Chương 12: Vương Thuật nói chuyện thẳng thắn với Cố Di Tâm

Buổi tối còn có buổi tiệc đấu giá.

Vương Thuật cùng hai chị gái cơm nước xong xuôi, ngả đầu đi ngủ.

Anh ngủ ngon như vậy, hai cô càng lo lắng.

Cố Tâm Di là một cô gái nhẹ nhàng yếu điệu từ lâu, tính tình trầm ổn, hôm nay cũng không thế bình tĩnh, ngồi ngấn người trên ghế sofa

La Hiểu thì lại giống như kiến bò trên chảo nóng, trong miệng liên tục lẩm nhẩm: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây. giờ”

Cố Tâm Di lấy tay nâng trán: “Em năm, em có thể yên lặng một lát không?“

La Hiếu uất ức nói: “Em làm sao mà yên tĩnh được, chị không nằm được chuyện này, chị biết việc này nghiêm trọng như thế nào không, bảy tám mươi phần trăm là bó tay, nếu làm tới cùng, ngay cả em cũng không bảo vệ được”

“Được rồi, được rồi, xe đến trước núi sẽ có đường, thắng nhóc này 18 năm trước cũng không chết, hôm nay cũng không chết được."

Điều này thật sự khiến cho hai người khổ sở, mắt nhìn thấy đồng hồ treo tường trôi qua một giây, lại thấy sống một ngày mà như một năm là như thế nào.

Nhìn xem Vương Thuật, ngủ như con lợn, hai người hận không thể đánh cho Vương Thuật một trận.

Thời gian trôi đi, vào lúc sáu giờ chiều, rốt cuộc cũng có. tin tức.

Sở cảnh sát Hoa An đưa ra tin tức mới nhất: “Buổi sáng hôm nay, trên đường chính xảy ra vụ xô xát, cảnh sát tham gia điều tra, có kết luận sơ bộ, hai thế lực ngầm có tranh chấp với nhau, có người tử vong,

Nếu có liên quan hãy đến trình báo, mong mọi người chú ý đến tin tức có liên quan”

“Được lầm!"

Tin tức này đưa ra, La Hiếu tính nhấm trong bụng,

Vi là vụ án không có hồi kết, bình thường sở cảnh sát Hoa An sẽ không để lộ ra, nếu như nói là hai thế lực ngầm có xích mích, cũng cho thấy họ sẽ không truy cứu việc này nữa.

Quả thật trong thâm tâm La Hiểu cũng đã sớm nhận ra

Nếu cảnh sát có ý định truy cứu, có lẽ đã sớm gọi điện thoại cho cô, điện thoại của cô im lặng từ trưa, cũng cho thấy

cảnh sát không có ý định lan truyền việc này nữa.

Nhưng cũng đều chỉ là suy đoán, khi tin tức được công bố, mới được chứng thực.

“Thắng nhóc này, thật sự là thần thánh”

La Hiểu nhìn Vương Thuật vân còn ngủ say, vỗ vỗ mông. nói: “Được, không sao rồi, em đi trước đây."

Cố Di Tâm cũng thở phào một hơi: “Nếu không có việc gì ở lại đây ăn cơm đi”

“Không được, em đã không đến đơn vị cả trưa nay, hiện tại đến một chuyến cũng đế xem xem chân tướng sự việc như. thế nào, có vấn đề nào hay không”'

La Hiểu nói xong liền rời đi

Sinh hoạt của Cố Di Tâm cũng vô cùng nhẹ nhàng, ở bệnh viện bao nhiêu việc bận rộn, khi về đến nhà lại rất thoải mái.

Hơn nữa, ăn mặc cũng rất tiết kiệm, nhìn Vương Thuật còn đang ngủ, liền đi nấu cháo, cho một ít dưa leo, cùng trộn lẫn với cà rốt, lại cho thêm đậu phộng, trộn với rau.

Cho thêm một phần khoai tây, này giọng nói Vương Thuật vang lên của Vương

“Ngủ thật đã, chị năm đâu?”

“Chị năm của em tới đơn vị."

"À, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“7 giờ 10 phút, làm sao vậy?”

“Em đi đây! Suýt nữa thì muộn mất, em còn có chút việc” “Việc gi?”

“Có công việc, giúp bạn em xử lý một vài đống lộn xôn”

“Thãng nhóc, em lại nói hươu nói vượn nữa, cấn thận chị đánh nát mông đấy”

Hai người trên bàn vừa ăn cơm, lại vừa ăn vừa tranh cãi.

Vương Thuật bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Được rồi, em muốn đến buổi đấu giá một lát”

“Buổi đấu giá cái gì?" “Mảnh đất số một ở thành phố Bắc Lang." “Cái gì?”

Cố Duy Tâm đưa miếng dưa leo lên miệng thiếu chút nữa nghẹn: “Tiểu Thuật, mảnh đất kia của thành phố giá trị cũng ít nhất 300 ức. Em nói cho chị, rốt cuộc em đang là gì, lần này nếu không nói rố ra mục đích, thì lần sau đừng nhận chị là chị emnữa”

Trong số bảy chị em, Cố Tâm Di không phải người lớn tuổi nhất, nhưng là một cô gái truyền thống điển hình, rất ít khi nói đùa, mỗi câu nói vô cùng chăm chú. Lời nói của cô, khiến trong nội tâm Vương Thuật cảm thấy vô cùng nặng nề, vẻ mặt nghiêm nghị không thua kém gì Mạc Hướng Văn, từ sắc mặt đến lời nói.

Vương Thuật cảm thấy sợ hãi: “Chị, không phải em không muốn nói cho mọi người, mà sự việc tương đối phức tạp, nếu.như nói cho các chị biết không chừng sẽ gặp phải rắc rối

Chị biết Đại La Tiên sao?“

“Biết rõ, nghe nói là tập đoàn hắc đạo lớn nhất Trung Quốc, thành lập tới nay đã 10 năm nhưng bây giờ đã thành công, vài năm ngắn ngủi cùng người khác tạo dựng lên thế kiềng ba chân với liên minh quốc gi:

Vương Thuật tối sâm mặt: “Chị, Đại La Thiên là do em thành lập, nhưng chúng em không phải là cái gì tập đoàn häc đạo, chúng em đều là người chính trực mà†

Bộp!

Vương Thuật vừa dứt lời, đôi đũa của Cố Tâm Di rơi xuống đất

Sau những chuyện đã trải qua cô cũng đoán được Vương Thuật không phải người bình thường, điều này thế hiện qua món quà mà Vương Thuật tặng cho Diệp Ngưng Vân, cũng bởi lời nói của La Hiếu với Cố Di Tâm.

Nhưng điều khiến cho Cố Di Tâm năm mơ cũng không nghĩ tới, thắng nhóc đẹp trai trước mặt này, nhìn qua tưởng là người vô hại, lại là ông chủ của tập đoàn hắc đạo nổi tiếng tàn ác

Hai người cả buổi không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Cố Tâm Di mới nói: “Lần này em về đây với mục đích gì?”

Vương Thuật cũng không giấu diếm, ăn ngay nói thật: “Đầu tiên: em muốn phát triển trong nước, phát triển ở nước ngoài mặc dù không tồi, nhưng cũng đều là nơi đất khách, em không thể chủ động được, chỉ khi trong nước có tập đoàn xí nghiệp của em, em mới có thể chống lại những nhân vật có máu mặt

Thứ hai: em muốn biết xuất thân thật sự của chúng ta, làm sao mà tám người chúng ta lại ở cùng một chỗ, 20 năm. trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Thứ ba, em phải bảo vệ các chị, không thế đế cho các chị bị tốn thương”

Lời nói này thật khiến cho người ta cảm thấy giật minh, đây không phải là một câu nói đùa của trẻ con, điều này sẽ gây ra một màn đổ máu lớn.

Theo như cô thấy, việc kinh doanh luôn có những phát sinh mà không thể lường trước được.

Thế giới hắc đạo tồn tại, đối với một quốc gia mà nói, cũng không hẳn đã là tốt, ví dụ, lúc đàm phán lại dùng thủ đoạn, thế lực häc đạo xuất hiện cũng khiến cho quốc gia bị phụ thuộc vào nó.

Đây cũng chính là lý do mà ở phương Tây các thế lực hắc. đạo càng ngày càng phát triển, lại chiếm được sự đồng tình của quốc gia

Nói đến ví dụ, nếu như hai quốc gia đàm phán công việc xảy ra xung đột, hơn nữa lại chạm đến lỗ hổng của luật pháp quốc gia đó, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà họ không ra tay. được, thì có thể để thế lực hắc đạo đứng ra thay thế.

Một vài đạo lý này trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng cũng không thế nói ra được.

Cho nên để mà nói, thế lực đặc thù tồn tại, có lúc không rõ là điều tốt hay xấu đối với một quốc gia, ngược lại cũng có. thể là một thanh kiếm nhọn, hơn nữa là nó không bao giờ bị han rỉ.

Nếu như để cho những chị em còn lại nghe ý định này của Vương Thuật, chắc chắn sẽ nổi điên, nhưng Cố Tâm Di chỉ lắp bắp sợ hãi một lúc sau đó cũng rất nhanh trấn tĩnh lại, chỉ nói một câu: “Ăn từ từ, ăn xong lấy xe của chị đi cho kịp”

Sau đó hai người nói chuyện một lúc, Vương Thuật kế lại ngần gọn những gì đã xảy ra trong vòng 18 năm qua, ăn cơm xong, anh cầm chia khoá xe ra khỏi nhà.

“Tiểu Thuật, về sớm một chút, chị cả thường xuyên vắng nhà, không có ai, buổi tối cứ đến chỗ chị."

'Đừng trước cửa nhà, Cố Tâm Di nhìn bóng lưng Vương Thuật hét to.

Vương Thuật không quay đầu lại, bởi anh không rõ mình có rơi nước mắt hay không xong vẫn vẫy tay: “Chị tư chị yên tâm”