Chương 24: Những thứ này không thể nói!

Nhưng mà vì tôn trọng chủ nhân nơi đây nên anh chỉ để trong lòng, Vương Thuật chỉ vào một chiếc lọ gần tường và nói: “Bình sứ thanh hoa này không tệ, cho dù từ màu sắc hay. hình dáng, đều là hàng thượng phẩm, hẳn là đồ nhà Tống”

“Tiểu tử, cậu lại biết về đồ cổ?” Long Nghị lập tức trợn tròn hai mắt.

Vương Thuật mỉm cười, nếu để cho anh ta biết nhà mình có ba trong mười món đồ cổ đứng đầu thế giới, đoán chừng Long Nghị sẽ chảy nước miếng.

Trên thế giới có mười món đồ cổ nổi tiếng nhất.

Thứ nhất là: Mặt nạ vàng Tutan Khamun, được khai quật trong lăng mộ của pharaoh Ai Cập Tutan Khamun, là di tích văn hóa lịch sử cách đây hơn 3000 năm. Được tạo thành bởi vàng, phía trên được nạm bởi các loại đá quý và thủy tinh, đó là vô giá.

Là biểu tượng ôn hòa của Ai Cập cổ đại, trước đâu từng được cất giữ trong Bảo tàng quốc gia Ai Cập, nhưng bây giờ nó đang ngoan ngoãn năm trong căn cứ của Đại La Thiên.

Thứ hai: Căn phòng hổ phách, Friedrich I quốc vương đầu tiên của nước Phổ đã tạo ra căn phòng này, nếu như không phải vì nó quá lớn không thể mang đi, thì đoán chừng bây giờ cũng là vật trong túi Vương Thuật.

Thứ ba: Viên kim cương vàng Florentine, xuất xứ từ Ấn Độ, sức nặng đạt tới 132.27 ca ra, màu sắc xuất hiện trên thị trường là màu vàng có lục quang. Nghe nói viên kim cương. này rơi vào tay hoàng thất nước Áo, bởi vì hoàng đế bị lưu đày, kim cương cũng bị trộm mất, cho đến nay cũng chưa tìm thấy tung tích của nó, nhưng không ai biết rằng bây giờ nó đang ở Đại La Thiên.

Thứ tư: Khảo cổ kinh thánh. Cũng chính là những cuộn sách biển chết, nghe nói

Cái này Vương Thuật thèm thuồng đã lâu, vẫn chưa có được.

Thứ năm: Bộ luật Hammurabi.

Thứ sáu: Dao vàng, được làm từ thiên thạch, Vương Thuật thường dùng nó để gọt táo.

Thứ bảy: Vàng của Atahualpa

Thứ tám: Đá hình thịt Dongpo.

Thứ chín: Vương miện của Ba Lan.

Thứ mười: Bình hoa mận tráng men xanh Nguyên Tễ

Những thứ này đều là đổ cổ đứng đầu thế giới, nếu giá của những thứ kia hàng trăm triệu, thì ở Đại La Thiên cùng lắm là một đống phế phẩm lớn.

Sở thích này của Vương Thuật cũng liên quan đến Vương Rách Rưới, bởi vì Vương Rách Rưới chẳng những những thứ rách nát, hơn nữa còn là một nhà sưu tầm đồ cổ giấu mặt.

Những thứ này không thể nói!

Vương Thuật qua loa lấy lệ thản nhiên nói: “Không hiểu hoàn toàn, hơi hiểu một chút mà thôi.”

“Qúa tốt” Long Nghị võ tay nói: “Mau cho tôi nhìn xem mấy món đồ cổ này như thế nào?”

Vẻ mặt Vương Thuật hơi ngưng trọng: “Anh muốn nghe lời thật lòng, hay là nghe lời nói láo?”

“Nói nhảm, đương nhiên là nghe nói thật.”

“Xin lỗi, những món đồ cổ này của anh chỉ có hai mươi là thật”

“Mẹ kiếp, cậu nói trong một trăm món đồ cổ ở đây thì có tới tám mươi món là giả sao? Chẳng trách. lại nói tôi đang cố lấy danh tiếng, thật sự là đồ giả sao?”

Long Nghị bật ra một câu thô tục, đột nhiên hai mắt sáng lên, chăm chú nhìn Vương Thuật: “Cược đá, cậu có hiểu không?”

Vương Thuật cười nói: “Hiểu một chút”

Long Nghị vội vàng nói: “Mau xem dùm tôi những viên đá

này. Vương Thuật lắc đầu: “Đều là phế phẩm.”

“Không thể nào, đầy đều do tôi tìm cao nhân giám định qua, tại sao có thể là đồ giả?”

“Nếu anh không tin, chúng ta có thể xem một chút.”

“Được, tôi cũng không tin chuyện ma quỷ này.”

Vậy cần một cái máy cắt, nhưng đến bây giờ Vương Thuật chưa bao giờ cần đến món đồ chơi này, tai trái cầm lên một hoàn đá, một chưởng tay phải đánh xuống, viên đá lập tực biến thành bột phấn...

“Qủa nhiên là phế thạch!”

Long Nghị lắc đầu cười khổ, lại không cam lòng nói: “Mở một hòn khác xem đi.”

“Được!”

Vương Thuật lại vỗ xuống, dùng một chưởng mở hòn đá ra, nhưng mà đừng nói là ngọc, ngay cả cọng lông cũng không có, cười hỏi: “Mở nữa không?”

“Quên đi."

Long Nghị vẫy tay: “Ngồi đi, chúng ta bàn chuyện chính sự:

Anh ta chờ Vương Thuật ngồi trên ghế sô pha, lúc này mới bắt đầu nói: “Nghe nói cậu muốn phê duyệt một số văn kiện?”

“Ừ”