Chương 24: Ngợp trong vàng son

Không, Lục Thành nhớ ra, anh vẫn còn bạn thân, nhất định bạn thân sẽ đứng về phía anh!

Tối hôm sau, Lục Thành ngồi trong xe rung đùi gọi trợ lý: "Tiểu Trang, tụ điểm ăn chơi sang trọng và lớn nhất thủ đô ở đâu?"

Trợ lý suy nghĩ rồi cảm thấy nhất định ông chủ đang khảo nghiệm lòng trung thành của mình, thân là người của tập đoàn Lục thị, ở trong lòng nơi ăn chơi sang trọng nhất và lớn nhất thủ đô đương nhiên là "Ngợp trong vàng son"(*) của Lục thị, vì thế trợ lý cung kính trả lời.

(*) cũng có nghĩa khác là xa hoa đồi trụy =)))

Lục Thành cúp điện thoại, anh gửi một tin nhắn cho nhóm bạn thân hẹn gặp mặt, sau đó mở định vị rồi một đường phóng xe đến địa điểm ăn chơi lớn nhất thủ đô trong truyền thuyết: "Ngợp trong vàng son".

Nhìn qua ngợp trong vàng son, nơi nơi đều có ánh vàng rực rỡ, bảng hiệu vàng rực, các thiết bị cũng là màu vàng rực rỡ, ngay cả thảm cũng là màu vàng. Lục Thành bĩu môi, cảm thấy rất chói mắt người, anh sửa sang lại áo, uy phong lẫm liệt đi vào, bàn tay to lớn vung lên, nói thẳng: "Cho tôi một gian phòng riêng lớn nhất."

Quản lí khϊếp sợ mở to hai mắt xác nhận, là ông chủ.

Quản lý sững sờ một lúc rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý, ý tứ hàm súc: "Ngài vẫn muốn Alpha tiếp ngài?"

Ông chủ của bọn họ rất ít khi đặt chân đến ngợp trong vàng son , nhưng mỗi lần đến đều gọi Alpha đứng đầu bảng ở đây, nhưng không phải để làm điều gì đó đáng xấu hổ, mà là học hỏi kinh nghiệm từ tên đứng đầu bảng, làm thế nào để Omega của mình cảm thấy thoải mái.

Quản lý có thể hiểu, dù sao thì bản thân chủ tịch cũng không có kinh nghiệm gì cả. Anh kết hôn với phu nhân khi còn trẻ, từ đó cũng không có Omega nào khác. Mặc dù tên đứng đầu bảng ở đây chỉ bán nghệ không bán thân, nhưng dù sao người ở nơi "phong nguyệt", kinh nghiệm có không ít, cho nên ông chủ thường trộm đến đây "học tập".

Lục Thành nhíu mày liếc nhìn quản lý, anh muốn Alpha làm cái gì? Tỷ thí xem tin tức tố của ai mạnh hơn?

Tuy nhiên thật ra cũng có thể kêu một ít người phục vụ, tuy rằng anh không cần, nhưng hẳn nhóm bạn thân sẽ cần.

"Gọi cả trai lẫn gái đến phục vụ, nhiều omega và beta một chút."

Càng có nhiều người, càng thể hiện rằng anh nhớ hội bạn thân đến nhường nào, không biết nhóm bạn thân sau bốn năm giờ ra sao rồi.

Lục Thành không hiểu sao có một loại cảm giác mọi người đều già đi, chỉ còn ta cô độc trẻ trung.

Quản lý đáp lại, nếu ông chủ không đến tìm Alpha học tập, thì ... quản lý nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lục Thành: "Ngài đến đây kiểm tra?"

Lục Thành kỳ quái nhìn quản lý một cái, anh cũng không phải cán bộ của tinh tế, cũng không có đến kiểm tra cái gì, không khỏi sốt ruột nói: "Đến chơi."

"... Vậy thì ngài đi cùng phu nhân sao?" Quản lý nhìn anh với ánh mắt phức tạp, thận trọng hỏi.

Lục Thành cau mày nhìn chằm chằm quản lý, tên này có tật xấu gì vậy, nói như anh không nên đến một mình vậy, chẳng lẽ ngợp trong vàng son này quy định vợ chồng phải đến cùng nhau sao?

Giọng anh có chút cứng rắn: "Không, tôi đến chơi với bạn thân."

Quản lý nghe được lời của anh, toàn thân đều run lên, ông chủ không mang phu nhân cùng đến, chỉ đến chơi có một mình, đây là khúc dạo đầu trước khi kiếm chuyện phải không vậy!

Lục Thành kỳ quái liếc nhìn quản lý đang run như cầy sấy rồi bước vào trong.

Quản lý lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận đi theo sau anh: "Thành tích của tháng này rất tốt, át chủ bài của quán cũng càng ngày càng hút được thêm nhiều khách hơn, vũ công tinh tế mới rất được hoan nghênh, doanh thu năm nay nhiều hơn năm ngoái ba mươi phần trăm, tổng lợi nhuận ... "

Lục Thành nghe quản lý phía sau anh nói lải nhải nửa ngày, nhíu mày càng sâu.

Quản lý cho anh biết doanh thu để làm gì?

Lục Thành không khỏi có chút khinh bỉ ông chủ của ngợp trong vàng son, ông chủ này nghĩ thế nào không biết, lại đi thuê một tên nhân viên mồm năm miệng mười như này, ngay cả doanh thu đều nói với khách.

Hơn nữa, quản lý này là nhàn rỗi quá không có chuyện gì làm sao? Đi theo anh làm cái gì, nhiều khách như vậy mà quản lý còn chiêu đãi từng người như anh không phải là mệt chết?

Lục Thành mím môi, lẩm bẩm không ngừng trong lòng, bất mãn bước vào phòng riêng, nhìn xung quanh, lại là một phòng màu vàng.

"Chỗ của anh đủ lớn, cũng đủ sang trọng, chỉ là hơi thô tục, nhìn ánh vàng lấp lánh thế này khiến người ta nhức mắt, ông chủ của mấy người có vấn đề về thẩm mỹ sao."

Toàn thân quản lý run lên, ý của ông chủ là sao?

Trang trí ở đây rõ ràng là do ông chủ hồi đó lựa chọn, quản lý còn nhớ rõ lúc đó ông chủ nói muốn trang trí cho ngợp trong vàng son theo phong cách lộng lẫy, ngược lại với phong cách của bản thân, để Omega không lo lắng anh sẽ tới đây.

Bây giờ ông chủ nói điều này, có phải là ngụ ý rằng hắn nên trang trí lại? Hay là đang thử lòng trung thành của hắn?

Quản lý không biết trả lời sao, nghĩ muốn lên trên diễn đàn của tinh tế hỏi một chút, ông chủ nhàn rỗi tự mắng bản thân thì làm nhân viên nên đáp lại như thế nào?

Lục Thành xem xong phòng, vừa quay đầu lại, nhìn thấy quản lý vẫn ở phía sau, anh không khỏi sốt ruột hỏi: "Ông còn đi theo tôi làm gì?"

"... Bây giờ đi, bây giờ đi, người sẽ đến sau" Sau khi nhận được chỉ thị của ông chủ, quản lý chợt thở phào nhẹ nhõm rồi vội lui ra ngoài.

"Từ từ!" Lục Thành gọi quản lý lại.

Quản lý lại nhanh chóng quay lại.

"Của ông đây." Lục Thành lấy ra chi phiếu, quản lý đi theo anh lâu như vậy, chung quy nên cho quản lý chút tiền boa.

Ông chủ lại thử hắn!

Quản lý vội vàng cúi đầu nói: "Theo quy định, nhân viên trong đây không được nhận tiền boa. Nhân viên của ngợp trong vàng son nghiêm túc chấp hành quy định này, là quản lý, tôi phải dẫn đầu ..."

Lục Thành nhìn quản lý không ngừng tỏ ra quyết tâm, vội xua tay cho hắn đi ra, người này sao có thể nói nhiều như vậy?

Quản lý cung kính rút lui, lau mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng đưa tới đồ ăn thức uống đa dạng, liên tiếp gọi hơn mười mấy người vào phục vụ, bao gồm cả Omega đứng đầu bảng và Beta đứng đầu bảng.

Quản đốc nhịn không được hỏi: "Là ai thế? Phô trương như vậy."

Tuy rằng nhân viên ngợp trong vàng son tất cả đều bán nghệ không bán thân, ông chủ nói rằng phải làm cho nơi này trở thành một nơi thật thanh cao, thật đặc biệt, nhưng tất cả người ở nơi này đều không chỉ có tài nghệ hơn người mà cũng rất đa tình, cho nên phẩm giá của mỗi người đều rất xa xỉ, ở thủ đô người có thể một lúc yêu cầu nhiều người phục vụ đến vậy thật sự rất ít.

Quản lý ghé vào tai quản đốc hạ giọng, thần thần bí bí, như muốn nói điều gì đó khiến người khác kinh sợ: "Ông chủ và các bạn của ngài ấy."

Quản đốc vừa nghe thì biến sắc, cùng đè thấp giọng, hoảng sợ hỏi: "Bà chủ sẽ không vì không chịu nổi những yêu cầu quá đáng của ông chủ nữa nên muốn ly hôn với ông chủ đi?"

Xét theo số lần ông chủ đến học hỏi từ Alpha, việc đó được thực hành rất thường xuyên.

Quản lý sờ cằm một lúc rồi lắc đầu khẳng định: "Không được, nếu ly hôn, ông chủ đã sớm suy sụp, khóc hết nước mắt."

Nữ quản đốc gật đầu tỏ vẻ rất đồng ý, nếu ông chủ thực sự ly hôn, phỏng chừng còn muốn nhảy sông tự vẫn, làm sao còn có tâm trạng đến đây.

Nữ quản đốc cau mày: "Vậy ông chủ bị sao vậy?"

"... Tôi không biết." Quản lí khó hiểu lắc đầu, không thể giải thích được.

Suy nghĩ của ông chủ như mò kim đáy biển, quá khó đoán!

Cũng khó hiểu như quản lý còn có hội bạn thân của Lục Thành.

Tất cả đám bạn thân vui vẻ đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy thấy Lục Thành đoan trang khoác tay lên ghế sô pha, bên cạnh có hai Omega nhỏ đang ngồi, nhìn từ xa giống như đang khoác vai Omega, nhưng thật ra không có ngón tay nào chạm vào, hai Omega ngồi đó thì cứng đơ như hai tảng đá.

Nhìn thấy cái tư thế này của anh, hội bạn thân đều chết lặng.

Hình ảnh này yên tĩnh diễn ra trong một phút, khi Lục Thành nghi ngờ rằng tất cả mọi người trong căn phòng này đều bị đóng băng ngoại trừ mình, người bạn thân ở gần Lục Thành nhất cuối cùng cũng cử động, anh ta nhìn thoáng qua Omega "trong vòng tay" Lục Thành, do dự hỏi " ... Lục ca, cậu có sao không... Đầu cậu bị thương sao? "

[(*) Theo mình nghĩ mọi người đều bằng tuổi Lục Thành, mng kính trọng Lục Thành nên mới gọi Lục ca chứ không phải Lục Thành hơn tuổi nên sẽ để xưng hô như trên nhé.]

Lục Thành sửng sốt: "Sao cậu biết?"

Chuyện anh bị thương không phải là được giấu kín sao?

Bạn thân suýt chút nữa là kinh ngạc rớt cằm: "Cậu bị thương ở đầu thật?"

Lục Thành không vui cau mày, mọi người làm sao lại kinh ngạc như vậy.

Thật lâu sau, bạn thân cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu tỏ vẻ rõ ràng: "Cái này khó trách ... tôi đã bảo mà nếu như bình thường cậu không thể nào tới nơi như thế này, cũng không có chuyện mời nhiều trai lẫn gái như vậy."

Lục Thành nâng cằm lên, từ trong mũi hậm hừ một tiếng, "Tại sao tôi không thể tới nơi này?"

"Chính cậu nói mà, trong mắt cậu người khác không bằng một ngón chân của chị dâu. "

Lục Thành không để bụng, anh không tin mình sẽ nói ra điều đấy.

Trong phòng, hội bạn thân lần lượt bước vào chỗ ngồi, ngoài phòng, quản lí càng nghĩ càng chột dạ.

Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định gọi cho Thang Nhất Viên để thông báo một chút, ai mà không biết rằng người ông chủ quan tâm nhất là Omega của mình, nếu ông chủ thực sự làm chuyện gì ở đây sẽ gây ra mâu thuẫn gia đình, ảnh hưởng đến hạnh phúc hôn nhân của ông chủ, cuối cùng họ là những người chịu thiệt hại nên vẫn gọi điện yêu cầu bà chủ đến đưa người về nhà, để họ yên tâm một chút.

Điện thoại được kết nối, quản lý liền nói cho Thang Nhất Viên toàn bộ câu chuyện, Thang Nhất Viên yên lặng nghe lời của quản lý, giọng nói rất bình tĩnh, cảm ơn quản lý, sau đó cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Thang Nhất Viên tức giận đứng lên, nhanh chóng cầm áo khoác bước ra ngoài, dặn dò quản gia trông nom Lục Thang Thang rồi vội vàng rời đi.

Đồ khốn Lục Thành lại muốn làm cái gì nữa đây!

Trong phòng riêng, một Beta đang ca hát, giọng hát êm tai, dáng người hai vũ công bên cạnh uyển chuyển, thướt tha động lòng người, hội bạn thân nhìn thấy đều chết mê chết mệt.

Lục Thành lại không có lòng dạ nào thưởng thức, chán nản ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt hơi ủ rũ, rõ ràng là đang vui chơi, nhưng anh không thấy thú vị chút nào, đêm nay tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, không chơi nhiệt tình chút nào, bầu không khí trong phòng rất kỳ quái, từng người một như đang lén nhìn anh, như thể việc anh ngồi ở đây là điều gì đó rất kinh ngạc.

Lục Thành thầm thở dài, thật là chán, về nhà chơi với vợ con còn vui hơn.

Vừa đứng dậy đi về nhà, cửa phòng mở ra, Thang Nhất Viên mặt không cảm xúc bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người.

Động tác của mọi người đột nhiên dừng lại, trong phòng vừa rồi còn ồn ào cũng im bặt trong giây lát.

Tay Lục Thành run rẩy, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan.

Hội bạn thân thấy sắc mặt Thang Nhất Viên âm u thầm nghĩ không xong, là bạn thân thì lập tức triển khai tình nghĩa bạn thân, không ngừng giải thích giúp Lục Thành.

"Chị dâu, Lục ca chỉ là hồ đồ nhất thời, cậu tha cho cậu ta đi, cậu ta cũng không dám... nữa."

"Lục ca cái gì cũng không làm, cậu đừng nhìn trong vòng tay cậu ta ôm hai Omega, kỳ thật chỉ là treo lơ lửng, căn bản không hề để lên trên vai họ."

Mặt Lục Thành đỏ lên, một bên hạ tay xuống, một bên lớn tiếng phô trương thanh thế: "Ai nói tôi không đặt, tôi có đặt lên rồi! "

"..."

Hội bạn thân âm thầm phun một câu trong lòng: mẹ nó, Lục Thành không muốn sống nữa sao.

Hai Omega bên cạnh Lục Thành kinh hoàng bật người ra trước khi tay anh rơi xuống, sau đó lập tức ngồi cách anh một mét, như thể anh là một con vi rút.

Một người trong số họ run rẩy nói: "Chủ tịch, ngài đừng hại chúng tôi."

Người kia vội vàng ngẩng đầu giải thích với Thang Nhất Viên: "Bà chủ à, chúng tôi không làm gì cả, chủ tịch đến rượu cũng không cho chúng tôi rót cho ngài ấy, chúng tôi cũng không hề đυ.ng vào chủ tịch một chút, ngài ấy cũng không hề chạm vào chúng tôi."

Sắc mặt Lục Thành khó coi đứng lên, nhìn chằm chằm Omega đang nói chuyện, tức giận nói: "Sao cậu lại gọi Omega của tôi là bà chủ, nói đi! Ông chủ của cậu là ai? Gọi anh ta ra!"

Giọng nói của anh lớn đến mức mọi người trong phòng đều có thể nghe rõ, mọi người đều nhìn anh như một kẻ thiểu năng.

Thang Nhất Viên xoa xoa trán, đầu rất đau.

Omega run rẩy nhìn Lục Thành: " ...Là ngài, ông chủ..."

Lục Thành ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Thang Nhất Viên.

Thang Nhất Viên dựa vào cửa, giọng nói không hề dao động: "Đây là cửa hàng đầu tiên anh mở cách đây ba năm."

"... Ồ." Lục Thành xấu hổ sờ sờ mũi.

Chạy đến cả nhà mình ... Thành Thành không muốn nói chuyện, mà thầm nghĩ muốn đánh trợ lý.

Thang Nhất Viên thở dài: "Theo em về nhà."

Lục Thành cứng đầu, giọng lại nhỏ xuống: "Không về."

Mọi người đều đang xem, làm sao có thể bị đối thủ chỉ đạo? Những người bạn thân này đều là những người đã cùng anh đối đầu với đối thủ mà.

Hội bạn thân từ lâu đã bỏ tà theo chính, cùng Thang Nhất Viên biến chiến tranh thành tơ lụa(*), đó là chị dâu của bọn họ mà!

(*) dùng hòa bình giải quyết tranh chấp

Thấy sắc mặt Thang Nhất Viên càng ngày càng xấu, bọn họ nhanh chóng tiếp tục giúp Lục Thành giải thích.

"Chị dâu, Lục ca bị hỏng não rồi, cậu đừng có chấp nhặt với cậu ta."

"Chị dâu, trong lòng Lục ca chỉ có cậu, nếu đầu óc cậu ta tỉnh táo, cậu ta tuyệt đối không dám làm chuyện này. "

"Chị dâu, đại nhân đại lượng, tha cho cậu ta lần này đi, bọn tôi nhận tội thay cậu ấy."

...

Cái việc nhận tội của mấy cậu sao thuần thục vậy? Lục Thành rất bối rối.

Thang Nhất Viên cố nén tức giận, cắn răng nói với Lục Thành: "Về nhà với em."

". . . . . . Không, không về!" Lục Thành nhỏ giọng kiên trì như cũ.

Để cho Thành Thành chống cự thêm một lúc nữa, Omega lại gọi thêm một câu nữa, sẽ lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, bảo bối mau nói đi!

Đám bạn thân kinh hãi nhìn Lục Thành, thật là bị hỏng đầu rồi, còn dám từ chối hai lần? Cậu không còn là Lục Thành trước kia nữa, cậu là Lục-Nữu Hộ Lộc Thị*-Thành!

*Niuhara, họ của người Mãn

"... Được thôi!" Thang Nhất Viên cười lạnh, xoay người rời đi.

Chẳng lẽ không phải nên gọi Thành Thành thêm một lần nữa sao, Thành Thành sẽ lập tức ngoan ngoãn đứng dậy mà?

Lục Thành bối rối, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Thang Nhất Viên, hu hu hu, Omega vừa rồi cười thật đẹp, vừa lạnh lùng vừa cao quý, so với những người bình thường ở đây còn đẹp hơn, anh khinh thường nhìn hai người Omega đứng đầu bảng bên cạnh, ngay cả một ngón chân Omega của anh cũng không sánh được!

Hai người đứng đầu bảng cảm thấy sự khinh thường quen thuộc trong mắt của ông chủ của họ.

Đứng đầu bảng số một: "..."

Đứng đầu bảng số hai: "..."

Hội bạn thân của Lục Thành lại nôn nóng, Lục ca khi nào tỉnh táo lại phát hiện bản thân không còn vợ nữa thì chúng ta chết chắc!

Bọn họ lập tức đẩy Lục Thành một phen, vội vàng nói: "Mau đuổi theo nhanh lên!"

Lục Thành mở miệng, trong lòng rất bối rối, nhưng không được làm mất mặt trước đám bạn thân, vì vậy anh lại giả bộ bình tĩnh, lớn tiếng nói: " Không đuổi theo, tôi không quan tâm."

Chờ anh về nhà sẽ chủ động quỳ sầu riêng cầu xin Omega tha thứ, hu hu hu.

Thang Nhất Viên ở ngoài cửa tức giận đến phát run, cũng không đi bao xa, mà là đứng ở cửa chờ Lục Thành đi ra, nhưng không ngờ Lục Thành cũng không có ý định đi ra.

Cậu tại sao lại quên mất chứ, Lục Thành hiện tại không phải là người yêu thương cậu, mà là người coi cậu như đối thủ vậy!

Quản lý cẩn thận nhìn sắc mặt bà chủ, trong lòng hồi hộp, không dám nói lời nào.

Ông chủ bị cái gì kí©h thí©ɧ vậy, không muốn sống nữa sao!

Thang Nhất Viên đột nhiên bật cười, giọng lạnh lẽo: "Cho tôi một phòng riêng ở bên cạnh, tìm người phục vụ tôi."

Đặc điểm lớn nhất của ngợp trong vàng son là Alpha, Beta và Omega đều có đủ, không chỉ Beta, mà còn Omega và Alpha quý hiếm cũng không phải thiểu số. Ngợp trong vàng son cũng có đủ biện pháp y tế để đảm bảo an toàn cho Omega và Alpha, sẽ không bao giờ xảy ra hiện tượng tràn ngập tin tức tố.

"Vâng." Quản lý cảm thấy nếu bà chủ muốn tìm người hầu hạ, vậy nhất định phải tìm người tốt nhất!

Quản lý không chút do dự cử Alpha đứng đầu bảng ở đây đi phục vụ bà chủ. Alpha này là cần câu cơm của nhà hàng, bao nhiêu người muốn cướp, vừa nãy lúc ông chủ gọi người hầu hạ hắn cũng nuối tiếc không dám cho người đi.

Quản lý cảm thấy rằng mình đã hoàn thành tốt công việc, đáng được khen ngợi.

...

Mười phút sau, quản lý mới chậm rãi ý thức được...Hắn đang...tự đưa mũ xanh lên đầu ông chủ ??

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói: chương 24 đây, tiếp theo sẽ là chương 25, cảm ơn mọi người tiếp tục ủng hộ truyện, tất cả đều là tiểu thiên sứ, moa~ Phần chuyện của Nhất Viên sẽ kết thúc trong mấy chương nữa thôi.

(Phía sau còn có 2 phần truyện nhỏ của 2 truyện khác của tác giả, không biết có nên dịch không :v nếu mng thích thì sẽ làm 1c riêng dịch nốt hen.)