Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảy O Nhà Thang Gia

Chương 52: Gặp hai baba

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Thang Nhị Viên về nhà, kỳ phát tình đã trôi qua mấy ngày, những ngày này cậu đều ở cùng Lê Xán, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng loáng hồng nhuận, toàn thân trên dưới đều là mùi hương của Lê Xán.

Cậu nhún nhảy trên cầu thang lên tầng, tâm tình vui vẻ ngâm nga bài hát, đi được một nửa thì gặp được Thang Tam Viên vừa về nhà, cậu không khỏi giảm tốc độ, bộ dáng giả vờ như chưa có gì xảy ra, điềm nhiên như không có việc gì hỏi Thang Tam Viên: "Sao lại có thời gian về thế, hôm nay không cần quay phim sao?"

"Hôm nay phim đã hơ khô thẻ tre rồi" Thang Tam Viên nhìn thấy ánh mắt cậu, lập tức tò mò đi tới tra hỏi: "Em nghe nói anh lấy chai rượu đánh bể đầu hoa hồng đỏ của anh rồi?"

*hơ khô thẻ tre: ý chỉ đóng máy

"..."Thang Nhị Viên không muốn trả lời.

Cậu xoa đầu, trong lòng có chút chán nản nghĩ rằng mấy ngày nay cậu cùng Lê Xán bận bịu vượt qua kỳ phát tình, không có chú ý hóa ra chuyện đã truyền đi nhanh như vậy, ngay cả Thang Tam Viên lúc trước còn đang bận quay phim còn biết, xem ra chuyện này gần như đã truyền khắp nơi.

Cậu nghĩ đến Lí Tâm Nhiên, người cùng đoàn phim với Thang Tam Viên, không nhịn được hỏi: "Tâm Nhiên đến bệnh viện gặp Chu Trạch sao?"

Kỳ thật trong lòng Thang Nhị Viên không tán thành việc Lí Tâm Nhiên lại đi tìm Chu Trạch, Thang Nhị Viên cảm thấy, nếu hiện tại Chu Trạch chỉ biết đến tiền bạc thì kiểu tình yêu chân thành như Lí Tâm Nhiên có đến cũng chỉ tự chuốc lấy nhục nhã, hẳn là y cũng nên mau mau giải quyết dứt khoát mới đúng, với lại Chu Trạch bây giờ đang trong bệnh viện, người trong nhà chắc chắn sẽ đến thăm hắn, nếu như Lí Tâm Nhiên gặp phải ba Chu mẹ Chu ở đó, hai người chắc chắn sẽ mặt nặng mày nhẹ với y, làm y khó xử.

Thang Tam Viên nghe vậy thì cười: "Thời điểm Tâm Nhiên nghe được tin tức, đúng là muốn đến bệnh viện thăm cái tên cặn bã kia, tuy nhiên cậu ấy chưa kịp rời khỏi đoàn phim thì đã bị Vương Nãi Thanh nhất quyết túm chặt, mà hơn nữa không biết Vương Nãi Thanh làm cái gì, cứ thế để bản thân phát sốt, mấy ngày nay Tâm Nhiên bận bịu chăm sóc cậu ta, căn bản là không rảnh thời gian đến bệnh viện nhìn cái gã tệ bạc kia."

Thang Nhị Viên không nhịn được cười lên, xem ra có Vương Nãi Thanh ở đây, Lí Tâm Nhiên sẽ không có thời gian nhớ tới Chu Trạch.

Thang Tam Viên nói tiếp về việc Chu Trạch bị thương, cười to: "Lúc em nghe thấy việc anh đánh Chu Trạch thiếu điều cười muốn chết, nghe nói Chu Trạch vừa nói khoác là tình cảm anh đối với hắn đậm sâu bao nhiêu thì bị một chai rượu đập vào đầu, đoán chừng khoảng thời gian này hắn sẽ không có mặt mũi gặp người khác."

Nói đến chuyện ngày đó, lỗ tai của Thang Nhị Viên có chút đỏ, mất tự nhiên khoát tay áo, hiện tại cậu cũng không quan tâm đến Chu Trạch, Chu Trạch làm gì hay sống như thế nào, đã không còn liên quan đến cậu, về phần chai rượu kia, cậu cũng không hối hận, muốn trách thì trách bản thân Chu Trạch.

Thang Tam Viên cười đủ rồi, móc chìa khóa xe ném cho Thang Nhị Viên, hôm nay cậu lái xe Thang Nhị Viên đỗ ở đoàn làm phim quay về, lúc cậu tới gần, cái mũi bỗng nhiên giật giật, sau đó xích lại gần Thang Nhị Viên, khoa trương dùng sức hít hà.

Thang Nhị Viên vội vàng kéo cổ áo ngăn cản một chút, chột dạ tránh về phía sau: "Ngửi, ngửi cái gì?"

"Ngửi mùi có người bị đánh dấu nha." Thang Tam Viên cười đùa đứng thẳng người, sờ cằm, cố ý trầm ngâm: "Em ngửi mùi kia sao giống của Lê Xán vậy? Không phải anh nói hai người chỉ là quan hệ bạn tình sao?"

Hai má Thang Nhị Viên lập tức đỏ lựng, làm một tư thế cắt cổ, uy hϊếp: "Em biết quá nhiều, anh muốn gϊếŧ em diệt khẩu."

Thang Tam Viên vội vàng phối hợp cầu xin tha thứ, hô to: "Viên Viên, tha mạng!"

Thang Nhị Viên hơi nhíu mày: "Hả?"

Thang Tam Viên lập tức đổi giọng: "Không đúng, không phải Viên Viên. . . . . ."

"Ừm..." Thang Nhị Viên hài lòng nhẹ gật đầu, vừa định buông cậu ra, Thang Tam Viên lại nói: "Là phu nhân Lê tha mạng mới đúng."

Hai má Thang Nhị Viên đỏ lên, tay vung qua người Thang Tam Viên, nhưng lại không có bao nhiêu lực "Tiểu Tam, em có thể rời đi."

Cậu nói xong thì không cho Thang Tam Viên cơ hội phản bác, một đường chạy về phòng, cậu vừa trải qua kỳ phát tình, cả người ê ẩm mềm mềm , đặc biệt là eo, hiện tại chỉ muốn nằm ở trên giường ngủ một giấc thật ngon.

Mặc dù bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng chuyện thứ nhất khi cậu trở về phòng chính là tắm, sau đó mặc áo ngủ thoải mái bò lên giường, sẵn sàng nghỉ ngơi lấy lại sức, dù sao thực tế mấy ngày nay rất "vất vả."

Trước khi ngủ, cậu không nhịn được lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp Lê Xán bên trong album ảnh, duỗi ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chọc mặt Lê Xán trong tấm ảnh, tấm hình này là hôm qua cậu thừa dịp Lê Xán ngủ chụp lén, trong tấm ảnh Lê Xán chỉ lộ ra một bên mặt góc cạnh, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi cong lên một đường dịu dàng.

Hiện tại Thang Nhị Viên vừa mới bị đánh dấu, trong lòng sinh ra cảm giác ỷ lại vào Lê Xán, hận không thể dính vào Lê Xán mọi lúc mọi nơi, hiện tại vừa mới tách ra, cậu lại bắt đầu có chút nhớ anh.

Thang Nhị Viên đỏ mặt, chột dạ nhìn chung quanh một chút, sau đó nhịn không được nhẹ nhàng hôn một cái trên bức ảnh, cậu hơi chạm vào liền nhanh chóng rời đi, cứ như sợ hãi bị người ta phát hiện vậy.

Điện thoại vừa lúc có tiếng thông báo, cậu bị dọa đến run lên, trượt tay đánh rơi điện thoại xuống giường.

Hóa ra là tin nhắn của Lê Xán, cậu bình phục hô hấp, vội vã mở tin nhắn.

"Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy lung tung khắp nơi, tí nữa anh đến gặp em."

"Eo đau như vậy, sao chạy lung tung được..." Thang Nhị Viên nhỏ giọng thầm thì một tiếng, lại không kìm nén được khóe miệng đang cong lên, nhắn lại "Biết rồi" sau đó nghiêng đầu ngủ thϊếp đi trên gối.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, ánh nắng vừa phải, cậu nằm trên giường uể oải vươn người, sau đó đi dép lê xuống tầng với tâm trạng vui vẻ.

Cậu vừa đi xuống tầng thì phát hiện Lê Xán đang ngồi trên ghế sô pha, đối mặt với Thang Bá Đặc, không biết đang nói cái gì, biểu cảm Thang Bá Đặc có chút nghiêm túc, Nguyên Thu ngồi ở bên cạnh ngược lại là khuôn mặt tươi cười.

Thang Nhị Viên chớp mắt, xác định người ngồi dưới tầng thật sự là Lê Xán thì chạy nhanh xuống tầng, mặt mày rạng rỡ vỗ bả vai Lê Xán: "Sao anh lại tới đây?"

Cậu nghĩ là Lê Xán nói chờ chút đến gặp cậu là muốn gọi cậu ra ngoài gặp, không nghĩ là Lê Xán trực tiếp đến nhà cậu.

"Anh đến thăm hai bác trai." Lê Xán cong môi mỉm cười, nắm tay Thang Nhị Viên ngồi xuống bên cạnh anh, anh đã đánh dấu Thang Nhị Viên, lẽ ra phải tới gặp hai baba, để bọn họ an tâm.

Thang Nhị Viên lén lút nhìn Thang Bá Đặc và Nguyên Thu đối diện một chút, đỏ mặt ngồi ngay ngắn lại, sau đó lại lén lút dịch chuyển, chuyển đến vị trí càng gần Lê Xán, lúc dán chặt lấy Lê Xán rồi thì dừng lại, nắm thật chặt lấy tay anh, mười ngón đan chặt.

Ánh mắt Nguyên Thu ân cần nhìn Lê Xán cùng Thang Nhị Viên, dịu dàng mỉm cười, làm bộ không thấy động tác nhỏ của con trai, nhẹ nhàng căn dặn vài câu, toàn bộ quá trình Lê Xán đều chăm chú nghe, thỉnh thoảng phối hợp gật đầu.

Toàn bộ thời gian khuôn mặt Thang Bá Đặc ngồi đối diện của đều lạnh lùng, lông mày nhíu lại nhìn chằm chằm hai tay đang nắm chặt của hai người.

Nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn con trai, lại sắp bị cướp một đứa, làm sao ông lại không tức?

Tuy nhiên, ông không có phản đối, đương nhiên người bạn đời sau này của con trai phải do con trai chọn, chỉ cần con trai đồng ý là được, hơn nữa nhìn con trai lúc vừa mới xuống tầng, trong nháy mắt nhìn thấy Lê Xán thì cười đến tít cả mắt, ông đã hiểu rõ, trái tim con trai mình đã sớm bay theo Lê Xán rồi.

May mắn Lê Xán so với Chu Trạch còn tốt hơn, ông nghe nói việc Chu Trạch bị Thang Nhị Viên đánh vỡ đầu, cũng biết đầu đuôi câu chuyện, điều đầu tiên ông muốn là đập hai chai rượu lên đầu Chu Trạch, nếu như không phải Nguyên Thu ngăn ông lại, đầu Chu Trạch hiện tại đã nở hoa rồi.

Kết quả hôm nay ba Chu Trạch còn đến tìm ông, nói ra nói vào ý tứ là Chu gia bọn hắn rộng lượng, có thể không so đo chuyện Thang Nhị Viên đánh Chu Trạch, nhưng muốn Thang Bá Đặc nể tình lần này đã bỏ qua, để ông về sau giúp bọn hắn nhiều chút, Thang Bá Đặc nghe vậy thì tức giận, trực tiếp đuổi ba Chu ra ngoài, cuối cùng còn không nhịn được đạp ba Chu một cái.

Cho nên hiện tại Thang Bá Đặc nhìn Lê Xán rất thuận mắt, ít ra người Lê gia so với Chu gia tốt hơn nhiều lắm, Lê Xán cũng so với Chu Trạch tốt hơn rất nhiều.

Nếu như Thang Nhị Viên dẫn Chu Trạch trở lại, ông khẳng định sẽ không nhịn được đuổi đánh Chu Trạch ra ngoài.

Nguyên Thu cùng Lê Xán nói chuyện một lúc, đối với biểu hiện của Lê Xán rất hài lòng, vui vẻ giữ Lê Xán lại ăn cơm chiều, tươi cười rạng rỡ, quả thật đã coi Lê Xán như người trong nhà, bên trong lộ ra ánh mắt tán thưởng với anh.

Lê Xán đương nhiên vui lòng, lập tức vui vẻ đồng ý, trông rất khiêm tốn lễ phép, khiến Nguyên Thu càng nhìn càng vừa lòng.

Nguyên Thu đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, vừa quay đầu lại thấy Thang Bá Đặc còn nghiêm mặt ngồi ở chỗ đó, trừng mắt với Lê Xán, rất giống như bị người ta cướp bảo vật vậy.

Nguyên Thu hướng ông vẫy tay: "Tới đây giúp em nấu cơm."

Mỗi lần con rể tới cửa đều là vẻ mặt này, chẳng ra đâu vào đâu cả.

Thang Bá Đặc nghiêm mặt đứng dậy đi theo Nguyên Thu vào bếp, vô cảm đóng cửa bếp, vừa xoay người thì thân thể khổng lồ lập tức nhào vào trong ngực Nguyên Thu, đè nén thanh âm nghẹn ngào: "Hu hu hu...lại có heo đến nhổ cải trắng nhà chúng ta..."

Nguyên Thu không nể tình chút nào mà nói: "Năm cây cải trắng còn lại của ông cũng sẽ sớm bị nhổ."

Thang Bá Đặc khóc càng lớn tiếng, người ba già rất đau lòng.

Nguyên Thu bị ông gào đến nỗi đau tai, không nhịn được véo lỗi tai ông, tức giận: "Chỉ có ông mới sinh được củ cải trắng thôi hả?"

(*)Ý Nguyên Thu là ông cũng từng là củ cải trắng của ba mẹ mà bị heo Thang Bá Đặc đến nhổ mất :>>)

Lê Xán nghe thấy trong bếp truyền ra tiếng thét chói tai của Thang Bá Đặc, nhìn phương hướng phòng bếp có chút lo lắng hỏi: "Bác trai sẽ không sao chứ?"

Thang Nhị Viên lơ đễnh liếc mắt nhìn phòng bếp, đối với thuộc tiếng thét chói tai đã sớm tập mãi thành thói quen, cậu kéo Lê Xán đi lên tầng, vừa đi vừa nói: "Không có chuyện gì, baba đang dạy ông ấy đạo lý cuộc đời thôi"

Lê Xán nhớ tới khuôn mặt dịu dàng của Nguyên Thu cùng Thang Bá Đặc dáng dấp uy phong cao lớn: "..."

Thang Nhị Viên nắm tay của anh, hai ba bước lên tầng, sau đó trực tiếp dẫn anh đến phòng của mình.

Đây là lần đầu tiên Lê Xán đến phòng của Thang Nhị Viên, nơi này tràn ngập hơi thở của Thang Nhị Viên, anh giống như xâm nhập vào lãnh địa cá nhân của cậu, trong lòng thoáng có chút kích động không kìm nén được.

Anh đánh giá chung quanh một chút, gian phòng Thang Nhị Viên trang trí đơn giản và phong cách, có sự ấm cúng trong từng chi tiết nhỏ, ánh nắng chiếu vào nhà khiến căn phòng trở nên rộng rãi và sáng sủa, cả căn phòng rất thoải mái và đẹp mắt, vừa nhìn là biết Thang Nhị Viên tự mình thiết kế.

Lê Xán từ phía sau ôm chặt lấy Thang Nhị Viên, nhìn căn phòng mỉm cười nói: "Về sau nhà của chúng ta cũng là do em tự mình thiết kế có được hay không?"

Lỗ tai Thang Nhị Viên đỏ lên, nói lắp bắp: "Cái gì, cái gì mà nhà của chúng ta?"

Lê Xán cười nhẹ, kéo bả vai Thang Nhị Viên để cậu quay người lại, sau đó nhìn ánh mắt của cậu, trịnh trọng nói: "Viên Viên, chúng ta kết hôn có được hay không?"

Kỳ thật hôm nay anh đã đặt người làm nhẫn riêng, khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh có thể trao cho Thang Nhị Viên một lời cầu hôn chính thức.

Anh vốn muốn cho Thang Nhị Viên một bất ngờ, thế nhưng là giờ khắc này anh lại không thể chờ đợi đem chuyện cầu hôn nói ra, anh muốn kết hôn với Thang Nhị Viên, anh muốn cùng Thang Nhị Viên tạo nên một ngôi nhà.

Thang Nhị Viên đầu tiên là có chút ngượng ngùng thấp cúi đầu, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhướng mày hỏi: "Kết hôn? Như vậy lúc kết hôn, bó hoa em cầm trong tay hay là lúc bố trí sân anh muốn chọn hoa gì?"

"Đương nhiên là. . . " Giọng nói Lê Xán ngừng lại, sau đó cứng đờ.

Từ nhỏ đến lớn, trong tưởng tượng của anh, ngày kết hôn, trên mặt đất nhất định phải phủ đầy hoa tường vi, ngay cả hoa trên ngực anh cũng là hoa tường vi, anh muốn dùng trang phục hoa tường vi làm một trận lãng mạn nhất hôn lễ, nhưng bây giờ. . . .

Lê Xán xoắn xuýt nhíu mày, nhất thời không nói ra lời.

"Thẩm mỹ không thống nhất làm sao kết hôn? Không kết!"

Thang Nhị Viên hầm hừ đẩy anh ra, không lưu tình chút nào từ chối.

...Lần thứ nhất Lê Xán cầu hôn, kết cục là thất bại.

---------------------------------------------------------------------------------

Còn một chương nữa là kết thúc phần Nhị Viên rồi, chương sau sẽ có dàn cameo gồm cặp Nhất Viên và cặp Tam Viên nha :3
« Chương TrướcChương Tiếp »