Chương 14: Tình yêu của Cố Tâm Di

Sau khi phi một dao này, Vương Thuật nhìn cũng không nhìn, bước thẳng vào trong Lamborghini rồi nghênh ngang rời đi

Đêm mùa hè, lúc chín giờ hản trên đường vẫn còn không ít người, nhưng hôm nay đặc biệt kỳ quái, trên đường ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy.

Ngay sau khi Vương Thuật biến mất không lâu, quả thực. xuất hiện một bóng quỷ, chính là người thanh niên đã đưa thư mời cho Vương Thuật. Cậu ta đi đến chỗ Vương Thuật gϊếŧ người, mò mẫm xung quanh căn phòng tay bản tỉa dùng để ẩn thân một lúc.

Lúc xuất hiện một lần nữa, cậu ta đã đi lên nóc nhà, trong tay cầm một cái bình nhỏ, mở nắp, đổ một ít chất lỏng xuống thị thể. Không bao lâu sau, thi thể bị hòa tan sạch sẽ

Người thanh niên cầm súng ngắm, hưng phấn nhìn vài lần

rồi khiêng lên đầu vai, lại nhặt con dao nhỏ mỏng như cánh ve lên, nhảy xuống tầng, ấn vào chỗ tối

Trong biệt thự của Cố Tâm Di Thời gian là 10 giờ tối Trong phòng khách.

Tiếng TV xẹt xẹt vang lên, màn hình trống rỗng, không có. hình ảnh.

Cố Tâm Di ngồi ở ghế sô pha đối diện TV, đôi mắt nhìn chăm chấm vào TV, mười ngón tay nằm thật chặt điều khiển.

Nhìn như cô đang xem TV, nhưng thực ra hồn vía sớm đã không còn ở đây, bay đi theo Vương Thuật.

Nhìn tư thế này, đêm nay nếu như Vương Thuật không quay trở lại, Cố Tâm Di có thể ngồi sững sờ trên ghế sô pha một đêm.

Còn may, Vương Thuật gọi điện thoại đến.

Tôi là một con bươm bướm say rượu, làm thế nào cũng. không bay ra được thế giới toàn hoa này.

Tiếng chuông điện thoại khiến Cố Tâm Di cảm thấy như bắt được cọng cỏ cứu mạng, cô nhanh như bay đoạt lại điện thoại ném trên ghế sô pha.

"Chị, em về rồi”

Thời điểm nghe được câu nói này, Cố Tâm Di thấy mình như một quả bóng da xì hơi, cơ thể lập tức mềm nhữn ra.

Thần kinh quá căng thẳng lại bỗng nhiên được thư giãn làm cô suýt chút nữa ngã xuống đất ngất đi. Nhưng cô nhanh chóng trấn định lại, vẻ mặt phơi phới ra mở cửa cho Vương. Thuật.

"Tiểu Thuật, không có vấn đề gì chứ?"

"Chị, chị không cần khẩn trương như vậy, tất cả đều thuận lợi

Vương Thuật bước vào cửa, chợt nhíu mày. Thị lực của anh khác hẳn với người thường, dù Cố Tâm Di có giả bộ như, không có chuyện gì xảy ra nhưng vẻ lo âu của cô ở trước mặt Vương Thuật căn bản không chỗ có thế giấu.

Cố Tâm Di còn cười cười: "Tiểu Thuật, em trưởng thành. rồi, có sự nghiệp của riêng mình, chị không lo lắng”

"Chị, em xin lỗi."

Vương Thuật tiến lên một bước, thâm tình kéo Cố Tâm Di vào lòng. Có một số việc ban đầu anh không muốn nói ra, có điều đột nhiên cảm thấy nếu như không nói ra, sợ rằng người chị gái thứ tư ôn nhu hiền huệ này không thể thừa nhận áp lực mà anh mang đến.

“Chị, thực ra em còn một việc chưa từng nói cho chị."

"Chuyện gì”

Cố Tâm Di ôm lấy Vương Thuật, ôm thật chặt, cố găng hết sức khiến chính mình bình tĩnh lại

'Vương Thuật nhẹ nhàng nói bên tai Cố Tâm Di: "Chị, kỳ thực thứ em tu luyện không phải võ công, không hề kế thừa y bát của ông già, cũng không tập luyện Taekwondo, quyền pháp, tán đả các loại kỹ thuật phòng thân

Ngày thứ mười một bọn buôn người bắt em đi, em bị một con kiến màu vàng cần, từ đó bất đầu, cơ thể của em dần xuất hiện thay đổi.

Sức lực của em rất lớn, dù chị cả Mạc Hướng Văn có đai đen nhưng cũng không bãng một phần mười của em.

Tốc độ của em đã siêu việt cực hạn nhân loại, bình thường tốc độ của viên đạn không thể vượt qua tốc độ của em. Đôi mắt của em có khả năng nhìn xuyên thấu.

Trước mắt, em có thể nhìn xuyên trang giấy hoặc vải vóc, nhưng mà em cảm thấy nó vẫn đang tiến hóa, trong tương lai rất có thể sẽ nhìn xuyên được đồ vật có mật độ lớn hơn.

Còn có cảm giác của em, em có thể cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào trong vòng trăm trượng, em còn có thể cảm giác được nguyên lý tố hợp của vạn vật, bộ phận cấu thành vạn vật.

Cho nên, em dựa vào tìm đá để làm ăn, bởi vì em có thế cảm nhận được ở trong viên đá đó có phỉ thúy hay không... Hiện tại, em lo lảng nhất cho các chị

Thân phận đặc thù của em liệu có thể mang đến phiền toái cho các chị không, trong lòng em vẫn luôn do dự có nên nói cho các chị hay không...”

Lời nói này của Vương Thuật rất chân thật nồng nàn, phơi bày toàn bộ bí mật của mình ra

Nhưng một chữ Cố Tâm Di cũng không tin, cô cảm thấy đây là liều thuốc an thần Vương Thuật cho mình ăn để xoa dịu đi áp lực trong lòng.

Còn bị con kiến cắn? Em cho răng mình là Spider-Man? Hay Batman? Hay siêu nhân?

Một câu Cố Tâm Di cũng không tin

Có điều một câu sau đó của Vương Thuật lại khiến Cố Tâm Di loạng choạng

Vương Thuật ghé vào bên tai cô nói thật nhỏ: "Chị, hôm nay chị mặc đồ lót màu hồng, trên đùi có một nốt rưồi son lớn bắng móng tay”

Trời ạ!

Cố Tâm Di xoạt một tiếng chui ra khỏi l*иg ngực Vương Thuật.

Không phải cô không đủ dè dặt, đây là phản ứng bình thường của một người phụ nữ bình thường

Mặc dù là hai chị em nhưng dù sao tuổi cũng đều lớn rồi, vì không dẫn đến xấu hổ cho nên Cố Tâm Di đặc biệt mặc đồ. ngủ màu đen thuần cotton, cho dù dưới ánh đèn cũng sẽ không gặp chuyện lúng túng.

Nhưng mà...

Cố Tâm Di bối rối, nếu như không phải là nhìn xuyên qua thì làm sao mà Vương Thuật biết được? Khi còn bé, mấy người quả thực là thường xuyên ở cùng nhau, nhưng lúc đó. không đến 5 tuổi, hơn nữa Vương Thuật vốn không có cơ hội nhìn thấy chỗ bí ẩn nhất của mình.

"Tiểu Thuật, chị không tin."

Cố Tâm Di dùng sức läc đầu, cố gắng đế cho mình khôi phục bình thường. Là một vị bác sĩ có thâm niên, cô biết tiềm lực của con người là vô hạn, nhưng mà nói rắng sẽ xảy ra biến dị, khả năng này không lớn.

Ít nhất là trong vòng trăm năm nữa, nhân loại không có cách gì phá vỡ ràng buộc này.

"Chị, em đi tắm trước rồi ngủ đây"

Vương Thuật biết Cố Tâm Di sẽ không tin tưởng, anh nói xong thì cười khố đi đến phòng tẳm,

“Em đứng lại đó cho chị."

Bảy người chị của Vương Thuật đều không phải là loại lương thiện. Cố Tâm Di nhìn qua thì ôn nhu hiền huệ, tĩnh như. xử nữ, nhưng động như thỏ chạy, hơn nữa tu luyện Thái Cực quyền cực kì hiếm thấy.

Trong thế giới của người luyện võ có một câu chuyện xưa, Thái Cực mười năm không ra cửa, Hình Ý một năm đánh chết người. (raw k#t =#£Z15A, #/— #†J7E.A. - hình như câu tiếng Trung gốc sai, câu đúng phải là &‡§-†# tỉ ]JÉðã— #HI#)

Nói chính là Thái Cực quyền cực kì khó luyện, muốn luyện đến cực hạn để sử dụng trong chiến đấu, không có công lao mười năm thì sẽ không có thành tích.

Thế nhưng Cố Tâm Di vừa ra tay, khí thế liền đại biến, eo. như dương liễu, tốc độ như gió, một chiêu Bạch Hạc Lượng Sí đánh thắng vào phía sau Vương Thuật.

Vùt

Vương Thuật không quay đầu lại, biến mất quỷ dị ngay trước mắt Cố Tâm Di. Sau đó, thời điểm Cố Tâm Di đang cảm thấy chấn động thì chợt phát hiện eo thon bị siết chặt, bị người khác nhẹ nhàng ôm lấy!

"Kiếm tra hoàn tất, ngài có thế yên tâm đi ngủ."

Vương Thuật nhẹ nhàng hôn lên vành tai Cố Tâm Di, xoay người muốn đi, kết quả bị Cố Tâm Di gọi lại: "Tiểu Thuật, khoan hãy đi, lại đây để chị sở sờ."

"Chị, sờ cái gì?"

Vương Thuật mở miệng. Bình thường, Cố Tâm Di không nói cười tuỳ tiện, lúc này lại đột nhiên cười một tiếng, thật đúng là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc (raw EI3+—3šE1E#=, =#fÑZZðII6 - câu này tác giả lại viết sai, câu đúng phải là [llệ—%$EIfä#+, 7x#MìZ #fIE), giống như từ một mùa đông lạnh như băng trong nháy mắt biến thành ngày xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, phong cảnh nên thơ.

"Chị!"

Vương Thuật đi thẳng tới. "Tiểu Thuật, chị rất yêu eml"

Cố Tâm Di ôm thật chặt Vương Thuật vào trong lòng, sau đó, người sau bỗng tru một tiếng 'Á... Trứng trứng của eml" rồi nhanh như thỏ xông vào phòng ngủ của mình, bưng lấy đũng. quần nháy lên nhảy xuống suốt ba phút

Chị, chị có phải là chị ruột em không đấy! Trên thế giới lại có “yêu” như thế hả!

Vương Thuật khóc không ra nước mắt, vừa bị chị cả hố một lần, giờ lại bị chị tư hố lần nữa, nếu không phải mình có thiên phú dị bẩm thì trứng trứng đã bị bóp nát

"Mẹ thăng nhóc này”

Cố Tâm Di ngồi yên không nhúc nhích, 5 phút sau, trong miệng cô thì thầm một câu rồi quay lại phòng đi ngủ.

Ngày hôm sau, Cổ Tâm Di nhìn thấy vết đạn trên cửa kính chiếc Lamborghini. Dựa vào đường đi của đạn mà phân tích, viên đạn này hẳn là được bản xuống từ trên cao, xuyên thủng thủy tinh, bản vào ghế lái

Lúc ấy, nếu như trên ghế lái có người, kết quả có thể nghĩ.