Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảy O Nhà Thang Gia

Chương 168: Bị sốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơn gió lạnh từ phía bên ngoài thổi vào bộ quần áo ướt sũng của cậu, Thang Thất Viên bất giác run lên, vươn tay ôm chặt cổ Thịnh Sầm, tựa gần vào l*иg ngực của hắn.

Trên người Thịnh Sầm rất ấm áp, cho dù cả người cậu ướt đẫm, nhưng cơ thể hắn vẫn không ngừng tỏa ra hơi nóng.

"Giờ đã biết lạnh rồi?" Ánh mắt Thịnh Sầm lạnh lùng nhìn cậu, bởi vì bế cậu mà hô hấp của hắn cho chút nặng nề, mặc dù nói với tông giọng ghét bỏ, nhưng lại ôm Thang Thất Viên càng chặt hơn, hơi nghiêng mình chắn gió cho Thang Thất Viên.

Thang Thất Viên cũng không phản bác, thành thật vùi đầu vào trong l*иg ngực của Thịnh Sầm.

Thịnh Sầm đi về phía trước, chóp mũi của Thang Thất Viên thi thoảng sẽ chạm vào l*иg ngực của Thịnh Sầm, khuôn ngực nở nang của hắn mang theo mùi hương sạch sẽ thơm mát.

Thang Thất Viên nhắm mắt lại, nói: "Thịnh Sầm, vừa rồi cậu rất thô lỗ."

Trong giọng nói của Thịnh Sầm chứa sự tức giận vẫn chưa tiêu tán, "Lúc mà tên Trần Tử Chiến kia đẩy cậu xuống thì không thô lỗ sao? Còn cậu, cậu thấy bộ dạng rớt xuống nước của cậu đẹp lắm hả?"

Thang Thất Viên buồn bực, suy nghĩ một chút liền hỏi: "Cậu ta phải ngâm mình trong nước một ngày sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Cơ thể của hắn ta còn tốt hơn cậu nhiều." Thịnh Sầm bế cậu ra khỏi cổng trường, đặt cậu lên xe, cầm lấy một chiếc khăn ném vào trong ngực cậu, tức giận nói: "Thay vì cậu lo lắng cho tên khốn Trần Tử Chiến kia, thì cậu lau nước trên người trước đi."

"Mình không quan tâm đến cậu ta, mình chỉ sợ ảnh hưởng đến cậu mà thôi."

Thịnh Sầm cười lạnh, quay đầu nói với tài xế: "Tăng nhiệt độ điều hòa lên đi."

Tài xế ngơ ngác nhìn toàn thân hai người ướt sũng, nghe thấy lời của Thịnh Sầm, vội vàng gật đầu, tăng nhiệt độ điều hòa.

Thang Thất Viên cầm khăn lên lau mái tóc đang nhỏ nước, ngẩng đầu nhìn Thịnh Sầm hỏi: "Cậu muốn đưa mình đi chỗ nào vậy."

"Về nhà." Thịnh Sầm giật lại khăn, dùng sức lau tóc cho cậu.

"Nhà cậu?" Thang Thất Viên kệ hắn lau tóc cho mình, hơi ngước mắt lên, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ."

"Không cần, để mình quay về nhà của mình tắm rửa là được rồi." Thang Thất Viên vội vàng lắc đầu, cậu không muốn đến làm phiền Hạ Hoàng hậu trong tình cảnh chật vật như này.

"Nhà cậu? Nơi cậu và anh trai của cậu ở sao? Hiện tại cậu ta đang ở trên lớp, làm sao chăm sóc cho cậu được? Đến lúc đó cậu mà ngất ở trong nhà thì cũng không ai biết được."

"Mình không cần ai chăm sóc." Thang Thất Viên chớp mắt, nhỏ giọng nói.

"Bớt nói lời thừa thãi." Thịnh Sầm để khăn sang một bên, mất kiên nhẫn đi tìm một chiếc chăn mỏng trong cốp xe rồi đắp lên đầu Thang Thất Viên.

Một chiếc chăn rộng và mềm che đầu Thang Thất Viên, chỉ để lộ ra cái cằm trắng nõn của cậu, Thang Thất Viên bị lạnh, cho nên sắc mặt trắng bệch, càng làm nổi bật lên đôi môi hồng hào của cậu.

Thang Thất Viên cũng không bỏ chiếc chăn, mà chỉ mỉm cười: "Thịnh Sầm, cảm ơn cậu."

Tuy rằng tính tình của bạn cùng bàn có chút không tốt, nhưng cậu biết bạn cùng bàn đang quan tâm cậu, chỉ là cách biểu đạt của bạn cùng bàn thật sự rất thô lỗ, vừa nãy hắn là người đầu tiên nhảy xuống cứu cậu, cậu đã nhìn thấy.

Thịnh Sầm nhìn đôi môi đỏ mọng của cậu, ánh mắt dao động, mất tự nhiên quay mặt đi, hắn kéo chiếc chăn đang ở trên đầu cậu xuống, sau đó nói với vẻ bình tĩnh: "Cậu đắp chăn vào đi."

Thang Thất Viên ngoan ngoãn nghe theo, đưa tay kéo chăn đắp lên người, ngước mắt nhìn mái tóc ướt sũng của Thịnh Sầm nói: "Cậu cũng lau qua đầu đi."

Vừa rồi Thịnh Sầm bận rộn chăm sóc cho cậu, không để tâm đến bản thân, hiện tại trên mặt và trên tóc của Thịnh Sầm đều có nước.

"Ừm." Thịnh Sầm nhẹ nhàng đáp lại, cầm chiếc khăn đã hơi ẩm mà Thang Thất Viên từng dùng qua, dùng tay lau đầu qua loa vài lần.

Thang Thất Viên quấn chăn mỉm cười, cậu cảm thấy bộ dáng lau tóc của bạn cùng bàn rất giống chú husky mà anh tư của cậu nuôi, đương nhiên, cậu chỉ dám thầm nghĩ, không được để bạn cùng bàn biết, nếu không bạn cùng bàn cáu kỉnh nhất định sẽ tức giận.

Tài xế lo hai vị thiếu gia sẽ bị cảm nên cho xe chạy rất nhanh.

Thịnh Sầm trực tiếp mang Thang Thất Viên về Lan cung, để bác sĩ ở đây kiểm tra qua cơ thể cho Thang Thất Viên, sau khi bác sĩ kiểm tra xong, ông ấy nói rằng Thang Thất Viên không bị thương mà chỉ bị cảm lạnh một chút.

Sau khi Thang Thất Viên tắm xong, cậu mặc quần áo của Thịnh Sầm, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, cầm cốc trà gừng do Hạ Hoàng hậu tự tay pha cho cậu, cái miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm một, trà gừng nóng hổi đến bốc khói, khi uống vào thì cảm thấy cực kỳ ấm áp, cơn lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể dường như đã tiêu tan đi rất nhiều, cả người tràn ngập một cảm giác như được sưởi ấm.

Thịnh Tích lấy chăn đắp lên chân cậu, nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng như đang an ủi cậu.

Chóp mũi Thang Thất Viên có chút chua xót, không khỏi thầm cảm thán ở trong lòng, Bệ hạ thật sự không biết quý trọng, nếu như không có sự tồn tại của Thịnh Liên và phu nhân Trăn Vi, Hạ Hoàng hậu có tính cách dịu dàng, Thịnh Tích và Thịnh Sầm lại còn xuất chúng như vậy, bọn họ vốn phải rất hạnh phúc.

Đáng tiếc là không có nếu như, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, bệ hạ cũng vậy, may mắn thay, Hạ hoàng hậu, Thịnh Tích cùng Thịnh Sầm đều không phải người yếu đuối, cậu tin tưởng bọn họ đều sẽ có tương lai tốt đẹp.

Sau bữa trưa, tuy Thang Thất Viên đã uống trà gừng nhưng do cơ thể quá yếu, cậu vẫn bị sốt.

Cậu nằm trên giường Thịnh Sầm, nhắm mắt lại, trong cơn choáng váng vì sốt, cậu cảm thấy mọi người ra vào phòng không ngừng, hình như bác sĩ cũng đã đến.

Sau khi Hạ hoàng hậu thì thầm điều gì đó, một miếng dán làm mát được đặt lên trán cậu, cảm giác lành lạnh thật sự rất dễ chịu.

Một lúc sau, căn phòng dần trở nên yên tĩnh, dường như mọi người đều đã rời đi, nhưng cậu có thể cảm nhận được Thịnh Sầm vẫn ngồi bên cạnh mình, thỉnh thoảng lại đưa tay chạm vào trán cậu kiểm tra, cậu muốn mở mắt nhìn Thịnh Sầm, nhưng mí mắt nặng trĩu không mở nổi nên chỉ có thể để bản thân chìm vào giấc ngủ sâu.

Cậu chìm vào giấc ngủ sâu, khi tỉnh dậy thì đã sẩm tối. Cậu nằm nghiêng nhìn ra cửa sổ, khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy bầu trời mờ mịt bên ngoài, cậu đờ đẫn một lúc, mới nhận ra là trời đã tối.

Đèn bên ngoài đã được bật lên, ánh sáng chiếu vào trong phòng, Thang Thất Viên đợi một lúc mới cử động, quay đầu lại, nhìn thấy Thịnh Sầm đang thay quần áo trước chiếc gương toàn thân, trong phòng không bật đèn, chỉ có một chiếc đèn ngủ ở trước gương. Thịnh Sầm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đang cúi đầu cài khuy măng sét, chắc là lo lắng sẽ đánh thức Thang Thất Viên, cho nên động tác rất nhẹ nhàng, cũng rất yên lặng.

Lần đầu tiên Thang Thất Viên nhìn thấy bộ dáng mặc âu phục giày da của hắn, ánh mắt thất thần, ngày thường Thịnh Sầm chỉ mặc thường phục, hắn có một vẻ đẹp sắc sảo, hiện tại hắn đang mặc âu phục, dáng người thẳng đứng, cảm giác bớt đi vẻ lạnh lùng, tinh xảo mang theo cảm giác trưởng thành, khuôn mặt trẻ trung trông đặc biệt quyến rũ và anh tuấn.

Thang Thất Viên đã có thể tưởng tượng sau khi hắn trưởng thành sẽ càng trở nên quyến rũ như thế nào, lúc này cậu mới ngẩn ngơ nhận ra, bạn ngồi cùng bàn của mình là Nhị hoàng tử hàng thật giá thật của Đế quốc, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, trời sinh đã cao quý.

Thịnh Sầm thấy cậu tỉnh, mở đèn lên, quay người lại, mỉm cười bước tới hỏi: "Cảm thấy như nào rồi?"

Đèn lập tức sáng lên, Thang Thất Viên nheo mắt một lúc để làm quen, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Thịnh Sầm nói: "Mình thấy thoải mái hơn rồi, dường như cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa."

Thịnh Sầm đưa tay kiểm tra trán cậu, khóe môi hiện lên nụ cười: "Hết sốt rồi."

Thang Thất Viên ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì sốt mà mắt có hơi ngấn nước, cậu ra rất nhiều mồ hôi, mái tóc đen dính vào má.

Thịnh Sầm giúp cậu vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, hắn rũ mắt, không nhịn được sờ lên khuôn mặt đỏ bừng vì mới ngủ dậy của cậu, hắn chỉ sờ thoáng qua rồi lại bỏ tay ra, nhìn cậu thấp giọng nói: "Bác sĩ nói cậu bị cảm, sau khi hết sốt thì chú ý nghỉ ngơi sẽ không sao, hai ngày tới nếu ra ngoài thì phải mặc nhiều lên một chút, tránh bị cảm lạnh lần nữa."

"Ừm, đã biết." Thang Thất Viên đứng dậy rời khỏi giường, bởi vì lúc đứng dậy đầu vẫn có chút choáng váng, cậu dựa vào trên giường chậm rãi nói: "Anh trai mình có biết không?"

"Có, tôi đã gọi điện thông báo cho cậu ta rằng tối nay cậu sẽ không về."

"Ừ." Thang Thất Viên gật đầu, trời đã tối rồi, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà làm phiền tài xế đưa cậu về. Cậu cúi đầu nhìn quần áo của mình, nói: "Mình muốn đi tắm."

Lúc ngủ cậu đã bị ra mồ hôi, hiện tại trên người dính dớp, cậu cảm thấy có chút không thoải mái.

"Chờ một lát rồi hẵng tắm." Thịnh Sầm lại đè cậu ngồi xuống, đắp chăn cho cậu, sau đó đi ra ngoài, một lát sau Thịnh Sầm bưng một chén cháo dinh dưỡng đi vào.

Hắn đưa cháo dinh dưỡng cho Thang Thất Viên, dịu dàng nói: "Ăn chút gì đó đi rồi tính tiếp."

Thang Thất Viên nhận lấy cháo, vừa nhìn đã biết cháo do chính Hạ hoàng hậu nấu, gạo được xay nhuyễn, mùi thơm xộc vào mũi, cậu ngửi thấy một mùi hương thơm ngọt, bụng cậu bất giác kêu rột rột, lúc này cậu mới cảm thấy mình thực sự có chút đói, cậu cầm thìa lên ăn vội vàng.

"Từ từ thôi." Thịnh Sầm giúp cậu điều chỉnh chiếc gối sau lưng cho thoải mái, để cậu có thể biến nó thành điểm tựa, dựa vào đầu giường.

Thang Thất Viên gật đầu, cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút, dần dần ăn chậm lại, "Món dì làm thật sự rất ngon."

"Bà không ở đây đâu, cái miệng không cần ngọt như vậy." Thịnh Sầm nhìn cậu mỉm cười, dùng khăn giấy lau khóe miệng cho cậu, sau đó đứng dậy quay lại trước gương, tiếp tục mặc bộ quần áo rườm rà của mình.

"Cậu đi đâu vậy?" Giọng nói của Thang Thất Viên có chút khàn, cậu nhìn quần áo trên người Thịnh Sầm, Thịnh Sầm mặc chỉnh tề như vậy, chắc hẳn là muốn đi ra ngoài.

"Đến tiền viện một chuyến." Thịnh Sầm nhàn nhạt ngước mắt lên, không chút cảm xúc nói: "Hôm nay là sinh nhật của lão già kia, trong cung đang tổ chức đấu giá từ thiện, nên tôi phải đến đó."

Thang Thất Viên gật đầu, hiểu rằng hôm nay có lẽ là ngày sinh nhật của Bệ hạ, cho nên trong những dịp như vậy, Hạ Hoàng hậu và Thịnh Sầm dù muốn hay không cũng phải có mặt. Về phần Thịnh Tích, cậu nghe nói những năm trước sức khỏe của hắn không tốt, cho nên Bệ hạ đặc biệt cho phép hắn không cần phải đến đó.

Mọi người đều cho rằng đây là tình cảm của Bệ hạ dành cho đại hoàng tử, nhưng Thang Thất Viên cũng hiểu được đây là vì Bệ hạ không muốn cho Thịnh Tích xuất hiện trước mặt người khác, tuy nhiên, bản thân Thịnh Tích cũng không muốn ra ngoài nên mấy năm gần đây không có ai dám nói lời xằng nào.

"Cậu muốn đi không?" Thịnh Sầm đột nhiên hỏi, hơi nhướng mày khi nhìn vào giá treo quần áo, ở trên đó có treo một bộ âu phục, xét về kích cỡ thì có lẽ là chuẩn bị cho Thang Thất Viên.

Hắn vừa chỉnh lại cổ tay áo, vừa bình tĩnh nói: "Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì qua đó chơi đi, nếu không có hứng thú thì ở đây nghỉ ngơi."

"Có cái gì vui không?" Thang Thất Viên dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên phía cung điện ánh đèn sáng rực, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người ồn ào, hình như khách đang lần lượt kéo đến.

"Rất vui..." Thịnh Sầm thắt xong nơ, nhìn bản thân mình trong gương, cười lạnh: "Có thể nhìn thấy một đám người giả dối ở chỗ đó."
« Chương TrướcChương Tiếp »