Chương 72: Chồng cô thật là một người đàn ông tâm lí

Chuyện tắm giặt của phụ nữ tương đối phiền phức.

Tuy rằng cái việc tắm rửa ấy mỗi ngày đều cần làm, nhưng cái việc kì cọ mỗi góc cạnh kể cả những chỗ nhạy cảm trên cơ thể một cách chỉ tiết sạch sẽ rất mất thời gian, các ngươi chắc. chắn là hiểu rõ hơn ta.

Cho nên lúc Long Ngạo Tuyết bước ra từ cửa buồng tắm, lúc này đã là hơn 12 giờ rưỡi.

Đúng như anh dự định, Long Ngạo Tuyết chọn bộ đồ ngủ màu mận chín, vì sao Long Ngạo Tuyết chọn bộ đó à, là vì màu sắc đậm, từ ngoài nhìn vào không thấy bộ phận lồi lõm bên trong cơ thể.

Cho dù mặc một bộ đồ ngủ sẫm màu như vậy, Long Ngạo Tuyết vẫn thấy răng nó chưa đủ để đem lại cảm giác an toàn, cô mở cửa khẽ nhìn một chút qua khe cửa hẹp, sau đó mới rón

rén bước về phòng ngủ.

Long Ngạo Tuyết nhìn thấy tên Vương Thuật kia đã năm ngủ như chết trên chiếc ghế sofa.

Ôi cái con người này!

Long Ngạo Tuyết rõ ràng đến chính bản thân cô cũng không biết, ấn

tượng của cô về tên lưu manh họ Vương này đã đến nay. đã có chút thay đổi, tuy

rằng đó chỉ là một chút xíu không đáng kể.

Thấy tên Vương Thuật này đã ngủ say như con heo chết, cô mới có

can đảm leo lên giường, đắp chăn trùm kín người, sau đó cô dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Vào khoảng hai giờ sáng, Long Ngạo Tuyết bị đánh thức bởi một cơn

đau dữ dội.

Cái này gọi là tự bản thân mình nghịch dại, cái tên Vương. Thuật

kia lúc trước đã nói với cô là không được dùng nước lạnh để tắm, cô không thèm

nghe lời của hắn, hơn nữa là do việc đang giữa mùa hạ, thời tiết vô vùng nóng nực, dùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống chân, thời điểm đó thì không việc gì, đến lúc nửa đêm hàn khí xâm nhập vào cơ thể, phần bụng dưới liền đau dữ dội.

Đây có lẽ là lần đau bụng kinh dữ dội nhất từ trước tới giờ, thân

thể của Long Ngạo Tuyết không thừa nhận nổi cơn đau lần này, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên khuôn mặt, tập hợp. lại và chảy thành hàng dài trên phần

xương quai xanh trắng như tuyết, chỉ trong chốc lát, đến cả mái tóc cũng ướt đẫm, cả người cô như vừa được vớt lên từ dưới nước.

“ Đừng cử động, uống cái này đi. “

Trong cái thời điểm Long Ngạo Tuyết còn đang bị cơn đau làm cho u mê đầu óc, cô cảm thấy có ai đó đưa một bát nước tới gần miệng của cô, ép cô

uống vào bụng một thứ nước gì đó vừa cay vừa ngọt.

Sau đó phần bụng dưới bốc lên một luồng lửa nóng, bị một thứ không

rõ mạnh mẽ ấn lên phía trên phần bụng, sau đó châm chậm tự động xoa bóp...

Thời điểm Long Ngạo Tuyết tỉnh lại một lần nữa, đã là 8 giờ sáng,

cơn đau bụng tối hôm qua đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhàng ấm

áp trên người, cô nhìn xung quanh căn phòng, trong phòng đã không còn ai khác

ngoài cô, sau đó Long Ngạo Tuyết ngồi dậy. “ Tên xấu xa cặn bã, lưu manh, Vương Thuật chết tiệt, cái tên hèn mọn bỉ ổi này,..”

Sau khi Long Ngạo Tuyết ngồi dậy, việc đầu tiên cô làm là chửi tên

lưu manh kia.

Rõ ràng là bộ đồ ngủ màu đỏ sẵm đã bị cởi ra, đổi thành bộ đồ ngủ

màu hồng nhạt, có thể nhìn một cách mập mờ vài bộ phận lồi lõm của cơ thể người mặc nó ở bên trong.

Điều quan trọng nhất là cô cảm thấy phần giữa hai chân có thứ gì đó, băng cảm giác của mình thì Long Ngạo Tuyết dám chắc đó là băng vệ sinh.

“ Cái đồ mặt người dạ thú! “ Long Ngạo Tuyết rốt cục nhịn không được tức giận, buột miệng chửi lên một câu.

Nghĩ đến bộ mặt vô lại của tên lưu manh đó khi thay quần áo và đặt cái thứ đỏ mặt kia vào giữa hai chân của mình, cô hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Vừa mới chửi hän xong, từ bên ngoài truyền lại một âm thanh khinh thường của tên vô lại nào đó: “ Cô nói ai là mặt người dạ thú? “

“Nói anh, chính là nói anh, vậy mà lợi dụng lúc người ta nguy cấp dở trò đồϊ ҍạϊ , tên háo sắc, lưu manh I “

Vương Thuật bước tới, trong tay hản là hai bát cháo kê { cháo nấu từ hạt kê), đặt hai bát cháo lên bàn uống trà, cười nhạt nói: “ Đáng đời, tự mình làm mình hôn mê bất tỉnh, đã nói cô không được dùng nước lạnh cô lại không nghe, kết quả cho tôi cơ hội làm việc xấu hehe”

Ta cũng là đàn ông, cô lớn lên nhìn trắng trẻo xinh đẹp như vậy, không sờ mó một chút, chính là có lỗi với tất cả đàn ông

trên thế giới.

“ Cút I, anh cút ra ngoài cho tôi.”

Long Ngạo Tuyết lần này thực sự phẫn nộ, cầm cái gối trực tiếp đập về phía Vương thuật.

Haha!

Vương Thuật cười xấu xa, bước ra ngoài.