Chương 79: Cô tới làm gì?

Hai thanh niên chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hạ gục, Vương Thuật mỗi bên tay giữ một người, lôi đến ném tại vị trí hai các xác ở trong nhà.

A.

A.

Hai kẻ này tuy này tâm lí cũng sắt đá, nhưng cũng chưa từng gặp qua chân chính cảnh tượng máu me.

Hơn nữa một kẻ đầu vỡ nát, một bên thì chết trong vũng máu, hai thanh niên trực tiếp bị dọa đến tè ra quần, kêu má ơi một tiếng, tính bỏ chạy.

Vương Thuật ở bên cạnh một bên hừ lạnh: “Lại đây.”

“Đại ca, tha mạng.”

“Đại ca, chúng em chưa từng gϊếŧ người, xin tha mạng.”

Vương Thuật gật gật đầu” Trả lời ta hai vấn đề, nói xong là có thể thả các ngươi rời đi.”

“Mời đại ca hỏi” Một cậu thanh niên vẻ mặt nịnh nọt đi tới.

Vương Thuật cầm trong tay bút cùng giấy:"Đem số người, vũ khí, bản đồ khu vực của nhóm người các ngươi vẽ ra cho ta, vẽ xong ta thả các ngươi đi.”

“Lão đại, ta là thành viên mới, không biết mấy thứ này.”

Vừa rồi còn thần thái nịnh nọt, nghe Vương Thuật nói vậy liền thần sắc đại biến, vẻ mặt sợ hãi, đột nhiên rống to: “Ta liều mạng với ngươi.”

Sau lưng rút ra một thanh dao nhọn, đâm về phía bụng Vương Thuật.

“Thật con mẹ nó không sợ chết?”

Vương Thuật lông mày hơi nhíu lại, thân hình không lùi lại mà còn tiến lên, nắm lấy cổ tay người thanh niên, bẻ gập cổ †ay người thanh niên sau đó ấn con dao vào bụng người đó, kéo mạnh một cái, máu tuôn ra như suối.

Ngươi ngươi ngươi.....

Thanh niên dùng sức che bụng, ý đồ ngăn cản máu tươi trào ra ngoài, đáng tiếng không làm nên chuyện gì, thân thể từ từ gục xuống đất.

Bụng ăn một đâm, có thể sẽ không trí mạng, nhưng là được cứu đúng lúc, bằng không thì mất máu quá nhiều, kiểu gì cũng chết.

Cho nên bình thường ăn một đao, ngàn vạn lần không được nắm chuôi nhổ ra, bởi vì lưỡi đao sẽ ngăn cả miệng vết thương chảy máu.

Một khi rút đao ra, rất nhanh liền mất mạng.

Vương Thuật chỉ định gϊếŧ gà dọa khỉ, lúc này mạnh tay như vậy, máu tươi như suối trào ra bên ngoài, thanh niên ôm bụng trên mặt đất quay cuồng một hồi, sắc mặt dần dần trở lên tái nhợt, cuối cùng nhắm mắt tắt thở.

“Đại ca, ngươi hỏi cái gì ta nói cái đó a” Người thanh niên còn lại quỳ cái “Rầm” một tiếng van xin.

“Tốt! giờ hãy ghi ra giấy những gì ta vừa nói, mặt khác, ngươi kể rõ những bẫy rập thiết kế trên đường và tội ác ngươi đã từng mắc phải”

Vương Thuật đem giấy và bút tới trước mặt người thành niên, tên thanh niên không dám chậm trễ, hai tay run run nhận lấy giấy bút, bắt đầu viết.

Nội dung như này.

Bọn họ tên là tập đoàn Sơn Lang, bên ngoài lấy kinh doanh thổ sản vùng núi làm việc chính, bên trong thì ngâm đốt gϊếŧ đánh cướp, không chuyện ác nào là không làm, có khoảng 120 thành viên, đại ca tên là Lão Đao, trên mặt có một vết sẹo do đao chém để lại.

Bên trong tập đoàn, có sáu tay súng bắn tỉa, ba cây súng máy hạng nặng, hai cái súng phóng lựu, 10 cây súng tự động và súng máy, còn lại là súng lúc và những tên dùng Đại Khảm Đao ( loại đao một lưỡi to,tương đối nặng, thường xuyên thấy trong phim truyền hình trung quốc)

Tập đoàn này đóng quân ở phía tây Đào Nguyên Thôn, đường đi tới phải qua một cái đường nhỏ, hai bên đường đều có lính gác, dọc theo đường nhỏ khoảng 5 dặm là mảnh rừng cây nhỏ, trong rừng cây có ba tay súng bắn tỉa.

Nếu như có người lên núi, hai người gác cổng sẽ dắt lên, nếu như một mình tiến vào, hai tên bắn tỉa sẽ nổ súng.

Xuyên qua khu rừng nhỏ, tập đoàn đóng quân ở một bãi đá trải rộng thành cái sân, trên đó có hai súng máy hạng nặng, ở trước cổng vào còn có công sự phòng ngự....( dây gai, chướng ngại vật hoặc bãi mìn)

Tê liệt, xem ra mà khí thế như vậy!

Vương Thuật tiếp theo nhìn xuống, nhất thời sát khí lóe lên.

Phía dưới là bản ghi chép tội ác phạm phải, tuy rằng không có gϊếŧ qua người, nhưng từng tham dự vài lần cưỡиɠ ɖâʍ, động tay qua không ít cô gái thôn quê.

Ba!

Vương Thuật một chụp nhắm đỉnh đầu thanh niên vỗ xuống, anh thanh niên lập tức thất kiếu đổ máu tử vong, chết mà trợn tròn hai mắt.

Người đã chết, tròng mắt còn lắc lắc đảo qua Vương Thuật, ý tứ nói:“Đại ca, rõ ràng nói là không gϊếŧ mà.”

Vương Thuật hướng người này nghiền ngẫm cười nói:”Huynh đệ, ta cho tới bây giờ chưa từng nói là sẽ không gϊếŧ ngươi, nói ngươi viết xong liền thả ngươi đi, hiện tại có thể đi rồi”

Phốc!

Theo Vương Thuật nói xong, xác chết kia dường như thở ra một hơi, ánh mắt chậm rãi nhắm lại.

“Vương Thuật, vậy là anh lại gϊếŧ người? Vương Thuật đi rồi, Long Ngạo Tuyết tâm thần không yên, đem Lộ Mĩ đặt ở trong phòng học, đuổi theo Vương Thuật, có vẻ như hơi trễ, tới nơi thì đã thấy Vương Thuật gϊếŧ người.

Vương Thuật đi rồi, Long Ngạo Tuyết tâm thần không yên, đem Lộ Mĩ đặt ở trong phòng học, đuổi theo Vương Thuật, có vẻ như hơi trễ, tới nơi thì đã thấy Vương Thuật gϊếŧ người.

Nhìn thấy mặt đất bốn tử thi, Long Ngạo Tuyết lông gáy dựng ngược, cả người xù hết lông tơ.

Cô tuy rằng có luyện qua võ thuật, cũng nghe qua một ít chuyện đánh nhau ngày xưa, nhưng chân chính thấy người chết, vẫn còn là lần đầu, hơn nữa lại là 4 mạng người.

Cái này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô, sinh mệnh thế mà không khác gì cọng rơm cọng cỏ bị người ta gặt, thanh xuân còn không bằng hoa quỳnh, còn chưa kịp nở rộ sáng lạn xinh đẹp, đã muốn nhanh chóng tàn lụi.

“Cô tới làm gì?”

Vương Thuật lạnh lùng nhìn Long Ngạo Tuyết,Long Ngạo Tuyết tiến lên từng bước: “Vương Thuật, anh không thể gϊếŧ người nữa, từ giờ trở đi, tôi một tấc cũng phải theo sát anh.”

Thiết~

Vương Thuật dùng ánh mắt hèn mọn quét qua thân thể Long Ngạo Tuyết, đi nhanh ra ngoài, đồng thời lấy ra điện thoại, gọi cho Long Nghị một cuộc điện thoại:”Tôi cần một chiếc trực thăng, địa điểm, Đào Nguyên Thôn, trước khi trời tối phải đến.”

Đối diện truyền đến âm thanh giật mình của Long Nghị: “Tiểu tử miệng càng lúc càng lớn, vừa mới mượn một chiếc xe quân sự, hiện tại lại đòi trực thăng, xe quân sự việt dã của tôi đâu, cấp cho anh giờ để đi chỗ nào rồi.”

Vương Thuật lấy tay chỉ vào màn hình điện thoại di động: “Nói liên miên căn nhằn, không khác đàn bà, không thèm chào.”

“Đừng, Đừng, tôi còn chưa nói xong, chưa nói cho anh biết, trời nhanh tối, khẳng định..”

Ba!

Bên này Vương Thuật đã cúp điện thoại, nhìn trong tay sơ đồ phác thảo, lại nhìn trong viện bốn cỗ thi thể.