Chương 1: Anh họ.

_ Tiểu thư à, cô không thể ra ngoài ngay bây giờ được đâu, ngày hôm nay nhất định phải ở nhà đó ạ.

Gia nhân hớt hải chạy theo dáng đi cứ lướt uyển chuyển nhưng đầy nhanh chóng của cô. Cô hầu gái liên tục nhắc lại lời của bà Thẩm:

_ Thẩm phu nhân có dặn hôm nay Tiểu Thư nhất định phải ở nhà để đón đại thiếu gia họ hàng với Thẩm gia đó ạ, thưa tiểu thư.

_ Mặc kệ tên đó đi, tôi hiện tại cũng là đang có việc gấp mà .- Định mặc áo khoác rồi rời đi.

_ Nhất định là không được đâu Thẩm tiểu thư à xin cô hãy lắng nghe một chút đi ạ.

Thiên Tú vẫn cứ cứng đầu mà đi ra đại sảnh, hầu gái chán nản, thở dài một hơi:

_ Tiểu thư à, cô không thể ngoan ngoãn, dịu dàng mà nghe lời một chút được hay sao? Chẳng phải cô đã dặn chúng ta nên tinh tế.....

_ Gì cơ, ý cô muốn nói là tôi không tinh tế sao? Tôi không tinh tế chỗ nào?..... Thôi được rồi tôi không đi nữa là được chứ gì.

"Rè....rè.....", điện thoại cô reo lên, cũng từ tốn mà mở ra, cô nhíu mày đi vì số điện thoại lạ đó nhưng cũng chẳng chần chừ mà trực tiếp ấn nút xanh. Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh quen thuộc đến mức khiến Thiên Tú từ khó hiểu chuyển cơ mặt sang ghét bỏ:

"_ Alo, bé cưng của anh à, anh đang đợi em nè.

_ Cho hỏi đây là ai vậy ạ? Nếu không quen biết tôi xin mạn phép cúp máy đây ạ.

_ Ây da khoan đã nào bé cưng, đừng vội vàng vậy chứ, là anh, Tiêu Diệp Quân đây, mau gọi người xuống mở cửa cho anh đi chứ, để chúng ta có thật nhiều thời gian ôn lại kỉ niệm xưa cũ nào. Haha.

_ Vâng ạ, vậy để em xuống mở cửa cho anh ạ."



"Ôn lại kỉ niệm xưa cũ cái gì chứ, tên đó......". Cúp máy, Thiên Tú thở dài một hơi, đích thân xuống mở cửa lớn cho xe anh ta từ từ tiến vào sảnh chính. Người đàn ông đó mở cửa xe, dáng vẻ vô cùng ưu tú, vờ chỉnh áo.

Gia nhân trong Thẩm gia tất bật như vậy cũng dừng lại trước vẻ đẹp của hắn ta, bàn tán không ngớt, trong lòng hắn vui vẻ, khoái chí mà cười, thôi thì cũng coi như là cố gắng giữ vẻ thể hiện đó vào trong lòng đi.

Ngược lại Thiên Tú cũng chỉ nhẹ nhàng bước đi, hắn ngoảnh đầu nhìn lại, thấy cô dần lại gần thì chộp nhanh lấy vai cô rồi ôm vào lòng, khiến cô không kịp phòng bị mà vấp phải bậc thang, hắn nhấc cô hẳn lên đặt xuống trước cửa:

_ Bao năm không gặp, Thiên Tú đúng là lớn nhanh thật đấy, quá là xinh đẹp rồi, so với trước kia đúng là đẳng cấp khác mà. Haha.

_ Vâng ạ, anh cũng vậy ạ, vẫn rất đẹp trai như ngày nào nhỉ Tiêu Diệp Quân.- Cố gỡ tay anh ra.- Mọi người tiếp tục làm việc đi ạ. - Cô nhẹ nhàng nhắc nhở.

Ngồi xuống sofa, Thiên Tú nhẹ nhàng rót trà mời anh ta, vẻ mặt cũng chỉ là ngụy tạo nụ cười.

_ Thật là một quý cô dịu dàng mà, nghe lời nữa đúng là bé cưng ngoan ngoãn.

_ Dạ vâng ạ, thưa anh.

_ Phải rồi, mẹ em đâu?

_ Bà ấy ra ngoài rồi ạ, là đang đi đón tiểu Nhị, lát về chắc sẽ mua một số đồ Đức cho anh đấy ạ, có lẽ là mẹ em sợ anh không quen với đồ nhiều gia vị đối với ẩm thực phương Đông.- Thực chất là bịa đặt để trêu chọc tên anh họ kia.

_ Dì cẩn thận thật đấy, nhưng mà em nói vậy khiến chúng ta như đang xa cách vậy. Thôi nhưng mà không sao, chỉ là đồ của bé con nấu có như thế nào thì anh vẫn sẽ thích hết.- Nhìn cô với ánh mắt trìu mến.

"Thôi nào tên này 24 rồi chứ đâu phải ít mà cứ trẻ con đi trêu chọc mình như vậy sao?" Ngay lúc này đây, Thiên Tú như đang bùng lên cả ngọn lửa bừng bừng sát khí, chỉ muốn lao vào chiến ngay và luôn thôi. Đúng là nghĩ về quá khứ cùng tên anh họ này thật là muốn đội quần mà, "Cha này lúc nào cũng tỏ vẻ cưng chiều em gái, thực chất trêu chọc người ta chắc vui vẻ lắm ha?"

_ "Thôi thì mình nhịn, phải nhịn." Vâng ạ, nghe anh nói vậy em rất vui đó ạ.

_ Ôi trời, Tiêu Diệp Quân, con về rồi sao?- Người phụ nữ đó nhanh chóng tiến tới ôm anh ta vào lòng.



_ A dì, con cũng nhớ dì lắm. Trông dì vẫn cứ trẻ đẹp như ngày nào vậy.

_ Haha, thằng bé này cưng ghê.- Véo má anh ta.- Phải rồi ba mẹ cháu không về sao?

_ Dạ không, là cháu ở lại đây để hoàn thành bài luận, nên chỉ có cháu là về thôi.

_ Chào anh.- Một cậu thiếu niên chừng 15 tuổi lễ phép cúi đầu.

_ Ôi, tiểu Nhị lớn quá chừng, đẹp trai nữa chứ.

_ Anh quá khen rồi ạ.

Tiêu đại thiếu đưa đôi mắt xanh biển trong veo đó mà nhìn mọi người, có vẻ là hơi khó nói chăng?

_ Phải rồi cháu không định ở lại đâu ạ.

_ Sao vậy?

_ Ở lại sẽ làm phiền mọi người......

_ Ở lại đi, chúng ta đều là người thân duy nhất của con ở đây mà. Không ai phiền cả đâu, ngược lại rất muốn con ở lại đó chứ, phải không hai đứa?

_ Dạ, anh cứ ở lại đi ạ.- Tiểu Nhị cười.

_ ........"Phiền lắm đó ạ, anh ta ở đây gợi lại quá khứ muốn đội quần của con đó mẹ à".