Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi quả bóng gỗ được tung lên không trung, tất cả bọn trẻ tràn trề hy vọng nắm chặt tay nhau và cùng nín thở. Minerva nín thở chúng với chúng. Mà thậm chí cô chẳng bận tâm đến mấy quả dứa.

Vào đi, cô nhủ thầm. Vào đi.

Nó không vào.

Lúc quả banh bật nảy ra khỏi mép sọt và rơi phịch xuống đất, cô chẳng thể kìm nén tiếng rêи ɾỉ thất vọng chung với bọn trẻ.

Colin nhún vai và luồn một tay vào tóc. "Thứ lỗi nhé các cậu bé và cô bé. Đã làm hết sức rồi." Anh chịu thất bại một cách hiền từ. Một người thua cuộc lịch thiệp như mọi khi. Nhưng cô có thể nhận ra anh cũng thất vọng. Không phải do niềm kiêu hãnh đã bị tổn thương, mà vì lợi ích của mấy đứa trẻ. Anh muốn cho chúng một cuộc vui nhớ đời, ai có thể trách anh được chứ?

Dẹp sự thận trọng và tằn tiện qua một bên, Minerva đẩy mình đi tới bàn và nói với chủ quầy. "Quả dứa bao nhiêu vậy? Cô nhận ba đồng shilling được không?

Cặp mắt cô ta lóe lên lòng tham, nhưng miệng vẫn kiên quyết. "Không bán."

"Vậy thì ta sẽ ném thử." Một anh chàng hào hoa bảnh bao bước lên trước. Anh ta trông như phiên bản địa phương của một anh chàng thích ăn diện - có thể đây là con trai của một địa chủ nào đó trong làng, tự do rong chơi chợ phiên với tiền tiêu vặt được trợ cấp hào phóng và ý thức tự mãn, ra vẻ ta đây. Đi kèm mỗi bên là một người bạn, cả hai bọn họ đều có vẻ háo hức được giải trí ra trò.

"Xin lỗi nhé các ngài." Người đàn bà đẫy đà khoanh tay lại. "Quầy đóng rồi."

"Tiếc thật," anh chàng với vẻ tinh tế nói, đưa mắt nhìn Colin một cách hợm hĩnh. "Ta rất mong chờ có dịp khiến anh bạn đây xấu hổ."

Các bạn anh ta cười phá lên. Trong lúc đó, lũ trẻ bu quanh Colin, như thể chúng giành anh cho riêng mình và phải có nghĩa vụ bênh vực anh. Điều đó mới đáng yêu làm sao.

"Vâng," Colin hòa nhã nói, "anh cứ tự nhiên thử xem. Nếu anh đang tìm kiếm một cuộc thi tài thiện xạ, việc đó có thể sắp xếp được. Với bia bắn và súng lục chăng?"

Đám trẻ thi nhau xì xào phấn khích. Dường như triển vọng diễn ra một cuộc thi bắn súng là niềm an ủi hiệu quả bù đắp cho nỗi thất vọng về trái dứa ban nãy.

Tên trẻ tuổi nhìn Colin khắp người một lượt, cười mỉa. "Báo trước cho anh biết, ta là tay súng cự phách nhất hạt này. Nhưng nếu anh nằng nặc đòi thi, ta rất sẵn lòng đánh bại anh."

"Thế thì anh cũng sẽ sẵn lòng lấy tiền của tôi luôn. Hãy đặt cược đi."

"Nhất định thúc thúc. Ra giá đi."

Colin lục lọi trong túi của mình, còn Minerva trở nên hoảng sợ. Anh có thể là một tay xạ kích xuất sắc, nhưng chắc chắn anh sẽ không đánh liều cược hết tiền của họ.

"Năm bảng," Colin nói.

Năm bảng?

"Năm bảng?" Chàng trai trẻ lặp lại.

Minerva không thể kiềm chế được. Cô đến bên cạnh anh, thì thầm, "Năm bảng ư? Ngài bị điên à? Ý tưởng năm bảng này ở đâu ra vậy?"

"Đây." Từ tận sâu trong túi, Colin lôi ra một mảnh giấy vuông nhỏ được gấp lại. "Mới tìm được trong túi áo khoác của tôi. Hẳn nó ở trong đó mấy tháng nay. Tôi quên khuấy luôn."

Cô mở mảnh giấy ra và điều chỉnh lại mắt kính. Quả thật đó là tờ tiền trị giá năm bảng.

Năm bảng. Cả khoảng thời gian qua cô luôn trăn trở làm sao để dàn trải đều mấy đồng shilling và penny, còn anh mang năm bảng bên mình suốt. Tên xỏ lá quá quắt này.

"Ngài không thể liều mất cái này," cô thầm thì. "Nó..."

"Nó là tiền cược." Tên bảnh bao lôi ra một túi tiền xu và lắc ra năm đồng sovereign. Gã ấn chúng vào tay Minerva. "Năm bảng."

Ôi trời ơi. Cô có linh cảm không tốt về chuyện này.

Họ diễu hành thực sự, cả nhóm bọn họ lũ lượt kéo nhau đến rìa bãi đất tổ chức hội chợ, nơi ấy có thể tổ chức được một cuộc thi bắn súng một cách an toàn. Trời đã nhá nhem tối lúc dựng được bia bắn nhồi bằng rơm và đám đông đã tụ lại xem khá lớn - không chỉ trẻ con mà có cả người lớn nữa.

"Mỗi người được một lượt bắn," tên bảnh bao quá tự tin nói, nghiêng đầu về tâm bia nằm ở trung tâm cánh đồng vừa cày xong. "Ai bắn gần hồng tâm nhất thì thắng."

"Nghe công bằng đấy," Colin nói. "Anh bắn trước đi."

Tên trẻ tuổi phô trương việc lau rồi nạp đạn vào khẩu súng lục hai nòng đắt tiền, bóng dáng của mình. Đó là khẩu Finch, Minerva để ý với vẻ thích thú. Bạn của cô, Susanna, sẽ cười một trận về điều này.

Với vẻ phù hoa và dáng điệu nghiêm trang thái quá, tên tự cho là bảnh bao chĩa súng nhắm và bắn. Một vòng tròn đen xã hội trên bia, cách hồng tâm vài inch về bên trái.

Tên trẻ tuổi cúi chào trước mấy tiếng vỗ tay lộp bộp. Minerva đảo mắt. Mấy cô gái ở vịnh Spindle còn có thể bắn giỏi hơn thế.

Chắc chắn Colin cũng vậy.

Chỉ có lần này, Colin chẳng thèm cố quảng bá gây chú ý. Anh chỉ giũ áo choàng ra khỏi người và quét một tay vào mái tóc dợn sóng. Chỉ hai cử chỉ nhỏ đó thôi cũng đủ khiến mọi phụ nữ phải khao khát anh, tất cả đàn ông phải đố kỵ với anh, toàn bộ trẻ con đang có mặt xem anh như thần tượng. Lạy Chúa, anh thật đẹp.

Cô cực kì sững sờ bởi vẻ đẹp của anh, Minerva gần như quên bẵng nỗi lo lắng không yên của mình. Trước khi cô kịp định hình, anh đã bước lên, chĩa súng nhắm và bắn. Khi khói súng tan, cô vội tháo mắt kính ra nhìn chằm chằm vào bia.

Ngay hồng tâm, đương nhiên rồi.

Đám trẻ con hò reo và kêu la điên cuồng. Một vài cậu bé lớn hơn cố gắng nhấc bổng Colin lên vai để chúc mừng chiến thắng nhưng không thành.

Và Minerva xếp những ngón tay lại quanh số tiền lớn trong tay. Mười bảng. Mười bảng thay đổi tất cả. Giờ thì họ thực sự quay lại đúng lịch trình. Họ sẽ đến được Edinburgh. Francine sẽ đạt được thành công.

Khi Colin gỡ mình ra khỏi lũ trẻ đang rất hân hoan và quay sang nhìn cô, nhe răng ra cười toe toét... ôi, cô có thể hôn anh. Ngay trước mặt toàn bộ những con người ở đây.

Nhưng tên bảnh bao bị đánh bại gây sự với anh trước.

"Đồ gian lận." Gã nhìn Colin chòng chọc. "Ta không biết ngươi là loại bịp bợm gì, nhưng cha ta là thẩm phán về mấy thứ này. Ta nghĩ ông ấy sẽ cần phải nói chuyện với ngươi. Và tờ tiền năm bảng kia sẽ cần được mang theo làm bằng chứng. Chắc chắn ngươi đã ăn cắp nó."

Điềm tĩnh bước lùi lại, Colin trượt hai cánh tay vào ống tay áo choàng. "Tôi không muốn gây rắc rối gì cả."

Người bạn của gã bước lên phía trước, vung một nắm đấm lên. "Thì mày đã gặp rồi đây."

Minerva biết trong một trận đấu tay không thì Colin có thể chịu được một hoặc cả hai anh chàng trẻ này rất dễ dàng. Nhưng nếu tên bảnh bao này quả thật là con trai của thẩm phán thì đánh nhau không phải là một ý hay chút nào.

Và lúc nào họ cũng phải chạy trốn khỏi hiện trường trong cảnh hỗn độn bạo lực và quấy phá nổi loạn sao? Liệu chỉ lần này thôi, họ có thể bước khỏi đây với mười bảng trong túi và bước chân thư thái không? Chỉ lần này thôi?

"Nghe này," Colin nói, vỗ vào vai mỗi người. "Có lẽ hai gật đầu nói đúng, tôi đã không có tinh thần thượng võ cho lắm. Nhưng chắc hẳn ta có thể dàn xếp việc này mà không cần lôi thẩm phán vào. Thế này thì sao - chỉ để chứng minh tôi là một anh chàng tử tế, tôi sẽ cho hai anh một cơ hội giành lại được tất cả. Được gấp đôi hoặc mất hết."

Tên bảnh bao cười anh khinh bỉ. "Nếu ngươi nghĩ ta sẽ..."

"Không, không," Colin đáp với tông giọng êm dịu, hòa giải. "Không phải anh và tôi đâu. Chúng ta sẽ để trợ thủ của mình đấu với nhau. Anh bạn của anh đây" - Colin đập nhẹ vai người bạn - "đấu với cô gái của tôi." Anh nhìn sang Minerva.

Ôi, không. Colin, đừng làm vậy với tôi.

"Đấu với cô gái của ngươi?" Tên bảnh bao cười khùng khục.

"Thậm chí cô ấy còn bỏ mắt kính ra nữa." Colin giơ cả hai bàn tay lên ra cử chỉ đầu hàng. "Tôi đã bảo rồi, tôi không muốn gây rắc rối gì. Anh có thể còng tay tôi dẫn đi và ném tôi lên cột bêu tội nhân, nhưng anh sẽ không giàu lên được. Cách này anh có thể lấy thêm năm bảng."

Tên bảnh bao đứng thẳng người lên và mỉm cười. "Thôi được rồi. Như người nói."

"Được gấp đôi hoặc mất hết nhé." Colin gọi Elspeth đến bên, ôm eo nhấc cô bé lên và đặt nó ngồi lên trên hàng rào. "Elspeth bé nhỏ đây sẽ giữ ví." Anh lấy mười bảng từ Minerva và đặt vào tay cô bé.

Tên quý tộc trẻ lục lọi ví tiền xu và mượn một vài bảng từ các bạn của gã. Cuối cùng, gã cũng thu thập đủ phần của mình và đưa nó cho Elspeth đang cười tươi, cô bé thắt gút toàn bộ số tiền trong một cái khăn tay.

Gã đưa khẩu súng của mình cho người bạn đang hăm hở, anh ta nhanh chóng chứng tỏ mình cũng là một tay bắn súng trung bình. Anh ta bắn trúng bia, nhưng còn cách tâm rất xa.

Đến lượt Minerva. Dây thần kinh của cô đang tung tăng nhảy điệu jig một cách điên cuồng trong bụng dạ.

"Hãy cho chúng tôi một ít phút," Colin mỉm cười nói với các chàng trai quý tộc. "Để tôi chỉ cô ấy cách bắn."

Lũ đàn ông phá ra cười rũ rượi với nhau trong lúc Colin kéo cô lên phía trước, đến chỗ đánh dấu nơi đứng của người bắn.

"Colin, ngài đã nghĩ gì thế?" Cô thì thầm, run sợ. "Tôi phải làm gì đây?"

"Dĩ nhiên là em sẽ phải bắn rồi. Và em sẽ bắn trúng mục tiêu, ngay hồng tâm." Bằng những ngón tay tự tin, anh tháo mắt kính của cô ra, gấp lại và nhét nó vào trong túi áo choàng của mình.

Anh đặt khẩu súng đã nạp đạn lại vào tay cô. Kế đến, tiến gần tới cô từ phía sau, anh choàng tay vòng quanh tay cô và giơ súng lên, như thể đang dạy cô cách bắn súng.

"Sau khi em bắn xong," anh rù rì vào tai cô, "hãy chộp lấy ví từ Elspeth. Tôi sẽ lấy Francine. Và chúng ta sẽ chạy, chạy vắt giò lên cổ luôn, theo con người đó." Anh chĩa khẩu súng qua một bên, chỉ về hướng đang nói."Đừng dừng lại vì bất cứ cái gì. Thậm chí đừng dừng lại một giây để nhìn lại. Tôi sẽ bắt kịp em, hứa đấy."

Cô ngả ra sau, tận hưởng sự dễ chịu từ sức mạnh và hơi ấm của anh. "Nhưng... nhưng lỡ tôi bắn trượt thì sao?"

"Em sẽ không bắn trượt đâu." Anh ấn một nụ hôn vào dái tai của cô, rồi bước lùi lại, buông tay cô ra. "Nào bắn đi. Hãy làm tôi tự hào."

Minerva chĩa súng nhắm ngay bia, cho mắt mình thời gian để tập trung. Tay cô run lẩy bẩy. Cô cố nhớ tất cả mẹo mà Susanna và cô Taylor đã mách cho mình. Như mọi quý cô ở vịnh Spindle, cô đã học bắn súng - nhưng tài thiện xạ của cô đặc biệt chưa hề nhất quán. Mẹ cô còn chẳng giấu giếm ý kiến của mình rằng sự tham gia hoạt động này của Minerva thật tức cười.

Một cô gái gần như bị mù, mà trang bị súng ư? Mẹ cô sẽ nói. Con yêu à, các quý ông đã chẳng dám đến gần con rồi. Không cần phải làm họ hoảng sợ chạy mất bằng súng đâu.

Minerva hít vào một hơi thật sâu và cố xua đi những tiếng cười nhạo.

"Francine," cô thì thầm, "cái này là dành cho em."

Và ngay khi cô bắt đầu siết chặt cò súng, một giọng nói hô to quanh sự lặng thinh như tờ từ đám đông - làm ngón tay cô đông cứng tại chỗ và khiến máu cô đóng băng trong huyết quản.

"Chính hắn, ngay đằng kia kìa!"

Không. Không thể nào.

"Tụi bay, bắt lấy hắn!" Giọng nói đó hét lên. "Hắn kìa! Hoàng tử Ampersand xứ Crustacea đó!"

Sững sờ, Minerva hạ súng xuống và quay qua nhìn Colin.

"Bắn đi," anh nói, mắt mở to và dữ tợn. "Ngay."

"Rồi."

Với sự chắc chắn lạnh lùng bất chợt, Minerva giơ tay lên, nhắm và bắn. Không ngừng lại một giây để nhìn xem phát đạn của mình đã bay đi thế nào, cô tóm lấy tiền từ Elspeth và chạy. Tiếng hoan hô reo hò chiến thắng nồng nhiệt từ đám trẻ cho cô hay mọi thứ cần biết. Điều cô đã biết chắc chắn từ trước.

Cô đã bắn trúng hồng tâm. Y như Colin đã nói.

Cười toe toét với chính mình, cô cúi thấp đầu, đánh cả tay và chân, phi nhanh theo con đường đã định.

Hơi thở và nhịp tim đập thình thịch lớn đến nỗi hầu như cô không thể nghe được tiếng giày của chính mình đạp lên đất bùn. Nhưng chẳng mấy chốc cô dần nhận ra một loạt tiếng bước chân khác đằng sau. Cô chẳng dám chạy chậm lại hoặc ngoảnh lại để xác định xem có phải chúng thuộc về Colin hay không. Cô chỉ cắm đầu chạy bán sống bán chết như bị ma đuổi sát phía sau.

- Còn tiếp -
« Chương TrướcChương Tiếp »