Chương 34: Ly hôn đi

Khi Lục Thành đến chỗ hẹn, anh ủ rũ không vui ngồi trong góc, uống hết ly này đến ly khác.

Nhóm anh em nhìn anh như vậy không khỏi mỉm cười: "Lục Thành có bé thứ hai thì vui vẻ đến như vậy?"

Nhìn Lục Thành, anh uống rượu như uống nước vậy.

Lục Thành ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, mấy người lại vừa đâm vào tim của người anh em này đấy, mấy người có biết không?

Lục Thành không nói nên lời, trong lòng âm thầm để máu chảy ròng ròng, là một Alpha đáng thương, không ai có thể hiểu được đau xót trong lòng anh.

Anh lại ngẩng đầu uống một ngụm rượu, sau đó một bước xông lên sân khấu?

Dùng cái gì để giải sầu? Chỉ có ca hát!

Khi Thang Nhất Viên đến, Lục Thành đã giật lấy micro của ca sĩ đang hát, đứng trên sân khấu hát những bản tình ca, giọng hát của anh trong veo và từ tính, vì giai điệu quá buồn nên bài hát có một sức hấp dẫn khó tả.

Vốn là một hộp đêm có không khí sôi nổi tưng bừng, dưới những bi thương kìm nén mà anh hát ra, có mấy Omega ở đó tự dưng ôm nhau khóc nức nở.

Ai mà không từng có vết thương lòng chứ?

Ông chủ hộp đêm cũng sắp khóc, nhìn Lục Thành trên sân khấu mà nghẹn ngào không nói nên lời, anh nói anh đến đây không phải để quậy tung nơi đây sao? Tôi có nên tiếp tục phát mấy cái nhạc bay lắc nữa không?

Nhưng Lục Thành là người có tiền, ông ta giận mà không dám nói gì, ông ta chỉ mong có người sớm đưa Lục Thành đi.

Đừng tiếp tục ở chỗ này gây tại họa cho ông ta nữa.

Ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt Lục Thành, một tay anh cầm chai rượu, một bên cầm micro, hát đến thâm tình: "Ôi! Thật là một sự lĩnh hội đau đớn..."

Khán giả đã đồng thanh khóc dưới đài: "Lĩnh hội!"

Lục Thành cầm lấy chai rượu ngửa đầu uống một ngụm, bộ dáng vừa suy sụp vừa gợi cảm, anh cầm micro tiếp tục hát: "Em là tất cả của anh..."

Mọi người dưới đài điên cuồng vẫy hai tay: "Hu hu hu... Tất cả."

Lại còn cổ vũ kiểu này.

Thang Nhất Viên quả thực không thể nhìn thẳng, cậu nhìn xem anh chồng hát đến rơi lệ trên sân khấu, bất lực vuốt trán, bước nhanh tiến lên lôi kéo anh rời sân khấu, rời khỏi hộp đêm chướng khí mù mịt.

Nhóm anh em nhìn thấy Thang Nhất Viên thì cười: "Lục ca có đứa bé thứ hai nên quá vui đó mà."

Thang Nhất Viên liếc nhìn Lục Thành đang mạnh mẽ rót rượu, cách thức vui vẻ này thật sự đúng là rất đặc biệt.

Cậu đoạt lấy chai rượu trong tay Lục Thành, dìu anh ra ngoài.

Nhóm bạn thân muốn giúp cậu dìu Lục Thành ra ngoài, Thang Nhất Viên nói cảm ơn sau đó liền từ chối, Lục Thành mặc dù đang say rượu nhưng sau khi nhận ra cậu, thì vẫn ngoan ngoãn đi theo cậu, cũng không phí nhiều sức lực.

Lúc đi thang máy xuống lầu, Lục Thành ngây người nhìn cậu chăm chú, hai mắt càng ngày càng đỏ, như có thể khóc trong giây tiếp theo vậy, trong mắt là oan ức không nói nên lời.

Thang Nhất Viên quả thực bị anh chọc tức, rõ ràng là đi chơi muộn như vậy còn không chịu về, kết quả là trước mặt cậu còn tỏ vẻ oan ức.

Đáng tiếc không thể so đo với mấy tên đã uống rượu, Thang Nhất Viên chỉ có thể sờ sờ đỉnh đầu anh chồng của mình, nhẹ giọng dỗ dành: "Thành Thành không khóc..."

Lục Thành nhếch miệng, vành mắt càng đỏ.

Hai người ra khỏi thang máy, ra ngoài hộp đêm, Lục Thành giữ chặt lấy cậu, một tay ôm cậu vào trong ngực, trong giọng có chút run rẩy không thể nghe thấy, vừa thâm tình vừa đau khổ nói: "Nhất Viên, anh yêu em."

Con người của Thang Nhất Viên khẽ mở to, đôi mắt chớp chớp, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Thành nói yêu cậu, trong lòng cậu giống như có làn gió lướt qua mặt hồ phẳng lặng, nổi lên một tầng sóng gợn.

Cậu quay lại ôm lấy Lục Thành, nhẹ nhàng cọ cọ bả vai anh, hiện tại Lục Thành tuy say, nhưng có thể nghe được Lục Thành chính mồm nói những lời này, cậu cũng rất vui vẻ.

Cậu dịu dàng cong khóe miệng, trong giọng nói tràn ngập ngọt ngào: "Em cũng yêu anh..."

Lục Thành ôm cậu càng chặt hơn, trên người đầy mùi rượu, bỗng nhiên hức một tiếng khóc lớn, còn muốn nốc thêm rượu: "Hu hu hu...Nhất Viên à em yên tâm, hức...cho dù đứa nhỏ trong bụng em không phải của anh...anh vẫn sẽ đối với em thật tốt, đối với đứa nhỏ thật tốt..."

Anh nói xong thì chính mình mơ hồ, đẩy Thang Nhất Viên ra, ngón tay đặt trên môi, thần bí nói: "...Đây là bí mật, tuyệt đối không thể cho Nhất Viên biết rằng tôi đã biết, tôi phải làm bộ như cái gì cũng không có xảy ra."

Sắc mặt Thang Nhất Viên càng ngày càng đen, gần như hòa vào màn đêm, cậu hít sâu một hơi, sau đó lại hít một hơi thật sâu, nhưng lửa giận trong lòng lại dâng trào cuồn cuộn đến ngập trời, như thế nào cũng không thể bị dập tắt.

Cậu tức giận nhìn Lục Thành, sau đó không thể nhịn được nữa tát một cái lên mặt Lục Thành.

"Chát" một tiếng giòn vang, Lục Thành ngơ ngác che mặt.

Thang Nhất Viên tức giận nhìn cái dấu đỏ trên mặt anh: "Hiện tại anh cứ làm bộ dạng như không có gì xảy ra đi!"

Tên Alpha ngu ngốc này!

Cái tát này làm tan biến men rượu của Lục Thành, anh chợt bừng tỉnh, ôm lấy hai má vẻ mặt vô tội.

Thang Nhất Viên tức giận đi về phía trước, anh chồng ngốc nghếch mất trí nhớ thế nhưng lại nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng mình thuộc về người khác, thật sự là không chịu nổi! Cậu càng nghĩ càng tức giận, càng đi càng nhanh.

Phía trước có ánh sáng chói mắt, cậu đưa tay ra che lại, tiếng còi xe chói tai và tiếng kêu sợ hãi của Lục Thành gần như cùng lúc vang lên bên tai, chưa kịp phản ứng thì cậu đã cảm thấy mình bị kéo mạnh, ngã trên mặt đất.

Trong nháy mắt trong đầu Thang Nhất Viên trống rỗng, cậu phản ứng lại, cũng không có cảm giác được đau đớn, cúi đầu nhìn, phát hiện cậu đang nằm ở trên người của Lục Thành, còn Lục Thành đang gắt gao bảo hộ cậu.

Tài xế vội vàng xuống xe kiểm tra, nhìn hai người không bị thương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Thang Nhất Viên vội vàng đứng dậy, hoảng sợ ôm lấy Lục Thành: "Có bị thương không? Có thấy đau không?"

Lục Thành ôm đầu, vẻ mặt nhăn lại vì đau, những kí ức sau khi anh cùng Thang Nhất Viên ở một chỗ nhanh chóng lướt qua đầu anh, chuyện xảy ra trong bốn năm này dần dần trở nên rõ ràng trong đầu.

Anh ôm đầu, ở trong tiếng kêu lo lắng của tài xế cùng Thang Nhất Viên dần dần mất đi ý thức.

...

Lục Thành tỉnh lại trong bệnh viện, trong mũi nồng nặc mùi thuốc khử trùng, anh mở mắt ra, trong mắt là màu trắng, anh hơi nghiêng đầu, thời điểm mắt anh đối diện với đôi mắt Thang Nhất Viên, trong lòng anh run lên, mọi thứ xảy ra sau khi mất trí nhớ tràn ngập trong tâm trí như thủy triều tràn vào trong óc.

Aaaaaa! Hiện tại tiếp tục giả bộ ngất xỉu còn kịp hay không?

Anh nghĩ về những điều đáng xấu hổ mà anh đã làm trong khoảng thời gian này, suýt nữa đập vào tường.

Điều gì đã cho anh can đảm để thử bikini? Điều gì đã khiến anh dám ly hôn với Omega? Là sự đánh mất đạo đức hay sự vặn vẹo của tính cách?

Thang Nhất Viên không bỏ rơi anh trong khoảng thời gian này đã là một kỳ tích.

Trên đời này có tình yêu đích thực, trên đời này có sự chân thành mà!

Thang Nhất Viên đỏ mắt nắm lấy tay anh, Lục Thành vừa mới đột nhiên ngất đi làm cậu sợ muốn chết, hiện tại cậu vẫn còn sợ hãi.

Cậu lo lắng hỏi: "Anh có chỗ nào không thoải mái không?"

"Anh không sao." Lục Thành áy náy vươn tay sờ hai má Thang Nhất Viên, trong khoảng thời gian này anh đã làm rất nhiều chuyện đáng xấu hổ, thật sự là oan ức cho Omega, anh nghĩ tới thì đau lòng.

Thu hoạch lớn nhất sau khi anh mất trí nhớ chính là biết Omega thích anh.

Hu hu hu, hóa ra Omega vẫn luôn thầm yêu anh.

Thang Nhất Viên nhìn vào hai mắt anh quan sát, đột nhiên hỏi: "Anh nhớ ra rồi?"

"Không, không có mà..." Lục Thành làm bộ dáng như không có việc gì, ngoài miệng không dám thừa nhận, bên trong thì chột dạ muốn chết, lúc nói chuyện không nhịn được nói lắp.

Chúa ơi! Xin hãy để anh tiếp tục mất trí nhớ đi! Nếu không, theo tiết tấu này anh sẽ bị đánh chết!

Thang Nhất Viên khẽ cười một tiếng, nhíu mày: "Ừm? Anh xác định?"

Lục Thành vùi đầu vào trong gối, làm bộ như bản thân là một con đà điểu không có cảm xúc, giọng nói rầu rĩ thừa nhận: "Nhớ một chút......"

Thành Thành không còn mặt mũi gặp người!

Thang Nhất Viên nhếch môi cười lạnh: "Vậy có nhớ đứa nhỏ trong bụng là của ai không?"

Lúc Lục Thành hôn mê, cậu đã hỏi trợ lý chuyện gì đã xảy ra, cậu không khỏi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Lục Thành ngẩng đầu lên, trong lòng hối hận muốn chết, vội vàng ôm Thang Nhất Viên vào trong lòng, vui vẻ nói: "Của anh, em là của anh, đứa nhỏ là của anh, đều là của anh."

Kỳ thật trợ lý cũng không biết, một tháng rưỡi trước anh từng trở về, khi đó anh phải đi công tác một tháng, sau khi anh kết hôn với Thang Nhất Viên thì vẫn là lần đầu tiên tách ra một thời gian dài như vậy, trong lòng đều rất nhớ đối phương. Một buổi tối một tháng rưỡi trước, Thang Nhất Viên cuối cùng không nhịn được nỗi nhớ dày vò trong lòng, lần đầu tiên trong điện thoại thừa nhận nhớ anh.

Lục Thành kích động đến nhiệt huyết sôi trào, một đường lái xe chạy vội về nhà, tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đêm đó khó kìm lòng được lăn lộn với nhau, quên dùng biện pháp an toàn, lúc này mới không cẩn thận lại có đứa nhỏ.

Một đêm qua đi, bởi vì có một cuộc họp sẽ tổ chức vào ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Lục Thành đã phải rời đi, một đường lái xe chạy về thành phố bên cạnh, vừa kịp giờ họp cho nên trợ lý không biết anh từng trở về.

Lục Thành tức giận nghĩ muốn trừ lương của trợ lý trong ba tháng! Cái người trợ lý được việc thì ít mà việc xấu lại có thừa, mi có biết vì mi mà làm hại ông chủ bị bạo lực gia đình? Tuy omega đánh rất nhẹ, mặt anh cũng không đau, nhưng nếu tay Omega bị thương thì phải làm sao đây!

Thang Nhất Viên hừ nhẹ một tiếng, vừa nghĩ tới đã rất tức giận, Lục Thành nghi ngờ cái gì cũng được, nhưng không nên nghi ngờ tình cảm của cậu dành cho anh.

Lục Thành nhẹ nhàng ôm Thang Nhất Viên, thông qua việc mất trí nhớ trong khoảng thời gian này hiểu được lo lắng bấy lâu trong lòng Thang Nhất Viên, trước kia là anh sai, không cho Omega cảm giác an toàn.

Anh không nhịn được ôm Thang Nhất Viên chặt hơn, nói nhỏ: "Anh đối với Nguyễn Phi đã sớm không còn tình cảm, lúc trước cậu ấy chuyển đến trường học của chúng ta, anh cảm thấy cậu ấy với mấy tên giàu có trong trường không giống nhau, kiên cường hướng về phía trước, rất có cảm giác mới mẻ, cho nên mới theo đuổi cậu ấy. Về sau cảm giác mới mẻ đã qua thì không có cảm giác gì cả, huống chi sau anh lại phát hiện cậu ấy đầu cơ trục lợi, không phải là dáng vẻ thanh cao như biểu hiện, cho nên nếu năm đó không phải em cứ muốn cướp đoạt với anh, anh đã sớm bỏ cuộc."

"Trách em sao?" Thang Nhất Viên hơi cúi đầu, nhớ tới nỗi lo lắng mấy năm nay, trong lòng thầm nhẹ nhõm một hơi, cục u trong lòng rốt cuộc biến mất hoàn toàn.

"Trách anh, trách anh." Lục Thành không nhịn được hôn lên má cậu, nhẹ giọng hỏi: "Nhất Viên, tuy rằng anh vẫn luôn yêu em, sau này anh sẽ càng yêu nhiều hơn, được không?"

Nếu anh biết Thang Nhất Viên vẫn luôn thầm yêu anh, anh sẽ sớm nói cho Thang Nhất Viên tâm ý của anh, hiện tại kết hôn với Thang Nhất Viên, trong lòng anh chỉ có Thang Nhất Viên, cả đời này cũng chỉ biết Thang Nhất Viên một người này mà thôi.

Thang Nhất Viên khẽ gật đầu, hai má ửng đỏ.

Lục Thành không che giấu được kích động trong lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu, nhưng Thang Nhất Viên đã tỉnh táo lại, né tránh anh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy là anh đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ?"

Lục Thành gật đầu, ánh mắt lưu lại trên môi Thang Nhất Viên, chỉ muốn hôn thật sâu.

Thang Nhất Viên nở nụ cười lạnh lẽo, đẩy anh ra: "Vậy thì ly hôn đi."

Hừ, nếu anh chồng đã khôi phục trí nhớ, cũng nên tính sổ từ từ!