên ngoài giòn, bên trong mềm, ăn rất ngon.
Cố Ngạn cúi đầu, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn thấy làn da trắng nõn cùng đôi môi ửng hồng của Thang Tam Viên.
Thang Tam Viên nhướng mày, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm, ngẩng đầu nhìn anh: "Ăn rất ngon."
Khóe môi Cố Ngạn không nhịn được hơi hơi cong lên:"Xem ra ông không có lừa gạt em."