Chương 37: Tôi bỏ

Long Ngạo Tuyết tức nghiến răng: “Tìm chết, bỏ gối của tôi xuống”

A?

Vương Thuật cúi đầu, lúc này mới cảm thấy có chỗ không ổn, gối đầu thơm ngào ngạt của người ta bị chính mình đặt ở đũng quần, không vội mới là lạ.

“Tôi bỏ.”

Vương Thuật “bẹp” một cái, ném gối đầu xuống đất.

Cái đệch không đúng.

Gối rơi xuống đất, một cảm giác lạnh lạnh kéo tới, vật gì đó lách cách lắc lư theo, Vương Thuật giơ tay, tóm gối đầu quay lại.

“Lưu manh, vô sỉ, bại hoại, tôi gϊếŧ anh.”

Long Ngạo Tuyết tức đến lệch mũi.

Bảo kiếm hóa thành một đạo hàn quang thẳng đến mi tâm Vương Thuật, Vương Thuật không cách nào trốn được, đũng quần mang theo gối đầu, không bước được chân.

Dưới kinh sợ, tay phải giơ lên Hắc Long lệnh đỡ lấy.

Đinh!

Vật liệu Häc Long lệnh khác loại, bị bảo kiếm chính xác trúng mục tiêu, nhưng không có thương hại gì, dấy lên tia lửa chướng mắt.

Bảo kiếm đâm vào Hắc Long lệnh, bị lực lớn vưng ra, suýt chút nữa từ trong tay Long Ngạo Tuyết bay ra, Long Ngạo Tuyết lảo đảo, cơ thể lùi về phía sau một bước, giật mình nhìn

Vương Thuật.

Một cái là lực lượng Vương Thuật tùy tay chém ra, một cái khác là đồ vật đen thui trong tay Vương Thuật.

“Trong tay anh cầm cái gì?”

Long Ngạo Tuyết hỏi..

Vương Thuật sờ sờ mũi cười khổ nói: “Hình như gọi là Hắc Long lệnh.”

Long Ngạo Tuyết lại hỏi: “Ở đâu tới.”

Vương Thuật đáp: “Tôi cũng không rõ, lúc đó cùng lão già uống rượu say, sau khi tỉnh lại thì phát hiện ở trong tay ta, nhưng vừa gọi điện hỏi Long Nghị, hình như là anh ta đưa”

Long Ngạo Tuyết lạnh giọng hỏi: “Lão già đó lúc đưa cho anh không nói gì khác?”

Vương Thuật gật gật đầu: “Không nói.”

Long Ngạo Tuyết dùng bảo kiếm chỉ Vương Thuật: “Lấy ra đây.

Vương Thuật cười lạnh nói: “Không đưa, cô đừng khinh người quá đáng, không phải tôi đánh không lại cô, cô bức tôi nóng nảy, có tin tôi diệt cô không?”

Long Ngạo Tuyết thu lại bảo kiếm, đè ép hỏa khí: “Tôi không cần Häc Long lệnh của anh, anh lấy Hắc Long lệnh qua đây để tôi nhìn xem, tôi xem xem là thật hay giả, nhìn xong lập tức trả anh, hơn nữa cũng không truy cứu việc anh ngủ trên giường tôi nữa.”

“Thật không?”

“Thật”

“Được!”

Vương Thuật đưa Hắc Long lệnh trong tay cho Long Ngạo. Tuyết, Long Ngạo Tuyết tiếp lấy nhìn qua nhìn lại vài lần, cuối cùng trả lại cho Vương Thuật, như cũ lạnh mặt nói: “Sao anh lại vào phòng của tôi?”

Vương Thuật buồn bực đáp: “Tôi nào biết, lúc tỉnh lại thì đã ở đây, cũng không biết tên khốn nào ném tôi đến đây, đúng rồi, còn có một tờ giấy” Quay người cầm tờ giấy kia tới.

Long Ngạo Tuyết nhận lấy tờ giấy nhìn nhìn, sau gáy xuất hiện hắc tuyến.

Là bút tích của lão Trương, hơn nữa rất nhanh đã đoán ra, có lẽ là cha nuôi Long Hoa đem người đến đây.

Long Ngạo Tuyết tấm tắc.