Chương 32: Long Nghị và Long Lôi

Hai người nói xong lập tức rời đi.

Long Xuyên chắp tay nói: “Anh cả, chỗ em cũng có việc gấp, phiền anh rồi.” Ông ta cũng đi.

Anh cả Long Hoa läc đầu không nói lên lời, để cho thuộc hạ dìu Vương Thuật lên xe rời đi.

Bên kia, Long Lôi và Long Nghị thật sự có chuyện, nhưng sau khi lên xe, hai người gọi điện nói chuyện.

Long Lôi nói: “Lão tam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lão gia lại đưa cho cậu ta hắc long lệnh?”

Long Nghị buồn bực nói: “Em cũng không biết chuyện gì, chị hai, chẳng lẽ cậu nhóc này thật sự có quan hệ với chúng ta?"

Long Lôi nói: “Không thể nào, mặc dù cùng tuổi, nhưng. chuyện này tuyệt đối không thể, vì chính chị thấy thằng bé đã chết.”

Long Nghị nói: “Chị, chị đừng lo, lúc lão ngũ chết, em dâu chúng ta nghi mang sinh đôi, một đứa chết, một đứa còn sống”

“Không thể nào, chị đã tự mình đi cùng người phụ nữ kia vào bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đã nói rõ với chị là một đứa bé.”

“Còn có khả năng khác, đứa bé kia bị người khác tráo đổi?"

Long Lôi trả lời: “Chuyện này không có khả năng, lúc ấy chị ở chỗ đó, hơn nữa còn làm giám định quan hệ với đứa bé, chắc. chản là con của lão ngũ.

Vũ nhi đáng thương của chị.”

Nhắc tới chuyện cũ năm đó, nước mắt Long Lôi không nhịn được chảy xuống.

Long Nghị nói: “Được rồi, đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, chị vẫn không thể quên được sao!”

Long Lôi nghẹn ngào nói: “Không, chị vĩnh viễn không quên cậu ấy, nếu như lúc ấy lão gia nhiều lắm dù chỉ một chút thương hại, cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.

Vũ nhi đáng thương của chị, chúng ta thật có lỗi với nó, đứa trẻ đáng thương vừa mới ra đất đã mất, đời này chị cũng không thể tha thứ cho mình.”

“Chị, chị đã cố gắng hết sức, vì chuyện của lão ngũ, đã uy hϊếp đến lão gia, nếu như không phải chúng ta kịp thời chạy tới, sợ rằng người cũng mất rồi, quên đi, đã hai mươi năm trôi qua rồi, cần gì phải canh cánh trong lòng mãi.

Nói tới nói lui, người phụ nữ kia cũng thật lợi hại, ngay cả một đửa trẻ chưa đầy một tháng tuổi cũng dám ra tay.”

“Cũng không thể trách cô ta hoàn toàn, là Long gia chúng †a phụ lòng cô ấy, chị có thể hiểu được cô ấy, đổi lại là chị, có lẽ còn nanhm hơn.”

Long Nghị nói: “Vậy nên, chị hãy quên đi, chuyện đã qua cứ để cho nó qua, đừng bận tâm gì nữa.”

“Sẽ không, tuyệt đối không, mỗi khi chị nhắm mặt lại, đều nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu đó. Hai mươi năm trôi qua, dường như thằng bé vẫn còn sống trước mặt tôi, mỗi ngày đều mở to mắt nhìn chị.

Dường như chị có thể nghe thấy thăng bé đang gọi mình, dì, dì!

Chị làm sao quên được, thăng bé còn chưa gọi chị một tiếng dì”

Có lẽ quá kích động, Long Lôi nói xong lập tức cúp máy.

Ai!

Long Nghị thở dài: “Chị có thể quên được không, em không biết, nhưng em biết, hắc long lệnh xuất hiện, sóng yên biển lặng gần ba mươi năm nay, lại sắp nổi lên một trận gió †anh mưa máu.”

Long Nghị và Long Lôi có việc thật.

Long Xuyên không có việc gì, nhưng ở cùng với Vương Thuật không được tự nhiên, nên lúc này mượn cớ rời đi, sau khi lên xe lập tức gọi điện thoại cho đứa con thứ ba của mình là Long Phi: “Nhóc con, sau này đừng gây sự với Vương Thuật đó nữa.

Long Phi một tay nghe điên thoại một tay ôm đầu, có người đang thay thuốc cho anh ta, vẻ mặt anh ta như đưa đám nói: “Cha, cậu ta đánh con thành như vậy, cứ bỏ qua như thế sao? Long gia chúng ta phải chịu uất ức như vậy từ bao giờ?”

Long Xuyên cười lạnh nói: “Nếu con không sợ chết thì đi chêu chọc ngay, nhưng mà đừng có liên lụy đến anh cả và anh hai, cha nói cho con biết, lão gia đã đưa hắc long lệnh cho cậu ta.